ZingTruyen.Top

[Khải Thiên/ Edit] Nuông chiều bảo bối nô lệ tình yêu của báo Vương

Chương 168: Biến thái

Memories_0608

Thiên Tỉ thở phì phò ngơ ngác nhìn anh, liền mất hồn, hoàn toàn không phát hiện mình đã bị anh đè ở dưới thân thể.

"Tiểu Bàn..." Vương Tuấn Khải không tự chủ được gọi ra tiếng.

Thiên Tỉ nhìn đến gần như là quên hô hấp.

Mặt của hai người càng ngày càng gần, gần đến lông mi cũng 'chém giết' nhau, cũng có thể nghe thấy tiếng tim đập và hơi thở của đối phương, Vương Tuấn Khải nới bàn tay to đang phủ trên miệng nhỏ nhắn của cậu ra, nhắm mắt lại nhẹ nhàng hôn lên môi cậu.

Thiên Tỉ mở to mắt đẹp, lẳng lặng nhìn khuôn mặt anh gần trong gang tấc, lông mi dài dài giống như cây quạt nhỏ, lúc này chỉ nhẹ nhàng bao trùm ở dưới hốc mắt của anh, làm anh nhìn như tao nhã xinh đẹp đặc biệt, dường như không phải là một người thật mà là mơ, vừa chạm vào sẽ tan.

Vương Tuấn Khải dịu dàng dùng môi mình day nhẹ, chạm nhẹ vào môi cậu, sau khi cảm thấy cậu không phản kháng mới thăm dò vẽ loạn, cắn nhẹ trên cánh môi cậu.

"Ưm..." Thiên Tỉ than nhẹ ra tiếng, vươn tay đẩy đẩy bờ vai của anh.

"Đừng nhúc nhích... Chỉ hôn một chút, một chút là được rồi..." Vương Tuấn Khải dùng giọng nói nhẹ nhàng nỉ non nói, làm cho không người nào có thể từ chối.

Thiên Tỉ nhìn anh, không biết vì sao bây giờ anh làm cho cậu đau lòng, nhìn anh dè dặt cẩn thân giống như cậu là thứ quý giá, dường như...Dường như anh đã chờ cậu rất lâu, rất lâu rồi.

Không lâu thì Vương Tuấn Khải đã xâm nhập vào môi cậu, vốn là cái hôn dịu dàng lại trở nên hơi thô lỗ, bắt buộc cậu dây dưa miệng lưỡi với anh, Thiên Tỉ không biết nên làm như thế nào, nhưng thân thể lại bắt đầu đáp lại anh, cảm giác này không giống với lúc cậu ở cùng anh Hoành.

Không biết qua bao lâu, mãi đến khi cậu cảm thấy đầu óc trống rỗng, không thở được nữa, Vương Tuấn Khải mới buông cậu ra, mặt không đỏ hơi thở không gấp nhìn cậu thở hổn hển gương mặt ửng hồng, cười khẽ "Kỹ thuật vẫn còn kém, lượng hô hấp vẫn thấp như vậy, còn chờ dạy dỗ."

Thiên Tỉ vừa nghe, khuôn mặt vốn là rất hồng liền giống như trứng tôm bị nấu chín, nhìn anh bĩu môi, một đôi mắt to sáng lấp lánh không hề chứa tạp chất, hấp dẫn người khác hãm sâu.

Vương Tuấn Khải vươn tay nhẹ nhàng miêu tả hình dạng ánh mắt cậu, mang theo nhớ nhung vô hạn, từ lúc nào thì anh bắt đầu yêu cậu ngốc này? Là lúc cậu khờ khạo cầm cây thông bồn cầu đứng ở bên cạnh giường anh?

Là lúc cậu ngã vào trong lòng anh, lấy tay 'phi lễ' anh? Là lúc cậu không sợ chết ngăn cản anh uống thuốc? Là lúc cậu vừa mát xa cho anh vừa dùng giọng nói ngọt ngào nói giỡn? Hay là lúc cậu khóc đến đáng thương hỏi anh vì sao phải khi dễ cậu? không biết...Anh hoàn toàn không biết từ khi nào thì anh bắt đầu yêu cậu, anh chỉ biết là lúc anh phát hiện mình yêu cậu, muốn thoát ra đã quá trễ rồi...

Thiên Tỉ hất mặt, nhỏ giọng meo meo "Rất khuya rồi, anh mau về ngủ đi."

"Em muốn anh về đâu ngủ? Đây là phòng của anh." Vương Tuấn Khải nhìn nét mặt mất tự nhiên của cậu, hơi không vui lạnh giọng nói.

"Vậy em đi ngủ cùng Hách Hách, ngày mai anh sắp xếp lại cho em một căn phòng khác là được." Thiên Tỉ nói xong muốn đẩy anh ra, lại phát hiện không cách nào di chuyển đc anh, mà anh cũng không có ý đứng lên.

"Nghe rõ đây, chỗ này là phòng của 'chúng ta'." Vương Tuấn Khải đè ép không vui trong lòng gằn từng tiếng nói.

Thiên Tỉ nhìn bộ dáng cưởng ép của anh như vậy, không khỏi cũng không vui, mấp máy môi nhẹ giọng nói "At before."

Vương Tuấn Khải nhếch mày kiếm, cơn tức liền bị một câu đơn giản như vậy khiêu khích.

"Em muốn đứng lên..." Thiên Tỉ né tránh ánh mắt bốc lửa của anh, nhỏ giọng meo meo.

"Em còn nhúc nhích nửa xem." Vương Tuấn Khải cười lạnh một tiếng, cuối cùng không thể đèn nén nổi tính cách mạnh mẽ.

Thiên Tỉ ngẩn người, cương cứng tại chỗ.

Vương Tuấn Khải tà mị kề sát vào lỗ tai cậu nhàn nhạt nói "Em có thể không nhớ rõ trước kia chúng ta làm việc gì ở trên chiếc giường này nhưng anh nhớ rất rõ, nếu bây giờ em muốn 'nhớ lại' một chút, vậy em cứ tiếp tục khiêu chiến độ nhẫn nại của anh đi, nếu em không muốn thì anh đây khuyên em tốt nhất là nghe lời."

Thiên Tỉ nhìn anh, không rõ sao anh lại thay đổi thành một người khác, vừa nảy rõ ràng là dịu dàng như vậy...

"Muốn anh nhắc nhở em trước kia chúng ta làm chuyện gì không?" Vương Tuấn Khải vươn tay vuốt nhẹ mặt cậu, chậm rãi xẹt cổ, trên mặt treo một nụ cười thản nhiên nhưng lại không đến đáy mắt.

Đột nhiên Thiên Tỉ cảm thấy hơi ủy khuất, nước mắt lập tức vận sức tích tụ trong hốc mắt chờ phát động, vừa nhìn làm cho người ta thương mến, nhưng càng thúc giục dục vọng người khác muốn khi dễ cậu, nhất là vị ác bá trước mặt này, mà dường như là Vương Tuấn Khải còn xấu xa hơn cả ác bá.

"Chúng ta ở trên chiếc giường này hôn môi, yêu, xoa nhẹ, vui thích, yêu, thằng nhóc thối kia chính là chứng cớ tốt nhất, em cũng không có cách nào phủ nhận, không phải sao?" Vương Tuấn Khải khiêu khích khẽ cắn lỗ tai cậu khiến cho cậu run rẩy.

Thiên Tỉ bị bộ dáng hiện tại của anh dọa sợ, không nhịn được hừ nhẹ một tiếng, khóc lên.

Vương Tuấn Khải lau chùi hết nước mắt của cậu, nhìn bộ dáng nước mắt lưng tròng của cậu, lạnh giọng "Cho dù em không nhớ rõ chuyện trước kia cũng không em gạt bỏ sự thật đã tồn tại này, Dịch Dương Thiên Tỉ, em là vợ của anh, cho dù em mất trí nhớ hay không, em cũng là vợ của anh."

Thiên Tỉ bĩu môi dùng mu bàn tay che mắt, tự nhiên khóc.

Vương Tuấn Khải nhìn động tác trẻ con, lửa giận cũng biến mất hơn phân nửa, vươn tay kéo tay cậu, nhẹ nhàng in xuống một nụ hôn ở trên mặt cậu "Anh thích nhất là nhìn bộ dáng em khóc, em còn khóc đi nữa anh liền không nhịn được muốn 'xâm phạm' em đấy."

"Biến thái." Thiên Tỉ bình luận không khách sáo.

"Biết là tốt rồi, ngàn vạn lần đừng chọc anh, biến thái sẽ không nói lý." Vương Tuấn Khải gật gật đầu tiếp nhận từ hình dung này, lưu loát lật xuống từ trên người cậu, kéo cậu ôm vào trong ngực.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top