ZingTruyen.Asia

Khac Cot Minh Tam

Khụ...khụ...khụ...

Một trận ho khan tê tâm liệt phế truyền đến, phá vỡ khung cảnh tươi sáng bên ngoài.

- Lão gia... Ngài hộc máu!

Lão quản gia đỏ bừng hai mắt quỳ xuống trước giường.

- Lão gia, ngài cố lên, lão nhân đi gọi đại phu, lão gia chờ ta, lão gia...

- Tiêu thúc... không cần, vô dụng rồi.

Mấy năm nay không để tỷ tỷ thất vọng, hắn đã trở thành một vị quan tốt, nơi hắn đi qua không còn oan khuất, không còn tham quan, không còn... nữ nhân bị cưỡng ép như tỷ tỷ hắn năm xưa. Hắn hiện taị chỉ mới ngoài ba mươi, hai bên tóc mai đã bạc trắng, gương mặt tái nhợt, già nua, trạng thái như người gần đi hết cuộc đời. Bất quá, đôi mắt lại vô cùng sáng suốt

- Tiêu thúc, tỷ tỷ sẽ đến tìm ta hay không? Tiêu thúc...ta không nỡ, thật sự không nỡ.

Chỉ vài câu nói lại như lấy hết sức lực cuối cùng của hắn, sắc mặt lại càng trắng bệch.

Tiêu thúc hoảng loạn, lại không biết an ủi hắn thế nào, nước mắt liền rơi xuống, mấy năm nay theo hầu Trần Khuê, lão biết trong lòng người này không bỏ xuống được là ai, đêm đêm gặp ác mộng gọi tên một người, mang theo thống khổ ngày ngày làm bạn. Là không dám cầu, không dám chạm, là đại nghịch bất đạo, là trái đạo lý luân thường!

- Lão gia, ngài phải khỏe lại, tỷ tỷ không tìm người, thì người đến tìm tỷ tỷ, lão gia, ngài không thể buông như vậy!

Ngực Trần Khuê lúc này vô cùng đau đớn, hắn biết mình sẽ kiên trì không được bao lâu, giây phút này hắn thật hy vọng tỷ tỷ có thể đến, hắn nhớ lần đầu được gặp tỷ tỷ, hắn nhớ tỷ tỷ đã bảo vệ hắn thế nào, hắn nhớ tỷ tỷ vì hắn hy sinh ra sao, hắn nhớ cái xoa đầu của tỷ tỷ, hắn nhớ...tỷ tỷ. Gương mặt tỷ tỷ đã khắc sâu vào xương tủy có hắn, hắn mơ thấy người ngay cả khi còn thức, hắn muốn gặp tỷ tỷ, dù chỉ là một lần cuối cùng. Nhưng hắn lại sợ, sợ tỷ tỷ đau lòng, sợ tỷ tỷ khóc, sợ bản thân không kìm được bản thân mà bày tỏ, sợ nhìn thấy rồi lại không nỡ rời đi.

- A Khuê!

Một giọng nói mềm mại có chút run rẩy truyền đến. Trần Khuê trợn trừng đôi mắt gắng sức ngồi dậy, liền thấy bóng dáng của tỷ tỷ đang được Phượng Minh đỡ vào từ cửa. Nàng dáng người gấp gáp, bước chân hơi loạn, Trần Khuê hốt hoảng nhớ về khung cảnh ngày trước, lúc hắn bị người chà đạp, hành hạ, tỷ tỷ cũng là như thế chạy đến cứu hắn.

Còn Phượng Minh là lần đầu tiên nhìn thấy tỷ tỷ như thế này, trong ký ức của hắn, ngay cả khi rơi vào hoàn cảnh khắc nghiệt nhất, tỷ tỷ của hắn cũng chưa từng mất lý trí như bây giờ.

- Chân tỷ còn bị thương, không thể chạy như thế!

Tố Bình lúc này làm sao có thể để tâm những lời nói đó, nàng bất chấp đau đớn dưới chân, lao nhanh đến trước giường của Trần Khuê.

- A Khuê...

Tố Bình nghẹn ngào gọi tên hắn, run rẩy cầm lấy đôi tay lạnh ngắt, trơ xương kia. Nàng không thể nào tin được, A Khuê của nàng chỉ mới ngoài ba mươi, đang là độ tài hoa viên mãn nhất của nam nhân, như thế nào lại có dáng vẻ như bây giờ. Hai bên tóc mai đã bạc trắng, thân thể suy sụp nhìn thấy rõ xương cốt, nước mắt không cách nào ngăn lại được, giàn giụa trên gương mặt tinh xảo bị thời gian quên lãng của nàng.

Nhìn thấy hình ảnh này, trái tim của Trần Khuê như bị ai bóp nghẹt, ánh mắt ngây ngốc cố phát ra tiếng

- Tỷ tỷ... đừng...khóc, ta...không sao.. tỷ tỷ...khụ..khụ...

Lời hắn chưa dứt đã bị một trận ho liên tiếp phá vỡ, tiếng ho như xé toạt lồng ngực, một trận tanh nồng truyền đến, miệng hắn đầy máu tươi.

Tố Bình thấy trời đất như quay cuồng, màu đỏ tươi của máu như ma chú khiến mắt nàng như mờ đi, nàng vội vàng hét lớn

- Phượng Minh, đại phu, đại phu!

- A Khuê, không sao, nhất định không sao!

Đôi tay run rẩy không nghe theo lời điều khiển của nàng, nàng tức giận dùng tay còn lại đánh lấy mình, vội vàng dùng khăn lau vết máu cho Trần Khuê.

Hắn ngàn vạn lần muốn gặp lại tỷ tỷ nhưng không phải như lúc này, tỷ tỷ vì hắn mà khóc, vì hắn mà trở nên hoảng loạn, hơn ai hết trên đời, hắn không muốn tỷ tỷ phải tổn thương, không muốn nàng chịu bất kỳ ủy khuất nào, dù là Lý Phượng Minh - đệ đệ ruột của nàng hay là hắn, cũng không được phép làm nàng rơi lệ.

- Tỷ tỷ, thật xin lỗi... A Khuê lần này lại phải rời đi...

- Không! Tỷ tỷ không cho đệ đi, năm đó tỷ tỷ ép đệ đi, đừng giận tỷ có được không. A Khuê, đừng đi!

Tố Bình, tỷ tỷ của hắn dẫu có qua bao nhiêu năm tháng vẫn là xinh đẹp, dịu dàng như thế, mà hắn thì đã già rồi, hắn biết thời gian của mình không còn nhiều, hắn chưa từng cưỡng cầu bất cứ điều gì, nhưng nhìn thấy tỷ tỷ như vậy, lần đầu tiên hắn có nguyện vọng trời cao có thể cho hắn thêm chút thời gian, ít nhất cũng phải để Phượng Minh đưa tỷ tỷ trở về, ít nhất khi hắn rời đi, tỷ tỷ không phải tận mắt nhìn thấy.

- A Khuê ngoan, kiên trì một chút, đại phu sẽ đến.

Tỷ tỷ rất giống nhiều năm về trước dùng giọng điệu dỗ dành mà dỗ hắn, tỷ tỷ xem hắn là đệ đệ, hắn lại có tình cảm sai trái với nàng, hắn đại nghịch bất đạo...hắn đáng chết...hắn...

- Tỷ tỷ... A Khuê lạnh...

- Tỷ tỷ ôm đệ, A Khuê đừng sợ, có tỷ tỷ. A Khuê ngoan..

Cái ôm của tỷ tỷ vẫn ấm áp như thế, mùi hương nhàn nhạt trên người nàng như một dòng suối nhẹ, dịu dàng truyền đến khắp người hắn.

- Tỷ tỷ... Hứa với ta...sẽ sống thật tốt...

Tố Bình siết chặt cái ôm như muốn truyền hết độ ấm trên người lên Trần Khuê, vậy mà thân thể hắn ngày một lúc lạnh, sợ hãi bao trùm lấy cả linh hồn nàng, ngoài việc ôm lấy hắn, miệng không ngừng cầu xin hắn đừng đi, nàng hiện tại không biết phải làm gì, lồng ngực nghẹn đến muốn vỡ tung.

- A Khuê mở mắt, đệ đừng ngủ... A Khuê!

Trần Khuê há miệng thở dốc, hắn biết chiếc đèn sinh mệnh của hắn đã đến mức cạn kiệt, máu từ miệng hắn không ngừng trào ra, nhuộm đỏ bạch y nàng.

- Đừng khóc...tỷ tỷ

- Tỷ tỷ...kiếp sau...ta không làm đệ đệ...

Tỷ tỷ, Trần Khuê yêu người, tội nghiệt này là của một mình Trần Khuê, tỷ tỷ nhất định phải hạnh phúc có biết không, tỷ tỷ...gặp được người thật tốt.

Là tội nghiệt hay phúc báo, dù có phải vào A Tỳ địa ngục cũng nguyện đánh đổi tất cả để gặp lại người ở kiếp sau.

Tố Bình cảm nhận rất rõ Trần Khuê trong lòng ngực của mình từ từ vô lực mà trượt xuống.

- A Khuê! A Khuê! Cầu xin đệ! A Khuê!

Linh hồn của Tố Bình bị xé rách rồi, trái tim như bị thanh dao cùn từng chút từng chút giày xéo, huyết nhục mơ hồ, cả người nàng như chết ngạt trong đại dương mênh mông, đầu óc trống rỗng.

Tiêu lão và Lý Phượng Minh chạy về đã nhìn thấy Trần Khuê an tĩnh nằm trong lòng Tố Bình, đôi mắt nhắm nghiền, không còn sự sống. Còn nàng, hai mắt vô thần, trên mặt lưu đầy nước mắt, miệng không ngừng lẩm bẩm điều gì đó.

- A Khuê, đường hoàng tuyền lạnh lẽo, ngươi có thể đi chậm một chút, chờ Tố Bình được không?

Toàn văn hoàn.

------------
Xin khẳng định với mọi người đây là cái kết HE!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia