ZingTruyen.Asia

[JENSOO] Nếu Như Chưa Từng Yêu Chị!

Chap 8: Mang thai? Ung thư dạ dày?

Chzzzi

.
.
.

Trong bệnh viện

Jennie từ từ tỉnh lại.

Cô mở mắt ra, nghi ngờ nhìn Rosé ngồi bên cạnh mình.

"Tôi đang ở bệnh viện sao?" Đôi mắt Jennie chuyển động, nhìn xung quanh, yếu ớt hỏi.

"Uhm."

"Ồ..."

"Ồ?" Rosé cau mày lại, " Cô không có gì muốn hỏi sao?"

Có gì muốn hỏi?... Jennie không hiểu lắm, bỗng nhiên hiểu ra, nói với Rosé: "Cảm ơn cô đưa tôi đến bệnh viện."

"Như thế thôi à? Không còn gì muốn hỏi nữa sao?"

Có gì khác muốn hỏi? Hỏi gì chứ?

Rosé nhìn bộ dạng Jennie, đột nhiên cười khẩy một tiếng: "Cô mang thai rồi, ba tháng."

Jennie mở trừng mắt, mắt đầy ngạc nhiên và vui mừng nhìn Rosé. Lại nghe cô ta nói: "Đứa trẻ không giữ được, cô bị ung thư dạ dày, giai đoạn cuối!"

"Tôi? Ung thư dạ dày? Giai đoạn cuối?" Cô sững người, tinh thần bất ổn.

"Hiệu suất chữa ung thư dạ dày giai đoạn cuối gần như không có, đứa trẻ trong bụng cô, nhất định phải bỏ, nếu không, cô thật sự không sống nổi..." Nhìn người phụ nữ trước mặt, trong lòng Rosé không biết là cảm giác gì, "Cô không biết mình mang thai? Cũng không biết cô mắc bệnh ung thư dạ dày sao?"

Jennie dường như không nghe thấy lời Rosé nói, mãi hồi lâu, mới ý thức được. Cô nắm lấy tay Rosé nói: "Đừng nói cho người khác, tôi xin cô." Còn tay kia, đặt lên bụng mình với tư thế bảo vệ.

Rosé khoa hiểu nhìn Jennie: "Cô muốn làm gì? Muốn sinh đứa bé này sao?"

"Rosé, xin cô, giúp tôi, tôi nhất định sẽ sống đến ngày đứa bé sinh ra." Jennie tha thiết nói: "Xin cô thay tôi giữ bí mật, đừng nói cho bất cứ ai biết!"

"Cô bị bệnh à, con sau này còn có thể có, mạng thì chỉ có một!" Cô ta không hiểu, Jennie rốt cuộc nghĩ gì thế?

"Lại nói, cô bị bệnh này, cô không suy nghĩ cho bố mẹ mình à? Kim Jennie, bỏ đứa con đi! Chấp nhận phương án trị liệu ung thư dạ dày mà bác sĩ chỉ định, cô còn có cơ hội sống. Nhưng nếu như cô vẫn cố chấp, giữ lại đứa bé này, mạng sống của cô sẽ không giữ lại được đâu!"

Jennie cụp mắt xuống, mãi một hồi lâu mới ngước lên nói: "Rosé... Nari từ nhỏ đã mất bố mẹ, bố mẹ tôi đón cô ấy về nhà nuôi, bố mẹ tôi đã coi cô ấy như con của mình từ lâu rồi...

...Từ sau khi Nari đi Pháp, bố mẹ tôi tức giận, không quan tâm đến tôi nữa, cũng đuổi tôi ra khỏi nhà. Sau này có Nari sẽ chăm sóc họ... Công ty và tài sản nhà họ Kim*, đều cho Nari hết!"

Rosé nghe mà tim co thắt lại, người phụ nữ trước mắt này với lời đồn đại hoàn toàn không giống nhau.

Tập đoàn Kim* Thị, sản nghiệp lớn như thế, nói cho Kim Nari là cho Kim Nari, mắt cũng không chớp! Người như vậy, thật sự đã ép em họ mình rời đi sao?

"Thế còn Kim Jisoo?" Rosé hỏi.

Lời còn chưa hết, đã nhìn thấy người phụ nữ bệnh tật này lắc đầu lia lịa.

"Đừng cho chị ấy biết! Nếu như chị ấy biết, nhất định sẽ không để tôi giữ lại đứa con này... Rosé, tôi biết yêu cầu của tôi rất vô lễ, nhưng tôi không còn lựa chọn, tôi xin cô, xin cô thay tôi giữ bí mật này. Nari sắp về rồi, cô cũng nhìn thấy Jisoo hôm nay bảo tôi mang quà chia tay tặng cho cô... chị ấy rất để ý Nari..."

"Jennie, tôi nói cho cô biết một việc. Giữa tôi và Jisoo là trong sạch, không như những lời đồn đại bên ngoài. Chị ta đến một sợi tóc cũng chưa chạm vào của tôi. Chị ta đối với tôi như thế, cũng giống như những vụ tai tiếng tình dục trước khi gặp tôi thôi...

Jennie, có lẽ Jisoo không giống như những gì cô nói. Dù hận cô như thế, ít nhất... chị ta còn chạm vào cô, cô mang thai con của chị ta."

Jennie mặt đầu đau khổ: "Cô không hiểu, chị ấy chạm vào tôi chỉ là vì hận tôi!" Đối với những lời mà Rosé nói, Jennie không khỏi ngạc nhiên, nhưng...

"Chị ấy chưa chạm vào cô, chỉ là vì Nari, không phải vì tôi!"

"Từ nay về sau, cô chuẩn bị thế nào? Sinh đứa bé này ra? Ai nuôi?"

"Rosé... tôi vẫn muốn cầu xin cô một việc." Jennie nắm lấy tay Rosé, giống như nắm một cọng cỏ cuối cùng: "Tôi biết, tôi làm như thế, rất không nên, rất không phải đạo, nhưng, tôi không còn ai để cầu cứu nữa." Nếu như còn có người khác, cô sẽ không cứu Rosé.

"Nếu như đứa bé này có thể bình an sinh ra, xin cô giúp tôi đem đến nhà bố mẹ của tôi. Cô nói là tôi không biết xấu hổ, đã mang thai với một người đàn ông, cầu xin bọn họ nuôi đứa bé lớn lên thành người."

Rosé có thể hiểu được tại sao Jennie lại nói ngược với sự trong sạch của mình, nói là mang thai con của người khác, nhưng lại không nói ra cha đẻ của đứa bé. Jennie là không muốn đứa bé này làm rào cản giữa Jisoo và Nari chăng?

Cũng vì hiểu ra, Rosé mới cảm thấy tức giận, đứng giận quát mắng: "Tôi thật đen đủi, gặp phải kẻ điên như cô, vô duyên vô cớ rước lấy phiền phức!"

Lúc này, điện thoại của Jennie vang lên.

"Cô đang ở đâu? Làm có chút việc mà lâu thế à?"

Jennie liếc nhìn Rosé, mới nói vào trong điện thoại: "Tôi đang ở chỗ cô Rosé, lập tức về ngay."

"Nói dối! Kim Jennie, chẳng nhẽ tôi lại không biết, cô bây giờ nói dối mà không biết xấu hổ, tôi đang đứng trước cửa nhà Rosé!" Trong điện thoại, khẩu khí của Jisoo bực tức, "Nói! Cô rốt cuộc đang ở đâu?"

"Tôi thật sự đang ở cùng cô Rosé..."

"Kim Jennie! sắp 11h rồi! Cô nói cô đang ở cùng Rosé?" Jisoo không tin: "Lại đi gặp Kwon Jiyoung phải không?"

"Kwon Jiyoung gì chứ?" Cô vốn dĩ không biết Jisoo đang nói gì, mở miệng là nói Kwon Jiyoung, rốt cuộc là ai?

Bên cạnh, bàn tay đưa ra, giành lấy điện thoại trong tay Jennie, kề lên tai, đôi môi đỏ lịch sự mở lời: "Kim tổng, chào buổi tối."

Nghe thấy giọng nói của Rosé ở đầu dây bên lia, Jisoo hơi sững người, tâm trạng bực bội từ từ nguội dần.

Chị ta ở công ty bảo cô đi làm việc, sau đó người phụ nữ này cả ngày không quay về công ty. Điện thoại cũng không gọi được, hết giờ làm, chị ta lập từ lái xe quay về nhà, vừa mở cửa, trong nhà tối đen một màu... người phụ nữ này cả ngày không về công ty, tan làm, cũng không ở nhà!

Đang tức giận, thì nhận được cuộc gọi ngoài ý muốn --- Kim Nari quay về rồi!

Điện thoại là Nari gọi, bảo muốn mời chị ăn cơm tối.

Jisoo mừng rỡ, nhưng bữa cơm tối này tâm trạng không vui, chẳng dễ gì đưa Nari về nhà. Chị lại quay về Kim gia, nhưng Jennie đáng chết này sắp 11h rồi vẫn không có ở nhà!

Kwon Jiyoung! lẽ nào người phụ nữ đáng chết này lại ở cùng anh ta rồi?

Sau đó lại lái xe đến nhà Jiyoung, anh ta không ở nhà. Jisoo nhớ ra hôm nay dặn Jennie đi gặp Rosé, lại phóng xe về phía nhà Rosé.

Lúc này, tìm không được Jennie, cơn cáu giận bộc phát, lại gọi điện lần nữa, hôm nay ít nhất gọi 20 cuộc mà cô không nghe máy. "Muộn thế này rồi, tại sao cô ta lại ở cùng với cô?" khi Jisoo biết Jennie ở cùng Rosé, liền thở phào một hơi. Nhưng nghĩ đến cô nửa đêm còn không về nhà, cũng không biết là chạy đi đâu, trong lòng như có lửa đốt, khẩu khí cũng không tốt, nói như chất vấn Rosé: "Cô dẫn cô ta đi đâu thế?"

Rosé ngạc nhiên... Kim Jisoo mặc dù lạnh lùng, nhưng khi ở cùng cô, vẫn rất đĩnh đạc lịch sự, chưa bao giờ nói lời khó nghe với cô.

Trong mắt có chút nghi ngờ... Kim Jisoo thật sự hận Jennie như thế sao?

"Kim tổng yên tâm, sao tôi có thể mang một người lớn như vậy đi đâu chứ? Có điều hôm nay đã muộn rồi, Jennie sẽ ở cùng với tôi. Người cứ giao cho tôi, Kim Tổng không cần phải lo lắng, ngày mai đi làm, tôi bảo đảm, Jennie vẫn nguyên vẹn đứng trước mặt chị, một sợi lông cũng không mất."

Ở đầu dây bên kia, Jisoo bực tức, giận dữ nói: "Không cần phiền cô nữa, cô ta bây giờ đang ở đâu, tôi đến đón!"

Rosé nhếch nhếch lông mày nhìn Jennie, ý là đang nói: Cô tự giải quyết đi.

Jennie đang trong bộ dạng này, có thể xuất viện sao?

Cô tự ý thức được vấn đề này, còn cô càng không thể để Jisoo đến bệnh viện, một khi đến bệnh viện, chuyện cô muốn giấu cũng không giấu nổi.

Nhận lấy điện thoại từ tay Rosé, Jennie lấy hết dũng khí, ba năm nay, lần đầu tiên cô cả gan từ chối Kim Jisoo: "Kim Tổng yên tâm đi, tôi bây giờ cùng ăn đêm với cô Rosé, tôi rất tốt. Kim Tổng không cần đến đón tôi đâu, hơn nữa điện thoại của tôi hết pin rồi. Byebye."

Xạch, nói xong lập tức dập điện thoại, tắt máy.

Jisoo đờ đẫn nhìn chiếc điện thoại trong tay liên tục phát ra âm thanh 'tut tut tut' báo bận, ngay sau đó, chị lập tức gọi lại vào số máy của Jennie, "Xin lỗi, thuê báo quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy..."

Sắc mặt Jisoo tối sầm lại!

Vẫn không chịu bỏ cuộc, đáp lại chỉ là âm thanh tút tút khó chịu đó.

Jisoo nắm chặt điện thoại, một lúc sau, sắc mặt dần dần bình tĩnh, yên lặng một cách đáng sợ trước trận mưa bão.

Lại gọi điện lần nữa...

.
.
.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia