ZingTruyen.biz

[JoongDunk ] H+ The Series

Anh cưới tôi đi (7)

stellachulla

Sau khi cậu sinh bé Jane thì tính tình cậu thay đổi 180° , rất hay nổi cáu , chửi bới anh không lý do , không có lý do cũng cố moi lý do ra để chửi , đây được cho là rối loạn tâm lý sau khi sinh , anh biết cậu đang mắc phải chứng bệnh đó nên cố nhẹ nhàng với cậu hết sức có thể .

"Jane!!! Ba đã nói với con bao nhiêu lần rồi , chơi xong phải cất đồ chơi vào hộp chứ , sao con không chịu nghe vậy !?"

"Dunk em bình tĩnh lại đi , con nó đang còn nhỏ , rất dễ bị tổn thương đó"

Anh đi lại vuốt lưng cậu , lúc này cậu mới nhận ra là mình đã quá lời với con , cậu đi lại ôm Jane xin lỗi , Jane cũng là một cô bé hiểu chuyện , không trách móc giận dỗi gì cậu hết , sau đó thì ngoan ngoãn đi dọn lại đồ chơi .

"Hai ba con lo dọn dẹp đi , em đi nấu cơm"

"Dunk...nhà mình có bảo mẫu mà em"

"Ờ...ờm em quên , em đi lên phòng nghỉ ngơi chút"

Cậu tháo bỏ tạp về sau đó vác cơ thể mệt mỏi lên phòng , cậu không hề nhận ra sự thay đổi này của mình , cứ đinh ninh là mọi người sai nên cậu mới như vậy chứ không nghĩ mình đang bệnh . Anh làm việc ở bang cũng cố tranh thủ về sớm với cậu và con , nhưng khi bước chân vào nhà là thấy cậu đang mắng con sau đó lại đi lại sofa ngồi ôm đầu ở đó , anh xót lắm chứ , nhưng biết sao giờ , bệnh này phải có thời gian mới có thể chữa được . Đã rất nhiều lần cậu còn quên đi mất mình đang làm gì và xém quên đi việc mình đã có con .

Anh không nghĩ nó lại nghiêm trọng như vậy , thời gian con được 1 , 2 tuổi thì cậu vẫn rất bình thường , nhưng sau khi đưa con đi học mẫu giáo thì bắt đầu có dấu hiệu lạ như vậy , điển hình như...

"Ủa...sao anh và con lại quay về , không đưa con đi học sao ?"

"Dunk...anh tan làm rồi , con cũng đã tan học rồi"

"Hả...tan rồi ?"

Cậu không tin liền đi ra ngoài xem , đúng thật trời bên ngoài đã tối rồi , cậu chỉ mới ngủ một chút thôi mà , sao trời lại tối rồi , anh trong khoảng thời gian đó phải gửi con cho ba mẹ để ở nhà tiện theo dõi hành động của cậu và chăm sóc cậu dễ hơn .

Quay về thực tại

"Mẹ ơi...ác mộng , may quá chỉ là ác mộng thôi"

Cậu choàng tỉnh lại sau một giấc mơ , cậu mơ thấy mình dần xa anh và con hơn , không còn ai bên cạnh cậu nữa , hình ảnh của những người cậu yêu dần mờ nhạt đi . Nhưng cậu không biết những giấc mơ đó chính là lý do khiến căn bệnh của cậu ngày càng thêm nặng hơn , cậu luôn cảm thấy không an toàn và sợ sệt một điều gì đó .

"Em không ngủ sao ?"

"Em dậy nấu đồ ăn sáng"

"Vợ à...em sao vậy , bây giờ là 2h sáng đó , anh đang làm việc mà em nấu đồ ăn sáng gì chứ!?"

Cậu ngơ ngác nhìn lên đồng hồ trên tường , sau đó nhẹ xoa hai thái dương trông rất mệt mỏi , anh kêu cậu lại nằm lên đùi anh ngủ , chứ để cậu ngủ một mình trong phòng chắc cách 1 tiếng cậu lại dậy đòi đi nấu đồ ăn sáng nữa mất .

"Chồng ơi...anh đừng có bỏ em nha"

"Em lại nghĩ gì nữa đây , anh luôn luôn ở đây , anh không bao giờ bỏ rơi ba con em đâu"

Anh cúi xuống hôn cậu một cái sau đó với lấy cái chăn trên ghế đắp cho cậu , ngủ trên sofa anh cứ sợ cậu lăn té xuống đất nên đặt phía dưới mấy cái gối để phòng khi cậu lăn xuống thật thì sẽ không bị đau , nhưng cậu khi ngủ với anh thì rất ngoan , không lăn lộn gì hết , chỉ úp mặt vào bụng anh ngủ một giấc cho đến sáng luôn .

Lúc cậu tỉnh giấc cũng là lúc cánh cửa nhà bật mở , là bảo mẫu đến làm việc , anh cũng vì thế mà giật mình tỉnh giấc , anh ngồi ngủ trên sofa cả đêm , không dám động đậy vì sợ cậu sẽ tỉnh giấc , cậu nhìn thấy anh như vậy lại không kìm được cảm xúc , cậu lúc này thật sự không gồng nỗi nữa , cậu ôm anh bật khóc thật lớn , anh vừa ngủ dậy chưa hiểu chuyện gì lại thấy cậu khóc liền hoảng loạn ôm cậu vào lòng vỗ về .

"Sao em lại khóc , ngoan không khóc nha , anh ở đây mà"

"Hức...em mệt...em chăm con không nỗi , em thật sự không biết chăm con...oaaaaa"

"Anh chăm con cho em , ngoan nín đi nào , đừng khóc nữa anh xót"

Từ khi sinh con tới bây giờ đây là lần đầu tiên cậu khóc , nay thấy được vì mình mà anh và con phải khổ như vậy thì liền khóc nức nở , cậu khóc để giải tỏa những áp lực trước giờ cậu nén lại trong lòng không dám nói với anh vì sợ anh nói mình trẻ con .

"Em đã thấy ổn hơn chưa ?"

"Ừm , thấy nhẹ nhõm hơn rồi"

Anh hôn nhẹ lên trán cậu sau đó bế cậu lên phòng để vscn , hôm nay anh nghỉ một ngày để dành thời gian cho cậu , còn Jane thì bị anh tống qua nhà ba mẹ từ đời nào rồi , cơ mà Jane có vẻ thích ông bà hơn anh và cậu thì phải , vậy càng tốt , bớt đi một con kỳ đà con , đỡ phải tìm cách dành lại vợ iu .

"Anh đưa con đi học chưa , mà con đâu ?"

"Hôm nay ngày nghỉ , con về ba mẹ chơi rồi , hôm nay anh đưa em đi chơi"

"Đi chơi ? Bao nhiêu tuổi rồi mà còn đi chơi ?"

Anh bất lực cóc lên trán cậu một cái , mới có 29 tuổi mà anh tưởng cậu 39 tuổi không á , suy nghĩ sâu xa quá trời , lớn thì càng phải đi chơi .

"Em đẹp lắm..."

Anh dùng ánh mắt u mê nhìn cậu , đây là lần đầu tiên sau nhiều năm cậu mặc lại bộ đồ năm đó anh và cậu cùng đi mua và cùng mặc đi chơi , cậu cũng vui vẻ nhìn anh , hình ảnh cậu thiếu gia năm đó đi mua bánh rán rồi bắt đại một anh bán bánh làm chồng , khoảng thời gian đáng yêu đó anh và cậu không bao giờ quên .


"Hứ...em vẫn luôn đẹp mà"

Cậu đi xuống khoác tay cười , anh bị mê nụ cười của cậu , lúc anh cảm thấy mệt mỏi thì chỉ cần nhìn thấy cậu cười thì liền vui vẻ và có sức sống trở lại , anh xem cậu như là mạng sống của mình rồi , anh yêu cậu ngày càng nhiều , số phần trăm cũng không đủ để diễn tả được tình yêu anh dành cho cậu nhiều nhường nào , chỉ có thể nói là 8 nằm ngang thôi , vì nó là vô cực .

"Joong ơi em muốn chơi cái đó"

"Được , chơi thôi"

Anh nắm tay cậu đi vua vé sau đó cả hai có một ngày đầy niềm vui và tiếng cười , anh cũng mong sau hôm nay thì tình trạng của cậu sẽ ổn hơn được vài phần .

Oke mấy ní , chap sau sẽ nhẹ nhàng và tình củm , thấy nhà nội cũm tâm lý he , định viết nhiều hơn cơ mà lừi quá , để chap cuối phá lệ viết nhiều chữ hết sức có thể cho mấy ní đọc đã cái nư luôn ha , pai ní iu ❤❤❤

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz