ZingTruyen.Top

Kha Chuong Toi Voi Tong Tai The Nao Lai Yeu Duong Roi

Châu Kha Vũ tháo cà vạt vắt lên thành ghế rồi vươn vai một cái. Buổi tổng duyệt kéo dài từ chiều đến tối muộn thật sự mệt chết hắn rồi.

Vừa bước vào phòng ánh mắt Châu Kha Vũ đã ngay lập tức đặt lên bạn nhỏ đang ngồi trên sofa. Lưu Chương lúc này mặt mày đỏ ửng mơ màng thấy Châu Kha Vũ đi tới thì vẫy tay chào rồi ngây ngô cười ngốc. Nhìn một loạt biểu cảm của em và hộp socola rượu ở trên bàn hắn mới được tặng bị ăn hết Châu Kha Vũ cũng hiểu ra phần nào.

Bạn nhỏ của hắn say rồi.

Châu Kha Vũ vừa ngả người xuống sofa Lưu Chương đã toàn thân vô lực ngã vào lòng hắn. Vươn tay muốn lay em tỉnh nhưng chẳng có chút động tĩnh, Châu Kha Vũ bèn nâng mặt em lên thì thấy bạn nhỏ đã ngủ gục đến chảy ke rồi.

"Bé con, mau về giường ngủ thôi nào."

Lưu Chương bị Châu Kha Vũ lay tỉnh. Em mơ màng nhổm dậy vươn tay lau đi vết nước bọt trào ra khỏi khóe môi. Ngước đôi mắt mơ màng lên nhìn Châu Kha Vũ bất giác Lưu Chương nhào tới rồi đè cả người hắn xuống, vùi mình vào hõm cổ của hắn vừa nấc vừa thủ thỉ.

"Anh Vũ có muốn nghe chuyện cười không?"

"Có một cái bánh bao đi trên đường, đi một lúc đói quá thế là nó tự ăn nó luôn haha."

Lưu Chương cười như trẻ con rồi há miệng ngậm lấy má Châu Kha Vũ cắn mút. Đến khi thỏa mãn liền nhả ra rồi gục đầu vào ngực hắn mà ngủ.

Lưu Chương lúc say không khóc không nháo, chỉ quấy Châu Kha Vũ thôi. Mặc dù rất buồn ngủ do men rượu nhưng biết hắn vẫn chưa về nên em mới cố thức chờ hắn mới dẫn đến thần trí mơ màng như vậy. Ngay cả câu chuyện bánh bao của hắn mọi lần em chê nhạt nhẽo lần này cũng lôi ra kể.

Vòng tay ôm lấy bạn nhỏ trong lòng, Lưu Chương lúc này cực kỳ thơm, có lẽ là mùi của socola và rượu. Châu Kha Vũ cúi đầu khẽ ngửi đôi môi nhu thuận còn vương sự ngọt ngào của đường và hương thơm nồng của rượu vang. Bất giác hắn hôn lên rồi ngậm lấy môi Lưu Chương gặm cắn. Em lúc này đã say đến chẳng biết gì nên mặc cho hắn tự tung tự tác. Đến khi thấy người trong lòng cựa quậy vì hết dưỡng khí Châu Kha Vũ mới chịu buông ra. Mặt Lưu Chương lúc này đỏ càng thêm đỏ, hơi thở có chút nặng nề nhưng cuối cùng vẫn gục đầu vào vai người lớn hơn mà say giấc.

Châu Kha Vũ đỡ lấy Lưu Chương rồi nhẹ nhàng bế em về giường ngủ. Vừa mới định quay đi thay quần áo Lưu Chương dường như thiếu mất hơi ấm quen thuộc mà vươn tay nắm lấy gấu áo vest của Châu Kha Vũ giữ lại. Nhìn bé con say ngủ như vậy hắn cũng không nỡ đánh thức em, chỉ đành cởi bỏ áo sơ mi và vest rồi trèo lên giường ôm lấy bảo bối vào lòng.

Đến khi Lưu Chương tỉnh lại đã là chuyện của sáng hôm sau. Đầu óc em vì men rượu mà cứ ong ong. Lưu Chương chỉ nhớ hôm qua trong lúc chờ đợi Châu Kha Vũ trở về đến buồn chán em tìm đến tủ sách nhỏ trong phòng khách sạn ngó nghiêng muốn tìm kiếm thứ gì đó thú vị, ít nhất là một cuốn sách giúp em đọc giết thời gian. Nhưng ánh mắt của Lưu Chương lại vô tình đặt lên hộp socola bên ngoài đề tặng Châu Kha Vũ. Châu Kha Vũ đã nói cái gì của hắn thì cũng là của em thế là Lưu Chương rất tự nhiên mang hộp socola bóc ra ăn thử.

Cắn thử một miếng, hương vị rượu vang nhanh chóng tràn ngập khắp khoang miệng. Cảm giác ngọt ngào nơi đầu lưỡi của socola hòa quyện vào với vị nồng của rượu khiến Lưu Chương thích mê. Lưu Chương có một tật xấu chính là không thể kiểm soát được hành động của mình mỗi khi say, thế nên ba mẹ hay bảo mỗi khi em say mà đi ngủ luôn thì thật tốt, bởi nếu em say mà quậy thì ba mẹ cũng quản không nổi. Nhưng rượu vào thì làm sao Lưu Chương còn nhận thức được chuyện gì chứ. Em cứ một miếng rồi lại một miếng, đến khi ăn hết hộp socola cơ thể em đã gục trên sofa từ bao giờ. Mặc dù say đến mơ màng nhưng Lưu Chương không hề buồn ngủ, em cứ nằm đó chờ đợi Châu Kha Vũ đến tận khuya mới thấy hắn trở về. Lúc đấy là em buồn ngủ thật rồi, thế nên sau khi ôm ôm hắn mấy cái Lưu Chương đã ngủ thiếp đi. Đến khi tỉnh lại trời đã sáng rồi.

Lưu Chương nằm trong lòng Châu Kha Vũ suy nghĩ. Bây giờ em có nên dậy hay không. Bởi Châu Kha Vũ rất dễ tỉnh giấc, chỉ cần em cử động nhẹ cũng có thể đánh thức hắn. Nhưng hôm qua Châu Kha Vũ về khuya mà, nếu bây giờ dậy sẽ bị mệt. Suy nghĩ mãi không tìm được câu trả lời khiến học bá bực mình, móng tay không biết từ lúc nào đã bị Lưu Chương đưa lên miệng gặm cắn. Nhưng em đâu biết rằng hành động từ nãy đến giờ đều bị Châu Kha Vũ thu vào tầm mắt.

"Bạn nhỏ, trẻ con thì không nên cắn móng tay đâu."

Thanh âm trầm ấm quen thuộc vang lên bên tai, tay cũng bị người lớn hơn nắm lấy, bất giác Lưu Chương ngẩng đầu lên nhìn Châu Kha Vũ.

"Em làm anh tỉnh rồi sao. Vũ có muốn ngủ nữa không để em ra ngoài. Hôm qua anh về khuya, ngủ không đủ sẽ bị mệt."

Xem kìa, bạn nhỏ nhà ai mà ngọt ngào thế. Châu Kha Vũ nâng tay em đặt lên mặt, hắn xoay đầu khẽ hôn vào lòng bàn tay rồi kéo Lưu Chương nằm dịch lên. Hắn cúi đầu, đặt lên môi em một nụ hôn.

"Đừng đi đâu hết, không có em anh không ngủ được. Sáng nay không có lịch trình, ngủ thêm một chút hôm qua em say mà."

Lưu Chương nghe vậy thì gật đầu rồi tiếp tục vùi mình vào lòng Châu Kha Vũ. Nhưng em tỉnh rồi, không ngủ được nữa, chỉ nằm cho hắn ôm thôi. Tuy vậy Lưu Chương vẫn có thắc mắc chưa được giải đáp nên sinh ra khó chịu, em lại tiếp tục cắn móng tay.

"Bạn nhỏ sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái?"

"Chỉ là...hôm trước đi học em thấy Gia Nguyên cho người yêu nó cắn. Tại sao anh không cho em cắn?"

Châu Kha Vũ nghe đến đây thì bật cười. Bạn nhỏ của hắn là đang ghen tị sao. Đúng là hắn hay để lại dấu vết trên cơ thể em, thậm chí là rất nhiều. Nhưng trên người hắn em lại chẳng được lưu lại một thứ gì.

"Gia Nguyên cho người yêu nó cắn, thế anh với em có quan hệ gì hả?"

"...Em không biết. Anh không cho em cắn em sẽ giận anh, sẽ về mách bác Châu anh bắt nạt em sau đó bác Châu sẽ tét mông anh."

Lưu Chương vừa nói vừa nhướng mày nhìn Châu Kha Vũ bày ra vẻ mặt thách thức. Sao nào, anh dám không cho em cắn xem, ô dù của em hơi bị to đấy nhá.

"Thế bây giờ Chương muốn cắn ở đâu nào?"

Nhận được sự cho phép mắt Lưu Chương sáng lên. Nhưng rất nhanh em đã nhận ra một vấn đề chính là em nên cắn ở đâu bây giờ. Học bá cau mày suy nghĩ rồi lần lượt đưa ra các vị trí để cắn.

Môi? Thế là hôn rồi chứ cắn gì nữa.

Cổ? Cũng không được. Châu Kha Vũ thường phải đi gặp khách hàng, đã vậy tối nay còn có sự kiện lớn, nếu không cẩn thận sẽ lộ mất.

Tai? Châu Kha Vũ không nhạy cảm giống em. Chương muốn cắn chỗ nào mà Châu Kha Vũ phải rụt người như Trương Gia Nguyên cơ.

Suy nghĩ một hồi không tìm được chỗ thích hợp để cắn, Lưu Chương đột nhiên phát hờn. Tại sao em muốn cắn Châu Kha Vũ lại khó như vậy chứ. Nhưng bạn nhỏ vẫn tìm thấy rồi nha.

"Vũ ngẩng đầu lên chút."

Hai tay Lưu Chương bám lấy vai Châu Kha Vũ nhướn người, mông cũng theo đó mà vểnh lên tạo thành một đường cong mê người. Từ góc độ của Châu Kha Vũ nhìn xuống Lưu Chương chính là một em bé mê người, em bé độc nhất của hắn.

Lưu Chương há miệng ngậm lấy yết hầu của Châu Kha Vũ cắn mút, day day một lúc mới nhả ra. Em liếm môi, giờ đây yết hầu của hắn đã phơn phớt hồng chói mắt. Lưu Chương vươn tay lau đi vết nước long lanh còn dính trên đó mà chẳng để ý Châu Kha Vũ đã bày ra cảm xúc gì.

"Bé con nhà em cũng biết lựa chỗ đấy."

Dứt lời Châu Kha Vũ nhào tới dụi đầu vào cổ Lưu Chương cọ tới cọ lui không ngừng liếm mút. Căn phòng yên tĩnh bắt đầu vang lên tiếng kêu oai oái của Lưu Chương.

"Vũ đừng cắn nữa...á đau em. Dừng lại mau, lưu lại dấu bây giờ!"

Đối mặt với một Châu Kha Vũ như vậy Lưu Chương chỉ có thể vái lạy xin tha. Em giãy dụa tránh đi bàn tay đang không ngừng cù vào mạng sườn cùng với cái đầu đang tham lam rúc vào cổ gặm cắn kia. Lời nói phát ra nếu không phải tiếng kêu dừng lại thì cũng là tiếng cười khanh khách của Lưu Chương. Châu Kha Vũ chơi xấu, rõ ràng biết em không thể phản kháng mà còn ra tay ác độc như vậy Lưu Chương lại giận cho bây giờ.

Lúc này bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng động lớn mới khiến hành động không mấy đứng đắn của hai người kia dừng lại. Châu Kha Vũ nghi hoặc xuống giường mở cửa còn Lưu Chương tranh thủ chỉnh lại quần áo cho gọn gàng một chút.

Cánh cửa vừa mở ra Châu Kha Vũ đã thấy thư ký Phương đang đứng ôm chân xuýt xoa. Châu Kha Vũ lúc này làm ra vẻ kiêu ngạo. Tưởng vài ba cái đạp cửa ông đây không giải quyết được sao. Cách tốt nhất để không phải sửa cửa nhiều lần chính là gọi người lắp cửa mới, cứ thay toàn bộ thành loại có mức bảo vệ nhất thì để xem thư ký Phương định phá kiểu gì nữa nào.

Mắt nhìn thư ký Phương đẩy vào một vali khá lớn, còn dặn dò trong này toàn bộ đều là quần áo Oscar gửi sang để kịp mặc trong buổi diễn đầu tiên cho ra mắt bộ sưu tập thu đông. Châu Kha Vũ nhận lấy vali từ rồi nhanh chóng đuổi người. Sau khi thư ký Phương rời đi thì nhân viên của khách sạn cũng mang đồ ăn tới.

Lưu Chương từ đêm qua đến giờ chẳng có gì trong bụng ngoài một ít socola và rượu nên giờ bụng cồn cào rất khó chịu. Thấy đồ ăn tới em vội vàng cầm lấy miếng bánh mì đưa lên miệng cắn một cái, nhai nhai rồi nuốt. Châu Kha Vũ nhìn bạn nhỏ ăn tích cực đến nỗi hai má phúng phính tròn lủm trông hệt như một chú hamster bèn tiến tới xoa đầu em. Lưu Chương biết ý nhích người qua rồi đợi đến khi Châu Kha Vũ ngồi xuống em lại lục đục đứng dậy trèo vào lòng hắn. Châu Kha Vũ há miệng cắn lấy miếng bánh mì Lưu Chương giơ lên trước mặt xong nhấp một ngụm cafe nóng. Lưu Chương cứ cắn được một miếng rồi lại đến lượt Châu Kha Vũ, cả hai cứ bón cho nhau từng miếng đến khi bữa sáng được ăn hết Châu Kha Vũ vẫn ôm chặt người trong lòng nằm xem tv.

Thế là cả buổi sáng của Châu Kha Vũ và Lưu Chương cứ nằm lì trong phòng như vậy không đi đâu hết để tranh thủ tận hưởng trọn vẹn một buổi được nghỉ ngơi trước những ngày diễn ra sự kiện.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top