ZingTruyen.Top

Kookga The Art Of Lost Stars Trans

Jungkook mỉm cười khi cậu nhìn Rae từ từ đổ bột vào cốc giấy.

"Con hãy chắc chắn-"

"Bố, con yêu bố nhưng nếu bố nói chuyện sẽ làm con phân tâm," Rae chầm chậm đổ vào cái cốc tiếp theo. "Con biết bố muốn con học nhưng con phải làm sao khi bố đang thở xuống cổ con? Thay vào đó hãy nhắn tin cho Yoongi đi bố."

Jungkook đỏ mặt. "L-làm sao con biết đó là Yoongi?"

Rae ngừng hành động để nhìn Jungkook. "Bộ có ai khác sẽ nhắn tin cho bố à? Con yêu bố nhưng bố là người không hòa đồng nhất."

"Này! Bố có bạn đấy nhá."

"Bố có một người bạn, Jimin không tính. Ngoài ra, không phải là kì lạ khi hẹn hò với người bạn thân của bố rồi tiếp tục cái gần-như-hẹn-hò hả?"

Jungkook chộp lấy cái điện thoại từ quầy. "Bố không cần lời khuyên cuộc sống từ nhóc chín tuổi, Rae. Dịch mông ra."

Rae cười khúc khích, lại đổ bột tiếp. Jungkook kiểm tra thông báo của mình.

BFFJM - 9:30 AM
Này, anh muốn xin lỗi vì chuyện tuần trước. Anh ước là em nói với anh về Yoongi sớm hơn. Anh nghĩ em biết anh tốt hơn thế. Anh sẽ trở lại, được chứ? Hãy tin anh nhiều hơn một chút .

Jungkook cắn môi, cảm giác tội lỗi chậm rãi dâng lên trong lồng ngực. Lúc này cậu cảm thấy rất tức giận và ghen tuông nhưng có lẽ Rae đã đúng. Cuối cùng, Jungkook đang hẹn hò, anh chàng người bạn thân nhất của mình bị mông lung và cậu ngẫu nhiên nhổ ra rằng họ đang hẹn hò, đã hẹn hò một tuần rồi.

Bạn - 10:02 AM
Em xin lỗi, Jimin.

Bọn em chỉ mới hẹn hò một tuần, em đã không thực sự nghĩ rằng điều này sẽ làm tổn thương anh. Em xin lỗi. Để em mua đồ uống cho anh nha? Macchiato, kem được đánh lên? Làm ơn.

Jungkook thở dài, cắn môi khi cậu rời khỏi cuộc trò chuyện với Jimin và nhấp vào Yoongi.

Mint Boy - 9:52 AM
Anh mệt mỏi .

Jungkook cười khúc khích, nhíu mày khi cậu đọc lại tin nhắn. Jungkook dựa lưng vào quầy, liếc nhìn Rae để chắc chắn rằng con bé ổn trước khi gõ lại câu trả lời.

Bạn - 10:04 AM
Em yêu một nhà thơ.

Mint Boy - 10:05 AM
Bạn thân của em hôm qua đã khiến anh có một đêm vui vẻ .

Bạn - 10:05 AM
Như thế nào?

Mint Boy - 10:06 AM
Kiểu anh nên biết ơn khi hẹn hò với một người nào đó "tuyệt vời và vị tha như em".

Cậu ấy cho em rất nhiều lời khen, em còn tốt hơn là tuyệt vời và vị tha. Đưa anh tiền.

Bạn - 10:06 AM
Anh ấy nói vị tha, không phải đồ ngu

Mint Boy - 10:06 AM
Giống nhưng cũng khác.

Jungkook mỉm cười, liếc nhìn Rae đang đặt bánh vào lò. "Này này kim loại nóng lắm để bố làm cho," cậu giành lấy găng tay và khuôn bánh từ Rae.

"Bố có vẻ rất vui nên con không muốn làm phiền."

"Vậy luôn hả, bố biết con chỉ muốn sử dụng găng tay cách nhiệt thôi", Jungkook lườm nó. "Tránh xa cái lò, bố đã nói bao nhiêu lần rồi?"

Rae nhún vai. "Không đủ, con đoán thế, vì con chưa bao giờ học."

Jungkook nhéo mũi. "Đi chơi đi!"

"Vâng thưa ngài!" Nó cười khúc khích, chào anh trước khi bỏ đi qua phòng nó.

Cậu mỉm cười khi nhìn nó, định là sẽ trả lời Yoongi nhưng cậu thấy Jimin nhắn lại.

BFFJM - 10:09 AM
Ý EM LÀ GÌ?
Làm sao mÀ ANH CÓ TRAI TRONG KHI ANH KHÔNG CÓ CẢM GIÁC GÌ VỀ HỌ TRONG CUỘC ĐỜI ANH? ANH GHÉT EM! ĐÚNG VẬY ANH BỊ ÁM ẢNH YOONGI? BỘ EM CHƯA GẶP ANH TA SAO? ANH TA QUÁ TUYỆT VỜI VÀ TỐT BỤNG VÀ HÀI HƯỚC VÀ DỈ DỎM VÀ TÓC ANH TA KHIẾN ANH SAY ĐẮM.
TRÀN NGẬP SỰ SAY ĐẮM VÌ ANH TA ĐÃ BỊ BẠN THÂN ANH LẤY ĐI.


Bạn - 10:10 AM

Anh làm bạn thân của em say đắm vì mái tóc anh.

Mint Boy - 10:11 AM
Anh từng muốn biết nó có nghĩa là gì chưa?

Có chuyện gì với cậu Busan và tóc của anh? Đầu tiên là em, con gái của em, và bây giờ là thằng nhóc đó?

Bạn - 10:12 AM
Anh trông nóng bỏng.


Bạn - 10:12 AM
SỰ SAY ĐẮM TAO GHÉT MÀY.

BFFJM - 10:12 AM
TAO GHÉT MÀY_mp3

Bạn - 10:12 AM
Anh có muốn đi uống cà phê không? ._.

BFFJM - 10:13 AM
Có. Anh có tin từ Taehyung :o


Mint Boy - 10:15 AM
Dễ thương đấy.

Jungkook đỏ mặt với điện thoại, bỏ nó vào túi và từ từ bước vào phòng vẽ của mình. Cậu bật nhạc và thở dài, cảm thấy có thứ gì đó ấm áp từ trong lòng ngực.

__

Yoongi mỉm cười trước tin nhắn của Jungkook, cắn môi khi nghĩ đến điều gì đó hài hước để trả lời.

"Này," Yoongi nhìn lên và thấy Jaehwan. "Chúng ta có thể nói chuyện không?"

Chàng nhiếp ảnh gia bỏ điện thoại vào túi, ngồi thẳng trên ghế của mình. "Anh đang làm gì ở đây vậy, Jaehwan?"

Jaehwan giơ tay lên. "Tôi chỉ muốn nói về Seokjin."

Yoongi nhíu mày, gật đầu. "Chuyện gì?"

"Cậu ấy đã đến vào tối qua và-"

"Tôi không đổ lỗi cho anh ấy."

Jaehwan gật đầu, nghịch nghịch ngón tay. "Tôi biết, nhưng tôi bắt đầu hoảng sợ và đi đến chỗ của cậu ấy. Yoongi, cậu ấy đi rồi."

Yoongi nhíu mày. "Ý anh là gì?"

"Tôi có chìa khóa dự phòng cho nên tôi đã dùng nó để mở cửa và tất cả mọi thứ của cậu ấy đã biến mất. Không có giấy note, không có quần áo trong tủ. Tất cả đều biến mất."

"Nếu đây là trò đùa-"

Jaehwan lắc đầu. "Cậu ấy thực sự đã biến mất, Yoongi, h-hãy tìm cậu ấy về. Tôi biết, tôi-tôi biết hai người có quá khứ như thế, mẹ nó tôi không biết nữa, hãy nói với cậu ấy là hai người sẽ quay về với nhau nếu cậu ấy chịu ở lại. Tôi không muốn lạc mất Seok Jin. "

Yoongi chế giễu, lắc đầu. "Quay lại với anh ta? Anh bị đần à? Jaehwan, người duy nhất anh ấy muốn đuổi theo mình là anh! Anh ấy yêu anh!"

"Cậu ấy không," Jaehwan thì thầm với những tiếng hét của Yoongi. "Ít nhất, cậu ấy đã không như thế trong một thời gian dài, Yoongi. Cậu ấy dành tất cả thời gian của mình cho cậu, cậu luôn ở đó vì cậu ấy. Seok Jin phải xoay sở thế nào khi đến đó để nhặt những mảnh ghép như thế?"

"Chúng tôi chia tay một cách hòa bình."

"Cậu sao?"

Yoongi thở dài, xoa xoa thái dương. "Nghe tôi này, Jaehwan, anh đã là một người bạn trai, nên nếu anh nghĩ đây là lỗi của tôi thì hãy đem cái mông của anh ra khỏi văn phòng tôi. Chuyện này chẳng liên quan gì đến mối quan hệ của chúng tôi cả."

"Ba năm là một thời gian dài, Yoongi." Jaehwan thở dài. "Tôi nghĩ đó là lý do tại sao tôi rất tức giận, cậu biết không? Cậu ấy trông rất vui khi ở bên cậu, cậu và Hoseok. Tôi muốn điều đó."

Yoongi đảo mắt khi anh quay đi. "Vậy bây giờ anh đang lôi Hoseok vào chuyện này? Hãy lắng nghe bản thân," anh nhìn Jaehwan. "Chỉ cần thừa nhận anh là một thằng tồi và đuổi theo người đàn ông của anh đi!"

"Cậu ấy không phải là người đàn ông của cậu sao?"

Hoseok gõ cửa. "X-xin lỗi vì đã ngắt lời nhưng có một Jeon Jungkook đang chờ anh? Bảo là có chuyện quan trọng."

Yoongi cười khúc khích, nhìn Jaehwan. "Anh thấy chưa," anh không thể không nở nụ cười trên môi. Yoongi cố gắng để thư giãn khuôn mặt, thư giãn trái tim đập loạn ngu ngốc của mình.

"Seokjin là một người trưởng thành, gọi cho anh ấy, nhắn tin cho anh ấy, cho anh ấy khoảng trống. Khi anh ấy đã sẵn sàng, anh ấy sẽ nói chuyện với anh."

Jaehwan nhìn xuống. "Cậu có thể gọi cho cậu ấy không? N-nói rằng tôi nhớ cậu ấy?"

"Ừ, chắc chắn," Yoongi nhún vai. "Tôi sẽ cố gắng."

Anh nhìn Jaehwan rời đi. Yoongi cắn môi, nhìn Hoseok gọi Jungkook vào văn phòng của anh.

"Điều gì mang em đến đây?" Yoongi khoanh tay. "Em nghĩ là em đặc biệt đến mức em không cần phải hẹn với thư ký của anh sao?"

Jungkook mỉm cười, nhìn quanh văn phòng. "Em đang hẹn hò với ông chủ không phải sao? Điều đó không có lợi cho em à?"

"Không, không ai được ưu tiên cả."

"Không, ngay cả khi bạn trai nói đến đưa anh đồ ăn trưa?"

Yoongi chế giễu, cảm thấy mình bật cười tự nhiên. "Em đưa anh đồ ăn trưa?"

Jungkook nhún vai, từ từ đặt một cái túi lên bàn. "Rae cũng để vào một vài cái bánh nướng xốp cho anh. Em cũng đưa cho Hoseok."

"Đang cố gắng kiếm điểm sao nhóc?"

"Vậy có nghĩa là lần sau em không cần phải hẹn trước nữa?"

Yoongi nhíu mày. "Lần sau?"

"Em- nếu anh muốn," má của Jungkook chuyển sang một màu khá đỏ. "Em chỉ, ừm, t— tại sao Jaehwan lại ở đây?"

Yoongi lẩm bẩm, nhìn vào thứ bên trong túi. "Seokjin dường như đã đi vào một cuộc phiêu lưu tìm lại linh hồn."

"Anh không có vẻ lo lắng."

Chàng họa sĩ bước đến bàn của Yoongi, giúp Yoongi lấy ra những cái hộp nhỏ.

Yoongi lùi lại, để Jungkook làm việc. "Anh ấy làm thế," anh mỉm cười khi nhìn Jungkook.

"Giống như anh?" Jungkook ngước lên nhìn anh. "Anh nói anh không thích ở một chổ mãi."

"Không thực sự," Yoongi cắn môi, nhìn chằm chằm vào cánh tay của Jungkook, tự hỏi cậu có thời gian để nâng tạ sao.

Jungkook lẩm bẩm. "Hả?"

"Seokjin thích quay lại."

Yoongi nhíu mày khi Jungkook bị đơ một chút. "V— và anh thì không?"

"Còn tùy."

"Tùy vào gì?"

Yoongi mỉm cười, đi đến Jungkook thì thầm vào tai cậu. "Những gì đang chờ anh?"

Jungkook đỏ mặt, mắt phóng tới cửa. "A-anh muốn điều gì?"

"Muốn nghe thật lòng?"

Jungkook gật đầu.

"Tiền, rất nhiều tiền. Rải rác khắp sàn nhà."

"Ít nhất anh có tham vọng."

"Cảm ơn."

Jungkook chế nhạo. "Đó không phải là một lời khen."

Yoongi mỉm cười, mắt từ từ tiến về phía đôi môi của Jungkook. "Em cho anh ăn gì vậy Jungkook?"

"Mì tự làm với vị cay."

"Anh không thích đồ cay."

Jungkook nhún vai. "Làm quen đi."

"Em hay mì?"

Người trẻ hơn ửng hồng, nhìn đi chỗ khác, bị đánh gục. "Cả hai."

__

Yoongi nhìn lên Jungkook, người đang nhìn xung quanh văn phòng, tô mì đặt trên đùi.

"Em trông giống như Rae."

Jungkook nghẹn ngào trên tô mì của mình, suýt nữa làm đổ nó. Yoongi chớp mắt với bạn trai của anh hoảng sợ lan ra khắp mặt.

"Thật là ấn tượng," Yoongi cười lớn, dùng tay che nụ cười của mình. "Dù sao thì em tò mò về văn phòng của anh trông như thế nào?"

"Em-" Jungkook nhún vai. "Nó chứa đầy đồ nội thất."

"Và?"

"Căn hộ của anh thì không."

Yoongi lẩm bẩm, đẩy tô sang một bên và lấy một cái bánh. "Em đang phân tích văn phòng của anh."

"Không phải!"

Yoongi cười khúc khích. "Rae đâu rồi?"

Jungkook chầm chậm đặt cái tô lên bàn của Yoongi, điều chỉnh lại mình. "Con bé ở lớp học tiếng Anh, nó nói nó không muốn dừng lại."

"Chẳng bao lâu nữa con bé sẽ nói xấu về em bằng tiếng Anh," Yoongi khịt mũi. "Anh nên học tiếng Anh với con bé để nói về em."

"Anh là một sự ảnh hưởng tuyệt vời lên con gái của em, anh có biết điều đó không?"

Yoongi mỉm cười. "Bánh nướng xốp rất ngon, bảo Rae đưa cho anh công thức."

"Vâng."

Yoongi bóc tờ giấy ra khỏi bánh, liếc nhìn Jungkook đang nhìn quanh. "Đừng có nhìn như thế."

"Em xin lỗi" Jungkook đỏ mặt, nhìn thẳng vào anh. "Anh có, xin lỗi, anh có bận không?"

"Không hẳn, anh sẽ chỉnh sửa một số bức ảnh và gửi chúng cho khách hàng. Sao?"

Jungkook nhún vai. "Em không thực sự có bất cứ nơi nào để đi nên em đã tự hỏi, nếu anh không bận, em có thể ở lại không?"

Yoongi mỉm cười. "Em sẽ cảm thấy buồn chán, em có thể ngồi lên cái ghế xem anh chỉnh sửa."

"Yeah!" Jungkook nắm lấy chiếc ghế, cẩn thận không chạm vào cái gì đó khác. Yoongi trượt ghế, nhường chỗ cho Jungkook ngồi xuống.

"Anh không phiền à?"

"Tại sao anh phải phiền?"

Yoongi mở một tab mới, đẩy bàn phím về phía Jungkook. "Em có thể chọn nhạc."

"Ồ," Jungkook cắn môi, suy nghĩ. Yoongi mỉm cười nhìn Jungkook. Anh sẽ không thừa nhận điều đó với bất cứ ai nhưng anh thích ngắm Jungkook.

Chàng họa sĩ này là một người rất thú vị đối với Yoongi. Cho dù đó là trò hề thần kinh hay cách Jungkook tự nhiên tò mò về mọi thứ. Anh thực sự thấy Jungkook thú vị và đáng yêu.

"Nhạc em nghe là, ừm," Yoongi theo dõi khi Jungkook gõ ' Dean ' vào thanh tìm kiếm. "Ngẫu nhiên."

Yoongi ầm ĩ. " Half Moon " là một bài hát hay," anh nhìn Jungkook. "Còn thích gì khác không?"

Jungkook nhìn anh, mỉm cười dịu dàng. "Ừm," cậu chạm vào tóc anh, một cơn đau thần kinh chạy qua. "Em thích Justin Bieber, Tori Kelly, Troye Sivan."

"Không phải là sở thích của Rae sao?"

"Này!" Jungkook đẩy vai Yoongi. "Không có gì buồn cười cả. Bọn em có sở thích khác nhau trong âm nhạc nha."

Yoongi mỉm cười, thu nhỏ tab, ồn ào theo bài hát rồi anh mở phần mềm chỉnh sửa của mình.

"Anh phải chỉnh bao nhiêu ảnh?" Jungkook hỏi, nghiêng người vào.

"Khoảng hai mươi hoặc hơn," Yoongi quay lại nhìn cậu, khuôn mặt họ cách nhau vài inch. Jungkook ngượng ngùng nhìn đi chỗ khác.

"Yoongs," Hoseok gõ cửa. "Em sắp đi ăn trưa, anh có muốn gì trước khi em đi không?"

Yoongi cắn môi, cố nhớ xem anh có cần gì không. "Ah," anh chỉ vào máy in của mình. "Em có thể lấy thêm mực và làm sạch một số thư mục không? Anh cũng cần một cái USB khác. Cái mà Seok Jin  cho anh bị đầy bộ nhớ rồi."

Hoseok lẩm bẩm, mắt di chuyển đến Jungkook. "Còn em?"

Jungkook nhìn Yoongi rồi đến Hoseok. "Em ổn, cảm ơn."

"Em chắc không? Anh cà thẻ của Yoongi."

"Này," Yoongi chế giễu, nhìn Jungkook. "Em chắc chắn không muốn cái gì đó hả? Một bữa ăn nhẹ, hoặc nước? Chỉnh sửa thứ này sẽ mất một khoảng thời gian."

Jungkook nhún vai. "Vài gói snack, em nghĩ vậy?"

Hoseok nháy mắt. "Tinh thần tốt, em sẽ trở lại. Em sẽ chuyển các cuộc gọi đến điện thoại trực tiếp của anh, nhờ bạn trai anh trả lời họ giúp anh trong khi em đi nhé."

"Em không nghĩ đó là một ý hay, em không biết phép xã giao qua điện thoại."

"Nếu Jungkook lấy mất công việc của em thì sao?" Yoongi lầm bầm, đùa giỡn với sự tương phản của tấm ảnh. "Anh có thể thuê cậu ta và đá em đi."

Hoseok chế nhạo. "Tại sao? Bởi vì cậu ấy là bạn trai của anh à?"

Yoongi ầm ĩ. "Không, bởi vì mông của cậu ấy sẽ trông đẹp hơn những chiếc quần em mặc."

"Ôi trời," Hoseok cười. "Em có thể ngửi thấy sự căng thẳng tình dục, em đi đây."

Jungkook đấm vào cánh tay của Yoongi khi Hoseok rời đi. 

"Yoongi!"

Yoongi nhìn ra khỏi màn hình, nghiêng đầu. "Sao?"

"Anh không thể nói những điều như thế!"

"Ôi, anh nghĩ anh đã nói điều ở trong đầu mình," Yoongi cười, đôi má ấm lên một chút. "Xin lỗi."

Jungkook lắc đầu, nhìn đi chỗ khác, nụ cười nở trên khuôn mặt cậu. Yoongi nghiêng người về phía Jungkook hôn lên má.

"Xin lỗi," anh lẩm bẩm ở làn da trên má cậu trước khi quay lại việc chỉnh sửa.

__

"Min, ừm, văn phòng, nơi chụp ảnh, tôi có thể giúp gì ạ?"

Yoongi nhìn cậu, khiến Jungkook nhún vai khi cậu nghịch sợi dây điện thoại.

"Jungkook?"

"Seok Jin?"

Jungkook nhìn qua Yoongi chờ đợi phản ứng từ anh. Chàng nhiếp ảnh gia vẫn giữ nguyên vị trí, mắt tập trung vào phần chỉnh sửa.

"Em đang làm gì ở đó vậy?" Seokjin cười. "Yoongi có bận không?"

Jungkook che phần dưới của điện thoại, nghiêng người về phía Yoongi. "Anh có bận không?" Cậu ấy thì thầm.

Yoongi chế giễu, mắt vẫn còn trên màn hình. "Không, anh đang làm mấy cái linh tinh, đương nhiên anh đang bận."

"A-anh ấy bận," Jungkook lắp bắp, nhìn ra xa Yoongi với khuôn mặt rạng rỡ. "Em có thể nhắn lại gì đó giúp anh."

Seokjin cười. "Em có thể bảo cậu ấy trả lời điện thoại khi cậu ấy có thể không? Anh muốn xin lỗi."

Jungkook cắn môi, liếc nhìn Yoongi. Họ đã có một trận cãi nhau à?

"Vâng, em sẽ nói với anh ấy."

"Cảm ơn, Kook. Chúc mừng, anh đã quên nói với em."

"Việc gì?"

"Tất nhiên là hẹn hò với Yoongi. Bao lâu rồi?"

Khuôn mặt của Jungkook còn cháy hơn nữa. "Một tuần."

Seokjin cười, "hầu như không phải? Cảm giác như một tháng vậy đó. Anh hạnh phúc cho cả hai, anh thật lòng, em hiểu chứ?"

"Vâng, em cảm ơn."

"Tạm biệt, bảo cậu ấy gọi lại cho anh nhé?"

Jungkook đặt điện thoại xuống, nhìn Yoongi. "Anh và Seok Jin đã chiến nhau à?"

Yoongi liếc nhìn anh. "Có lẽ."

"Mọi chuyện ổn chứ?"

"Anh không biết," Yoongi dựa lưng, xoa bóp cổ tay anh. "Jaehwan nghĩ Seokjin vẫn còn yêu anh và nghĩ rằng việc chia tay của bọn anh không phải trong hòa bình."

Jungkook gật đầu chậm rãi. "Còn anh?"

Yoongi thở dài, nhìn qua Jungkook. "Anh nghĩ Seokjin bị bệnh là một anh chàng tốt bụng và cuối cùng đã học được cách làm một cái gì đó cho chính mình."

"Cái nào?"

"Rời đi," Yoongi nhún vai. "Chết tiệt, anh không biết, tìm thấy hạnh phúc ở đâu đó mà không phải là hai gã ngốc nghếch. Anh ấy xứng đáng hơn anh, xứng đáng hơn Jaehwan. Anh sẽ không ngăn anh ấy tìm hạnh phúc đâu."

Jungkook gật đầu, nghịch nghịch ngón tay cái của mình. "Nhưng có vẻ như anh ấy muốn em làm điều gì đó, như nói chuyện với anh ấy về bất cứ điều gì anh ấy muốn xin lỗi."

"Ah," Yoongi gật đầu. "Ừ, anh ấy nhìn thấy những dấu hôn trên người anh và bắt đầu nói về việc anh chưa bao giờ để bất cứ ai đánh dấu anh hay gì cả."

"Hả?" Jungkook chớp mắt nhanh chóng. "Ôi trời, em xin lỗi, em không ..."

Yoongi cười, đặt tay lên đầu gối của Jungkook. "Anh không phiền."

"Nhưng anh đã như thế trước đây hả?"

Yoongi cắn môi, đảo mắt khi anh quay đi. "Anh sẽ không trả lời."

Jungkook chế giễu, đỏ mặt khi cậu nhìn chằm chằm vào bàn tay trên đầu gối. "Chỉ cần nói chuyện với anh ấy, được không?"

"Em có ổn với điều đó không?" Yoongi thở dài, nhìn Jungkook. "Anh biết em sẽ phản ứng thế nào khi nói đến anh ấy."

"Em phản ứng thế nào?"

Yoongi lẩm bẩm, ngón tay cái vuốt ve đầu gối của Jungkook. "Em luôn nhìn anh bất cứ khi nào Seok Jin được nhắc đến."

"Ồ..." Jungkook cười khúc khích, gật đầu. "Anh ấy là bạn thân nhất của anh, anh nên nói chuyện với anh ấy."

Yoongi gật đầu. "Anh sẽ gọi anh ấy."

"Em không luôn luôn nhìn anh đâu!"

"Đúng vậy," Yoongi chế giễu, dựa lưng vào ghế, bàn tay di chuyển lên chân Jungkook. "Em đã như thế khi anh đề cập đến USB anh ấy cho anh."

Jungkook chế giễu, "không."

"Đúng là thế."

"Không có!"

Yoongi đảo mắt, ngả đầu ra sau, nhắm mắt lại. "Đúng mà."

Jungkook cắn lưỡi khi cậu cảm thấy bàn tay của Yoongi di chuyển đến đùi mình, toàn bộ bàn tay anh bao phủ bắp đùi.

Cậu nhìn qua Yoongi, bộ ngực đang di chuyển lên xuống từ từ. Jungkook thở dài, nhìn qua màn hình, kiểm tra để chắc chắn rằng anh đã lưu lại việc nãy giờ của mình.

"Em về r- anh ấy lại ngủ à?" Hoseok thở dài, bước tới máy in của Yoongi. "Anh ấy luôn như vậy và trông rất đáng yêu đến mức anh không dám đánh thức ảnh dậy."

Jungkook nhìn Yoongi, mỉm cười. "Đúng thế."

Hoseok đưa Jungkook một túi khoai tây chiên và một lon cà phê. "Anh thành thật không biết phải mua gì cho em, anh xin lỗi."

"Không, không sao đâu, em cảm ơn!" Jungkook mỉm cười khi nhận chúng.

"Có ai gọi không?" Hoseok đào vào túi của mình, lấy ra một chiếc USB hoàn toàn mới.

Jungkook lắc đầu. "Chỉ là Seok Jin thôi."

Anh quan sát khi Hoseok nhảy nhẹ. "Ô?" Hoseok gật đầu. "Thật vui."

"Không sao đâu, em biết họ đã hẹn hò."

Hoseok nhíu mày. "Em? Là anh ấy nói với em?"

Jungkook nhíu mày, nhớ lại phản ứng tương tự từ Seokjin. "Vâng, tại sao mọi người có vẻ ngạc nhiên khi em biết điều này?"

"Không, chỉ là vậy thôi," Hoseok liếc nhìn Yoongi. "Kể từ khi họ chia tay, anh ấy không thực sự cởi mở với bất cứ ai, đặc biệt là Seok Jin. Điều đó không đáng ngạc nhiên, anh ấy như thế nhưng không cởi mở với Seokjin, thật là lạ lùng."

Jungkook gật đầu. "Em nghĩ rằng nó là sự tác động qua lại."

Hoseok gật đầu, thở dài. "Đúng vậy đúng vậy. Nhưng em biết đấy, chia tay với ai đó sau ba năm là một sự tàn phá. Đó có lẽ là một trong những khoảnh khắc khó khăn nhất của Yoongi, anh chỉ có thể mong Yoongi mở lòng với ai đó một lần nữa. "

"Vâng."

"Này," Hoseok mỉm cười với cậu. "Điều đó có nghĩa là anh ấy tin tưởng em, đúng chứ? Thật ngọt ngào khi có thể nhìn thấy mặt này của anh ấy một lần nữa."

Jungkook nhìn qua Yoongi. "Cảm ơn anh."

"Ừm, anh sẽ ở phòng khác. Anh nói điều đó không phải trong trường hợp em cần anh nhưng hãy nhớ đến anh nếu em có kế hoạch để làm văn phòng trở nên đậm mùi quyến rũ nhá."

"Không," Jungkook cười, lắc đầu. "Không."

Hoseok mỉm cười với cậu lần cuối trước khi rời đi, đóng cửa lại sau lưng anh. Jungkook thở dài, nhìn Yoongi.

Cậu với tới, nghịch khoé môi của anh. Jungkook mỉm cười, đôi mắt từ từ di chuyển xung quanh khi cậu cố gắng ghi nhớ từng inch trên khuôn mặt của anh.

Trông anh đẹp như thế nào, lông mi anh dài và tuyệt vời, mái tóc bạc hà của anh xù xì. Jungkook muốn thu nhỏ anh lại và đặt anh vào túi áo.

"Kinh dị quá," Jungkook giật mình, trượt tay, khiến cậu ngã xuống ngực Yoongi. Yoongi kêu rên. "Em đang nghiêm túc về một mối nguy hiểm cho chính mình và người khác."

Jungkook kêu rên, định ngồi dậy nhưng Yoongi kéo cậu vào lòng anh. Đôi má cậu ấm lên, tim đập nhanh.

"Anh đang làm gì vậy?"

Yoongi mỉm cười một cách buồn ngủ, ôm Jungkook vào ngực anh.

"Anh lạnh"

Anh nói trước khi ngủ thiếp đi.

Jungkook thở hổn hển, ngước lên nhìn bạn trai của mình, mỉm cười khi thấy khuôn mặt buồn ngủ dễ thương đó một lần nữa.

__

Yoongi rên rỉ, cảm thấy thứ gì đó nặng nề trên ngực anh. Anh theo bản năng đẩy bất cứ thứ gì đó rời khỏi ngực mình.

Có một tiếng thịch và một tiếng "A!" đánh thức anh ta hoàn toàn tỉnh giấc.

"Ôi," Yoongi giúp Jungkook dậy, nhăn mặt khi thấy người đàn ông xoa đầu. Anh đứng dậy khỏi ghế, kiểm tra vết sưng. "Có chảy máu không, mẹ nó, anh xin lỗi."

Jungkook thở dài. "Em ổn, em ổn. Anh kéo em vào lòng mình để đẩy em ra à?"

"Anh xin lỗi," Yoongi mỉm cười, "Anh quên mất, em yêu, em ổn chứ?"

"Đừng cố thoát khỏi vấn đề chỉ vì anh gọi em là 'em yêu' !" Jungkook chọc vào bụng Yoongi.

"Mọi thứ ổn chứ?" Hoseok kêu lên, che mắt khi bước vào trong. "Em đã nói với anh không quan hệ tình dục trong văn phòng! Những cái bàn cũ lắm rồi!"

Yoongi chế giễu, đôi mắt không bao giờ rời khỏi nơi Jungkook đang chà xát. "Bọn anh không khỏa thân, câm mồm, mang cho anh một ít đá được không?"

Hoseok từ từ hạ tay ra khỏi mắt. "Quần áo trên người cả hai, được rồi, được rồi. Tốt lắm. Hai người chưa làm màn dạo đầu đúng không? Chúng ta ăn trên cái bàn đó trong các cuộc họp."

"Hoseok, đá ."

"Được rồi, em sẽ quay lại."

Yoongi thở dài, hất tay Jungkook đi. "Đừng có chạm vào nó nữa, em sẽ làm nó tệ hơn."

"Đừng," Jungkook lườm anh. "Anh là người làm em tổn thương."

"Anh xin lỗi," Yoongi bĩu môi một chút. "Anh quên, anh xin lỗi."

Jungkook thở dài, ngồi xuống cạnh bàn. "Em cũng vừa chợp mắt."

Yoongi bĩu môi, ôm lấy mặt Jungkook. "Anh xin lỗi," anh thì thầm, ngón tay cái vuốt ve gò má Jungkook. "Anh xin lỗi."

"Không sao đâu," Jungkook mỉm cười dịu dàng.

"Vẫn đau à?"

"Rất nhiều," Jungkook cười khúc khích. "Nó sẽ lành thôi."

Yoongi ấn một nụ hôn mềm mại lên môi Jungkook.

"Anh lo lắng," khẽ thì thầm.

Jungkook kéo Yoongi gần hơn thắt lưng mình, trả lại nụ hôn.

"Chứng minh đi."

Nhiếp ảnh gia hôn bạn trai của mình, nghiêng đầu lại khi anh trượt lưỡi mình vào trong, chàng họa sĩ khẽ rên rỉ

"Cảnh báo!" Hoseok ném đá. "Đôi mắt của tôi, đôi mắt trong sáng của tôi!"

"Ồ," Yoongi đi lấy đá. "Hoseok, bọn anh sẽ làm, em gọi nó là gì, văn phòng quyến rũ?"

Jungkook kêu lên khi Hoseok gắt gỏng đóng sầm cửa.

"Yoongi!"

"Ừm suỵt," Yoongi cười, làm Jungkook im lặng bằng một nụ hôn. Anh nhẹ nhàng đặt túi đá lên đầu Jungkook, khiến cho người trẻ nhăn nhó. "Tốt hơn chứ?"

Jungkook đứng dậy và ngồi lên ghế, kéo Yoongi lên đùi mình. "Tốt hơn rồi."

"Em thật lố bịch," Yoongi mỉm cười, lắc đầu.

Jungkook mỉm cười, gõ vào mũi Yoongi. "Cảm ơn."

"Không phải là một lời khen."

"Đối với em nó là như thế."

Yoongi chế giễu, nhìn đi chỗ khác. "Đồ ngốc."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top