ZingTruyen.Top

[Khải Thiên/ Edit] Nuông chiều bảo bối nô lệ tình yêu của báo Vương

Chương 140: Tìm được

Memories_0608

Nhà họ Nam Cung.

"Thiên Tỉ, đừng khóc, anh ta không phải Vương ác ma, để sau này mình giải thích với bạn." Vương Nguyên đau lòng nhìn nước mắt của Thiên Tỉ tuôn rơi không dứt, nhẹ giọng an ủi.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vương Nguyên , con quen Vương Tuấn Minh sao?" Nam Cung Viễn cau mày nhìn các cậu.

"Nên nói như thế nào đây, chú Viễn, trong một lúc con không biết nói với chú như thế nào nửa, con muốn đưa Tiểu Thiên về phòng trước được không?" Vương Nguyên sốt ruột lau nước mắt cho người nào đó.

Nam Cung Viễn nhìn nhìn Thiên Tỉ khóc đến điềm đạm đáng yêu, gật gật đầu.

Vương Nguyên dắt 'người nước mắt' Thiên Tỉ trở về phòng

Trong phòng.

"Tiểu Thiên, đừng khóc, bạn hãy nghe mình nói, anh ta không phải là Khải, anh ta là em trai của Khải, anh ta tên Vương Tuấn Minh, ngươi không phát hiện hắn ánh mắt là màu xám bạc à?" Vương Nguyên vỗ nhẹ Thiên Tỉ khóc đến nấc cục.

"Bạn không cần an ủi mình, bọn họ giống nhau như đúc..." Thiên Tỉ nói.

"Xin bạn đấy, song bào thai đương nhiên là sẽ giống nhau như đúc, giống như anh Hiên và anh Bác, nhưng màu mắt của bọn họ không giống nhau, bạn không để ý xem sao?" Vương Nguyên trợn trừng mắt, thật sự là không chịu nổi.

"Song bào thai? Nhưng từ trước đến giờ Khải chưa từng nói với mình." Thiên Tỉ vừa nấc cục vừa nói.

"Nam chính trong 'cảnh ngoại tình' mà bạn thấy ở phòng khách hôm trước cũng là anh ta, Vương ác ma giận bạn nói muốn ly hôn mới cố ý để bạn hiểu lầm, không giải thích với bạn, trên thực tế, từ lúc còn rất nhỏ Vương Tuấn Minh liền mọc rễ ở đây, cho nên mình cũng vừa biết Vương ác ma có một em trai song sinh, chỉ là quên nói với bạn." Vương Nguyên rót ly nước đưa đến bên miệng cậu.

Thiên Tỉ liền uống ùng ục ùng ục đến ly ngược đáy lên trời, mở to đôi mắt hồng hồng nhìn cậu ấy "Nói như vậy là mình hiểu lầm Khải hả ?"

"Ách, có thể nói như thế." Vương Nguyên cất ly thủy tinh, lại đi vào phòng tắm lấy một tấm khăn lôngra lau mặt cho cậu, trời ạ, mình lại trải nghiệm cảm giác làm mẹ trước rồi.

"Hu hu... Vậy làm sao bây giờ? Vương Nguyên, mình nhớ Khải, mình rất nhớ Khải, mình rất nhớ anh ấy, hu hu, mình muốn về nhà." Nước mắt của Thiên Tỉ vừa ngừng một chút lại bắt đầu tràn ra đứng lên.

"Được được được, về nhà về nhà, yên tâm, bạn không muốn về nhà cũng không được, nhanh nhất đêm nay, chậm nhất ngày mai, sẽ có người tự mình đến 'đón' chúng ta về nhà, đừng khóc, nghe lời." Vương Nguyên nhẹ giọng dỗ dành, thì ra Thiên Tỉ ỷ lại Vương ác ma như vậy, xem ra là loại hình tiểu thụ thích ngược đãi rồi, nhưng cậu ấy cũng rất nhớ song bào thai, chẳng lẽ cậu ấy cũng là tiểu thụ cuồng ngược?

Nghe vậy Thiên Tỉ nức nở rầu rĩ mới ngừng rơi nước mắt, điềm đạm đáng yêu nhìn Vương Nguyên

"Đừng khóc Thiên Tỉ, bạn còn khóc thì mắt sẽ sưng lên, ngày mai Vương ác ma thấy thì mình còn mạng để sống sao?" Vương Nguyên thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói.

Thiên Tỉ gật gật đầu, cười bổ nhào tới chỗ Vương Nguyên, cọ xát làm nũng, ngày mai... Ngày mai là có thể gặp Khải rồi.

Vương Nguyên buồn cười sờ sờ đầu của cậu, người đơn thuần như thế, đoán chừng chỉ có một ở trên thế giới thôi.

Một lúc sau, Thiên Tỉ khóc mệt mỏi yên tĩnh ngủ say, Vương Nguyên đắp chăn cho cậu xong thì đi ra ngoài.

Ban đêm, nhà lớn họ Vương.

"Anh trai thân mến của em, gần đây có khỏe không?" Vương Tuấn Minh dùng vẻ mặt triêu tức nhìn Vương Tuấn Khải.

"Có việc thì nói, không có việc gì thì đi đi." Vương Tuấn Khải mỏi mệt ngồi ở trên ghế xoay, cầm trong tay một ly rượu đỏ, 3 ngày, cậu đã đi 3 ngày, không có anh chăm sóc, cậu có tốt hay không, buổi sáng thức dậy có uống sữa tươi hay không, gặp rắc rối có người giúp thu dọn hiện trường rối rắm hay không, buổi tối ngủ có đá chăn hay không, làm cho anh lo lắng chính là, Vương Nguyên có dạy hư cậu hay không, Tiểu Bàn em ở đâu? Chỉ cần em trở về anh có thể bỏ qua chuyện cũ, vì sao vẫn chưa trở về...

"Chậc chậc, anh thật lạnh lùng, thiệt thòi cho em buổi tối không ngủ 'trăm cay nghìn đắng' trèo non lội suối' tới tìm anh." Vương Tuấn Minh vẫn là bộ dáng bỡn cợt.

"Vương Tuấn Minh, nếu như em thông minh thì không nên đến đây gây chuyện với anh vào lúc này." Vương Tuấn Khải lạnh lùng nói.

"Anh có biết hôm nay em gặp ai không?" Vương Tuấn Minh đi thẳng đến quầy rượu, tao nhã rót một ly sâm banh cho mình.

"Trong mắt em trừ Tô Anh Lạc ra, còn có người khác sao?"

"Đừng nhắc cô ấy, cô gái không biết tốt xấu." Đột nhiên giọng của Vương Tuấn Minh trở nên nặng nề.

Vương Tuấn Khải nhìn em trai của mình, yên lặng uống rượu đỏ.

"Được rồi, đừng có bộ dáng hồn bay phách lạc nữa, hôm nay em gặp một cậu nhóc tròn trĩnh ở trên người còn có mùi của anh, bên cạnh cậu ấy còn có một cậu trai nhỏ xinh đẹp trên trán có hình ngọn lửa nhỏ, anh nói xem, thế giới này có phải rất trùng hợp hay không?" Vương Tuấn Minh nhẹ giọng nói.

Nghe vậy, Vương Tuấn Khải liền đứng lên, không hề nghĩ ngợi, tiến lên vung một quyền, tốc độ nhanh như nháy mắt.

Vương Tuấn Minh vui cười né tránh, nghịch ngợm nói: "Này! Đừng tưởng rằng anh không phải 'người' thì có thể khi dễ em."

Vương Tuấn Khải lanh lùng nhìn em trai đáng đánh đòn của mình, "Anh không phải 'người', em chính là 'người' sao? Khốn kiếp, em đã biết từ lâu, vì sao đến bây giờ mới nói."

Vương Tuấn Minh nhún vai, không sợ nói: "Em không dám xác định, em sợ ngộ nhỡ không phải, anh sẽ giết em vì 'nói dối quân tình', anh cũng biết anh là một người 'tim như tro tàn' mà, được một chút hi vọng vậy rồi cuối cùng lại thất vọng, thì cái gì anh cũng làm ra được."

"Cút! Em gặp bọn họ ở đâu, nói mau." Vương Tuấn Khải nóng nảy quát.

Vương Tuấn Minh cười tà mị, khẽ mở môi mỏng "Las vegas."

Ầm, máu khí dâng lên trên đầu của Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên tôi phải giải quyết cậu, chỗ loạn như vậy cô cũng dám dẫn cậu ấy đi.!

"Anh có biết bọn họ ở cùng ai không?" Vương Tuấn Minh vẫn bày ra bộ dáng xem kịch rất vui.

"Ai?" Một chữ lạnh như băng phun ra khỏi miệng Vương Tuấn Khải.

"Nam Cung Viễn" Vương Tuấn Minh cười uống một ngụm rượu đỏ.

"Bố già Las Vegas?" Vương Tuấn Khải lạnh giọng hỏi.

"Yes! Yoy know now." Vương Tuấn Minh cầm ly rượu làm tư thế kính rượu với anh.

"....."

Buổi tối ở Las Vegas, bao phủ giữa ngọn đèn lộng lẫy, khắp nơi đều là cảnh tượng ăn chơi trác táng, tùy ý có thể thấy được giao dịnh tà ác, bất luận là thân thế, hay là súng ống. thứ càng đẹp thì độc tính càng mạnh, đây là miêu ta đúng nhất về Las Vegas.

Trong sòng bạc.

Vương Nguyên dắt Thiên Tỉ tới chơi 'trò chơi yêu thích một lần cuối cùng', cậu ấy rất rõ ràng ngày mai phải đối mặt với chuyện gì... nếu không thả lỏng thoải mái một chút, vậy thì rất có lỗi với bản thân.

"Vương Nguyên ... tại sao lại tới đây?" Thiên Tỉ nhỏ giọng hỏi, cậu không thích nơi này, mặc dù rất náo nhiệt nhưng không khí ở đây làm cho cậu rất không thoải mái.

"Tới chơi 'canh bạc cuối cùng' của chúng ta, bạn cho rằng sau này bạn sẽ còn cơ hội tới đây sao?" Vương Nguyên cũng không quay đầu lại nói.

"Mình không thích nơi này chút nào." Thiên Tỉ nói nhỏ.

"Vậy bạn có muốn đi lên lầu tìm chú Viễn hay không?" Vương Nguyên nhẹ giọng hỏi.

"Không muốn, mình thích đi theo bạn." Thiên Tỉ meo meo làm nũng.

"Được, được, chơi thêm một chút nữa rồi chúng ta trở về." Vương Nguyên xoa đầu của cậu, an ủi.

"Ừ." Người nào đó ngoan ngoãn gật đầu.

Vương Nguyên quay đầu tiếp tục chơi, hoàn toàn không phát hiện ... trong đám người lộn xộn, một cánh tay người đàn ông tráng kiện chậm rãi giơ lên, trong tay cầm một vật thể hình ống màu đen lạnh lẽo, mục tiêu chính là thiếu gia nhỏ nhà họ Vương đang chơi hăng say... 'pằng' một tiếng ... đám người liền rơi vào hỗn loạn, người la hét người bỏ chạy, còn có người vừa hét vừa chạy, dù sao cũng chính là gà bay chó sủa, hỗn loạn không chịu nổi.

Vương Nguyên nhanh nhẹn che chở cho tiểu cơm nắm nào đó còn chưa phản ứng kịp, ngồi xổm xuống, nhanh chóng lấy một khẩu súng lục từ trong váy dài của mình ra, đề phòng nhìn khắp nơi... con bà nó... chỗ này không hợp với bát tự của cậu ấy sao? Tại sao mỗi lần tới đều xảy ra chuyện. Nhìn nhìn cơ thể người đàn ông ngã xuống, oa, kỹ thuật bắn súng thật chuẩn xác, một phát chết ngay, Ủa... Trên tay của hắn cũng cầm súng, nói như vậy... hắn cũng muốn nổ súng sao? Nhưng còn chưa kịp nổ súng đã bị người ta làm 'bể đầu' rồi?

Đợi chút... cái tên nước ngoài này sao lại quen như vậy a? Không phải là...

Không đợi Vương Nguyên suy nghĩ nhiều, trước mắt bỗng xuất hiện một loạt giày da... sáng bóng...làm cho cậu ấy không khỏi ngẩng đầu nhìn lên... nhưng bởi vì vấnđề tầm nhìn nên cậu ấy chỉ có thể nhìn thấy 'vị trí chính giữa' người của bọn họ, mà không thấy được phía trên của bọn họ, càng không thấy được khuôn mặt của bọn họ, tuyệt đối không phải là cậu ấy háo sắc đâu... không phải cậu ấy cố ý nhìn chằm chằm 'cái bộ phận đó' của người ta đâu, chỉ vì trùng hợp thôi... chỉ là... chân của bọn họ cũng không tệ, không biết... khuôn mặt như thế nào... là công hay là thụ... đáng ghét... thật mong đợi mà...

Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc cắt đứt cảm nghĩ trong đầu của cậu ấy "Ra đây."

Vương Nguyên sửng sốt, giọng nói này là... Không thể nào! Sao lại xui xẻo như vậy...

Vương Nguyên thử nhô đầu ra khỏi bàn đánh bạc để thăm dò, chỉ nhìn thoáng qua, vội vàng rụt đầu về, nhắm mắt lại nói thầm: "Đây là ảo giác, đây là ảo giác."

Thiên Tỉ còn ở trong trạng thái mơ hồ, ngây ngốc hỏi: "Vương Nguyên, ảo giác gì?"

Vương Nguyên hận không thể đụng vào bàn đánh bạc mà chết đi, lại nhỏ giọng lẩm nhẩm nói: "Quan Thế âm Bồ Tát Đại Từ Đại Bi, Cứu Khổ Cứu Nạn, Như Lai Phật Tổ, chúa Jesus tấm lòng lương thiện, phù hộ cho con, phù hộ cho con."

"Vương Nguyên, cậu bạn làm sao vậy?" Thiên Tỉ vẫn còn mang vẻ mặt ngây ngô

"Suỵt... mình nhìn thấy quỷ." Vương Nguyên nhìn Thiên Tỉ bằng vẻ mặt 'chưa tỉnh hồn'.

"Quỷ?! Ở đâu?" Thiên Tỉ sợ hãi ôm cậu ấy, khẩn trương muốn chết.

"Dịch Dương Thiên Tỉ, ra đây." Giọng nói lạnh lùng từ miệng của Vương Tuấn Khải.

Cậu nhóc nào đó sững sờ, vui vẻ 'xoạt' một cái chui ra khỏi bàn đánh bạc, Nguyên muốn kéo cũng không kéo được

Thiên Tỉ hưng phấn nhìn Vương Tuấn Khải , vui vẻ muốn nhào vào trong ngực của anh, hoàn toàn bỏ qua vẻ mặt lạnh buốt trên mặt anh.

Vương Tuấn Khải không nghĩ ngợi liền nâng tay tát cậu một cái, 'Bốp' một tiếng, không chỉ thanh thúy mà còn có tiếng vọng lại.

Vương Nguyên nghe tiếng, vội vàng chui ra khỏi bàn, đỡ lấy thân thể của Thiên Tỉ, quên cả sợ hãi, không biết trời cao đất rộng mà rống với Vương Tuấn Khải "Này! Anh đánh bạn ấy làm gì, bạn ấy rất ngoan ngoãn, mỗi ngày trong lòng trong miệng trừ ăn ra thì chỉ nhắc tới anh, anh có lương tâm hay không, vừa thấy mặt đã ra tay, thật là quá đáng."

Vương Tuấn Khải nhìn cũng không nhìn cậu ấy, trực tiếp kéo Thiên Tỉ từ trong tay Vương Nguyên vào trong ngực mình, ôm cậu thật chặt, gần như muốn siết chết cậu, giọng nói trầm thấp mang theo chút run rẩy: "Em có biết mới vừa rồi có bao nhiêu nguy hiểm hay không, suýt chút nữa thì em đã mất mạng rồi." Vĩnh viễn cậu cũng sẽ không biết, lúc anh nhìn cậu bị người dùng súng chỉa vào, anh có cái cảm giác gì, suýt chút nữa thì anh không kìm nén nổi mình 'biến thân' tại chỗ, anh không thể mất đi cậu, sao cậu có thể không hiểu chuyện như vậy. Một lần lại một lần để chính mình rơi vào nguy hiểm, còn cười đến rực rỡ giống như mình chưa làm cái gì.

Thiên Tỉ khóc nức nở, còn không biết mình phạm lỗi gì mà anh phải vung tay tát cậu như vậy, từ trước đến bây giờ cũng chưa từng tát cậu.

Vương Nguyên nghi ngờ nhìn Vương Tuấn Khải đang kích động, ý của anh là...vừa nãy họ mới gặp nguy hiểm sao? Cậu ấy nhớ ra rồi, người đàn ông kia... chính là kẻ muốn trộm đồ của cậu ấy, kết quả lại bị cậu ấy bẻ gãy tay đây mà... Muốn chết, tao chỉ là bẻ gãy tay mày, mày lại muốn bắn vỡ đầu tao... quá ác độc rồi. Khinh bỉ nhìn cái xác chết trên mặt đất, đáng đời, ai bảo mày phạm sai. Lơ đãng ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai khuôn mặt tuấn tú giống nhau như đúc... xong rồi... lần này thật sự là xong rồi... hu hu...

Song bào thai hung hăng nhìn chằm chằm người nào đó vẫn 'đùa giỡn', ánh mắt lạnh lẽo này gần như là sắp xuyên thủng cậu ấy, chẳng những cậu ấy to gan lớn mật dám đến Las-Vegas, dám đến sòng bạc, còn không biết có quan hệ gì với 'Thần Bài', đáng giận nhất là... cậu cũng không biết hối lỗi một chút nào!

Vương Nguyên bị ánh mắt của bọn họ ép lui về phía sau từng bước một, nhìn Nam Cung Viễn ở cách đó không xa, co chân chạy, giống như luyện khinh công... Ánh mắt của bọn họ thật là đáng sợ...

Núp ở sau lưng Nam Cung Viễn, Nguyên Nhi khiếp sợ thét lên: "Chú Viễn, cứu con với."

Song bào thai nhìn thấy cậu ấy bay trốn ở sau lưng người đàn ông khác, tức đến sắp nổi điên.

"Vương Nguyên, qua đây." Long Tịch Bác không muốn ở trước mặt người ngoài mà mất khống chế nên hít sâu một hơi.

"Không, đánh chết anh em cũng không qua!" Ai đó hoảng sợ gật đầu một cái.

Nghe vậy, Vương Tuấn Minh và đám thuộc hạ bọn họ dẫn tới, tất cả đều nở nụ cười, đương nhiên, trừ Vương Tuấn Minh ra thì không ai dám cười thành tiếng.

Vương Tuấn Khải lạnh lùng nhìn Vương Nguyên một cái, xem thường hừ lạnh một tiếng, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn bị đánh sưng của Thiên Tỉ lên, cẩn thận xem xét thật kỹ.

Nam Cung Viễn cũng không khỏi nhếch khóe miệng, cậu nhóc này thật là ...

Long Tịch Bác hận không thể bóp nát cậu ấy, gắt gao trừng mắt nhìn cậu, Nguyên Nhi sợ hãi núp sau lưng Nam Cung Viễn, không dám nhìn nữa.

"Nguyên Nhi, qua đây, chúng ta về nhà." Long Tịch Hiên 'dịu dàng' nói.

"Không ... các anh về trước đi .. em che chở cho các anh ..." Vương Nguyên nghe giọng nói của anh ta thì không khỏi run rẩy, lại bắt đầu nói năng lộn xộn.

Vương Tuấn Minh cười lớn tiếng hơn nữa, "Trời ơi, bảo bối của Hiên và Bác thật đúng là vật quý."

Song bào thai và Vương Tuấn Khải lạnh lùng quay đầu lại nhìn anh ta một cái, thì ra anh ta đến xem kịch hay, Thiên Tỉ cũng không nhịn được nhìn người đàn ông hại cậu hiểu lầm kia, nước mắt ròng ròng, bộ dáng thật là đáng thương.

"Chị dâu, khuôn mặt của chị làm cho người ta rất muốn khi dễ chi."
Vương Tuấn Minh cười nói.

Thiên Tỉ ngẩn người, khẩn trương chui vào trong lòng Vương Tuấn Khải, sợ anh ta sẽ đến khi dễ cậu thật.

Vương Tuấn Khải ôm cậu, ném cho Vương Tuấn Minh một ánh mắt cảnh cáo.

Vương Tuấn Minh tao nhã nhún vai, tiếp tục dồn chú ý vào chỗ Vương Nguyên.

"Nguyên, buông tay con muốn kéo rách quần áo của chú sao?" Nam Cung Viễn cười khẽ nói, ông không muốn 'áo rách quần manh' ở trước mặt nhiều người như vậy.

Vương Nguyên khẩn trương lắc đầu một cái. "Yên tâm, chú Viễn, kéo rách con sẽ mua cái mới đền cho chú."

Nam Cung Viễn im lặng nhìn trời, không biết nên nói cái gì cho phải, nhìn ánh mắt gần như muốn ăn thịt người của song bào thai, bắt đầu thấy lo lắng cho người nào đó.

Lúc này, ba Nguyên ôm má Nguyên đi vào, liếc mắt nhìn xác chết trên mặt đất, lại nhìn đám khách đánh bạc ở chung quanh bị dọa đền ngồi chồm hổm trên mặt đất, không dám lên tiếng, nhíu mày môt cái.

Má Nguyên vừa vào tới liền dịu dàng hỏi: "Nguyên Nhi của mẹ đâu?" Nguyên Nguyên nghe tiếng, không thể tin được ló cái đầu nhỏ từ sau lưng Nam Cung Viễn ra, sau khi nhìn thấy người tới, hưng phấn cao giọng hô: "Mẹ! Ba!"

Suýt chút nữa là cậu ấy đã làm thủng màng nhĩ của Nam Cung Viễn.

Mama Nguyên thừa dịp chồng không để ý, nhanh nhẹn rời khỏi lồng ngực chồng, định xông tới chỗ Vương Nguyên, kết quả còn chưa chạy được hai bước, liền bị người ta kéo lấy cổ áo, đứng tại chỗ vùng vẫy hai tay chân.

Ba Nguyên không vui kéo lấy cổ áo của vợ yêu, nhàn nhìn nhìn Vương Nguyên dịu dàng hiếm thấy mà nói: "Nguyên Nhi, qua đây, về nhà thôi."

Vương Nguyên liếc nhìn song bào thai đang nổi giận, theo bản năng lắc đầu.

"Nguyên, ngoan, nghe lời, về nhà đi, rãnh rỗi thì chú Viễn sẽ đến thăm con." Nam Cung Viễn thở dai 'tóm' lấy cậu ấy ở phía sau kéo ra ngoài, mặc dù rất luyến tiếc nhưng cậu bé dù sao cũng là con trai nhà người ta.

"Nguyên Nhi, con không cần mẹ sao? Huhu..." Má Nguyên vừa nghĩ tới sau này không có ai xem tiểu thuyết với mình, không có ai thảo luận chuyện 'tình yêu con trai' với bà thì sốt ruột khóc lên.

Vương Nguyên khó xử nhìn mẹ mình đáng thương tội nghiệp, hít sâu một hơi, sợ cái gì, không phải nhiều nhất thì bị đánh một trận thôi sao, cũng không phải là chưa từng bị, da cậu ấy càng mắng càng dày! Thịt thì càng đánh càng co giãn! Coi như 'sửa sắc đẹp' đi, không thèm để ý nữa!

"Chú Viễn, con về đây, chú rãnh rỗi nhất định phải dẫn dì Trúc đến thăm con đấy, địa chỉ nhà họ Long là ..." Vương Nguyên lại gần lỗ tai của Nam Cung Viễn nhỏ giọng nói.

Song bào thai nhìn thấy cảnh này, không chỉ có lửa giận, bây giờ cả lửa ghen cũng bắt đầu bốc cháy... chàng trai đáng chết.

Chỉ thấy Nam Cung Viễn gật đầu cười, cưng chiều xoa đầu cậi ấy, dịu dàng nói: "Đi đi."

Thật sự không nhịn được rồi, Long Tịch Bác xông tới, kéo cậu ấy vào trong ngực, sức lực lớn đến mức muốn bóp nát cậu ấy, không quan tâm đến tiếng kêu khẽ của cậu ấy, 'lễ phép' nhìn Nam Cung Viễn, trầm giọng nói: "Cám ơn bác Nam Cung mấy ngày qua đã chăm sóc Vương nhi, nhà họ Long vô cùng biết ơn, hi vọng sau này có thời gian rảnh, bác có thể tới nhà họ Long làm khách." Nói xong ôm lấy Nguyên Nhi đang giãy giụa không ngừng đi ra cửa.

Vương Tuấn Khải ôm Thiên Tỉ khóc thảm đi theo ở phía sau, 'đại đội người khổng lồ' cũng lục tục xoay người, mở đường trở về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top