ZingTruyen.Top

Jeonghan X Y N Thien Than Ben Anh

1 năm sau

Vụ án cuối cùng cũng đã khép lại sau đó, Kim Seongjin cuối cùng cũng đã nhận được hình phạt thích đáng. Khi báo chí tung tin, tất cả mọi người đều shock. Người hâm mộ Seventeen họ đều cảm thấy thương xót cho thần tượng của mình và đều lên tiếng chỉ trích tên hung thủ trên khắp diễn đàn. Thậm chí, còn có người vì quá phẫn nộ mà đã tạt sơn kín nhà của hắn. Các thành viên họ đều mất một thời gian khá dài mới có thể ổn định lại tinh thần của mình. 

Chỉ riêng Jeonghan, anh như một cái xác vô hồn. Giờ đây người hâm một không thể tìm thấy hình ảnh vui tươi, đáng yêu của anh trước kia nữa, mà lại một người đàn ông trầm lặng, khép kín hơn xưa rất nhiều. Đã có một khoảng thời gian, Jeonghan đã rơi vào căn bệnh trầm cảm, khiến anh ngày càng suy sụp, có đôi lần Joshua còn bắt gặp cảnh anh muốn tự tử trong phòng của mình. Nhưng cho dù vậy, một phần bên trong Jeonghan vẫn luôn cố gắng vực dậy, anh biết Y/n sẽ giận anh mất.

Còn Y/n, cô vẫn nằm hôn mê trên giường bệnh cả năm nay. Bác sĩ bảo rằng cô đã bị mất máu quá nhiều do hai phát súng ở đùi và bụng, đầu cô vì bị va đập quá mạnh khiến cô đã bị chấn thương rất nặng, tỉ lệ tỉnh dậy là vô cùng thấp. 

Giọng nói của vị bác sĩ vô cùng nhẹ nhàng nhưng nó lại là con dao đâm thẳng vào tin anh. Hôm đó, lần đầu tiên anh đã nổi giận với người khác, anh đòi xông lên đánh vị bác sĩ kia. Anh luôn miệng kêu ông ta là kẻ nói dối, là vô dụng. Nếu như không có Seungcheol ngăn lại, có lẽ anh đã bị cảnh sát bắt đi rồi.

Ngày nào cũng vậy, dù sớm hay muộn, Jeonghan đều đến bên cạnh giường cô, ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp ấy, kể đủ thứ chuyện cho cô nghe. Mẹ Y/n nhìn anh, trong lòng thương xót cho tình yêu nam nữ này. Ông trời đã đối xử quá tàn nhẫn đối với họ, dù không phải âm dương cách biệt, nhưng lại khiến họ sống như vậy.

Hôm nay anh lại đến bên giường cô, vui vẻ gọt táo cho cô, rồi anh lại kể cho nghe nhưng chuyện mà anh đã gặp hôm nay. Nào là cậu em út Lee Chan ngủ quên bị Seungcheol la, rồi là anh gặp các bạn fan khi đang trên đường đến công ty, tiệm trà sữa mà cô yêu thích nay đã có thêm vị mới, họ còn khuyến mãi cho những cặp đôi thêm một phần bánh ngọt đó. " Y/n, em mau tỉnh dậy đi rồi anh dắt em đi nha. Thời tiết hôm nay đẹp lắm, rất thích hợp để vừa đi dạo vừa thưởng thức vị trà sữa mà em thích. Được không em?" Đáp lại anh vẫn là sự im lặng đáng sợ đó, nhưng anh lại cố tình phớt lờ nó đi, vui vẻ chải lại tóc cho cô.

" Y/n của anh thật xinh đẹp" Anh ngắm nhìn gương mặt ốm yếu của cô, trái tim anh lại đau nhói.

" Em biết mà"

Anh thật không tin những gì mình vừa nghe được. Y/n em ấy tỉnh lại rồi, em ấy thật sự tỉnh lại rồi. Anh sửng sốt đứng bật dậy, nắm chặt tay em " Có phải em vừa mới nói đúng không?"

"Ừm" Cô yếu ớt trả lời. Anh vui mừng khôn xiết, vội vàng bấm chuông gọi bác sĩ.

Anh biết mà, Y/n không hề nhẫn tâm phớt lờ anh được. Em ấy chỉ là đang trêu đùa anh thôi. Hốc mắt anh đỏ ửng, nước mắt cứ thế lăn dài.

Thấy anh khóc, cô nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt ấy.

" Đừng khóc, khóc sẽ xấu lắm đấy"

" Được được, nghe theo em, anh sẽ không khóc, chỉ là anh vui quá thôi" Nhìn anh cứ cười ngây ngô như một ngốc, cô cũng bất giác cười theo.

Sau khi kiểm tra một lượt, vị bác sĩ đó gương mặt có chút nặng nề, nhưng ông nhanh chóng giấu đi. Chỉ lặng lẽ dặn dò hai ba câu rồi đi.

Nhìn biểu cảm của vị bác sĩ anh, mẹ Y/n cảm thấy có chuyện chẳng lành, ông dường như muốn dấu diếm Jeonghan chuyện gì đó.

Đến phòng làm việc, vị bác sĩ kia liền thành thật với mẹ cô.

" Thưa bà, tôi nghĩ gia đình nên chuẩn bị tinh thần đi"

Mẹ cô lo sợ, lập tức túm lấy tay ông hỏi rõ.

" Lúc trước, tôi đã nói cô ấy còn sống là một điều kì diệu rồi. Cả một năm nay nằm trên dường, vậy mà nay lại có thể tỉnh táo như vậy, sau khi tôi kiểm tra, thì đây chính là hiện tượng của hồi quang phản chiếu. Hay nói cho dễ hiểu hơn thì lần tỉnh lại này chính là lời tạm biệt cuối cùng của cô ấy. Có lẽ sẽ không lâu nữa đâu, cô ấy sẽ phải rời xa mọi người mãi mãi."

Nếu một đứa trẻ mất đi cha mẹ, thì người ta gọi nó là đứa trẻ mồ côi, đàn ông mất vợ thì gọi là góa, phụ nữ mất chồng thì gọi là quả phụ, nhưng tại sao không có tên gọi nào dành cho những người cha, người mẹ bị mất con? Đó là vì không có một từ ngữ nào đủ để miêu tả về nỗi đau đó cả. Không một từ nào ...

Căn phòng giờ đây chỉ còn lại tiếng khóc thảm thương của người mẹ. Nuôi dưỡng con cái bằng tình yêu thương vô tận, bà lúc nào cũng mong muốn những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với cô. Nhưng cuộc đời vốn không thể đoán trước được và bằng một cách nào đó, thiên đường lại vẫy gọi cô sớm hơn dự tính, ra đi trước cả bà. Nỗi đau 'người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh' chưa bao giờ dễ dàng.

------------------------------

" Jeonghan à, sao anh lại ốm như vậy chứ? Anh không chịu ăn uống gì sao?" Cô đưa vuốt ve gương mặt của anh, giọng yếu ớt chất vấn.

" Anh xin lỗi"

" Jeonghan à, anh lúc nào cũng dặn em phải ăn uống đầy đủ kia mà. Em không thích anh như vậy đâu, có da có thịt chút mới là anh bồ đẹp trai của em chứ"

" Được được, anh hứa mà"

" Jeonghan à, ôm em đi. Ôm chặt vào" Không dám chần chừ, anh lập tức làm theo.

Đã bao lâu rồi, cô mới có thể cảm nhận được cái ôm ấm áp từ anh cơ chứ. Cô nằm đấy, tuy không thể mở mắt hay động đậy, nhưng cô vẫn nghe được giọng anh nói, nghe được nhưng câu chuyện hằng ngày mà anh kể. Cô những lúc đó chỉ ước mình có thể tỉnh dậy, có thể cùng anh dạo phố, cùng anh ăn những món ăn yêu thích, xem những bộ phim hay như bao cặp đôi khác.

Nhưng thật trớ trêu cho số phận của anh và cô.

Anh chỉnh lại tư thế nằm cho cô thoải mái, tay hai người đan vào nhau. Cô nhìn anh thật lâu rồi yếu ớt nói, giọng cô lúc này giống như dồn hết mọi sức lực để cất tiếng vậy.

" Jeonghan à, sau này anh nhất định phải sống thật tốt. Dù cho bận rộn đến mấy cũng phải ăn uống cho thật đầy đủ. Cũng phải ngủ đủ giấc nữa. Phải tự chăm lo bản thân của mình, đừng để bị đau dạ dày nữa. Nhất định phải sống thật tốt đến 80 tuổi, anh biết chưa?"

" Y/n à" Anh hơi lo lắng hỏi " Em sao vậy, sao lại ăn nói kì lạ vậy"

" Anh đồng ý với em đi"

" Anh đồng ý mà."

Cô nhìn anh cười mãn nguyện.

" Jeonghan à, em đói. Anh mua gì đó ngon thật ngon cho em ăn đi"

Anh tuy không muốn đi, không muốn để cô một mình nhưng cũng không thể để cô đói. Thật may mẹ và em trai Y/n - Soohyung bước vào lúc này nên anh mới an tâm rời đi.

Hai mẹ con nhìn nhau, bà cười phúc hậu nắm tay cô, đôi mắt lại nhòe đi. Tuy cả hai đều không nói gì, nhưng cô hiểu hết, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt đã đầy nếp nhăn của mẹ.

" Soohyung à, nhớ chăm sóc mẹ thật tốt đấy. Chị mày tuy không giàu nhưng vẫn có một khoản tiền tiết kiệm" Nói được một nửa cô lại ngừng lấy hơi mới tiếp tục được " Nó được giấu trong ngăn tủ quần áo đấy. Nghe chưa?"


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top