ZingTruyen.biz

[KakuIza] Trà đá và em

Chương 12: Em nghĩ gì về tôi...?

Lacalaca334

"Bây giờ tôi cũng chỉ có một mình anh bầu bạn thôi"

Anh giật mình, con ngươi bất giác run lên bần bật khi Izana kết thúc câu nói của cậu, cái cảm giác rợn người truyền từ sống lưng xuống làm dậy xúc giác, kích thích từng mô tế bào, ngứa ngáy khó chịu. Anh mấp máy môi, cố gắng lục tìm lấy trọn vẹn một câu hoàn chỉnh của mớ hỗn độn trong lòng để lấp đi cảm huống hiện tại, gương mặt với nét thanh thanh kia sớm đã phủ lấy một chút đượm buồn như cơn gió vờn ngang, dù cậu đã luôn mỉm cười nhưng lại không thể che lấp sự đau lòng hiện hữu nơi đáy mắt. Nhìn người thương như thể đã suy sụp từ lúc câu từ tràn ra rồi dừng lại nơi đầu môi, khép nép như cánh hồng đã bị sương lạnh làm cho khô cứng, anh chẳng thể bào chữa cho nó nữa, vì sự thật vẫn sẽ mãi là sự thật, kể từ lúc cậu thừa nhận mình đã chẳng còn ai, kể từ lúc cậu mở lời cắn rứt vết thương trong lòng nói ra sự thật rằng mình đã mãi cô đơn và chẳng thể có lấy một gia đình trọn vẹn. Bảo với anh rằng cậu đã từng đáng thương đến mức nào, từng nhạt nhòa ra sao, hết thảy mọi thứ cậu luôn phô ra dù cho nó có một lần nữa giằng xé chính cậu. Anh luôn hỏi rằng tại sao cậu có thể đem những chuyện như vậy nói ra cho anh, nếu đã là một cái cọc đâm sâu vào vết thương quá khứ thì lí do gì để cậu có thể tự nguyện đào bới nó lên để chia sẻ cho người vốn chẳng liên quan

Đó là lí do anh luôn muốn tìm cách dập tắt những cảm xúc tiêu cực của cậu, anh không xứng đáng để nghe nó trong khi bản thân không biết phải làm sao, càng không muốn cậu lần nữa phải quằn quại trong đau khổ. Anh đã biết quá nhiều và bây giờ chính mình phải chặn nó lại, ngăn dòng chảy của quá khứ để đôi bên cùng tốt hơn

Izana vẫn luôn tươi cười, tránh đi và như chẳng quan tâm sắc mặt của anh, như lẽ đương nhiên cậu lại trót một giây mà lỡ lời nói ra lòng mình, có phải cậu đã yêu đến điên rồi không, yêu đến chẳng thể biết bản thân đang nghĩ cái quái gì nữa. Nhưng cậu vốn chẳng quan tâm, như đã đem cả tinh hoa và danh vọng đến cho một kẻ mình cuồng nhiệt rồi nhận lại sự thờ ơ, dù có vậy bản thân lại gạt bỏ nó đi mà tiếp tục rót hết những điều tốt nhất của mình vào cái hố sâu không đáy chẳng thể trút đầy, bản thân lại thêm phần đáng thương mà chẳng hề nhận ra cậu đã đánh mất đi cái tường thành vững chắc mình dựng nên rồi một tay tự phá hủy, rốt cuộc...cậu đáng thương hay đáng trách đây...?

Nhưng rồi chính bản thân nhận ra sắc mặt kia đã hiện rõ sự ngỡ ngàng rồi dần chuyển thành bối rối, không khỏi thắc mắc rằng anh đang cảm thấy thế nào khi cậu nói như vậy, bầu không khí kì lạ này đã hửng lên chút ngột ngạt, anh vẫn không đáp mà luống cuống tìm câu đối lại, vốn đã không phải một câu nói vu vơ cao hứng cậu thốt ra, chỉ là muốn anh đáp lại thứ gì đó xứng đáng. Nhưng có vẻ không như mong đợi, cậu đành lấp nó lại bằng một tiếng cười khẽ, đưa mắt nhìn anh rồi phá đi tình huống khó xử này

"Tôi chỉ nói chơi thôi mà, anh Kakuchou căng thẳng quá"

Nói xong cậu phì cười lớn hơn, chẳng màng đến xung quanh chuyện gì, chỉ để vùi lại cơn đau thắt tim gan, cậu chấp nhận biến tâm tư của mình thành một cuốn hài kịch cho thiên hạ, vẫn phải pha trò dù cho lệ đã đầm đìa trên mi. Ông trời thật biết trêu người, chân ái của cậu giờ đây lại chẳng có một tí nhạy cảm, bắt cậu phải ngậm ngùi sự đắng chát của cuộc sống để mua vui như lẽ thường tình, mười mấy năm qua hành hạ cậu có vẻ đã không đủ với họ, hận người còn có thể biết gì thêm

Cuối cùng anh vẫn như kẻ vô tâm bóp lấy nhánh hoa dại, hoa thương người hoa lại chẳng giương gai

Kẻ đáng thương nhận lấy sự bao dung của kẻ đau buồn, anh thương cậu lắm, thương cậu vì những vết dao cậu mang trên người mãi chẳng thể gột bỏ được, chìm trong biển máu chẳng thể thoát ra, càng vùng vẫy càng chìm sâu xuống không gian vô tận, rồi cứ thế ánh sáng cuối cùng bị mất đi. Anh không muốn nhận mình là người liên quan đến nó, càng không muốn nhúng tay vào tất cả chuyện của cậu, chỉ đơn giản là ở cạnh bên hàn gắn lại chúng, kéo cậu ra khỏi hố sâu tuyệt vọng ấy, chữa lành hết những gì cậu trải qua, để cho cậu cảm thấy tốt hơn, đủ sự dũng cảm để bước tiếp con đường phía trước không một chút ngập ngừng

Anh cũng chẳng để cậu bị hụt hẫng, sớm nhìn thấu lấy lời nói đùa cậu cho là cao hứng mà nói ra như thể một câu nói chơi không đáng trông, Izana hẳn đã cảm thấy đau lòng khi lấy hết dũng khí để san sẻ cho anh điều gì đó trong dải tâm tư dài đằng đẵng của mình. Nhưng anh chẳng có gì đủ lớn để bào chữa, chỉ có thể cắn răng nhìn cậu tự làm đau chính bản thân mình rồi lại tự cười như một trò chơi, cậu đã dần xem rẻ câu nói của mình từ khi gặp anh, lòng tự cao bấy lâu giờ đã sụp đổ, mong manh như một nhánh cây nhỏ trong cơn bão lớn, cậu đã hạ mình vì anh, chỉ do quá yêu mà bất chấp, liệu có đáng không...?

Thành phố rực đèn tràn lên  gương mặt diễm lệ, phất ngang rồi lại thay phiên nhau chiếu sáng, quan cảnh lãng mạn vô tả, nhưng người lại không dám ngỏ lời, làn gió lạnh buốt tạt vào mặt như đang trêu cười cậu, lạnh lùng bao trùm lấy cơ thể mảnh mai, vậy mà vẫn gắng gượng cười, mọi thứ trong mắt cậu rất sống động, nhưng lại rất đau thương, kẻ lạ nhìn vào chắc chắn sẽ bật khóc, chỉ toàn là sự cười cợt. Đã là một cái gai của xương rồng đâm vào tay, dòng máu đỏ chảy ra liên tục nhỏ giọt, vậy mà ngỡ như nó đang bảo cậu tỉnh ngộ, cuộc sống vốn chẳng có sự ưu ái, chỉ kẻ có tình yêu thương mới đáng được trân trọng. Nực cười như thế đấy, mà cậu còn biết làm gì thêm đây

Họ lại im lặng một hồi lâu, nhìn ngắm mọi thứ nhưng trong mắt vẫn chỉ có người kia, trong tâm thực nhiều điều muốn nói, nhưng lại càng không muốn nói ra, nhiều điều muốn chia sẻ, nhưng lại chẳng thể thành lời, muốn cho anh thấy sự tàn nhẫn của thế giới, cho anh thấy cậu đã phải cố gắng thế nào, ấy vậy mà chữ chẳng thành chữ, câu chẳng thành câu

"Ta về nhé"

Cuối cùng cậu phải lên tiếng, nhìn con người cao hơn một cái đầu tràn chứa cả tá thứ khó hiểu, phải đến ít lúc sau anh mới phản ứng lại, giật mình ựm ờ

"À , ừm...về thôi"

~~~~~~~~~~

Trời đông tháng 12, sương lạnh bám víu lấy mọi vật, ẩm ướt không tả siết ấy vậy lại có người không quan tâm đến cái lạnh đó, tâm chỉ chứa duy nhất một người, dù có là lạnh xé da, cũng chẳng màng. Người đó lạnh lùng với tất thảy mọi thứ, đến đóa mẫu đơn nở rộ cũng phải đau lòng mà khép lại, vạn vật cũng phải khóc thương

Đường về hôm nay trơn mướt, làm cậu xa khỏi anh vài bước dài, khó chăn vịn lấy bức tường lạnh rát mà cố bước, đế giày như có gắn bánh xe, làm cậu tụt lại vài đoạn. Tức giận mà thốt ra tiếng thở hắt hậm hực, đường về nhà còn xa, cậu thì lại mệt muốn rã rời, hận thời tiết lại có thể tàn nhẫn đến vậy, như thách thức sự kiên nhẫn của cậu, vả lại bản thân chẳng muốn gọi anh chậm bước, cứ thế ngoan cố bước đi

Nhưng rồi bàn tay kia đưa ra, như thể là sự cứu ruỗi cậu khỏi tình thế khó khăn này. Anh khi quay sang lại chẳng thấy cậu đâu, khi nhìn lại thì nhận ra bản thân đã bỏ cậu vài mét, Izana vẫn đang chật vật với con đường và chiếc giày, bàn tay kia như phao cứu sinh giữa biển. Cậu không nói không rằng mà ngẩn ra vài giây rồi bám chặt lấy nó giống như chỉ chần chừ một chút nữa thôi là chiếc phao ấy sẽ biến mất không dấu vết

Bàn tay của anh nắm lấy tay cậu, to lớn và ấm áp, có thể thấy rõ nó như bao trọn lấy bàn tay thon thả ấy, truyền lấy hơi ấm làm cậu say mê. Hai người không hẳn nắm lấy tay nhau, chỉ có anh giữ lấy như thể sẽ tuột mất, còn cậu thì để im, bỗng một lực nhẹ kéo cậu dậy, đẩy bản thân bước đi trên làn đường xi măng cứng

Cậu ngước lên, nhìn bóng lưng của anh được ánh đèn đường chiếu vào rồi lại ẩn trong bóng tối, rồi lại nhìn xuống nơi bàn tay đang nắm lấy tay cậu. Izana hiện tại rất hạnh phúc, bất giác mà mỉm một nụ cười nhẹ, không nói gì cũng được, chỉ cần như thế này thôi, cậu muốn thời gian này như trôi chậm lại, để bản thân được chìm trong sự quan tâm của anh, chỉ cần như vậy thôi

Họ đã đi được một quãng, anh cố tình bước chậm để cậu theo bước, vì đế giày của Izana rất trơn nên làm như vậy để cậu không bị ngã, bản thân cũng căng thẳng không thôi nhưng tay vẫn giữ khư khư lấy ai kia, thời tiết lạnh nhưng mặt anh lại nóng ran khó hiểu, hô hấp cũng khó mà thành từng nhịp đều đều, tưởng chừng như sắp tận đến nơi thì bỗng anh cảm thấy có một lực nặng kéo tay mình xuống, giật mình khựng lại rồi quay ra sau nhìn cậu, Izana từ lúc nào đã lấy tay kia nắm lấy tay anh, bản thân ngồi thụp xuống tươi cười nhìn anh

"Tôi mệt quá, anh kéo tôi về nhé"

Cố gắng định hình lại chuyện gì vừa xảy ra, cậu đã kéo nhẹ tay anh như muốn nói rằng hãy nhanh lên, kéo cậu về nhà ngay bây giờ. Bất đắc dĩ trước ánh mắt long lanh kia, anh lại tiếp tục bước đi kéo cậu theo phía sau, nhịp chân nhanh dần do xung quanh đã lạnh thêm vài phần

~~~~~~~~~~

Cạch

Cánh cửa mở ra, cậu nhanh chân bước vào trước lăn ngay về phòng ngủ, bản thân đang rất mệt nên đã nằm phịch lên giường rồi thiếp đi ngay sau đó, anh theo sau cũng bất lực, chiếc áo khoác màu xám nhạt dày cộp còn chưa cởi ra, vương theo lớn sương mỏng làm ẩm chiếc chăn bông dày. Anh tiến lại, kéo khóa rồi cởi ra giúp cậu, lộ ra chiếc áo hoodie màu kem hôm nào, lịch sự treo lên móc quần áo để nó khô lại

Cẩn thận chỉnh lại cậu nằm cho ngay ngắn, kéo tấm chăn lên sát cổ cậu, Izana hay ngủ mớ nên hễ một chút là lại đạp chăn ra nên thường xuyên anh phải thức dậy đắp lại cho cậu, anh không cảm thấy nó phiền, đơn giản vì quan tâm cậu nên điều này chẳng là gì. Trong ánh đèn ngủ áp lên gương mặt say giấc, khác với ngày thường mà trông yên bình hơn, giấu đi đôi mắt vô hồn vốn có làm cậu càng thêm kiều diễm với sự bao bọc của chăn gối, bỗng bản thân khựng lại, không rõ vì điều gì mà tâm tư anh lại trực trào như bản nhạc ngẫu hứng, cứ như vậy, mỗi khi gần cậu thế này mọi thứ trong lòng lại chồng chất lên nhau, đan xen thành vạn câu hỏi, dù không muốn thì anh vẫn phải nghĩ đến nó

Yên vị trên chiếc giường ấm áp nhưng chẳng thể nào ngủ được, anh cứ nghĩ đến cậu, nghĩ đến cậu trong khoảng khắc, khoảng khắc cậu tuôn lời nói ấy trên đầu môi rồi lại bảo đó là trò đùa. Đã không biết bao lần gần cậu nhưng bây giờ anh lại có cảm giác rất khác, như thể người chiếu trong tầm mắt lúc đó không phải là cậu nữa, mà là một người khác

Izana luôn là người anh chú ý đến, dù cho có là ở đâu, đã có lúc một chút nữa thôi là anh đã hôn cậu rồi. Hai người đã cùng nhau làm đủ thứ, ăn uống và đi dạo, đón nhau khi tan làm, không chỗ nào mà anh lại thấy bất thường trên gương mặt cậu cả, ấy vậy mà tại sao lúc đó lại có cảm giác lạ lẫm nhưng rồi lại gợi lên chút quen thuộc

Lúc cậu nói chỉ có một mình anh...

Xung quanh như bị tẩy xóa chừa lại một màu trắng tinh chói mắt, nhòe đi như hồi ức nhưng chẳng rõ là nơi đâu, không phải ngẫu nhiên mà đến, càng không phải hồi ức xa xưa. Trong khung cảnh mơ hồ ấy, mập mờ đâu đó anh đã thấy một bóng dáng đứng trước mắt anh, tuy mù mịt nhưng thấy rõ người ấy có thân hình mảnh khảnh, khoác lên bộ quần áo màu đỏ kì lạ, nửa thực nửa hư gọi tên anh trong sự bất ngờ. Nhịp tim tăng lên vì sự căng thẳng, nó xảy ra quá nhanh để anh có thể với lấy, phần mắt người ấy lại bị dải sáng che đi, không rõ nét mặt, cũng vẫn là làn da ngăm quen thuộc ấy, nhưng nụ cười...

"Kakuchou"

Nó quen thuộc nhưng anh lại chẳng thể nhớ nổi, bản thân lúc đó không định hình được điều gì, chỉ có thể ghi nhớ được giọng nói thanh thanh đôi ba phần lạnh lùng ấy, nó không phải ảo giác, anh có thể chắc chắn khi cảm giác như đó là chuyện đã xảy ra rất lâu, thậm chí ngay cả khi anh chưa sinh ra trên cõi đời này. Giọng nói ấy ấm áp như đang ép anh nhớ lại điều gì vô khả, phải vùi dậy nhiều thứ dù biết rõ có tìm đến đâu cũng chẳng thể thấy được

Rồi mảnh hồi ức vụn vỡ ấy lại hiện về, người con trai mỉm cười trong biển máu, đem hết tâm tư rời rạc đến tàn tạ thầm thì với anh

"Tao chỉ có một mình mày mà thôi..."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz