ZingTruyen.biz

Kookv Con Noi Nao Cho Ta

đến lúc ăn tối xong, chẳng ai có ý định sẽ về nhà.

khó lắm mới có được chuyến đi thế này nên phải tận hưởng hết mình mới được. sắp tới có điểm thi, lỡ đâu lại trượt thì đời coi như bỏ luôn. hơn nữa nghe bảo kiến thức của cấp ba nặng lắm, sau này sẽ khó mà có thời gian vui chơi.

thế cho nên, cả nhóm đồng lòng sẽ cùng nhau ngắm biển đêm và trò chuyện.

nhanh nhẹn dùng một miếng thảm trải ra đất cùng với một ít thức ăn nhanh jimin đã đem theo trước đó. ai nấy vào chỗ ngồi rồi, jimin mới lên tiếng

"oaa tuyệt thật đấy! mấy cậu xem không khí ở đây rất mát mẻ và trong lành, biển đêm cũng rất đẹp nữa!"

"đúng thật! tớ ước gì nhà mình được gần biển" hoseok vừa vươn vai vừa mỉm cười đáp lời jimin.

vào những lúc thanh tịnh thế này, ai trong lòng cũng có những tâm sự và khuất mắt riêng muốn giải bày. chỉ là có đủ can đảm để bày tỏ hay không thôi.

đôi khi, có những chuyện vẫn không nên nói ra thì hơn.

"này! mấy cậu có lo về điểm thi không?" jimin giọng nhẹ bẫng đi, mắt thì vẫn đưa ra ngoài biển.

hoseok thở nhẹ

"lo chứ, làm sao mà không lo cho được!"

taehyung ôm chú thỏ hồng trong lòng, nghe đến việc jimin nói lại trở nên nặng lòng. nếu jimin không nhắc chắc anh cũng đã quên béng đi việc này rồi, lỡ như trượt mất thì phải làm sao đây?

yoongi không phải kiểu người giỏi an ủi người khác và nói những lời mật ngọt. nhưng hắn hiểu rõ nỗi lo của bọn họ, ngay cả người được cho là "thiên tài" như hắn đây cũng không tránh khỏi việc lo lắng. ai biết trước được điều gì, học tài thi phận mà.

hắng nhẹ giọng, yoongi lên tiếng

"việc gì đến rồi cũng sẽ đến, ngày hôm nay thì cứ lo cho hôm nay đi. đến hôm sau thì hẳn lo đến việc khác".

jungkook và taehyung vẫn im lặng từ nãy giờ. nhưng taehyung là người sợ hãi và lo lắng hơn ai hết, bấm nhẹ vào lòng bàn tay mình anh cúi đầu mãi lang thang trong những suy tư riêng của mình.

nghe những lời mọi người nói, jungkook chợt nghĩ lỡ như mình trượt mất thì sao? chưa bao giờ jungkook thấy không tin vào bản thân mình như lúc này. chỉ vài câu nói như thế lại có thể thành công đánh vào lòng tự tin của cậu, jungkook thầm nghĩ có lẽ đối với mình jimin, yoongi và hoseok đã phần nào có ý nghĩa?

từ lúc quen biết nhau đến giờ, cậu chưa từng có ý nghĩ là sẽ ghét bọn họ. chỉ là đôi khi họ hơi phiền phức một chút, đối với một người khô khan và nghiêm túc như jungkook đương nhiên là sẽ sinh ra khó chịu rồi. nhưng đến mức ghét bỏ thì không có.

nếu không vì taehyung hiên ngang bước vào đời cậu thì liệu hiện tại cậu có được những người bạn như thế này không? nhiều lúc, cậu còn không tin rằng mình thực sự đã có bạn. từ những năm còn thơ bé, với bản tính lạnh lùng và khó ưa của mình chẳng có một đứa trẻ nào dám làm bạn với cậu cả.

jungkook còn nhớ mãi ngày hôm ấy, năm mình 6 tuổi khi đang ngơ ngác ngồi một mình mà ngắm nhìn các bạn đang vui đùa cùng nhau. thì một bạn nữ đến làm quen với cậu. một cô bé với mái tóc xoã ngang vai cùng nụ cười xinh xắn. cô bé nói muốn làm bạn với cậu, cậu nhất thời vì nụ cười xinh xắn đó mà gật đầu đồng ý. "người bạn đầu tiên của mình"...

cả hai đã có khoảng thời gian vui chơi cùng nhau rất vui vẻ, cho đến khi cô bé ấy vì nghe lời một bạn học khác mà mắng chửi cậu là đồ tự kỉ.

jungkook đương nhiên hiểu rõ những lời này của cô bé. phải, jungkook từng là một đứa trẻ tự kỉ, từ lúc sinh ra so với những đứa trẻ khác cậu có phần hơi rụt rè và khép kín hơn. bác sĩ đã nhiều lần chẩn đoán đây là dấu hiệu của việc trầm cảm nhẹ ở trẻ con, mẹ jeon vì lo lắng nên cũng đã bỏ hẳn công việc của mình mà ở nhà chăm lo cho jungkook.

bà cố gắng nói chuyện với cậu nhưng cậu chẳng thèm nghe cũng chẳng chịu mở miệng. cô giáo luôn than phiền về việc jungkook rất "ích kỉ", thằng bé chẳng chịu nói chuyện với ai, hơn nữa mỗi khi ai đó làm việc mà cậu không thích, cậu liền tức giận mà dùng bạo lực với người đó.

jungkook vẫn im lặng mà nhìn chằm chằm vào cô bé. cậu rũ mi và quay đi, chẳng nói chẳng rằng vì cậu hiểu chuyện. nhưng cho dù hiểu chuyện đến đâu thì cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ.

từ đó về sau jungkook sợ việc kết bạn, cho đến khi taehyung đến. cậu bé với mái tóc nâu mềm cùng nụ cười hình hộp đáng yêu. lúc trước cậu luôn cho rằng cô bé kia là người bạn đầu tiên của mình, nhưng không, taehyung mới là người đầu tiên.

người đầu tiên chọc giận cậu nhưng lại bày ra vẻ mặt vô tội, người đầu tiên hoảng hốt lên vì cậu ngất xỉu, người đầu tiên nắm lấy tay và ôm chặt cậu, người đầu tiên lập nên lời hứa với cậu, người đầu tiên cậu bảo vệ, người đầu tiên cậu cưng chiều, người đầu tiên cậu yêu....




jungkook tự cười bản thân mình, vì tự dưng lại nhớ đến những chuyện không đâu. chẳng phải hiện tại có đã có các bạn và taehyung rồi đó sao?

nói được vài câu, thì chẳng ai nói gì nữa. ai cũng đang chìm đắm trong những suy nghĩ riêng của mình.

tiếng động từ đâu vang lên kéo họ về lại với thực tại.

hoseok là người lên tiếng đầu tiên

"gì vậy? mấy cậu có nghe thấy không?" cậu ta vừa nói vừa đưa ra khuôn mặt đầy sợ hãi.

jimin giật mình

"t... tớ cũng nghe"

taehyung nhìn xung quanh thì thấy chẳng còn ai ngoài bọn họ có lẽ mọi người đã trở về hết rồi, gió nhè nhẹ lướt qua, anh bất giác rùng mình mà ôm chặt lấy chú thỏ trong người.

tiếng động lần nữa vang lên, bọn họ cùng nhìn đến nơi phát ra tiếng kêu kì lạ đó.

là một lùm cây, tiếng động phát ra từ trong lùm cây.

hoseok sợ hãi ôm lấy cánh tay jimin làm nó la toáng lên

"ôi, điên à sao lại ôm đột ngột như thế?"

"m...mọi người cái đó là gì vậy? nghe ghê q..quá!"

jimin khó khăn lên tiếng, không phải là ma quỷ đấy chứ.

jungkook liền nắm chặt lấy tay taehyung, anh đang sợ hãi mà run rẩy.

yoongi từ trước đến giờ không tin vào chuyện ma quỷ, hắn cho rằng có thể là một con vật nào đó thôi.

"c... chúng ta đến đó xem thử đi!"

hoseok liền đánh vào tay yoongi

"bộ cậu bị điên hả? ai mà dám đến đó chứ huhu"

jimin run như cầy sấy nhưng vẫn đồng ý với yoongi.

sau một hồi thảo luận, cả hội quyết định sẽ đến đó xem thử. nhưng vấn đề căng não hiện tại chính là ai sẽ dẫn đầu?

"yoongi đi đầu tiên đi, cậu là người bày ra mà!"

"tôi chỉ nói thế ai bảo mấy cậu đồng ý?"

jimin liền quay sang hoseok

"hoseok cậu dẫn đầu đi!"

"h.. hả? không, không được tớ không chịu đâu, cậu dẫn đầu thì đúng hơn, jimin!"

"không, tớ cũng sợ lắm!"

hoseok nhìn nhìn rồi nói

"phải rồi là taehyung, taehyung đi đầu đi!"

anh mở to mắt nhìn hoseok

"tớ... tớ á? không được đâu, tớ không đi được đâu!"

"cậu đi thì hợp lí nhất đấy, cậu lớn hơn chúng tớ 2 tuổi mà. cho nên cậu phải nhường nhịn các em mới đúng. hyung, làm ơn!!" hoseok vừa nói vừa chắp tay cầu xin đến thảm thiết.

taehyung lúng túng không thôi

"nhưng... nhưng tớ lớn hơn các cậu thì các cậu phải nghe lời tớ chứ?"

"aaaa không biết đâu, đau đầu quá!" jimin hét lên khi nghe tiếng kêu lần nữa vang lên

"huhu, taehyung hyung làm ơn!" hoseok quỳ hẳn xuống.

jungkook muốn kí đầu tên hoseok này ghê, nhìn taehyung lúng túng đến đáng thương mà còn cầu xin được nữa.

" thôi được rồi, để tôi dẫn đầu"

cả đám cùng quay lại nhìn jungkook. mọi người mừng rỡ ca tụng cậu.

tình hình hiện tại là thế này

jungkook là người dẫn đầu, phía sau lần lượt là taehyung, jimin, hoseok và cuối cùng yoongi. ai cũng đều nắm chặt áo người phía trước.

yoongi thầm nghĩ nếu giờ mà có ai đó nắm áo mình là tới công chuyện liền, hắn thầm nuốt nước bọt dẹp đi cái suy nghĩ quái đản kia.

jungkook từ từ bước đi, mới đi được một bước thì hoseok đã kêu lên

"oh yah yah!"

jimin bực bội bảo cậu ta mau im lặng, hoseok nghe xong liền lấy tay cố bịt miệng mình lại.

jungkook tiếp tục bước đi, mỗi bước đi liền trở nên hồi hộp và run rẩy.

âm thanh càng vang to hơn.

cậu khổ sở, cố gắng hít thở rồi dùng tay để vạch lùm cây ra. cả nhóm ai cũng hồi hộp đến nín thở.

jungkook thở một tiếng rồi nhanh tay vạch ra

"aaaaaaaaa" mặc dù còn chưa thấy gì mà hoseok đã la hét um sùm làm ai nấy cũng sợ hãi theo mà bỏ chạy tán loạn.

jungkook nhìn chiếc thoại đang hiển thị cuộc gọi đến trong lùm cây mà nhíu mày.

???

yoongi bực bội muốn đạp vỡ cái điện thoại chết tiệt này, chủ của nó bộ bị điên hay gì mà để chuông điện thoại kinh dị như vậy?

jimin cười phá lên vì khi nãy cả bọn đã rất sợ hãi mà run cầm cập vì một chiếc điện thoại, hoseok cũng không nhịn được mà phùn phụt cười theo. cuối cùng cả đám nhìn chiếc điện thoại trong tay jungkook mà cười to, taehyung cười đến chảy cả nước mắt, hoseok còn lăn bò xuống đất cơ đến khi ngồi dậy mới thấy mọi người đã đi hết rồi. cậu ta mới cong chân hoảng sợ mà chạy theo

"huhu chờ tớ với!

jungkook đưa chiếc điện thoại cho quản lý để tìm người đánh rơi rồi nhanh chóng rời khỏi.



sau cùng, hoseok gọi bác tài xế đến và họ cùng trở về nhà, chuyến đi thú vị hôm nay đã kết thúc.

lên xe, bọn họ không nhịn được mà tiếp tục kể lại câu chuyện lúc này. jimin diễn tả lại khuôn mặt của hoseok mà ai nấy cũng bật cười lăn lộn. bác tài xế nghe mà cũng cười theo, bác nói thanh niên trai tráng gì mà nhát cấy thế.
nghe thế ai cũng một phen cười bò. trong xe, tiếng cười râm ran lấn át cả tiếng xe chạy bên ngoài.

xe dừng tại nhà jimin, nó vui vẻ chuẩn bị bước xuống thì hoseok kéo lại bảo có chuyện muốn nói

"mọi người, chúng ta lập group chat đi, thời gian này ở nhà chán lắm. với lại sau này có gì liên lạc cùng nhau lên trường xem điểm!"

ai cũng đồng ý riêng taehyung mặt ngơ ra hỏi

"group chat á? là gì thế?"

"là cậu tải app instagram ấy, chúng ta có thể chat hoặc gọi điện với nhau trên đấy!" jimin lên tiếng giải thích cho anh.

"nhưng mà tớ không có app đấy!"

jimin bó tay với taehyung luôn

"thì cậu tải đi!"

"tải bằng cách nào?" taehyung mặt đần ra thấy sợ

jimin hiểu con người này là siêu siêu ngốc nên nó phải chỉ dẫn từng chút một mới được.

"thì cậu lấy điện thoại nhé xong lên google gõ tên app là ra ngay ấy mà"

taehyung ngây thơ trả lời

"tớ không có điện thoại"

lần này jimin không biết phải nói sao luôn, chả lẽ lại đi chỉ anh cách mua điện thoại?

jungkook thầm nghĩ taehyung sao cứ ngốc quá

"taehyung sẽ dùng chung với tôi, nên mấy cậu cứ lập đi!"

bọn họ ậm ừ đồng ý. đến khi jimin vào nhà rồi, bác tài xế sẽ đưa jungkook và taehyung về.

"taehyung cẩn thận, nắm lấy tay em này!" cậu dịu dàng đỡ anh xuống xe.

trong khi đó thì chỉ cần đưa một chân là xuống được luôn?

jungkook cùng taehyung nói tạm biệt với yoongi và hoseok.

"vậy anh cũng về nhé, jungkook"

"có cần em đưa về không?"

"ôi không cần đâu, sát ngay bên mông ấy mà"

"ừm vậy anh về cẩn thận nhé!"

"ừm, jungkook ngủ ngon!"

taehyung đưa tay tạm biệt rồi nhanh chóng đi về nhà.

jungkook nhìn theo mãi đến khi thấy taehyung bước vào cổng an toàn rồi, cậu mới chậm chạp đi vào nhà.

"taehyung, ngủ ngon, yêu anh"...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz