ZingTruyen.biz

[Lan Nguy] [Trấn Hồn đồng nhân] Tham sống sợ chết

Chương 16

Ngoc1510

Ánh đèn vàng ấm từ đỉnh đầu Triệu Vân Lan chiếu xuống, phía sau anh là bóng đêm mênh mông ngoài cửa sổ. Ánh sáng lúc tối lúc sáng ở trên gương mặt lập thể thâm thúy của anh, lộ ra xương mày sắc bén, chiếu ra một bóng râm ở hốc mắt, trong đôi mắt kia như đang đốt lên ngọn lửa ấm áp, nhiệt độ thoải mái mà không nóng người mang theo cổ vũ, ôn nhu nhìn chăm chú vào Thẩm Nguy. Thẩm Nguy nhìn chằm chằm vào mắt Triệu Vân Lan, cậu biết trước đây mình từng lần một lừa gạt khiến cậu ở chỗ Triệu Vân Lan thất hứa quá nhiều. Thẩm Nguy cảm giác nếu đã đồng ý không lừa Triệu Vân Lan bất cứ chuyện gì, tranh chấp giữa địa tinh và á thú tộc cũng không liên quan với hải tinh nhân, nói với anh cũng sẽ không uy hiếp tới sự an toàn của anh. Vì vậy cậu đón ánh mắt của Triệu Vân Lan, khẽ gật đầu một cái

Thẩm Nguy đem tất cả đầu đuôi mọi chuyện bây giờ ở địa tinh nói cho Triệu Vân Lan nghe, Triệu Vân Lan nghiêm túc nghe, thần sắc cũng dần dần ngưng trọng. Sau khi Thẩm Nguy nói xong, Triệu Vân Lan nhíu mày suy nghĩ, hai người nhất thời không nói chuyện. Trầm mặc một lúc, Triệu Vân Lan ngẩng đầu lên đối diện với Thẩm Nguy, anh mở miệng nói ra suy đoán của mình, "Nội bộ nha tộc chỉ sợ là xảy ra đại loạn gì, mấy địa tinh nhân đoán chừng là bán mạng cho người, cũng không biết nha tộc cho bọn họ chỗ tốt gì."

Thẩm Nguy gật đầu biểu thị đồng tình, "Còn có một khả năng, trước đại chiến, Dạ Tôn và nha tộc có cấu kết, mấy địa tinh nhân này là thế lực còn sót lại của Dạ Tôn, vốn có liên lạc với nha tộc. Lần này phản bội tộc nhân mình, mục đích là gì ?" Triệu Vân Lan lắc đầu biểu thị mình không nghĩ ra được, còn nói, "Bây giờ tin tức và đầu mối chúng ta biết quá ít, tôi đã để Lâm Tĩnh dùng máy truyền tin liên lạc với Chúc Hồng, xà tộc và nha tộc đều là á thú tộc, cô ấy có thể thám thính được một chút." Thẩm Nguy gật đầu, "Như vậy cũng được."

"Một ngày này thực sự mệt." Triệu Vân Lan khóe miệng nhếch lên nụ cười bất cần đời không kiềm chế được, lúm đầu tiền hơi nghiêng trên gương mặt hõm ra gần phân nửa. Anh ngáp một cái, "Muộn thế này rồi, có chuyện gì ngày mai hẵng nói đi." Thẩm Nguy nhìn Triệu Vân Lan, từ ban đầu gặp gỡ tới gặp lại, cậu vẫn luôn biết, Triệu Vân Lan dưới bên ngoài nói cười đùa giỡn ẩn giấu ý thức trách nhiệm cực mạnh và lòng thương hại muôn dân. Người cậu yêu và cậu giống nhau, sẽ không ngồi yên không quan tâm tới người vô tội bị hại, sẽ không dung túng, mặc kệ thế lực ác xảy ra. Bọn họ sóng vai trai đổi dũng khí và ý chí, cùng đi bảo vệ hòa bình và chính nghĩa của ba giới

"Vân Lan, anh đi nghỉ trước đi. Tôi thu dọn một chút." Thẩm Nguy đứng dậy muốn thu dọn bát đũa. Triệu Vân Lan lập tức ngăn cản động tác của cậu, "Tôi tới, tôi tới, nào có đạo lý để người nấu cơm rửa bát, tiểu Nguy, em cũng mệt mỏi một ngày rồi, mau đi tắm rồi đi ngủ." Vừa nói còn vừa đẩy anh tới phòng tắm. Thẩm Nguy bị ép đi tới phòng tắm, nhà không tới vài bước đã tới cửa, Triệu Vân Lan đem cậu nhét vào. "Anh có...." Thẩm Nguy quay đầu lại còn muốn nói cái gì, Triệu Vân Lan cắt ngang lời cậu nói, "Tôi về nhà liền tắm rồi." Tiếp theo cười rất tà khí, "Bảo bối, mau chút, tôi ở trên giường chờ em."

Thẩm giáo sư chính trực, ngây thơ bị câu này của Triệu Vân Lan làm cho xấu hổ tới nghẹn lời không trả lời được, rất nhanh xoay người vào phòng tắm, còn đóng cửa rầm một tiếng, động tác thấy thế nào cũng có ý tứ chạy trối chết. Triệu sở trưởng đùa giỡn mỹ nhân, vui vẻ vừa rửa bát vừa lẩm bẩm hát


Đợi lúc Thẩm Nguy đỏ mặt, kết thúc tắm vòi hoa sen mới phát hiện, cậu quên cầm quần áo ngủ và đồ lót. Bây giờ trước mắt Thẩm Nguy có hai lựa chọn : Thứ nhất, trùm khăn tắm ra ngoài tự cầm sau đó quay lại phòng tắm thay. Thứ hai, gọi Triệu Vân Lan cầm vào giúp cậu. Hiển nhiên cái này và lựa chọn treo cổ hay chết đuối không có gì khác nhau, Thẩm Nguy bọc khăn tắm, quấn quýt không gì sánh được, chữa luận văn của sinh viên cũng không khiến cậu khó xử như vậy

Nhưng Thẩm giáo sư không quấn quýt quá lâu, vì "tên cầm đầu" dẫn cậu tới khổ sở như vậy, bắt đầu gõ cửa. "Tiểu Nguy, quên cầm quần áo ngủ ?" Giọng nói của Triệu Vân Lan chưa từng thiếu đánh như vậy. Thẩm Nguy liếm răng cấm, nghĩ thầm quên cầm cũng trách anh. Giọng nói của Triệu Vân Lan tiếp tục vang lên, "Tôi cầm tới cho em, em mở cửa, tôi đưa vào cho em." Thẩm Nguy chuyển động tay nắm cửa, cửa mở ra một đường nhỏ, nhận quần áo Triệu Vân Lan đưa vào. Triệu Vân Lan xuyên qua khe cửa chỉ thấy chân thon dài trắng nõn dưới khăn tắm của Thẩm Nguy, cửa phòng tắm đã bị Thẩm Nguy đóng lại rất nhanh. Triệu Vân Lan chưa thỏa mãn nuốt nước bọt một cái, dựa ở trên cửa tiếp tục đùa giỡn mỹ nhân, "Đại nhân, em mệt không ? Có muốn tôi đi vào hầu hạ em mặc quần áo không ?" Thẩm Nguy xấu hổ và tức giận xông lên, cậu thực sự rất có kích động dùng Trảm Hồn đao chỉnh Triệu Vân Lan một trận, Trảm Hồn sứ đại nhân khắc chế vạn phần, cắn răng trả lời một câu, "Không cần !"

Danh hào "Quỷ kiến sầu" này của Triệu Vân Lan thực sự không phải gọi không, có thể đem Trảm Hồn sứ đại nhân sống hơn một vạn tuổi, uy nghiêm chấn giữ ba giới, tức tới cắn răng cũng còn không có cách với anh. Trước khi Thẩm Nguy kéo cửa phòng tắm ra, hít sâu một hơi hồi phục tâm tình. Cửa mở ra, Triệu Vân Lan dựa ở trên khung cửa ôm cánh tay nhìn cậu. Đỏ ửng trên mặt Thẩm Nguy vẫn chưa hoàn toàn tản đi, cậu cúi đầu muốn chui qua từ bên cạnh Triệu Vân Lan, lại bị Triệu Vân Lan duỗi cánh tay ôm vào trong lòng. Cả người Thẩm Nguy đều cứng trong chớp mắt, nhưng không có động tác từ chối

"Tiểu Nguy, vội tới ôm tôi sao."

"Triệu Vân Lan, anh mệt không ?"

"Không mệt thì không thể ôm sao ?"

Thẩm Nguy vươn tay, từ từ có chút chần chờ vòng ở hông Triệu Vân Lan, đỏ mặt quay đầu nói ở bên tai đối phương, "Đương nhiên, đương nhiên.... có thể."

Triệu Vân Lan nở nụ cười, Thẩm Nguy nghe ra anh rất vui vẻ. Thẩm Nguy có chút kỳ quái, không phải là ôm một cái sao, sao Triệu Vân Lan vui vẻ như vậy ? Suy bụng ta ra bụng người, Thẩm Nguy nhớ tới cậu đã từng nghĩ có thể nhìn Triệu Vân Lan một cái cũng thỏa mãn không gì sánh bằng, chưa bao giờ dám ảo tưởng cảnh tượng thân mật như giây phút này, Thẩm Nguy càng ngày càng phát hiện tình cảm của Triệu Vân Lan đối với cậu muốn sâu nặng hơn so với trong tưởng tượng của cậu. Nghĩ tới đây, Thẩm Nguy không kiềm chế được ôm chặt hôn Triệu Vân Lan, đem đầu chôn tới trong cổ Triệu Vân Lan, tham luyến nhiệt độ cơ thể và mùi hương của người yêu, Triệu Vân Lan nhận ra Thẩm Nguy lại gần, nhất thời tim đều sắp tan chảy, anh cũng ôm chặt Thẩm Nguy

"Thầy Thẩm, buồn ngủ rồi, còn có một thứ em chưa cho tôi."

"Anh còn muốn cái gì ?"

"Nụ hôn ngủ ngon."

Triệu Vân Lan cảm giác người trong lòng rõ ràng cứng một cái. Anh buông Thẩm Nguy ra, lui về phía sau một chút, hai tay nắm hai tay Thẩm Nguy. Lông mi Thẩm Nguy rung động rất nhanh, Triệu Vân Lan gần như trong lòng nghi ngờ lôn mi này sẽ biến thành bươm bướm bay đi, Thẩm Nguy đột nhiên lại sát vào hôn lên gò má anh một cái, sau đó giỹ cổ tay muốn chạy trốn. Triệu Vân Lan không cho cậu cơ hội này, anh đem Thẩm Nguy một lần nữa kéo vào trong lòng chế trụ gáy cậu, cho cậu một nụ hôn sâu

Triệu Vân Lan khoét tim lấy máu cho Thẩm Nguy sắp gần nửa tháng, cho dù có thần lực của Côn Luân trong người cũng không chịu nổi giày vò tiêu hao như vậy, du lịch gần ba bốn ngày còn chưa đủ để thân thể anh hoàn toàn khôi phục. Một ngày này lại lái xe liên tục mấy tiếng, vừa lo lắng, khẩn trương cho Thẩm Nguy, Triệu Vân Lan dính vào giường liền cảm thấy uể oải không chịu được, buồn ngủ cuộn trào mãnh liệt mà tới, rất nhanh anh liền thiếp đi. Thẩm Nguy nằm ở bên cạnh anh, nghe tiếng hô hấp dần dần bình ổn của Triệu Vân Lan cuối cùng vang lên tiếng ngáy nhè nhẹ, những tiếng này kỳ dị vuốt lên lo lắng và nặng nề vì chuyện của địa tinh nhân mà sinh ra trong lòng Thẩm Nguy, Thẩm Nguy xoay người sang nhìn bộ dạng Triệu Vân Lan ngủ, bất tri bất giác cũng tiến vào giấc mơ đẹp


Đại khái là vì trong lòng có chuyện, hai người đều thức dậy rất sớm. Lúc Thẩm Nguy ở phòng bếp làm bữa sáng, Triệu Vân Lan cọ tới, từ phía sau vòng hôn cậu, cằm đặt ở hõm vai Thẩm Nguy. Ria mép cọ tới da thịt nhẵn nhụi, tuyết trắng bên gáy, Thẩm Nguy nghiêng người trốn Triệu Vân Lan, nhẹ nhàng oán giận, "Vân Lan, có chút ngứa." Triệu Vân Lan cúi đầu nhìn, một mảng da nhỏ đã hiện lên đỏ mỏng. Triệu Vân Lan đem Thẩm Nguy kéo về trong lòng mình, nhẹ nhàng hôn xuống chỗ đấy, "Bảo bối, làm đau em có phải không, để tôi hôn hôn lền không đau." Luận không biết xấu hổ, Thẩm Nguy kiếp sau cũng không bằng được Triệu Vân Lan, chỉ có thể bị người ôm chặt thắt lưng hôn thì hôn

"Triệu Vân Lan, anh buông ra, anh, anh đều hôn mấy cái rồi." Trên mặt Thẩm Nguy bốc hỏa, lấy cùi chỏ đẩy anh ra, Triệu Vân Lan nghe theo buông lỏng tay nhìn bên gáy Thẩm Nguy, mảnh da kia lại đỏ thêm một bậc. Thẩm Nguy bưng cổ, ủy khuất trừng Triệu Vân Lan, như trách mắng như tức giận. Cậu cuối cùng cũng chỉ buông tay xuống, tiếp tục làm bữa sáng, để lộ ra ý tứ dung túng vô hạn trong yên lặng

Thẩm Nguy đem bữa sáng để lên bàn, cậu cảm nhan được sóng năng lượng của á thú xuất hiện ngoài cửa sổ. Thẩm Nguy đi tới bên cửa sổ, một bông hoa nghênh xuân nhỏ lơ lửng trên không trung. Thẩm Nguy giơ tay đem bông hoa đón ở lòng bàn tay, năng lượng chớp động hóa thành một tờ giấy, là trưởng lão hoa tộc, Hoa Nghênh Xuân truyền tin. Triệu Vân Lan ngồi bên cạnh bàn bắt đầu ăn, thấy Thẩm Nguy đứng ở cửa sổ, đưa lưng về phía anh, "Tiểu Nguy, tới ăn cơm." Thẩm Nguy lên tiếng liền đi tới, Triệu Vân Lan ngẩng đầu lên từ trong bát cháo liền thấy Thẩm Nguy nhíu mày, mím chặt khóe miệng, "Sao vậy ?" Thẩm Nguy đem giấy thư đưa cho anh, "Hoa Nghênh Xuân truyền tin cho tôi, hoa tộc cũng xảy ra chuyện rồi." Triệu Vân Lan tiếp nhận giấy vết thư

Tôn sứ đại nhân, hoa tộc đột nhiên bị nha tộc tập kích, nghi ngờ có địa tinh nhân trong đó

Bây giờ tình thế của á thú tộc không rõ, xin ngài đích thân tới chủ trì đại cục

Triệu Vân Lan ngước mắt đối diện với Thẩm Nguy, bây giờ tình hình thế cục của địa tinh và á thú tộc càng phát ra sương mù nồng đậm, cấp bách, khó khăn, phía sau tất cả dường như có một âm mưu lớn. Bọn họ ở trong mắt đối phương đều thấy được lo lắng và bất an sâu đậm. Điện thoại để trên bàn của Triệu Vân Lan vang lên, anh nhìn thoáng qua tin nhắn mới nói, "Bên Chúc Hồng có tin tức. Mau ăn cơm đi, ăn xong chúng ta đi sở điều tra đặc biệt."


Xe Jeep màu đỏ lái vào cửa sở điều tra đặc biệt, Triệu Vân Lan và Thẩm Nguy đi vào đại sảnh, Chúc Hồng đã ngồi ở bên cạnh bàn chờ bọn họ. Thấy bọn họ tới, Chúc Hồng mở miệng nói, "Lão Triệu, Thẩm giáo sư, nội bộ nha tộc xảy ra chuyện lớn. Tứ thúc để tôi báo tin cho các anh." Triệu Vân Lan trước tiên kéo lại một cái ghế cho Thẩm Nguy để cậu ngồi xuống, vừa nói "Vậy nói nhanh chút." Vừa tự ngồi ở bên cạnh Thẩm Nguy

"Trưởng lão trước kia của nha tộc, Nha Thanh, tự cảm thấy trước đại chiến hợp tác với Dạ Tôn, phá hủy hòa bình ba giới, thực sự không có mặt mũi nào tiếp tục thống lĩnh nha tộc. Vì vậy cô ấy truyền ngôi cho người kế nhiệm có tư tưởng mới, năng lực mạnh. Vấn đề duy nhất là người kế nhiệm này tuổi vô cùng trẻ, căn cơ, quan hệ còn thấp. Rất nhiều người có lai lịch, địc vị của nha tộc bất mãn, tụ tập thế lực của mình, thành lập quân phản loạn, muốn cướp lấy đại quyền."

"Tối qua tứ thúc mới từ chỗ trưởng lão Nha Thanh lấy được tình báo, bọn họ cũng mới biết được nội bộ có quân phản loạn xuất hiện. Cho nên tộc nhân của nha tộc tập kích xà tộc, hoa tộc và địa tinh, không phải nghe lệnh của trưởng lão mới, mà là nghe lệnh người cầm đầu quân phản loạn."

Thẩm Nguy và Triệu Vân Lan nghe xong Chúc Hồng nói, trong lòng đều cả kinh, người cầm đầu quân phản loạn của nha tộc thực sự là dụng tâm hiểm ác đáng sợ, mưu kế thâm độc

Quân phản loạn của nha tộc đột nhiên tấn công những tộc khác, mà những tộc khác này không biết sự tồn tại của bọn họ, đương nhiên sẽ nhận định là trưởng lão mới nhậm chức bày mưu đặt kế. Cứ như vậy, người phản loạn của nha tộc thành công khơi mào bất mãn và cứu hận của những tộc khác đối với trưởng lão mới. Nếu như những tộc khác không đánh nha tộc, thế lực nội bộ nha tộc vì tự bảo vệ mình và tránh chiến tranh, sẽ ép trưởng lão mới thoái vị. Nếu quả thực đánh nha tộc, quân phản loạn có thể nhân lúc hỗn loạn giết trưởng lão mới. Cho nên mặc kệ những tộc khác làm phản ứng gì, người cầm đầu quân phản loạn đều có thể dựa vào địa vị, lai lịch vốn có, danh chính ngôn thuận leo lên vị trí trưởng lão, thống lĩnh nha tộc, mà không bị tộc nhân và tam giới phát hiện dùng thủ đoạn ti tiện, hạ cập như thế

Kế hoạch này dường như không một sơ hở, chỗ sơ hở duy nhất là sự tồn tại của quân phản loạn không bị những người khác của nha tộc và ba giới phát hiện

Cho dù công việc bảo mật của quân phản loạn làm có tuần tự, trưởng lão Nha Thanh đã phát hiện lòng muông dạ thú của bọn họ. Thẩm Nguy hỏi, "Sự tồn tại của quân phản loạn có mấy người biết ?" Chúc Hồng trả lời nói, "Nha tộc là trưởng lão Nha Thanh và mấy tâm phúc của cô ấy, hoa tộc và xà tộc cô ấy chỉ truyền tin tới tứ thú và trưởng lão Hoa Nghênh Xuân. Tứ thúc chỉ nói với một mình tôi, đồng thời phái tôi thông báo cho đại nhân và Triệu sở."

Thẩm Nguy gật đầu, "Người trong ba giới biết được chuyện này càng ít càng tốt. Mấy địa tinh nhân tham gia nha tộc phản loạn, dị năng là đầu độc, hẳn là đang giúp đỡ người cầm đầu khống chế phía dưới tốt hơn." Triệu Vân Lan tiếp lời cậu nói, "Suy nghĩ của tôi và em giống nhau. Bắt giặc phải bắt vua trước, việc cấp bách và tìm được chỗ giấu người cầm đầu của quân phản loạn. Ai biết đám người này có thể đem tay vươn tới bên hải tinh nhân không, lại có bao nhiêu người vô tội bị hại."

Thẩm Nguy gật đầu đứng dậy, vung tay lên hắc bào cùng với trường đao trong tay, "Tôi quay về địa tinh sắp xếp công việc tra xét." Triệu Vân Lan cắn kẹo mút lại không nghiêm túc, "Hắc lão ca, nếu bọn họ làm một ván lớn như vậy, không bằng chúng ta bồi bọn họ." Triệu Vân Lan dừng một chút, trong mắt lóe lên một tia hung ác, "Chơi một chút thật tốt ?" Thẩm Nguy nghe vậy khẽ cười một tiếng, biểu tình dưới mặt nạ gọi là tà mị, "Đó là đương nhiên, lệnh chủ thực sự rất hăng hái." Nói xong cũng xoay người bước vào kẽ nứt thời không, biến mất trong sương mù đen

Thẩm Nguy vừa đi, Triệu Vân Lan lại rơi vào trầm tư, anh vẫn có một chuyện không nghĩ ra

Mấy địa tinh nhân kia vì sao muốn giúp quân phản loạn của nha tộc ?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz