ZingTruyen.Asia

Kth Tien Boi Xin Hay Tu Trong

"Taehyung, anh về rồi sao? Em nhớ anh chết mất." Một cô gái lạ mặt đang ngồi trong phòng khách, thấy anh tiến vào cửa liền đứng dậy, tươi cười chạy ra muốn ôm anh.

"Sao cô lại ở đây?" Anh khó chịu đẩy cô ta lùi cách xa mình.

"Em về đây để gặp anh mà. Anh không thấy nhớ người ta sao?" Cô gái lạ mặt không vì bị anh khó chịu đẩy ra mà bỏ cuộc, vẫn nhẹ giọng nũng nịu.

Anh lạnh mặt đưa mắt sang nhìn Hana. Cô bé trợn tròn mắt lắc đầu như nói em không biết gi hết. Em vô tội.

Cô từ nãy giờ vẫn luôn nhìn đánh giá cô gái lạ mặt này. Một cô gái xinh đẹp, dáng cao, phong cách châu Âu rất thoải mái, tóc dài màu đen xoăn nhẹ ở đuôi tóc, một vẻ đẹp rất tự nhiên. Vẻ đẹp của cô gái lạ mặt này làm cô trong lòng thấy có chút lo sợ và bất an. Đúng vậy, là bất an. Cô liếc mắt sang nhìn anh. Từ xa cũng có thể thấy anh khó chịu như thế nào. Người phụ nữ xinh đẹp này là sao vậy, hai người này có gì với nhau sao? Càng nghĩ cô càng thấy bất an. Vì thế mà tay cô cũng vô thức nắm tay anh chặt hơn, thu hút sự chú ý của anh.

Anh lúc này mới thả lỏng mặt quay ra nhìn cô. Ôn nhu hỏi

"Sao vậy?"

"À...không...không sao. Nhưng đây là...?" Cô hướng mắt ra nhìn người phụ nữ trước mặt.

"À cô ta sao? Em không cần bận tâm đâu." Nghĩ đến người kia tự dưng xuất hiện ở đây làm anh thấy không vui. Tâm trạng anh hôm nay phải nói là rất tuyệt vời nhưng đến bây giờ cảm xúc của anh không ổn đến âm độ.

"Anh nói gì mà không bận tâm chứ. Chào cô, tôi là Anna Lee. À không Lee Anna, tôi là bạn của Jack. Còn cô là ai vậy?" Anna tươi cười nhìn cô.

Mắt cô có đang bị hỏng không vậy? Nhìn mà không thấy sao? Hay nhìn thấy nhưng lại thích làm người mù. Bà đây quen rất nhiều bác sĩ mắt đấy.

"Vậy sao? Chào cô, tôi là Jung Mi, là BẠN GÁI của Taehyung." Hai chữ bạn gái được cô nhấn mạnh, như sợ rằng người kia có khả năng tai cũng không tốt.

Anh nghe cô trả lời mà tâm trạng tăng vọt, quay ra nhìn cô cười. Khoảnh khắc đó đều được Anna nhìn thấy, cô ta tắt hẳn nụ cười, khó chịu nhìn cô. Vì sao cô ta cố gắng lâu như vậy mà không có được anh? Sao lúc nào anh cũng luôn hướng về cô gái đó.

"Được rồi mấy đứa mau vào nhà đi." Bà Kim bây giờ mới lên tiếng. Từ lúc cô gái tên Anna gì đó kia bước vào đây bà đã thấy có gì đó rồi. Bà lúc đó có quay ra nhìn Hana, thấy mặt cô bé lúc đầu ngạc nhiên liền biến sắc có chút tức giận nhưng rất nhanh liền giấu đi. Vậy là không ổn.

Anh nắm tay cô đi vào, lướt qua Anna như người vô hình, để cô ta hậm hực đứng nhìn theo hai người. Theo lễ nghĩa thì mẹ Kim đã mời Anna ở lại dùng bữa với gia đình. Cô ta vui vẻ đồng ý ngay.

Cô và anh đã ngồi vào bàn ăn với ba mẹ Kim trước, bên cạnh anh còn thừa một ghế. Hana nhanh chân chạy ra muốn ngồi chỗ đó nhưng Anna đã nhanh chân hơn, ra đó ngồi cạnh anh. Cô ta kéo ghế ngồi sát cạnh anh nhưng anh không thèm để ý, chỉ ngồi lau qua bát đũa cho cô.

"Ưm, Jack à, anh có thể lau luôn cho em được không?" Cô ta lấy bát đũa của mình để sang chỗ anh.

"Dì Park, lấy cho cô Lee giấy để lau bát." Anh vẫn lau bát cho cô, không nhìn đi chỗ nào khác.

Anna không được như ý, nhăn mặt khó chịu quay đi không nhìn anh nữa.

Bắt đầu vào bữa, mọi người ai cũng có chủ đề chung để nói chuyện, chỉ có Anna là không biết nói gì. Mỗi lần cô ta nói là mọi người lại chuyển chủ đề làm cô ta xấu hổ đến không ngẩng được đầu.

"Cá chiên giòn em thích ăn. Ăn nhiều một chút." Anh lấy đũa sạch, gắp cho cô miếng cá chiên vàng giòn rụm.

"Jack à, anh có thể gắp cho em cá được không? Nó ở hơi xa chỗ em. Em cũng thích cá, anh biết mà đúng không?" Anna ngại ngùng vén tóc sau ra tai.

Anh nhấc đĩa thức ăn trước mặt cô ta đổi thành đĩa cá, rồi mặt không cảm xúc quay ra nhìn Anna.

"Tôi đang ở Hàn, gọi tôi là Taehyung. Mà tốt nhất cũng đừng gọi tôi. Còn việc cô thích ăn gì tôi cũng không biết và cũng không muốn biết nên cô tốt nhất đừng nói gì cả." Anh nói xong liền quay mặt đi. Không để cho cô ta một chút mặt mũi nào.

...

Bữa ăn rất nhanh liền kết thúc, Anna lấy cớ đã muộn muốn ở nhờ một đêm, ai cũng bằng mặt nhưng không bằng lòng. Vì đây là nhà của bố mẹ nên anh cũng không có ý kiến, xin phép ra về.

"Bố mẹ, bọn con về trước."

"Ừ, hai đứa về đi. Đưa Jung Mi về nhà cẩn thận." Mẹ Kim gật đầu.

"Vậy con xin phép hai bác con về." Cô mỉm cười cúi đầu chào.

"Jack, à không Taehyung, sao anh còn đi đâu vậy? Đây không phải là nhà anh sao?" Anna đang trong niềm vui sướng vì được ở chung với anh nhưng khi nghe anh nói muốn đi về nhà thì liền bị dập tắt niềm vui.

"Tôi không có quyền có nhà riêng sao? Tiền nhiều để làm cái gì?" Anh nói xong kéo tay cô đi ra cửa.

"Ơ, Taehyung à, Taehyung." Anna hậm hực giậm chân.

Hai người lên xe ngồi, anh theo thói quen, cài dây an toàn cho cô.

"Em có gì muốn hỏi anh thì hỏi đi. Anh sẽ trả lời hết." Anh vừ cài dât cho cô vừa nói.

"Hả? Hỏi gì cơ?" Cô ngơ ngác hỏi anh.

"Chuyện giữa anh với Anna. Em không muốn hỏi gì sao?"

"Anh sẽ trả lời hết chứ?"

"Trả lời hết. Miễn làm em thấy thoải mái."

"Ừm được rồi. Anh với cô ta có mối quan hệ gì?"

"Lúc đó bên Mỹ, hôm đó anh đi bộ qua đường, bỗng nhiên thấy nhớ em nên đã lấy ảnh trong ví ra nhìn một lúc. Do anh cầm không chắc nên ảnh đã bị gió thổi đi, rơi xuống vạch kẻ đường. Anh chạy vội ra đó để nhặt ảnh, đúng lúc Anna cô ta đang đứng thất thần ở chỗ đó nên anh đã đẩy cô ta vào lề đường, tránh cô ta dẫm vào ảnh của em. Và rồi có xe ô tô chạy qua nhưng may mắn đã dừng kịp không thì anh không biết lúc đó sẽ như thế nào nữa. Cô ta cũng vì nghĩ anh đã cứu cô ta nên nằng nặc một lòng muốn đền bù. Mặc dù anh đã giải thích tất cả chỉ là hiểu lầm nhưng cô ta không nghe, một mực bám lấy anh, lấy lí do muốn đền bù cho anh  mà ở bên cạnh dù anh đã ba lần bảy lượt đuổi cô ta đi. Thật không nghĩ cô ta còn theo anh về đây."

( câu chiện thặc cẩu huyết🤟🏽)

"Ai bảo anh đẹp quá làm gì chứ." Cô lẩm bẩm trong miệng không muốn cho anh nghe thấy.

"Anh cũng có muốn đâu chứ. Em phải mau đánh dấu anh đi không người ta sẽ bắt anh đi đấy."

"Anh giỏi anh đi luôn đi. Em không thèm." Cô bực bội quay mặt đi chỗ khác.

"Nghe này, cái gì anh cũng giỏi, giỏi yêu em, giỏi thở, giỏi về chính trị nhưng riêng việc rời khỏi em thì không có chút khả năng nào hết. Nhớ rõ là như vậy cho anh." Anh ôm mặt cô, bắt cô nhìn thẳng vào mắt mình.

"Ai tin được đàn ông các anh chứ. Nay nói vậy mai lại làm khác."

"Em không tin anh?"

"Đúng vậy không tin chút nào hết." Cô mạnh miệng trả lời.

"Được đêm nay ông đây sẽ chứng minh đủ cho em xem ông đây đáng tin hay không. Gọi điện cho bạn em nói hôm nay không về đi."

"Này...này anh...anh không đưa em về nhà em thì...thì anh đưa em đi đâu?" Cô thấy điềm không lành.

"Về nhà anh để chứng minh cho em anh có đáng tin hay không."

"Nhưng...nhưng sao lại chứng minh hết...hết đêm vậy? Một lúc không đủ sao?"

"Một lúc? Không thể đủ."

____________________________

Bà chị như không biết năng lực của anh em thì phải, một lúc sao đủ cho anh em ra chứ trời. Người ta làm cho mấy lần rồi mà không nhớ thời gian à😑

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia