ZingTruyen.Asia

Kth Tien Boi Xin Hay Tu Trong

Tên này đêm qua chắc chắn sẽ không làm gì quá phận đấy chứ.

"Ha, ông anh này thật không nghĩ lại vô sỉ như vậy. Chị, lúc trước anh ý cũng vô sỉ như thế này sao?"

"Hiện tại sự vô sỉ của anh ấy đỡ hơn lúc trước."

Thật sao?

"Nhưng đấy là chị nghĩ thôi. Sự thật thì không phải." Cô thở dài, chọc lấy một miếng táo bỏ vào miệng.

Hana không khỏi thông cảm với cô. Nhưng thích mà, có người điên cuồng với mình, nghĩ thôi cũng thấy "sướng" rồi. Hana cô đây cũng muốn có cảm giác đấy.

Jung Mi rất nhanh ăn xong liền lên lầu tìm điện thoại gọi cho anh.

Phòng họp tùy không có lực áp bức nhưng lại tràn ngập sát khí, khiến người ta không dám thở mạnh. Tiếng nhân viên báo cáo tình hình công ty vang lên rất rõ ràng. Thỉnh thoảng liếc nhìn biểu cảm của vị chủ tịch trẻ đằng xa. Vô cảm là biểu cảm muôn thuở của anh.

"Chủ tịch, điện thoại của ngài." Thư kí bên cạnh nhẹ nhắc nhở.

Anh nhíu mày nhìn thư kí, cô ta không biết quy định của anh là không nghe điện thoại trong giờ họp sao?

Thư kí hiểu được liền lên tiếng tiếp.

"Là tiểu thư Park ạ." Thư kí khẽ nói nhỏ, không dám nhìn vào mắt anh.

Anh đổi tâm trạng, cầm máy lên.

"Cứ tiếp tục báo cáo, không cần quan tâm tôi. Thư kí sẽ làm việc." Nói rồi anh xoay ghế, đưa lưng về bàn họp.

"Dậy rồi." Anh áp điện thoại lên tai, khẽ nhếch mép.

"Đã dậy. Quần áo của em...là anh thay sao?" Cô cần câu trả lời.

"Vậy em nghĩ là ai? Tự em à?"

"Anh có thể không cần làm vậy mà?"

"Nhưng anh đâu có vấn đề."

"Anh không nhưng em có." Giọng cô có chút nhỏ dần.

Anh không nói gì.

"Anh, thấy, thấy được gì rồi?"

Anh tưởng tượng được mặt cô đang đỏ như thế nào rồi.

"Những gì cần thấy đều thấy. Không muốn thấy cũng phải thấy thôi." Anh không ngại mà trả lời, còn cười một cái thành tiếng. Dọa sợ mọi người trong phòng họp. Có người đang uống nước bỗng suýt sặc, may là cản kịp.

"Tên vô sỉ." Cô nói xong liền cúp máy. Không để anh nói thêm.

Anh nhìn điện thoại lại cười thêm cái nữa, mắt khẽ nhìn xuống phía dưới, khẽ lắc đầu. Anh đêm qua cũng không ổn chút nào. Khó khăn lắm mới dịu lại được.

Anh còn gửi cho cô một đoạn ghi âm mới tắt máy, xoay ghế lại.

"Sao? Có vấn đề?" Anh lạnh giọng nói.

Mọi người rất nhanh liền khôi phục, lấy lại tinh thần, thẳng lưng, thở sâu, lắc đầu.

Cô nhận được đoạn ghi âm, nghĩ anh gửi tin thoại, ấn nghe.

"Mau nói lại nãy em mới nói gì?" Giọng anh trầm ấm được phát lên.

"Em yêu anh." Giọng cô say mèm liền xuất hiện.

"Em là ai?"

"Em là Park Jung Mi."

"Vậy anh là ai?"

"Anh là Kim Taehyung, người em sẽ cưới làm chồng."

"Chắc?"

"Chắc chắn." Giọng cô chắc nịch.

CMN. Đây chắc chắn không phải cô. Cô run sợ ném điện thoại ra xa. Cố thuyết phục bản thân đây không phải do mình nói. Cô không thể nói mấy cái đấy được. Có đánh chết cô cũng sẽ không nói.

Điện thoại của cô có tiếng thông báo.

[Do chính em nói. Đừng cố phủ định.] Là tin nhắn từ anh.

Từ chối trả lời.

Cô thay đồ, bắt xe về nhà thay đồ rồi đến bệnh viện. Nghỉ một buổi sáng quá đủ rồi.

Ngồi trong phòng khám mà cô không ngừng nghĩ đến cái ghi âm anh gửi. Quá dã man rồi.

"Bác sĩ Park, bác sĩ Park." Cô giật mình tỉnh táo lại.

"À, chào tiền bối Kim. Có việc gì sao?" Cô khách sáo hỏi.

"Không có gì? Chỉ là có mua một vị trà mới, muốn mời cô mộ chén uống thử."

"Cảm ơn anh. Chúng ta ra bàn ngồi."

"Được."

Hai người ra bàn trà ngồi.

"Bác sĩ Park uống thử." Seok Jin đưa cho cô chén trà vừa rót. Cô cũng rất khách sáo nhận lấy.

"Có thể mạn phép hỏi, sao sáng nay bác sĩ Park không đi làm hay không? Gia đình có việc sao? Có cần giúp đỡ?"

Cô suy nghĩ lại vấn đề tối qua liền đỏ mặt.

"Không có. Chỉ là uống say liền ngủ quên."

Seok Jin không nói gì mà chỉ gật đầu. Anh có vấn đề khác muốn hỏi.

"Vậy tôi có thể nhiều chuyện một chút? Chàng trai dạo này hay đi với cô là ai vậy? Chồng sắp cưới thật sao?"

Ách, nên trả lời như thế nào? Đến việc làm người yêu còn chưa đến. Vậy hai người vẫn đang là bạn bè sao?

"Ừm, cái này...anh ấy là bạn của em. Chưa phải là người yêu." Đúng rồi đã là gì của nhau đến mức quan trọng đâu.

"Ra là vậy sao." Seok Jin thấy lòng nhẹ nhõm. Thì ra anh vẫn còn cơ hội.

"Hai người có vẻ rất thân?"

"À, anh ấy vừa từ bên Mỹ trở về. Bọn tôi cũng được coi là thân thiết." Cô nghĩ đến anh lại cười rất tươi, ánh mắt hiện lên rất rõ "tình yêu".

Hai người không nói gì thêm. Một lúc sau Seok Jin có bệnh nhân, về phòng của mình.

Lúc sau cô lại nhận được điện thoại từ anh. Nên nghe hay không?

"Em đang bận sao?"

"Không có. Anh muốn nói gì?"

"Đoạn ghi âm." Cô nghe thấy tiếng anh cười.

"Tên điên." Cô chửi thầm.

"Điên? Từ lúc yêu em anh đều không bình thường." Anh dựa vào ghế, nhìn ra ngoài cửa kính rộng.

". . ."

"Đã ăn hay chưa?"

"Ăn ở nhà anh liền đi làm."

"Đã lâu vâyh rồi. Nên ăn thêm gì đi. Muốn ăn gì hay không để anh mua đến?"

"Không cần anh mua. Em tự ăn."

"Giận?"

"Không hứng."

"Vậy là giận rồi. Anh là bất đắc làm vậy. Còn đoạn ghi âm là do em nói, anh cần bằng chứng để em không có đường cãi."

"Đoạn ghi âm chưa nói. Quần áo của em có thể để cho người làm thay hộ mà. Ai cần anh động chân động tay chứ." Cô uất ức cãi lại.

"Không được. Em đừng hòng. Cơ thể em, chỉ được anh nhìn và đọng vào. Những người khác, nghĩ cũng đừng nghĩ."

"Được rồi a. Không nói nữa. Em có bệnh nhân đến khám. Cúp máy trước." Cô đỏ mặt tắt điện thoại.

Hộ lý mở cửa đi vào.

"Chị sốt sao? Mặt sao lại đỏ vậy?"

"Không, không có. Do điều hòa chắc mở nhiệt độ cao." Cô vội cầm lấy điều khiển điều hòa, chỉnh nhiệt độ.

18° mà cao sao? Lạnh đến phát run luôn rồi.



Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia