ZingTruyen.Asia

Ky Du Ky Sai Gioi Tinh Dung Tinh Yeu Cover


Hứa Giai Kỳ vừa dứt lời thì cũng bắt gặp được khuôn mặt có phần kinh hãi của Dụ Ngôn. Nó đẩy cô ra tức khắc, bình tĩnh trả lời "Tôi không cần dùng cách này để nói cho chị biết những lời tôi vừa nói lúc nãy hoàn toàn là sự thật". Nói rồi, nó hùng hồn bỏ đi, còn cô trên môi bỗng vẽ lên một nụ cười, nhìn theo bóng lưng nó, tự nói thầm

"Dụ Ngôn! Vì em là tình đầu của chị nên chị phải chắc chắn là em thích chị thì chị mới có can đảm tiếp tục. Kế cũng lạ, tại sao khi mình ở trong cơ thể Dụ Ngôn, mình lại trở nên can đảm và tự tin hơn hẳn nhỉ? Mà khoan, mình còn bao nhiêu phần trăm "thẳng" ta?"

Hứa Giai Kỳ sau khi nói xong thì cũng vui vẻ bước lên phòng thì thấy Dụ Ngôn đã năm ngủ ở dưới sàn từ lúc nào. Cô ngồi xuống, khẽ sờ lên mặt của nó thì Dụ Ngôn tỉnh ngay. Nó ngồi bật dậy lập tức, chưa kịp lên tiếng thì đã bị cô cướp lời "Là chị đang ngắm khuôn mặt của chính mình. Nhìn từ khía cạnh này thì đúng là trông chị đẹp thật!"

Dụ Ngôn sau khi nghe Hứa Giai Kỳ "tự luyến" thì cũng bực bội nằm xuống, kéo tấm chăn lên che hết gương mặt. Cô liền giật tấm chăn ra lập tức, châm chọc nó "Này, đây là mặt của chị, cơ thể của chị mà em quản lý nó như thế đó hả? Mau lên giường ngay tức khắc. Em năm dưới sàn, lỡ bệnh thì cơ thể chị sẽ xấu xuống. Em đền nổi không?"

Những lời này của Hứa Giai Kỳ khiến Dụ Ngôn dừng lại suy nghĩ đôi chút. Sau đó, nó cũng cắn răng làm theo lời cô nói. Leo lên giường và nằm sát ở mép giường, quay lưng lại với cô. Hứa Giai Kỳ cũng năm xuống cạnh Dụ Ngôn thì bỗng ôm chầm lấy nó từ phía sau lưng, nói trong vui vẻ

-Wowww, Hứa Giai Kỳ! Lưng của mày thật quyến rũ đó nha!!! - Dụ Ngôn im lặng, nằm hóa đá cho đến tận sáng. Sáng hôm sau, Dụ Ngôn hay nói đúng hơn là Hứa Giai Kỳ tiếp tục lấy đồ của nó mặc mà chắng thèm về nhà lấy bộ đồ nào. Cô tiếp tục lôi nó vào nhà vệ sinh, bịt mắt nó lại và tắm cho chính mình. Vừa tắm, vừa trò chuyện

-Dụ Ngôn! Sao em chưa bao giờ cảm thấy ngại hay khó chịu khi để chị thấy cơ thể của em vậy? - Nó thở dài xong cũng đáp lại "Chị có gì mà tôi không có à? Thích nhìn, muốn nhìn thì cứ tự nhiên. Nhưng tôi cấm chị làm bất cứ điều gì gây tổn hại đến cơ thể của tôi"

-Ok, ok - Hứa Giai Kỳ vui vẻ lên tiếng và tiếp tục công việc của mình. Nhưng chắng im lặng được bao lâu thì cô lại nói tiếp "Này Dụ Ngôn, để hóa giải cái điều điên rồ này thì cần tình cảm từ 2 phía. Mà em cứ như vậy thì làm sao em trở lại cơ thể mình. Bộ thích sống trong cơ thể chị rồi sao?"

-Tôi tự biết cách giải quyết Nó nói với cô khi cô nhẹ nhàng vòng tay mình ra
đằng trước, ôm chặt lấy nó từ phía sau. Dụ Ngôn giật bắn người, Hứa Giai Kỳ liền gục đầu lên vai nó mỉm cười nói với nó "Ra là em đã thích chị rồi. Em còn nhớ lời của bà thầy bói đó nói không? Cháu của ông Tơ sẽ luôn yêu thương và bảo vệ cháu của bà Nguyệt. Giờ chị mới thấy câu đó đúng thật!"

Dụ Ngôn đứng đờ người ra trong vòng tay của Hứa Giai Kỳ, một lúc lâu sau mới lên tiếng "Phí lời! Mấy lời lừa đảo đó đúng là dành để gạt những người mắc bệnh công chúa như chị". Hứa Giai Kỳ nghe xong thì xoa nhẹ đầu của Dụ Ngôn và lấy tay cởi khăn bịt mắt xuống. Cô sau đó, cũng hơi lùi dần ra xa, bắt chéo chân ngồi trên thành bồn tắm, ánh mắt thách thức nó

-Em nói thứ em cần ở chị chỉ là tình dục thôi phải không? Vậy giờ, em đang sở hữu cơ thể chị đấy Dụ Ngôn. Hãy cho chị xem em sẽ làm gì với nó. Dụ Ngôn, mời!

Cô vừa nói, vừa đưa tay chỉ thằng vào cơ thể mình với vẻ mặt vô cùng thản nhiên còn nó mặt giờ tái xanh đi. Nó
nhìn thẳng vào mặt cô, giữ bình tĩnh, trả lời lại "Tôi không hửng thú làm những hành động "tự sướng". Khi nào trở lại bình thường thì vào khách sạn tìm tôi"

-À!!! Ý của em là: Em chỉ cần một nô lệ tình dục chứ không phải một nô lệ tinh yêu, đúng không? - Hứa Giai Kỳ tiếp tục nói vô cùng bình thản. Dụ Ngôn gương mặt nhẫn nhịn "Đúng! Nói là phải yêu thì mới "lên giường" được với nhau hoàn toàn hoang đường với một đứa như tôi. Tôi có thể "ngủ" với bất kỳ ai mà không cần tình cảm với họ"

-Ồ!!!! - Hứa Giai Kỳ đột nhiên đứng dậy, tiến lại chỗ Dụ Ngôn. Nó hơi hoảng sợ nên bước dần ra xa cô. Nhưng ngay lập tức, nó lại bị có kéo lại một lần nữa. Hứa Giai Kỳ nắm lấy cánh tay của Dụ Ngôn bắt nó nâng mặt của chính mình lên, mỉm cười gian nói với nó

-Nào, hôn chị đi Dụ Ngôn! À không phải, hôn lên chính môi mình đi. Nhờ phúc của ông cô cố tổ của em mà chị đã có một phương pháp đánh giá vô cùng hữu hiện tình cảm thật sự của em.

Dụ Ngôn một lần nữa đẩy Hứa Giai Kỳ ra, tức giận nói vói cô "Tôi đã nói với chị rồi thì phải. Tôi không phải là loại người tự luyến có thể làm những hành động ghê tởm đó với chính cơ thể của mình. Hơn nữa, tôi không thoải mái khi hôn gái "thẳng". Nói xong, thì nó cũng đẩy cô đứng dạt ra một bên và bước ra ngoài. Hứa Giai Kỳ bỗng đăm chiêu lại lời Dụ Ngôn vừa nói với mình

"Khoan! Mình không thích Dụ Ngôn ư? Vậy cảm xúc này là gì được nhỉ? Nhưng nếu mình đã thích thì tại sao cơ thể em ấy lại có phản ứng đau đớn khi mình hôn em ấy???" Hứa Giai Kỳ băn khoăn một lúc thì cũng đi ra cổng thì không thấy xe của Dụ Ngôn đâu nữa. Cô liền thở dài "Biết vậy khỏi đổ xăng luôn cho rồi!"

Hứa Giai Kỳ cũng lái xe đến võ đường của Dụ Ngôn. Cô mở cánh cửa sắt ra và tự vươn vai "Yeahhhhh!!! Rút cuộc cũng có ngày mình được thảnh thơi không làm việc rồi!". Thế nhưng, chỉ một phút sau thì nơi đây đã đông nghẹt người đến đăng ký để được Dụ Ngôn dạy. Họ chẳng cho Hứa Giai Kỳ chút thời gian rảnh nào làm cô bơ phờ cả đi. Và cuối cùng Hứa Giai Kỳ đã quyết định gọi điện cầu cứu Dụ Ngôn

-Gì? - Nó hỏi ngay khi vừa thấy "Dụ Ngôn" gọi. Hứa Giai Kỳ hấp tấp trả lời "Em mau đến võ đường đi Dụ Ngôn. Một mình chị không xuể. Ở đây đông quáaaaaaaa" Hứa Giai Kỳ bỗng nói bằng chất giọng van nài vào điện thoại. "Tôi chúc chị có thời gian rảnh để cải thiện kỹ năng vẽ. Bây giờ, tôi đang ngủ. Đừng làm phiền!" Dụ Ngôn vừa dứt lời thì cũng cúp máy chỉ kịp nghe Hứa Giai Kỳ ú ớ "Eh...Eh…"

-Giai Kỳ, em vẫn còn giữ được liên lạc với Dụ Ngôn hả? - Đới Manh tò mò hỏi nó. Dụ Ngôn liền thở dài "Liên quan gì đến chị?". Đới Manh hơi bất ngờ nhưng hình như cô cũng đã tập dần quen với hình ảnh Hứa Giai Kỳ mới lạ này nên trò chuyện với nó

-À, 1 tuần nữa, công ty có một hoạt động thường niên gọi là "Sỉ nhục người độc thân". Trong đêm đó, ai không đi cùng người yêu mình hay là vẫn chưa có người yêu thì sẽ bị mọi người chọi bóng nước vào. Mà...năm nay trong công ty, em lại là người duy nhất chưa có bạn trai đấy!

Đới Manh hơi ái ngại khi nói lên câu cuối nhưng cũng đủ làm Dụ Ngôn hơi ngồi dậy. Nó đưa cặp mắt nghi ngờ về phía Đới Mạc "Hai chị đã có người đi cùng rồi sao mà còn ở đây lo cho tôi?". Mạc Hàn liền mỉm cười gian manh và Đới Manh cũng vậy "Không, không! Tụi chị đã nhờ vả được bạn trai cũ và bạn tốt nhất đêm đó đóng giả làm người yêu tụi chị rồi"

-Vậy mấy năm trước thì chị ấy...à không tôi làm thế nào mà thoát khỏi cái hoạt động nhảm nhí đó - Dụ Ngôn hỏi tiếp thì bỗng bị Mạc Hàn nhìn đầy soi mói "Giai Kỳ! Bộ em bị té giếng hay bị sét đánh mà thay đổi cá tính cách và trí nhớ luôn vậy?"

-Té giếng! - Nó đáp lại bình tĩnh và cũng được Đới Mạc ngồi xuống bên cạnh mình, ánh mắt thương cảm nhìn mình "Không sao đâu! Từ từ rồi tụi chị sẽ làm cho em nhớ lại. Vì em luôn có tụi chị bên cạnh mà"

Dụ Ngôn thở ra và bực bội hỏi "Giờ trả lời câu hỏi của tôi được chưa?". Đới Manh khẽ lau nước mắt và cũng nói với nó "Lần đầu thì còn có người chưa có bồ nên em thoát nạn. Lần 2 thì trùng hợp em được công ty cho đi học bên nước ngoài nên em lánh nạn bên đó luôn. Sang đến lần thứ 3, thì đêm trước khi hoạt động diễn ra, em lại rủ 2 chị vào công ty ăn trộm để sang hôm sau thì cảnh sát bao vây đầy cả công ty nên cũng chẳng thể tổ chức được"

Đới Manh hơi dừng lại thì Mạc Hàn cũng nói tiếp "Năm thứ 4 thì em lại lén dùng xăng đốt trụi cái background mà công ty đã dày công chuẩn bị và vì thế nó cũng bị hoãn. Đến lần thứ 5 thì em lại tự làm chân mình bị gãy để nằm trong bệnh viện đúng ngày diễn ra."

-Thú vị thật! Vậy tại sao tôi không đi thuê bạn trai như 2 chị? - Dụ Ngôn hỏi tiếp. "Vì trong hoạt động đó còn có tiết mục là "Khoe hình hẹn hò". Chị thì cùng cậu bạn của mình quen thân cũng được gần 10 năm nên có một đống hình nhìn như tình nhân. Còn chị Mạc Hàn thì nhờ bạn trai cũ nên lôi ra mấy tấm hình hẹn hò năm xưa là được rồi. Còn em thì..."

-Tôi hiểu rồi. Tự tôi có cách - Nói xong thì nó cũng nhắm mắt ngồi ngủ tiếp. Đới Mạc bỗng nhìn nó bằng ánh mắt tội nghiệp và rồi cũng quay về bàn làm việc của mình. Mãi cho đến khi Dụ Ngôn nghe tiếng Đới Manh gọi mình đã hết giờ làm việc thì nó mới chịu thức dậy. Nó cùng với Đới Mạc bước ra cổng thì bất ngờ tột độ khi thấy Hứa Giai Kỳ đang đứng cạnh xe mình. Nhưng trong mắt Đới Mạc là Dụ Ngôn đứng kế bên xe của Hứa Giai Kỳ

Hứa Giai Kỳ nở nụ cười tươi tiến đến chỗ Dụ Ngôn còn nó chỉ lạnh lùng hỏi cô "Gì?". Hứa Giai Kỳ có vẻ không quan tâm lắm "Thì đến tan làm cùng với em. Sẵn cùng em về nhà, cho em đem theo mấy bộ quần áo vì hôm nay đến lượt em sống chung với chị"

-Tôi có chân và cũng có xe riêng của mình. Chỉ cần để lại địa chỉ cho tôi, tự khắc tôi biết tìm đến - Dụ Ngôn trả lời lại Hứa Giai Kỳ. Thoáng trên gương mặt của Hứa Giai Kỳ là sự thất vọng nhưng trong khi cô vẫn còn đang bận suy nghĩ nên nói gì tiếp theo thì bỗng bị Đới Mạc chen vào chính giữa, mà hỏi nhỏ

-Này, bộ 2 người hoán đổi cho nhau hả?


====================


Nay đăng "hơi trễ" xíu :)) Sorry mn 😅

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia