ZingTruyen.Top

[Khải Thiên/ Edit] Nuông chiều bảo bối nô lệ tình yêu của báo Vương

Chương 172: Ý loạn tình mê

Memories_0608

Thiên Tỉ nhìn tòa nhà cao ngất trước mắt này, trong lòng có nhiều cảm xúc đan xen, ông trời thật trêu đùa, không lâu trước đây cậu xuất hiện tại đây với thân phận là khách, không nghĩ tới sau tìm ra được sự thật, trở lại đây thì thân phận của cậu đã là tổng giám đốc phu nhân.

Từ lúc một nhà ba người tiến vào, trên dưới công ty đều kinh ngạc nhìn bọn họ, không nói đến chuyện Vương Tuấn Khải nắm tay một người khác có bao nhiêu người giật mình, chỉ là nhìn anh ôm Chí Hách trên tay cũng đủ để mắt của bọn họ phá kính, Chí Hách và anh chính là giống như từ một khuôn đúc mà ra, muốn phủ nhận quan hệ của bọn họ cũng không thể, ai cũng không nghĩ tới, tổng giám đốc đã có con, nhớ lúc trước ở công ty đồn đãi, sau khi tổng giám đốc phu nhân rời đi, tổng giám đốc cũng không đi tìm phụ nữ, vậy bây giờ nam nhân xinh đẹp và đứa bé trai này là từ chỗ nào xuất hiện... Cho nên nói chỉ cần còn sống, thì không chỗ nào không có kỳ tích.

Chí Hách không vui quét nhìn ánh mắt nhìn chăm chăm của họ, nhất là ánh mắt của cô gái nào đó nhìn Thiên Tỉ làm cho thằng bé cực kỳ khó chịu.

Vương Tuấn Khải liếc mắt đảo qua, gần như là lập tức, mỗi người đều không hẹn mà cùng cúi đầu bắt đầu làm bộ bận rộn.

Thiên Tỉ hơi không quen nép sát vào bên người Vương Tuấn Khải tự nhiên tìm kiếm che chở của anh.

Vương Tuấn Khải kéo vai cậu qua, hưởng thụ sự ỷ lại của cậu.

"Trước kia em theo anh cùng đi làm sao?" Thiên Tỉ nhỏ giọng hỏi.

"Ừ."

"Vì sao?"

"Em là thư ký của anh."

"Thư ký...Nghe qua thật mờ ám." Thiên Tỉ nghĩ nghĩ, trong đầu xuất hiện một hình ảnh tình cảm.

"Đồ ngốc, em đang nghĩ cái gì." Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng gõ gõ đầu của cậu, khiển trách.

Thiên Tỉ xoa xoa đầu, lộ ra nụ cười ngây ngô với anh.

Lúc Vương Tuấn Khải đưa Thiên Tỉ đến tầng cao nhất, cả trai lẫn gái vốn đang làm việc đều đứng lên cung kính khom người cùng gọi "Tổng giám đốc."

"Ừ." Vương Tuấn Khải nhàn nhạt lên tiếng, sau đó đi vào văn phòng, không nhìn vẻ mặt kinh ngạc của bọn họ.

"Vì sao dưới lầu nhiều người như vậy mà trên lầu chỉ có mấy chục người?" Thiên Tỉ ngồi ở trên ghế sofa không hiểu nhìn Vương Tuấn Khải.

"Bọn họ là thư ký." Vương Tuấn Khải thả Chí Hách lên trên ghế sofa, mở tủ lạnh ra nhìn nhìn.

"Toàn bộ đều là thư ký?" Thiên Tỉ hơi choáng váng.

"Ừ."

"Nhưng không phải thư ký thì chỉ có một sao?"

Vương Tuấn Khải sửng sốt, đóng tủ lạnh nhìn cậu, những lời này lần đầu tiên cậu tới đây cũng từng nói qua, nhưng mà bây giờ cậu đã không còn nhớ những gì trước kia nữa, chỉ còn lại một mình anh còn nhớ mỗi một câu nói cậu từng nói, mỗi một việc mà cậu từng làm.

"Sao vậy? Em nói sai cái gì sao?" Thiên Tỉ bị anh nhìn không được tự nhiên, nhỏ giọng meo meo.

Vương Tuấn Khải lắc đầu tự giễu "Những lời này sáu năm trước em cũng hỏi qua, khi đó em mới 18 tuổi."

Lúc này đổi lại là Thiên Tỉ sửng sốt, một lúc sau mới nhẹ giọng nói "Chuyện sáu năm trước mà anh còn nhớ rõ như vậy, thật lợi hại."

"Anh... không thể quên được." Vương Tuấn Khải nhìn cậu, vô tình lộ ra chút suy sụp.

Thiên Tỉ nhìn anh, gần như có thể nghe thấy tiếng tim đập, cậu nghĩ cậu đã động lòng với anh, cho dù là không có quá khứ, anh vẫn hấp dẫn toàn bộ chú ý của cậu như trước.

Vương Tuấn Khải giống như bị mê hoặc đi đến bên người cậu vươn tay nhẹ nhàng xoa mặt cậu, lẩm bẩm tên của cậu "Thiên Tỉ..."

Thiên Tỉ run run một chút, tim đập càng dữ dội hơn, giống như một giây sau sẽ chui ra từ trong miệng.

Vương Tuấn Khải nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn và mắt to lấp lánh ánh sáng của cậu, khó kìm lòng nổi áp sát cậu từng tấc, ngay lúc môi của bọn họ còn kém mấy millimet liền hôn nhau thì một đôi tay nhỏ bé trắng noãn cứng rắn xuyên vào giữa bọn họ, làm cho hai người ý loạn tình mê như ở trong mộng mới tỉnh nhìn chủ nhân cái tay nhỏ bé, còn tách ra giấu đầu hở đuôi.

Thiên Tỉ ho nhẹ hai tiếng muốn che giấu xấu hổ của mình.

Trong lòng Vương Tuấn Khải thở dài nuối tiếc, cầm điện thoại ra bấm số...

"Là tôi, đi mua một ít sữa tươi và pudding kem lạnh tới đây."

Á Tư ở đầu điện thoại kia ngẩn người, không xác định nhìn số điện thoại một chút rồi nhỏ giọng hỏi "Là chủ nhân sao?"

"Anh nói đi?" Vương Tuấn Khải lạnh lùng hỏi lại.

"Ngài muốn tôi mua sữa tươi và pudding kem lạnh đem tới đâu?" Á Tư nhìn Nhã Tư ở bên cạnh cũng đang ngạc nhiên, tiếp tục hỏi.

"Công ty."

"Là ngài muốn ăn sao?" Á Tư nghĩ nghĩ, vẫn không nhịn được mà hỏi.

"Bắt đầu từ khi nào thì anh trở nên dong dài như vậy?" Vương Tuấn Khải không kiên nhẫn nhếch mày kiếm.

"Nhưng mà chủ nhân, chúng tôi còn chưa tìm được lão gia và phu nhân." Á Tư thất bại nói.

"Không cần tìm, bọn họ muốn xuất hiện tự nhiên sẽ đi ra."

"Dạ, bây giờ chúng tôi trở về."

"Ừ, sữa tươi và pudding kem lạnh phải mua ở cửa hàng Thiên Tỉ thích nhất, cứ như vậy đi."

Vương Tuấn Khải nói xong lưu loát cúp điện thoại.

"Chủ nhân? Alo? Alo?" Á Tư nghe tiếng cúp máy, không phản ứng kịp nhìn Nhã Tư.

"Xảy ra chuyện gì?" Nhã Tư nhàn nhạt hỏi.

"Chủ nhân bảo chúng ta mua sữa tươi và pudding kem lạnh về công ty, phải mua ở cửa hàng Thiên Tỉ thích nhất."

"... ..."

- - - - - - - - - - - - - - - -

"Anh...Anh làm việc đi, em dẫn Hách Hách đi xung quanh xem xem." Trên mặt Thiên Tỉ vẫn chưa hết ửng hồng, hơi cà lăm nói.

"Anh đi với em."

Vương Tuấn Khải muốn dắt tay cậu lại bị cậu cọ quẹt né tránh, đỏ mặt meo meo nói "Không cần, em đi một chút sẽ trở lại." nói xong cũng không cho anh cơ hội phản đối, ôm Chí Hách vụt đi trốn ra khỏi văn phòng.

Vương Tuấn Khải nhìn bóng lưng hốt hoảng của cậu, không khỏi kéo ra nụ cười nhạt, cậu thẹn thùng rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top