ZingTruyen.Top

[Khải Thiên/ Edit] Nuông chiều bảo bối nô lệ tình yêu của báo Vương

Chương 28: Cảnh cáo, em im lặng

Memories_0608

"Không. . . . . ." Thiên Tỉ ôm chặt lấy anh, nhất định không chịu buông tay.

"Thiên Thiên ngoan, vú Bạch dẫn con đi tắm." Bạch quản gia nhỏ giọng dụ dỗ đến, vỗ nhẹ lưng cậu an ủi.

"Không. . . . . ." Thiên Tỉ dùng sức lắc lắc đầu.

"Xuống dưới, không xuống thì tôi sẽ tắm cho em." Vương Tuấn Khải nhếch mày kiếm, trầm giọng nói.

Thiên Tỉ ngẩn người, cuối cùng cũng buông lỏng tay khỏi cổ của anh, để anh đặt cậu xuống mặt đất.

"Đến đây, Thiên Thiên, con xem cả người con ướt đẫm sẽ bị bệnh đấy." Bạch quản gia dắt tay cậu dẫn vào phòng tắm.

Thiên Tỉ kéo lấy quần áo Vương Tuấn Khải, vẫn không muốn đi.

Vương Tuấn Khải kéo tay cậu ra, xoay người đi ra ngoài.

"Vú Bạch. . . . . ." Hốc mắt của Thiên Tỉ hồng hồng, nhỏ giọng gọi.

"Ở đây, đừng khóc đừng khóc, đừng sợ." Bạch quản gia sờ sờ đầu ướt sũng của cậu, vừa nói vừa dẫn cậu vào phòng tắm. . . . .

***Phòng sách.****

"Sao lại thế này?" Vương Tuấn Khải thay một bộ quần áo sạch sẽ ngồi trên ghế xoay, đôi mắt tím nhìn Á Tư không chớp mắt.

"Tôi cũng không biết, tôi và Nhã Tư từ công ty trở về, đi ngang qua hồ bơi, thấy có cô gái ngã trên đất hét to cứu mạng, nói là Thiên Thiên rơi xuống nước, tôi để Nhã Tư đi báo với chủ nhân, sau đó cứu Thiên Thiên lên, chính là như vậy." Á Tư dùng vẻ mặt tôi cũng rất mờ mịt nhìn Vương Tuấn Khải.

"Quần áo của cậu ấy là anh xé?" Vương Tuấn Khải lạnh giọng nói.

"Đúng vậy." Á Tư gật gật đầu.

"Hô hấp nhân tạo là anh làm?" Vương Tuấn Khải tiếp tục hỏi, giọng điệu lạnh đến đáng sợ.

"Đúng vậy." Á Tư vẫn rất thành thật gật gật đầu.

Vương Tuấn Khải nhìn nhìn anh ta, đứng dậy đi ra khỏi phòng sách. . . . . . 'Phanh' sau đó truyền ra một tiếng nổ. . . . . .

Á Tư nhìn nhìn cánh cửa gỗ hồng, cười nhẹ nhìn Nhã Tư "Chủ nhân đúng là chủ nhân, sức phá hoại đúng là mạnh, từ lúc Thiên Thiên đến đây, đây là cánh cửa thứ hai chịu nổi khổ tàn phá đấy."

Nhã Tư dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn nhìn anh ta, nhàn nhạt nói "Anh đi đổi cửa!"

"Ha ha, được, thế giới này làm người tốt thật sự rất khó a. . . . . ." Á Tư cười khẽ, đi ra khỏi phòng sách.

Nhã Tư nhìn nhìn bóng lưng của anh ta, hừ lạnh một tiếng cũng đi ra ngoài.

Thiên Tỉ tắm sạch sẽ, thay một bộ đồ ngủ tay phồng đáng yêu, tựa vào đầu giường im lặng không hé răng, đôi mắt hồng hồng, giống như con thỏ trắng nhỏ.

Cửa mở ra, Vương Tuấn Khải nhìn nhìn bộ dáng đáng thương tội nghiệp của cậu, nhỏ giọng nói với Bạch quản gia ngồi bên mép giường của cậu "Vú Bạch, người đi ra ngoài đi."

Bạch quản gia đứng lên, hành lễ, đi ra ngoài.

Thiên Tỉ nhìn nhìn anh, cúi đầu không nói gì.

Vương Tuấn Khải ngồi vào bên giường, lạnh giọng nói "Lấy một cái đồng hồ mà em lấy đến rơi vào trong hồ bơi, thiếu chút nữa chết chìm, em cũng coi như có bản lĩnh rồi."

Thiên Tỉ cúi đầu, cắn chặt môi dưới không hé răng.

"Nghe nói người mập có sức nổi rất lớn, không dễ dàng bị chìm trong nước, xem ra. . . . ."

"Tôi ngoại lệ. . . . . ." Thiên Tỉ không chút suy nghĩ tiếp lời nói của người nào đó.

"Tốt lắm, tự biết rõ ràng." Vương Tuấn Khải giật giật khóe miệng, nhìn nhìn sữa nóng trên đầu giường.

Thiên Tỉ lau nước mắt rơi xuống, không một tiếng động.

Vương Tuấn Khải nâng mặt cậu lên, lạnh giọng nói "Em ngoài khóc thì còn có thể làm gì?"

Thiên Tỉ nhìn anh, không nói gì.

Vương Tuấn Khải cầm lấy ly sữa ở đầu giường, bỏ vào trong tay cậu, nhàn nhạt nói "Uống hết."

Thiên Tỉ cầm lấy ly thủy tinh đưa đến bên miệng, ngoan ngoãn uống, ùng ục ùng ục uống ngượcđáy lên trời, sau đó đưa ly thủy tinh không cho Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải nhận lấy ly thủy tinh để trên đầu giường, nhìn nhìn một vòng vết sữa động buồn cười trên môi cậu, nhớ tới chuyện lần trước. . . . ."Sao không liếm?"

Thiên Tỉ ngẩn người "Anh không giúp tôi lau miệng sao?"

"Cái gì?" Vương Tuấn Khải nhếch mày kiếm, không xác định mình đã nghe được cái gì, cậu coi anh là cái gì hả? Rốt cuộc thì ai là người hầu?

Thiên Tỉ vươn đầu lưỡi, liếm vết sữa động vào trong miệng, cái người này chính là kỳ quái như
vậy, lần trước lúc cậu liếm thì dường như là anh không vui, lần này cậu để cho anh lau, anh vẫn không vui. . . . . .

Vương Tuấn Khải đứng dậy đi đến bàn cách đó không xa, rút một tờ khăn giấy, sau đó ngồi xuống lại, thô lỗ lau miệng của cậu.

Thiên Tỉ nhăn mày, bởi vì anh thô lỗ.

"Nói, sao em lại làm mình rơi vào trong nước ." Vương Tuấn Khải tiện tay ném đi, khăn giấy đi đúng vào trong thùng rác mèo Katy nhỏ.

Thiên Tỉ ngẩn người, nhỏ giọng khóc nức nở "Tôi đi lấy đồng hồ cho anh, ở trên đường về gặp chị Ký Dao, chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện, sau đó chị Ký Dao không đứng vững liền ngã vào trên người tôi, tôi đứng không vững liền ngã vào hồ bơi, sau đó anh Á cứu tôi lên rồi anh đến."

Vương Tuấn Khải lạnh lùng nhìn cậu, đột nhiên lớn tiếng "Khóc cái gì mà khóc!"

Thiên Tỉ liền phát hoảng, nước mắt càng rơi xuống dữ dội hơn.

"Còn khóc?" Vương Tuấn Khải nhíu mày không vui.

"Đúng. . . . . . Thật xin lỗi, cái gì tôi cũng không làm được. . . . . . Hu hu, của anh. . . . . . Đồng hồ của anh cũng rơi vào trong nước với tôi , hu hu. . . . . . Tôi không phải cố ý . . . . . Anh để tôi về nhà. . . . . . Hu hu. . . . . . Tôi nói cha bồi thường cho anh . . . . . Được không. . . . . ." Đột nhiên Thiên Tỉ khóc lớn lên, vừa khóc vừa nói, nước mắt rơi xuống từng giọt, từng giọt.

Vương Tuấn Khải nhìn cậu, một lúc sau, đưa tay lau nước mắt cậu, lạnh giọng nói "Xấu chết được."

Thiên Tỉ chỉ khóc, không nói gì.

"Cảnh cáo em, im lặng, ầm ĩ chết được." Vương Tuấn Khải cau mày, ôm cô vào trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top