ZingTruyen.Top

jiminjeong | time to break

17.

noriichin

Lúc mới sinh ra, Yu Jimin chỉ nặng hai cân rưỡi. Một năm đầu chào đời, nàng gầy gò và yếu ớt đến đáng thương, một tháng 31 ngày thì hết 28 ngày nằm trong viện, nàng hay bị sốt, đã có lần lên cơn co giật khiến ông bà Yu không khỏi hoảng sợ. Nhà họ Yu dĩ nhiên không thiếu tiền và điều kiện, Yu Jimin được đưa đến bệnh viện tốt nhất Seoul để chẩn đoán, kết quả đưa ra là hen suyễn, bởi thế nàng thường có biểu hiện hô hấp không tốt, khó thở mỗi khi vận động mạnh.

Suốt một năm tiếp theo, Yu Jimin dần quen với mùi thuốc sát trùng ở bệnh viện, quen với bốn bức tường vây quanh một màu trắng. Số bình xịt hen suyễn nàng sử dụng có thể đếm đến hàng trăm, dù sau này bệnh tình đã nhanh chóng thuyên giảm, nàng được phép chuyển về nhà tự chăm sóc, nhưng cái vị lơ lớ và đăng đắng của bình xịt hen suyễn thỉnh thoảng còn bị vị giác vô thức khơi lại.

Mà, sau những sự quan tâm mà bố mẹ dành cho nàng, Yu Jimin không ngờ được, mái ấm nàng tưởng chừng như mãi mãi an yên, đã hoàn toàn sụp đổ trong mắt nàng, trong mắt đứa trẻ mới lên ba, sự thật được phơi bày khi nàng lần đầu bắt gặp những bức tranh do mình vẽ bị khinh rẻ và xé rách toàn bộ. Sau này, Yu Jimin ngầm hiểu được rằng, những khi bố mẹ lo lắng nàng làm việc mệt nhọc đều là do hai người còn nhớ chuyện quá khứ, vì nàng từng là một đứa nhỏ thở rít lên vật vã trong cơn hen, những đêm sốt đến 39, 40 độ C tưởng chừng như hóa thành cục than đỏ rực trong lòng họ.

Trước giờ Yu Jimin nàng chưa từng sợ hãi cái chết, nàng chỉ đơn giản nghĩ rằng chết là hết, là giải thoát khỏi cuộc sống, là bình thản biến mất khỏi thế gian, sẽ không còn cảm giác đau đớn hay buồn tủi vì sự tồn tại trước đó của mình. Nhưng rồi, giây phút nàng tận mắt nhìn thấy Kim Minjeong toàn thân đầy máu, nằm im một chỗ, cơ thể dần mất đi hơi ấm, phải thực hiện CPR, Yu Jimin lại sợ đến phát run, không tài nào giấu đi sự hoang mang, bất lực.

Yu Jimin còn nhớ, khi mà nàng đem gương mặt có vết xước hãy còn rỉ máu trở về nhà, Kim Minjeong dồn dập hỏi nàng nguồn gốc của vết thương đó, nhưng làm sao được, Yu Jimin không thể nói là do bố nàng ném ly thủy tinh vào người, chỉ có thể cười qua loa, ôm em vào lòng, thủ thỉ rằng mình không sao. Nàng muốn bé con của nàng chỉ cần tốn công tốn sức nhớ đến nàng, không cần bận tâm về thế giới đáng sợ, độc địa ngoài kia nữa.

Và rồi, như cảnh tượng nàng chứng kiến, nàng thất bại toàn tập, Yu Jimin nàng để em chơi vơi trước cửa tử. Trước khi em tỉnh lại, Yu Jimin chẳng còn biết mình là ai, điên cuồng lao vào công việc, ôm trọn cả phần của Aeri, không những vậy, nàng thức trắng đêm canh chừng, luôn túc trực bên em không rời nửa bước. Ngày mặt trời rạng rỡ của nàng đổ máu, Yu Jimin nhận ra bản thân nhỏ bé đến nhường nào, bờ vai gầy gò không thể ôm hết ngân hà của mình vào lòng để che chắn cho em khỏi xui xẻo và khổ đau. Ngày qua ngày, những tập tài liệu trên tay nàng chỉ thêm nhàu nhĩ vì ướt rồi lại khô, vì thấm cái mặn chát và nghèn nghẹn của nước mắt không tự chủ rơi xuống.

Khoảnh khắc em mơ hồi hỏi, "Người đó là ai vậy?", phải rồi, Minjeong yêu dấu, Yu Jimin nàng cũng muốn tự hỏi linh hồn đang sống bên trong cơ thể tiều tụy, kiệt quệ này rằng, tôi là ai, tôi đang làm gì ở đây.

Rốt cuộc, đêm hôm đó, Yu Jimin đích thân gửi thông báo đến toàn tập đoàn, nàng sẽ rút khỏi cuộc họp cổ đông, mọi việc sẽ phó thác cho vị lãnh đạo thân cận nhất với bố nàng. Trong thông báo đó, tại dòng kết của bức thư điện tử, không còn chỗ trống giành cho chữ ký hay dấu mộc vô hồn, sáo rỗng, nàng lặng lẽ để lại một dòng chữ thổn thức từ cõi lòng.

"Dù sau này tôi có thất bại, có chết đi, tôi vẫn muốn ở bên cạnh người mình yêu."




Yu Jimin tỉnh dậy trên một chiếc ghế sofa, có cảm giác quen thuộc với loại ghế trong phòng bệnh của bố nàng. Toàn thân nàng hãy còn run rẩy sau cơn tụt đường huyết vừa rồi, làn da xanh xao, suy nhược thấy rõ.

Nàng nhận ra đây là phòng bệnh của Kim Minjeong, hiển nhiên, quay đầu lại liền trông thấy em đang trân trân nhìn nàng, đôi mắt vô âu, lạ lẫm dành cho một người hoàn toàn không quen biết.

"Chị tỉnh rồi à?"

Kim Minjeong mở lời bằng chất giọng vỡ ra khàn khàn vì truyền ống nhiều. Yu Jimin cụp mắt, ái ngại né tránh cái xoáy sâu trong đôi đồng tử thanh thuần của em. "Ừ, chị đã ngủ được bao lâu rồi?"

"Khoảng một tiếng ạ. Miyeon đang ra ngoài mua đồ ăn, em thấy con bé càu nhàu việc chị bỏ bữa nhiều lắm, còn dặn em phải giữ chân chị lại nếu chị thức dậy."

"Cảm ơn em, nhưng chị vẫn còn nhiều việc."

Yu Jimin ngồi dậy, chỉnh lại trang phục trên người cho thẳng thớm. Thật tình, nàng cũng không bận bịu đến mức đó, chỉ còn một vài dự án đang đàm phán dang dở cần bàn giao lại đầy đủ cho thư kí mới, suy cho cùng, nàng cũng chỉ đang muốn tránh mặt em. Yu Jimin nàng là đang phân vân, trong những ngày này, nàng chẳng có hành động nào giúp em nhớ lại chuyện cũ, nàng tự vấn, liệu rằng việc Kim Minjeong mất trí nhớ tạm thời là điều xấu hay chuyện tốt mà ông trời đang muốn khuyên nàng nên xuôi theo.

Nếu Kim Minjeong mãi mãi không lấy lại kí ức, nghĩa rằng em ấy sẽ quên mất nàng, quên hết thảy những chuyện từng trải qua với nàng, và nếu nàng muốn giải thoát cho em ấy thì chính là ngay thời điểm này, rời bỏ không để lại một chút mất mát, vụn vỡ nào trong em. Yu Jimin nàng không chắc sẽ còn bao bọc em được đến bao giờ, khi mà nàng hiện tại chỉ là một cá thể nhỏ bé, chống chọi với một thế lực tập đoàn hùng mạnh từ bố mẹ nàng. Dạo gần đây, Yu Jimin không thấy bố mẹ có động tĩnh gì, không vì thế mà chủ quan, chỉ càng thêm dè dặt tích tụ. Nàng giành hai mươi tư giờ ở bên cạnh em, những bác sĩ, y tá nào ra vào thăm khám đều được nàng để ý và kiểm soát, cả những chi tiết nhỏ từ em như cái nhíu mày vì trời nắng hay mím môi vì khát nước đều được nàng quan sát cẩn thận, không sót một li.

Điều này chỉ khiến nỗi thắc mắc của Kim Minjeong ngày một lớn lao, căng tràn. Người toàn tâm lo lắng cho em, dĩ nhiên em hiểu rằng bản thân đã từng chiếm vị trí không hề nhỏ trong lòng đối phương. Còn việc Yu Jimin là người như thế nào đối với em, thật sự không cách nào nhớ ra được, những mảng xám xịt trong đại não khiến em bức bối, khó chịu không thôi.

"Chị, đừng đi. Em có chuyện muốn hỏi."

Giọng Kim Minjeong cất lên nhẹ bẫng, liền níu được bước chân của Yu Jimin dừng lại. Nàng ngoái lại nhìn em, biểu tình thập phần ôn nhu, yêu chiều, nhưng lại có chút tổn thương, đau lòng vương vãi, lưu lạc đâu đây. Kim Minjeong chột dạ, thực chất em chỉ muốn nghe lời Miyeon giữ chân nàng lại, nhưng mở lời rồi lại không biết nói gì nữa.

"Em nói đi."

"...Chúng ta là loại quan hệ gì vậy ạ?" Câu hỏi vô thưởng vô phạt biến thành con dao găm sắc nhọn, rạch thủng một tầng bảo vệ mà Yu Jimin cất công xây nên.

Nàng nhíu đôi mày thanh tú, cật lực đảo mắt, né tránh bộ dạng ngây ngô, thuần khiết, không vướng chút bụi trần. Cuối cùng vẫn chịu thua sự kiên nhẫn của em, thở hắt ra, đành lên tiếng.

"Bạn bè."

"Aeri unnie cũng đã trả lời em như vậy. Ning thì lại nói là quan hệ công việc, cấp trên – cấp dưới. Miyeon thì lảng tránh không trả lời. Em cảm thấy câu hỏi này có gì khó mà tại sao ai cũng phải dè chừng như vậy?"

Cái nuốt khan bất lực nơi cuống họng, Yu Jimin nắm chặt tay, móng tay ghim vào da thịt đau đớn, nàng biết phải đáp lại thế nào đây. "Bạn tình" hay "người yêu", vốn dĩ nàng và em chưa từng gọi nhau bằng những danh xưng đó, cả hai chưa xác định được rõ ràng những hỗn độn xúc cảm trong lồng ngực. Hay nàng sẽ trả lời rằng em là "người trong lòng của nàng", nhưng như vậy chỉ khiến em thêm lúng túng và e ngại, và Yu Jimin thật tình không muốn chuyện đó xảy ra.

"Hay em coi chị là "ân nhân" của em nhé?"

"Sao?"

"Ning nói rằng chị là người tài trợ cho em và Ning đi du học ở Nhật Bản, và tài trợ cả tiền chữa bệnh cho mẹ em."

"Ừ, tùy em vậy."

Yu Jimin chỉ ậm ừ qua loa, trái tim vô thức chùng xuống, nàng không cách nào đối diện với em. Đúng lúc nàng lại định xoay người đi, Miyeon đã xuất hiện trước cửa phòng từ lúc nào, con bé hùng hổ đi vào, nắm lấy cổ tay nàng và mạnh bạo lôi trở lại. Miyeon nói em ấy mua súp cua cho dễ ăn, vừa ấn vai nàng ngồi xuống ghế sofa, vừa dúi vào tay nàng hộp súp còn nóng hổi mới mua dưới căn tin bệnh viện, không quên móc từ túi áo ra vài viên kẹo ngọt thả lên bàn.

Bỗng dưng căn phòng lại chìm vào im lặng. Minjeong và Miyeon yên tĩnh nhìn Yu Jimin một cách chăm chú, một người nằm, một người ngồi, khiến nàng ăn uống trong căng thẳng, nhưng dù sao dạ dày cũng đã dễ chịu hơn rất nhiều, cõi lòng hiu quạnh dường như được sưởi ấm. Lúc Yu Jimin ăn hết sạch hộp súp cua, Yoo Miyeon không cho nàng thời gian nghỉ ngơi, liền hỏi.

"Chị quyết định thế nào rồi?"

"Chuyện gì?"

"Lúc nào chúng ta sẽ bay sang Nhật Bản?"

Yoo Miyeon đi thẳng vào vấn đề khiến Yu Jimin hơi bất ngờ, ái ngại nhìn Minjeong cũng đang có mặt trong phòng, sợ rằng em sẽ hỏi tại sao chúng ta phải gấp rút rời đi như vậy. "Bố của Aeri nói sẽ gửi chuyên cơ riêng đến đây đón chúng ta. Dù sao bác trai cũng muốn nhanh chóng gặp lại con gái."

"Mình không đặt vé máy bay bên ngoài nữa ạ?"

"Không. Như vậy sẽ dễ bị lộ thông tin chuyến bay."

Yoo Miyeon muốn hỏi lý do cụ thể hơn, nhưng nhìn ánh mắt đìu hiu và lạnh lẽo của Yu Jimin, rốt cuộc lại đem bao nhiêu thắc mắc nuốt ngược lại về bụng.

"Em đã bí mật thảo luận với bác sĩ phụ trách của cả ba người và mẹ Minjeong unnie, chỉ cần đảm bảo thiết bị và không gian rộng rãi trên chuyến bay để lỡ xảy ra tình huống khẩn cấp, và có một vài bác sĩ cùng đi theo là ổn."

"Vậy..." Yu Jimin dè dặt. Cảm thấy dù cẩn trọng giải quyết chuyện này thế nào cũng để lại sơ hở. Yoo Miyeon còn nhỏ, vẫn chưa hiểu hết thực tại khắc nghiệt ngoài kia, có lẽ không thể ngờ được những chuyện gì có thể xảy đến.

"Ngày mai sẽ xuất phát luôn." Yoo Miyeon bắt chéo chân, vẻ mặt nghiêm túc, trông thấy Yu Jimin rụt rè liền cướp lời. "Từ khi nào mà chị thiếu quyết đoán như vậy, Jimin unnie? Dạo này em thấy chị lạ lắm. Rốt cuộc chị đang nghĩ gì?"

Yu Jimin im lặng, không ngẩng đầu nhìn bất cứ ai.

Sau lưng nàng, bên ngoài cửa kính trong suốt, nơi những cành cây đang dần trơ trụi, những cánh hoa anh đào sắp đến kì tàn phai đều đang rung rinh trong nắng mai. Yu Jimin nhìn vòm trời vẫn xanh biếc như ngày nào, tháng tư đến, dập dìu bồi hồi đánh rơi vương vấn một đời vào lòng người, và rồi tháng tư lại sắp sửa cất bước, sắp kết thúc một mùa anh đào phiền muộn giữa lòng thủ đô nhộn nhịp. Có gió từ bốn bể rì rào thổi đến, những bông hoa yếu ớt bay tán loạn khắp nền trời yên ả, rồi lặng lẽ đáp xuống nền gạch thô sạm.

Nàng không bắt trượt, chỉ là, nàng chẳng có nổi một cơ hội để thử nắm lấy.

Nhìn khung cảnh này, Yu Jimin bỗng nhớ đến một ngày giữa tháng tư, ngày sinh nhật đầu tiên của nàng có em ở bên. Giữa khu vườn gió lộng mát lành, tóc em xõa bung theo chiều gió thổi, em ngô nghê gặng hỏi điều ước của nàng là gì. Lúc ấy, nàng chỉ trả lời rằng mình quên mất rồi. Nhưng làm sao được, Yu Jimin còn nhớ rõ, nàng đã khẩn cầu trời cao hãy làm cho sợi dây sinh mệnh của nàng và em bằng nhau, phải thật công bằng, vì mỗi ngày hơi thở của nàng chưa dứt, nàng muốn em vĩnh viễn cùng nàng có mặt trên cõi đời này. Nếu cuộc đời của em quá ngắn ngủi, hãy lấy của nàng bù sang cho em. Yu Jimin tự hỏi, vụ tai nạn vừa rồi, có phải tuổi thọ của nàng đã được lược bớt để mang tặng cho em mà nàng yêu, nên trong khoảnh khắc gang tấc khôn lường đó, Kim Minjeong lại một lần nữa quay trở về với nàng. Nếu là như vậy, Yu Jimin nguyện hiến dâng cả thân thể cho nhân thế, chỉ cần em của nàng còn đó, trọn vẹn trải qua tuổi xuân đủ đầy.

Nhưng có một chuyện mà Yu Jimin nàng không nhớ, rằng nàng mong cầu cho em được sống, nhưng đã quên cầu xin cho em sống mãi bên cạnh nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top