ZingTruyen.Asia

Kookmin | Eyes

| 11 |

holdingontosomething

Ngày hôm sau, ngay khi bệnh viện cho phép vào thăm, Jungkook đã ở bên cạnh Jimin, mặc dù Seokjin nói tám giờ sẽ cùng Taehyung qua và đưa cậu đi luôn - nhưng Jungkook chờ không được.

Anh nằm đó, thở đều đặn trong bộ quần áo của bệnh nhân. Một dải băng trắng che đi đôi mắt của anh, và cả đầu anh cũng quấn băng trắng xoá. Bác sĩ nói vết mổ ở phía sau đầu, và Jungkook không ngăn được xót xa khi nghĩ đến việc anh có một vết sẹo dưới những làn tóc non mềm mại.

Jimin vẫn chưa tỉnh. Cậu ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy bàn tay anh không bị mũi tiêm truyền dịch cắm vào mà vuốt ve, đôi mắt vẫn nhìn lên bờ môi, sống mũi của người đang nằm trên giường bệnh. Có lẽ vết mổ thi thoảng lại nhoi nhói đau, khiến bờ môi trắng bệch của anh hơi hé mở, và bàn tay Jungkook đang nắm siết nhẹ lại.

"Anh đau à..." Jungkook nhẹ giọng hỏi, và Jimin tất nhiên chưa thể trả lời cậu.

"Em ở đây này..." Một tay Jungkook xoa bàn tay anh, tay còn lại miết nhẹ lên khoé môi anh. Bàn tay siết nhè nhẹ dần nơi lỏng, rồi lại như cũ thả lỏng, nằm trọn trong tay Jungkook.

"Anh làm được rồi, em biết mà..." Jungkook cứ thủ thỉ với Jimin như vậy, dù chưa có câu nói nào được anh hồi đáp cả. Nhưng chẳng sao, Jiminie của cậu chỉ là đang hơi mệt khi vừa đánh giáp lá cà với Thần Chết thôi, anh đã thắng và ở lại với cậu rồi. Vì vậy, cậu có thể bỏ qua cho anh việc cứ nghe cậu rủ rỉ mà chẳng trả lời lấy một câu - miễn là anh phải tỉnh lại, thật khoẻ mạnh.

Xin anh đấy.

Ấy vậy mà, hết ngày hôm ấy, và cả ngày hôm sau nữa, Jimin vẫn không động cựa, vẫn nằm yên bất động, duy nhất có những thoáng đôi tay hơi nắm lại và bờ môi hơi khẽ mở bởi não bộ vẫn còn phản ứng với cảm giác đau đau của vết mổ.

"Bác sĩ nói vài ngày sau phẫu thuật, Jimin mới có thể tỉnh lại mà, đừng lo lắng quá Jungkook..." Namjoon vỗ về lên vai cậu em, rồi liếc mắt về phía Hoseok ở cuối giường. Hoseok khẽ lắc đầu - Jungkook đang hỗn loạn trong câm lặng, mắt cậu ấy trống rỗng dù vẫn đan bàn tay mình và Jimin vào nhau, nhẹ nhàng xoa nắn.

"Em không biết," giọng cậu run rẩy, gần như vỡ nát. "Lẽ ra anh ấy phải đã phải tỉnh lại, ngồi dậy và trò chuyện với em chứ, đã hai ngày rồi mà..."

"Sẽ sớm thôi..." Namjoon không còn biết làm gì khác, ngoài việc đặt tay lên vai Jungkook và vuốt nhẹ. Không ai có thể trấn an Jungkook tốt hơn Jimin - Jimin luôn có cách của riêng mình để khiến cậu bình tâm lại. Ví như, lúc cậu tưởng chừng mình sẽ sụp đổ bởi nỗi đau mất cha, sau lễ tang, Jimin lặng lẽ đến nhà cậu, không nói gì cả. Anh im lặng ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng xoa đầu cậu, những ngón tay luồn qua những làn tóc mềm mại của cậu, y hệt như cái cách cha cậu vẫn làm ngày xưa - điều ấy khiến cậu bật khóc dù Jungkook chắc mẩm rằng cậu đã đau đến chẳng còn khóc được nữa. Và cậu òa lên, để mặc những kìm nén trào ra, tựa con sóng vỡ bờ. Đến lúc ấy, Jimin mới khẽ thì thầm vào tai cậu, rằng anh đây, và mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn thôi.

Nhưng Jimin - người duy nhất có khả năng khiến tâm can cậu bình lặng thôi quấy nhiễu, lại đang nằm im lặng ở kia. Anh đây, mà cậu thấy mọi chuyện chẳng ổn tí nào cả.

Nỗi bất an mơ hồ ám ảnh lấy cậu suốt cả ngày hôm ấy - ba ngày kể từ khi ca phẫu thuật kết thúc, và Jungkook bắt đầu thực sự sợ hãi.

...

Jimin, một lần nữa, vớt cậu lên từ đáy hồ đen ngòm của nỗi sợ, bằng cách tỉnh dậy vào sáng ngày thứ tư.

Anh mê man trong một giấc mơ với những gam màu ít ỏi anh còn nhớ, có gia đình anh, có những người anh thân thiết của mình, và có cả Jungkook. Khuôn mặt của họ đều vẹn nguyên như ba năm trước, dù anh biết chắc có lẽ họ đã thay đổi nhiều lắm rồi. Những mảnh kí ức dần nhòe đi, và trở lại với màu đen anh vẫn thấy, nhưng tay chân anh bắt đầu có cảm giác, và nhận thức bắt đầu nhỏ giọt quay về với anh.

Anh và Jungkook đã đồng ý làm phẫu thuật.

Có tiếng cánh ca đóng lại, có tiếng Jungkook lắp bắp rằng cậu yêu anh.

Và đó là tất cả những gì gần nhất anh còn nhớ. Anh nhăn mày khi cảm nhận được có thứ gì đó quấn lấy quanh mắt, và rụt cổ vì cơn đau đánh úp từ phía sau khi nghển đầu để chống tay ngồi dậy.

Vậy là, anh còn sống.

Đúng ch?

Jungkook đang đi lấy một chậu nước với cái khăn để lau mặt cho anh, khi cậu bước vào và thấy Jimin đã ngồi dựa lưng vào thành giường tự bao giờ. Anh nghe thấy tiếng cửa mở, và chậm chạp quay đầu về hướng đó. Nhịp tim cậu nảy lên một cái, rồi dội ầm ầm trong lồng ngực, Jungkook hấp tấp đặt chậu nước xuống và lao đến bên cạnh anh.

"Jimin, anh tỉnh lại rồi..."

"Jungkook?" anh nghiêng đầu, đó chính xác là giọng của Jungkook, nhưng anh vẫn đặt một câu hỏi như thế - một câu hỏi vô cùng thừa thãi. Anh có thể nhận ra giọng cậu giữa hàng trăm giọng nói, giữa hàng nghìn âm thanh, nhưng anh vẫn hỏi. Có thể, anh chỉ muốn đơn giản là gọi tên cậu mà thôi, phát âm ra tên của người anh thương, có lẽ thế.

"Ừ, em, em đây... Anh ổn chứ?"

"Hơi đau ở phía sau đầu, nhưng anh nghĩ là anh ổn."

Có tiếng mở cửa một lần nữa, Yoongi bước vào. Anh chỉ nhướng mày lên một chút, rồi nói. "Jimin đã tỉnh rồi đấy à?"

"Yoongi-hyung?" Jimin chẳng cần mất công phân biệt giọng làm gì, tỉnh bơ mà hỏi như thế, chỉ có thể là vị hyung này mà thôi. Nếu là một trong bốn người anh còn lại kia, họ sẽ ngạc nhiên mà tới tấp chạy lại giường, hỏi han anh hệt như Jungkook vậy. Yoongi thì khác, anh có cách quan tâm của riêng mình, anh để ý đến mọi người một cách thầm lặng.

"Ừ." Yoongi đáp, và ngồi xuống chiếc ghế ở cuối phòng.

"Anh đã ngủ mấy ngày rồi, Jungkook?"

"Ba ngày, hôm nay là ngày thứ tư." cậu trả lời.

"Đỡ anh dậy với, anh muốn vào phòng vệ sinh một lát." Jimin lật chăn ra, muốn bước xuống giường.

"Từ từ đã, em còn dây truyền dịch chưa bỏ ra kìa." Yoongi nhắc nhở, và Jungkook nhẹ nhàng hết sức có thể, giúp anh rút mũi tiêm truyền ra. Mu bàn tay anh tụ máu tím bầm những nơi bị cắm ống truyền dịch, làn da đã trắng lại càng nhợt nhạt, và Jungkook thấy xót như chính mình đau vậy. Cậu đỡ Jimin, dìu anh đến nhà vệ sinh trong phòng, và tò tò định theo vào luôn, cho đến khi Jimin cười và nói. "Em sẽ không theo anh vào tận trong đó đấy chứ?"

"Nhưng-" Jungkook còn định nói thêm gì đó, nhưng Jimin ngắt lời cậu. "Thôi nào, anh sẽ không sao đâu, anh chỉ muốn đi vệ sinh thôi mà."

Jungkook không cãi nữa, để cho anh đóng cửa và dậm chân theo nhịp ở ngoài, chờ đợi.

Khoảng vài phút sau, Jimin mở cửa ra ngoài, và Jungkook lại cẩn thận dìu anh ngồi lên giường.

"Jungkook, em nên gọi bác sĩ đi chứ? Không phải Jimin còn cần kiểm tra gì đó nữa sao?"

"Yoongi hyung? Anh đến từ bao giờ thế?" Jimin quay đầu về phía Yoongi, ngạc nhiên hỏi.

Cả hai nhìn Jimin, sự bất ngờ không giấu nổi trên khuôn mặt khi họ nhìn nhau. Jungkook đưa tầm mắt trở lại với Jimin, khe khẽ hỏi. "Yoongi hyung... Đã ở đây từ trước khi anh vào phòng vệ sinh mà..."

" Có à? Sao anh lại không nhớ?" Jimin nghiêng đầu hỏi, giọng anh rõ ràng cũng đang bất ngờ không kém. Anh nhớ rằng mình ra khỏi phòng vệ sinh, và đột ngột nghe tiếng Yoongi - không thể nhớ nổi trước đó người anh này có mặt ở đây hay không. Anh.. bị gì thế này?

"Jungkook, gọi bác sĩ đi." Yoongi bình tĩnh nói, nhưng rõ ràng vẫn không ngăn được một chút gấp rút trong lời mình. Jungkook lập tức chạy đi tìm vị bác sĩ chủ trị, và đôi tay Jimin bắt đầu run rẩy. "Em bị gì thế này, hyung...? Sao... tại sao em lại không thể nhớ được rằng anh đã đến...?"

"Bình tĩnh nào, Jimin," Yoongi ngồi xuống bên cạnh anh. "Có lẽ em gặp chút rắc rối nho nhỏ sau ca phẫu thuật thôi, không sao cả đâu."

"Hyung... Em phải làm sao... Jungkook sẽ... Em ấy sẽ buồn lắm..."

"Không sao mà, Jimin, anh nghĩ Jungkook sẽ hiểu thôi. Em qua được ca phẫu thuật và tỉnh lại như thế này, Jungkook đã mừng lắm rồi."

Vị bác sĩ tóc hoa râm bước vào, bảo Jimin nằm xuống. Ông xem xét một lượt những vết băng trên đầu của anh, và nói rằng sẽ đưa Jimin đi kiểm tra.

...

Kết quả chụp cắt lớp cho thấy, Jimin bị chứng mất trí nhớ ngắn hạn.

"Khi hình thành quá trình ghi nhớ, bước đầu tiên là ghi nhận thông tin qua những giác quan như mắt nhìn, tai nghe," vị bác sĩ giải thích. "Thông tin từ trí nhớ ngắn hạn sẽ được ghi nhận, rồi chuyển về trí nhớ dài hạn. Tuy nhiên, khi mắc phải chứng mất trí nhớ ngắn hạn, bệnh nhân sẽ thỉnh thoảng không thể nhớ được những sự kiện vừa xảy ra, có thể là vài phút trước, có thể là vài tiếng trước, và vì vậy không thể có thông tin để chuyển về trí nhớ dài hạn. Nói nôm na, cậu ấy sẽ hơi lãng đãng một chút, gần như là 'nhớ nhớ quên quên' vậy."

"Vậy... Có cách chữa không ạ?" Jungkook ngập ngừng hỏi.

"Về cơ bản, chuyện này là không có cách." ông thở dài. "Tuy nhiên, còn tùy vào mức độ nặng nhẹ của bệnh nữa. Nếu đây là hậu quả của chấn động não bộ nhất thời, chứng mất trí nhớ ngắn hạn sẽ từ từ thuyên giảm và biến mất theo thời gian. Còn nếu đây là trường hợp dây thần kinh bị ảnh hưởng sau phẫu thuật, nó sẽ kéo dài mãi mãi."

"Chúng cháu biết rồi... Cảm ơn bác sĩ."  Yoongi nói, và kéo Jungkook đứng dậy. Jungkook lại ngẩn ngơ, và lạc trong suy nghĩ của chính mình.

Vì sao ch? Vì sao lại là anh? Tại sao cứ luôn trút khổ đau lên vai anh làm gì? 

Anh không đáng bị như thế. Anh xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn, những gì hạnh phúc hơn. Chứ không phải việc mất thị giác, rồi lại đến chứng mất trí nhớ. Không phải những việc ấy.

Khốn nạn thay, cuộc đời! Jungkook thương anh quá!

...

"Để em đoán nhé," Jimin kéo lên một nụ cười méo mó - nụ cười luôn khiến Jungkook đau đến ngạt thở. "Trí nhớ ngắn hạn của em có vấn đề, đúng chưa?"

Yoongi thở dài. "Không muốn cũng phải thừa nhận. Làm sao em biết?"

Jungkook vẫn cúi mặt, nắm lấy tay anh mà xoa nhẹ. Cậu chẳng muốn nghe gì cả, đặc biệt là Jimin - anh cứ nói về những thứ khốn kiếp mà anh phải đối mặt bằng giọng nói trong trẻo nhẹ tựa lông hồng ấy. Nó khiến cậu cảm thấy như anh đang cố lờ đi những nỗi buồn đau mà anh phải chịu đựng bằng cách nói về chúng như thể chúng chẳng có gì to tát cả, và điều ấy làm tim cậu tan nát.

"Vì sao em biết á? Vì em còn chẳng nhớ được trước khi vào phòng chụp cắt lớp, thì em đã làm gì kia, dù em vẫn nhớ anh là ai, em là ai. Tệ thật nhỉ?" Jimin lại cười.

"Không sao mà, bác sĩ nói có thể nó sẽ giảm dần và biến mất sau một thời gian thôi..." Jungkook lên tiếng. Cậu thực sự nên nói gì đó, với tư cách là bạn trai của anh - một vài câu nói an ủi - dù cậu không thực sự giỏi lắm trong vấn đề này.

Yoongi đã gọi cho cả bọn, và giờ thì Seokjin cùng Taehyung đang hỏi han anh đủ thứ trên đời, Namjoon đang trò chuyện với Yoongi về bệnh tình của Jimin trong khi Hoseok thì vỗ vai an ủi Jungkook. 

"Em nghĩ không nhớ được cũng chẳng sao, không phiền phức lắm," Jungkook nghe thấy giọng Jimin nhẹ nhàng nói như vậy. "Vì em có Jungkook mà."

"Với lại, lúc nhớ lúc quên, nó chẳng là gì so với việc được nhìn thấy mọi người hết, thật đấy." Anh cười. "Em nhớ mọi người lắm rồi."

Jungkook mỉm cười. Thật vậy, Jimin cũng là một con người lạc quan. Anh cũng có chút đắng cay về những gì xảy đến với mình, nhưng trên hết, anh có cậu, anh có mọi người, anh vì cậu, anh vì mọi người, mà lạc quan. Anh vui vẻ chấp nhận những đắng cay ấy cho mọi người, và cho chính bản thân anh nữa.

Bởi anh, thực sự là một bản thể, một khái niệm khác của thiên thần.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia