ZingTruyen.biz

[JENSOO] Nếu Như Chưa Từng Yêu Chị!

Chap 12: Cô không muốn sống nữa à?

Chzzzi

.
.
.

Ra khỏi nhà họ Kim*, cô ngoảnh đầu nhìn ánh đèn hắt ra từ trong căn nhà, xa xa vẫn còn nghe thấy tiếng cười vang lại. Trong lòng cảm thấy chua xót... Ngôi nhà này, không thuộc về cô.

"Tiểu Jen, cầm lấy." Bác Han quản gia đuổi theo, nhét vào tay Jennie một chiếc bánh đậu xanh, "Đây là vợ bác làm. Lúc nãy nhìn cháu ăn còn chưa no, đừng để đói bụng mà làm việc."

Cổ họng Jennie nghẹn đắng, cầm chiếc bánh đậu xanh trong tay, vẫn còn cảm giác ấm nóng, có lẽ hôm nay vừa làm xong, "Bác Han, thay cháu gửi lời cảm ơn bác gái. Còn nữa... Bác Han, cháu sẽ rất nhớ bác!" Trong tay cô cầm chặt chiếc bánh đậu xanh gói bằng lá sen, bước lên trên, ôm bác quản gia già hiền hậu trước mắt.

Bác Han, tạm biệt, có thể sẽ không gặp lại nữa.

"Đứa này, thật là, nếu như nhớ lão già này, thì thường xuyên về nhà không phải được gặp rồi sao. Bác không đi đâu, luôn trông coi cho nhà họ Kim*. Bánh đậu xanh bác gái làm, luôn có phần cho cháu, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu." Bác Han đưa bàn tay thô ráp sần sùi lên, hiền hòa khẽ vuốt tóc Jennie.

Bàn tay thô ráp đó, chạm lên trán Jennie có chút đau. Cô áp đầu vào lòng bàn tay của bác Han, nũng nịu giống như hồi nhỏ.

Chỉ là, khi còn nhỏ, cô như con mèo con dụi dụi đầu vào lòng bàn tay bác Han, vừa nheo mày nháy mắt tinh nghịch đùa với bác.

Còn lần này, cô cụp mắt xuống, đôi lông mi dài, che giấu nỗi buồn trong mắt và có chút không nỡ rời xa.

"Bác Han, đợi chút." Jennie lấy điện thoại ra, ấn vào chức năng chụp ảnh, đưa tay ôm lấy vai bác Han, dựa vào bên cạnh nói: "Nào, cười một cái nào."

"Aiya, đứa này, bác già rồi, còn chụp ảnh gì chứ."

"Cháu lưu lại, sau này khi nhớ bác, sẽ lấy ra xem, nói không chừng ngày nào đó cháu chết, trước khi chết còn có thể nhìn thấy bác, thật tốt biết bao."

"Phỉ phui cái mồm, đứa bé này miệng sao cứ nói lời không may thế."

"Hì hì, bác Han, cháu đi đây."

Jennie bước đi, cô sợ nhìn bác thêm một tí nữa, cô không kiềm chế được mà khóc òa lên.

Một ngày tháng sáu, thời tiết thất thường, nói thay đổi là thay đổi.

Lúc trước vẫn còn bình thường, ngay sau đó lại mưa tầm tã được ngay.

Jennie nhìn thấy bên đường đối diện, có một cửa hàng tạp hóa, sải chân bước về phía đó.

Cô đi rất vội, nước mưa trơn quá, suýt chút nữa thì ngã xuống đường, ánh đèn phía xa, nhìn xa nhưng lại gần, 'két' một tiếng phanh xe chói tai vang lên.

Đầu xe chỉ cách cô không đến 10cm, Jennie hoảng loạn, trên xe có một người bực tức bước xuống: "Hừ, gần đây thật không biết gặp phải ma quỷ gì, tại sao lúc nào cũng gặp phải người muốn chết lao vào xe tôi thế... ồ, lại là cô!?"

"Anh quen tôi?"

"Kim Jennie, cô không nhớ tôi à? Lần trước bị cô lao vào xe tôi, cô còn ngất đi, tôi đưa cô về nhà tôi đó." Jiyoung nói.

Jennie chợt nhớ ra: "Là anh?... Lần trước, cảm ơn anh nhé!"

"Tại sao cô lại chạy loạn trên đường thế?" Jiyoung nói, bước tự nhiên lên trước, đưa tay dìu Jennie: "Mưa to thế này, để tôi đưa cô về."

"Không cần không cần, tôi đi cửa hàng tạp hóa tránh mưa một lúc, nếu như có taxi đi qua, tôi tự bắt xe về. Không cần phiền anh đâu."

"Không phiền. Cô đi đâu, tôi đưa cô đi."

"Ồ..." Người này, có phải quá nhiệt tình rồi không?

"Thật không cần..." Cô nói, người đã bị Jiyoung đưa vào trong xe rồi: "Tôi có thể tự mình bắt xe được mà!"

"Bắt xe gì chứ, bây giờ lái xe taxi cũng chẳng phải người tốt gì. Lợi dụng cô thì làm thế nào?"

Xin hỏi... nói vậy khiến cô trả lời thế nào đây?

Dường như bây giờ anh ta đang nhiệt tình quá mức rồi? Hình như, so với lái xe taxi, người đàn ông nhiệt tình thái quá này còn nguy hiểm hơn?

"Tôi tên là Kwon Jiyoung! Jennie, lần trước cô bị ngất, tôi đưa cô về nhà, gọi bác sĩ gia đình đến xem bệnh qua cho cô, sức khỏe cô không có vấn đề gì chứ?"

Jennie vốn dĩ muốn từ chối ý tốt của người đàn ông này, nhưng đối phương lại mở lời nói trước.

Bất giác, cô lại bị đối phương hỏi như thế, anh ta vừa hỏi, cô liền trả lời: "Không sao rồi, hôm đó, thật sự ngại quá, cảm ơn anh!"

Jiyoung xua xua tay: "Có gì mà cảm ơn chứ, đưa tay giúp đỡ người khác có gì mà mệt." Lời nói này nếu như bị mấy tên bạn của anh ta nghe thấy, chắc cười cho thối mũi. Jiyoung là loại người 'đưa tay giúp đỡ người khác' sao?

Hơn nữa, lại là một người phụ nữ?

"Ồ đúng rồi, sau đó cô có đi bệnh viện kiểm tra toàn thân không?"

"Không..."

"Tốt nhất nên đi kiểm tra, bác sĩ tư nhân của tôi, là bạn tốt nhất của tôi, y thuật của cậu ta rất tốt, trung tây y đều là sở trường. Sau khi xem mạch cho cô, cậu ấy nói tốt nhất cô nên đi bệnh viện kiểm tra toàn diện. Có lẽ là cô bị chứng bệnh viêm dạ dày rất nghiêm trọng gì đó."

"Uhm? Cô làm sao thế?" Jiyoung nhìn người ngồi sau không có phản ứng, trong xe có chút yên tĩnh. Anh ta ngước nhìn qua gương chiếu hậu, nhìn người phụ nữ ngồi ghế sau, nét mặt sững sờ: "Cô không sao chứ? Có phải vừa nãy bị ngấm mưa? Cơ thể không thoải mái, tôi đưa cô đi bệnh viện nhé!"

"Không, không cần đâu." Jennie xua tay lia lịa: "Tôi không sao..." Có chút do dự nhìn Jiyoung: "...Anh nói, người bạn đó của anh, y thuật rất giỏi phải không?"

Jennie thăm dò.

"Đương nhiên, toàn quốc đều đứng thứ nhất thứ hai. Trên tay cậu ấy, đã chữa được rất nhiều bệnh hiểm nghèo. Lần trước, có người bị bệnh ung thư dạ dày giai đoạn cuối, uống vô số thuốc, gặp biết bao bác sĩ, mỗi bác sĩ lại đưa người đó vào danh sách bệnh khó chữa. Cũng là duyên trùng hợp, tìm được bạn tôi, bây giờ người vẫn sống khỏe đấy."

Jennie khẽ dao động: "Vậy... anh có thể giúp tôi giới thiệu người đó được không?"

Jiyoung cười liếc nhìn cô: "Cô đừng căng thẳng như thế! Bệnh viêm dạ dày của cô cho có nặng đi nữa, đến chỗ bạn tôi, sẽ không phải vấn đề lớn. Sẽ trị khỏi bệnh!" Jiyoung nhìn bộ dạng căng thẳng của Jennie, cho rằng Jennie là đang lo lắng bệnh viêm dạ dày của cô. Anh ta xưa nay chưa bao giờ nghĩ, anh ta sống gần 30 năm, người phụ nữ khiến anh ta động lòng, lại mắc bệnh ung thư dạ dày.

"Không phải, tôi bị..." Jennie do dự mãi mới nói: "Ung thư dạ dày, giai đoạn cuối."

"Ồ, ung thư dạ dày giai đoạn cuối à, không sao, đừng lo lắng... cái gì?! Cô nói ung thư dạ dày?" Jiyoung bất chợt ngoặt vô lăng một cái, suýt nữa đâm vào xe đối diện, may là phản ứng nhanh, tránh được chiếc xe đó.

"Vâng..."

"Cô đừng quá lo lắng, để bạn tôi giúp cô xem xem, mạng của cô, tôi nhất định sẽ giữ được."

Dạ dày của Jennie quặn đau, Jiyoung nhìn thần sắc cô nhợt nhạt: "Sắc mặt cô khó coi quá, tôi đưa cô đến thẳng chỗ bạn tôi."

Nói xong, Jiyoung cũng không kéo dài thời gian mà đạp chân ga, đi thẳng về phía ngoại thành.

"Nơi này là?" Jennie xuống xe, ngẩng đầu nhìn khu kiến trúc trước mặt.

"Bệnh viện tư nhân của bạn tôi. Nơi này không to, nhưng thiết bị đầy đủ." Jiyoung cầm chiếc ô trong xe, đi bên cạnh Jennie, che ô cho phần đầu của Jennie, còn bên vai của anh, đều bị ướt nước mưa.

Jennie không chú ý đến.

Ánh mắt sắc lẹm của Taeyang khi nhìn Jiyoung đêm tối còn được đưa cô đến bệnh viện, vỗ vỗ 'bộp bộp' hai tiếng vào vai của Jiyoung, đầy ẩn ý.

Jiyoung không thèm để ý, hừm hừm nói: "Nhìn cái mông mà nhìn, cậu là bác sĩ, người cần nhìn là bệnh nhân ấy!" Nói xong, đưa tay kéo Jennie đến trước mặt Taeyang: "Đây là Jennie, cậu xem giúp cho cô ấy. Mình nhớ trước đây cậu cũng chữa được cho mấy người ung thư dạ dày giai đoạn cuối."

"Ý cậu là gì?" Taeyang nghe thấy lời Jiyoung nói có gì đó không đúng lắm, ánh mắt liếc nhìn trên người Jennie, đưa tay cầm lấy cổ tay của cô, bắt mạch, rồi nói: "Tôi nói lần trước bắt mạch của cô có gì đó khác thường, rất loạn, rất yếu... cô không phải chỉ bị ung thư dạ dày, cô còn mang thai nữa đúng không?" Tại vì mạch đập loạn, hôm đó anh ta không xem kỹ được mạch.

Người phụ nữ duy nhất hơn ba mươi năm nay Jiyoung chạm vào được, lại đang mang thai sao?

Của ai?

Anh ta nhớ ra Kim Jisoo.

Quắc mắt sang hỏi: "Là của Kim Jisoo?"

Jennie giật mình: "Anh quen chị ấy sao?"

"Ha ~ quen, đương nhiên quen." Cười khẩy một tiếng, Jiyoung bây giờ chỉ muốn bóp chết Jisoo: "Cô mang thai, cô ta có biết không?"

Jennie lắc lắc đầu.

"Thế còn ung thư dạ dày?"

Jennie tiếp tục lắc đầu.

"Mẹ kiếp! Con khốn Kim Jisoo này, có phải là người nữa không!" Người phụ nữ của mình mang thai, còn bị ung thư dạ dày, cô ta lại không biết tí gì!

"Tôi không muốn ai biết." Jennie nói. "Nhờ anh giữ bí mật giúp!"

"Còn nữa... Mục đích tôi đến đây không phải để giữ lại mạng sống, tôi muốn giữ đứa con trong bụng mình!" Bác sĩ của bệnh viện nhân dân đã tư vấn cho cô, dù cho cô bây giờ không muốn bỏ đứa bé đi, cô chưa chắc sống được ba tháng nữa.

Ung thư dạ dày phát hiện quá muộn, cô vì muốn giữ đứa bé, không thể dùng thuốc điều trị, điều này càng dẫn đến cái chết nhanh hơn.

"Có thể dùng phương pháp trung tây y kết hợp, giúp tôi giữ mạng sống cho đến khi đứa bé trong bụng được hơn 8 tháng được không?" Hơn 8 tháng, là có thể mổ bụng lấy thai nhi được rồi.

Y học bây giờ phát triển, cơ hội đứa bé có thể sống sót rất lớn.

Jiyoung và Taeyang, hai người đàn ông ngạc nhiên trước quyết định của người phụ nữ mảnh mai yếu đuối trước mặt.

"Cô không muốn sống nữa à?" Jiyoung bực tức quát lên: "Bỏ đứa bé đi, Taeyang sẽ chữa ung thư dạ dày cho cô! Cơ hội sống của cô sẽ còn lớn!"

Jennie lắc đầu: "Không, tôi phải giữ đứa con này lại!" Cô lùi về sau hai bước, đột nhiên kính cẩn cúi gập người lại nói: "Cầu xin anh, giúp tôi kéo dài mạng sống, cho đến khi sinh đứa bé này ra."

Jiyoung đứng ở bên cạnh nhìn, thần sắc phức tạp. Mãi hồi lâu...

"Vì Kim Jisoo?!" Anh ta hỏi.

Jennie trầm mặc cho là đúng.

"Có đáng không?"

Lần này.

"Đáng!" Jennie ngẩng đầu, liếc nhìn Jiyoung: "Nhưng tôi không phải vì Jisoo. Tôi chỉ muốn có đứa con của tôi và chị ấy. Tôi thực ra rất ích kỷ, muốn ở trên thế giới này, lưu lại chút huyết mạch của mình!"

"Cô không hối hận?" Jiyoung nghiêm túc hỏi.

Taeyang hơi ngạc nhiên nhìn thái độ của Jiyoung.

"Vâng, tôi không hối hận!"

.
.
.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz