ZingTruyen.Asia

[JENSOO] Âm Dương Cách Trở (COVER)

Chap 8: "Làm mọi cách chỉ mong người quay về"

JJ_4_EVA

Căn phòng lớn với 2 cửa sổ vòm nhưng không bao nhiêu vật dụng , không có son phấn nhiều cũng không có áo quần gì lộng lẫy, vẫn rất khiêm tốn, rất gọn gàng, hết thảy trông y hệt như thời điểm 15 năm về trước, lúc cô chưa rời đi, vẫn ở nhà bay tới bay lui chờ đợi Jisoo đi học về.

..ơ mà,cũng không hẳn là không có..

Jennie phát hiện có gì đó phát sáng, liền bay đến xem thử.

"Cái này!?!" con búp bê bằng thạch dạ quang nhẹ nhàng phát sáng bên bệ cửa sổ vòm, bên ngoài trời đen đặc gió lùa từng trận len qua khe cửa, con búp bê ngồi đó hai tay giơ đến trước ngực giữ lấy viên ngọc, thật ra là một viên bi trong suốt, đây thì ra là mô hình của một phù thủy tiên tri, tập giấy mỏng giằn ngay phía dưới có tựa nghe rất kêu "Bảo bối"

Jennie ngạc nhiên cười mỉm, Jisoo tính chơi trò gì với mấy món đồ này vậy ta, khôn lớn đến như thế còn trẻ con như vậy sao Kim Jisoo.

Thế cuốn "Bảo bối" này có gì ở bên trong, cô cũng đang tò mò lắm đây, dùng tâm thuật nhẹ nhàng lật trang đầu tiên, xem ra mấy món đồ chơi bây giờ làm cũng không tệ ha, có nội dung tỉ mỉ ghê này, cắt máu, móng tay, còn cả tóc, hả..cái gì vậy!!...mỗi lần làm phép nhỏ một giọt máu lên quả cầu thủy tinh, một ít tóc móng tay trộn chung đặt vào túi gấm treo lên đầu giường ngủ, một tách nước mắt...một tách nước mắt á??, tẩm vài giọt máu dùng nylon bộc kín đặt dưới giường ngay dưới đầu nằm, mỗi thứ chỉ làm một lần...riêng nhỏ máu mỗi lần làm phép đều phải làm lại.

Đây!!!đây rốt cuộc là trò gì, Jennie vội chạy đi lục chỗ giường ngủ, chiếc túi nhỏ xíu tự làm trên đó còn thêu tên Jennie cô, được treo hình như rất lâu rồi ở gốc không dễ nhìn thấy, một cái cốc mà Jennie thừa biết nó chứa gì nằm ngay ngắn bụi phủ dưới gầm giường, Kim Jisoo đang làm trò gì vậy, mấy cái này hoàn toàn không phải thứ một cô gái nên chơi , huống hồ nó toàn là lời nhảm nhí, rốt cuộc cô ấy lấy mấy thứ này ở đâu ra, khóc một cốc nước mắt ???, khóc bao nhiêu lâu đây, 3 ngày 3 đêm sao chứ?? Còn máu nữa...toàn là nhảm nhí, dẹp hết đi.

Jennie dùng tâm thuật phá tan tác ba thứ đồ linh tinh đang hiện hữu trước mắt.

Kim Jisoo!!! Jen kêu lấy chồng thì Soo trốn ở đây tập tành làm pháp sư, nói con chăm sóc bản thân thật tốt thì con dùng máu thịt để chơi ba thứ đồ nhảm nhí này, con là bác sĩ cơ mà, tại sao biết cứu mạng người khác nhưng lại tự giết chết dần bản thân, con làm thế không phải là đem toàn bộ nổ lực của Jennie tan thành bọt biển hay sao chứ.

Trong thâm tâm Jennie như có từng tảng đá lớn càng chất càng nhiều đè nặng đến muốn nhạt dần ảo ảnh, vô số giọt sương từ hốc mắt bốc hơi đi ra, sương khói trên người bay tứ tung trong phòng chứng tỏ cô đang giận dữ phát điên.

Tất cả đau khổ của cô, việc cô làm toàn bộ không có ý nghĩa nào nữa!!!

Tiếng lách cách do chìa khóa được tra vào ổ, cả ngôi nhà đang trong một cơn bão giận dữ thoáng chốc yên tĩnh lạ thường.

..Kim Jisoo...!!

Hai giây sau cửa mở, tiếng giày lộp cộp gấp gáp bước vào trong nhà.

Cái này!?! Không phải tiếng bước chân của Jisoo!!

"Dạ, phải dì, là con Jiyong, Jisoo.. đang cấp cứu, con cũng vừa nhận tin đây thôi, là bị..tai nạn giao thông . ..alo..alo...." giọng nói điện thoại liên tục ngắt ngứ do mất tín hiệu "dạ, con vẫn nghe, chỉ là cơn bão làm tín hiệu truyền không tốt,..dì yên tâm, con bé không việc gì, chỉ bị thương nhẹ ,một vài ngày nữa ,em nó khỏi sẽ tự động gọi cho dì..dì ở quê cũng phải giữ gìn sức khỏe, đang trong cơn bão lớn dì đừng lên đây vội, còn có con, sẽ chăm sóc thật tốt cho em nó, a, không có gì, đều là bạn bè cả..dì đừng lo, sẽ không sao đâu ạ .... con đang trên đường mang đồ dùng cá nhân đi bệnh viện , con cúp máy trước có gì sẽ gọi cho dì ....con chào dì.

Tiếng nói một người đàn ông vang rõ mồn một trong không gian vắng vẻ đáng sợ..nhưng tai Jennie dường như không còn nghe thấy gì ngoài 4 chữ "tai nạn giao thông", Kim Jisoo bị tai nạn giao thông, tại sao, lại bất cẩn quá như vậy, nắm tay Jennie vô thức siết chặt, tại sao...cô chỉ vừa thức dậy một quảng thời gian ngắn thôi nhưng hết phát hiện ra bí mật khủng khiếp rồi chứng bao nhiêu tai nạn thi nhau đổ xuống đầu Kim Jisoo ..Kim Jisoo ..Kim Jisoo ....không được....cô muốn gặp Kim Jisoo, muốn gặp cô ấy ngay bây giờ.

Jennie hóa làn khói mỏng một đường bay vào trong túi hành lý người đàn ông đang xách trên tay, cánh cửa đóng lại phía sau, đưa cô lên đường xuất phát đến bệnh viện.

Bệnh viện..

"Bệnh nhân Kim Jisoo đang nằm phòng BP" nữ y tá nhẹ giọng thông báo sau khi đã đối chiếu qua vi tính

"Làm phiền cô" Jiyong vội vàng nói câu cảm kích song xách túi chạy đi kiếm phòng.

Phòng BP..

"Là tôi đã cứu chị đó, còn không chịu làm bạn gái của tôi sao" cậu trai nổi nóng, đứng bật dậy, túm lấy tay cô gái trẻ suy yếu đang nữa ngồi nữa nằm trên giường bệnh, căn phòng bệnh cao cấp này cũng là do hắn chi trả, hy vọng sẽ lay động chút nào đó trái tim sắc đá của cô nàng họ Kim.

Hạ sách vớ vẩn này này cậu ta bất đắt dĩ lắm mới phải chạm tới, bao nhiêu kiểu tỏ tình lãng mạng câu nhân nhất cũng bày ra hết rồi, hoa hồng bày đầy sân bệnh viện cô ấy công tác nhiều đến nổi chỉ mới dọn dẹp xong hôm qua, nến thắp dọc cầu sông Hàn cũng chỉ vừa được khiên đi sáng nay, cậu chờ nguyên một đêm thắp nến thế nhưng cô nàng đã không đến, dù đã nhận lời, thì ra là hôm đó có ca mỗ khẩn cấp, không đến buổi hẹn vì cứu người...có thể giận được sao??, mua chuộc cảm tình cha mẹ nàng cũng đã làm luôn rồi nhưng nàng vẫn lạnh lùng như băng đá, không lẽ thật sự phải bỏ cuộc..bỏ cuộc?? còn không phải là đưa bản mặt ra cho thiên hạ mua vui, đường đường là thương gia trẻ nhất nước lại cua một cô gái cũng không xong.

"Tôi thật sự rất xin lỗi làm hỏng buổi tiệc, nhưng cậu trả lại sợi dây cho tôi đi" Jisoo môi không tí huyết sắc, trong mắt ngưng tụ hơi nước, nhìn mười phần nhu nhược đáng thương.

Trái tim cậu trai trẻ đập kịch liệt, nắm tay đang siết chặt lấy cổ tay trắng noãn lỏng dần, cắn chặt răng, vẻ mặt bất đắt dĩ, thở ra một hơi "noona, chị cứ như vậy tôi chẳng giận chị được, tôi..chị muốn cái này sao" nói song, đứng thẳng lưng móc trong túi quần ra sợi dây đeo cổ mỏng manh có 2 mặt một hình 𝙅𝙚𝙜𝙬𝙞 và một hình 𝙎𝙝𝙤𝙤𝙢𝙤𝙣 tinh tế.

"Phải, trả lại cho tôi đi" Jisoo xòe ra lồng bàn tay trầy vài đường "tôi không thể nào thuộc về cậu được đâu, đừng phí thời gian tiền của lên người tôi nữa, cả cuộc đời tôi đã định sẽ chờ đợi một người rồi!! Hôm nay đi buổi tiệc này ngoài chúc mừng sinh nhật cho cậu tôi vốn định nói rõ ràng với cậu một lần" Jisoo vẫn mềm mỏng nhưng lời nói cứng rắn vào đúng trọng tâm đã khéo léo tỏ rõ ràng tâm nguyện của bản thân.

Cậu trai cố xuống nuốt cục nghẹn đang dồn ứ, hít một hơi thật sâu, nhướng đôi mày rậm "thật sự không được??"

Jisoo không nói gì, cô biết sự im lặng lúc này là câu trả lời hợp lí nhất.

Chứng kiến một Kim Jisoo lạnh lùng đã quá quen thuộc, cậu trai biết, nếu cô ấy nhận lời thì đã chấp nhận từ lâu, hai người thật sự là có duyên không phận, thôi thì làm bạn trong vui vẻ còn tốt hơn "được noona, tôi bỏ cuộc, sợi dây này...trả lại cho chị, nhưng chị đừng vì nó mà đến mạng mình cũng bất chấp, cho dù nó có quý giá đến thế nào đi nữa thì tính mạng bản thân vẫn là quan trọng nhất" cậu trai thâm tình nhìn vào Jisoo nói.

"Gặp tai nạn do nhất thời bất cẩn, lần sau sẽ không xảy ra nữa" Jisoo cười cười, tai nạn vừa rồi nếu không có cậu ta cứu thì cô không phải chỉ có thể nằm đây mà đòi lại sợi dây rồi.

Suốt buổi tiệc cô đã không nhận ra sợi dây tuột mất lúc xuống Taxi, đến khi giật mình nhận ra cảm giác trống trãi nơi cổ tay, cô đã bỏ lỡ màn giới thiệu giữa buổi tiệc để xuống bên dưới tìm kiếm, cũng may là nó vẫn ở chỗ cũ.

Bất ngờ phía sau lao tới một chiếc môtô phân khối lớn chạy ẩu tả chuẩn bị đâm vào cô, do cậu ta kéo cô trở lại nên chỉ va quẹt chứ không quá nghiêm trọng, cô hoảng sợ tột độ, bị trầy mấy đường ở tay trái, trước khi bất tĩnh kịp thấy sợi dây bị cậu ta thu lấy, sau đó thì không biết gì nữa.

"Noona tôi đã định tỏ tình với chị trong buổi tiệc" giọng nói câu trai lại vang lên, đánh thức Jisoo khỏi dòng hồi tưởng.

"Cậu biết là sẽ..." Jisoo bối rối, cô thật sự hết cách với cái đuôi này rồi.

"Tôi biết là chị sẽ không chấp nhận nhưng vẫn muốn thử lần cuối" Cậu trai buồn buồn không nhìn Jisoo, hai tay thảy qua thảy lại chơi đùa với sợi dây chuyền của cô ấy "nhưng tôi cũng định lần này nếu chị không chịu sẽ tuyên bố bỏ cuộc"

"Tôi rất xin lỗi Mino cậu là chàng trai tốt rồi sẽ kiếm được nàng công chúa của riêng mình thôi" Jisoo cảm thấy nhẹ nhõm cuối cùng cậu bé này cũng thông suốt, đã chịu buông tha cho cô rồi.

"Song Mino tôi là ai chứ" cậu ta cũng cười, đem sợi dây treo trước mặt Jisoo ra điều kiện "noona chị muốn lấy lại nó thì ôm tôi một lần đi, như một người em trai cũng được"

Jisoo đưa tay nhận lại sợi dây ấp ủ nó trong tay đưa lên đặt chỗ trái tim như muốn sưởi ấm, hít một hơi sâu mới giang rộng vòng tay chào đón cậu em vừa quen cũng vừa lạ.

"Noona, làm bạn nhé!! Em vẫn rất thích chị đấy!!" chàng trai ngoan ngoãn nằm trong lòng Jisoo nhu thuận như cậu em nhỏ nép vào lòng chị, cậu mặc kệ đó, ai muốn cười thì cho đã đi.

"Làm bạn!!!" Jisoo dùng tay lành lặn vỗ vỗ vào lưng cậu bé.

Viễn cảnh hài hòa như trong thước phim tình cảm gia đình ấm áp!

.

.

Nhưng..!!!

"Thằng kia , buông con bé ra" cửa phòng đột nhiên bị tung mạnh Jiyong từ ngoài bay vào như cơn lốc, túm lấy cậu trai giật mạnh về phía sau, giơ cao nấm đấm.

"Anh..!!" Jisoo mở to mắt, thảng thốt kêu lên "đừng, cậu ta không phải đang làm hại em, chính cậu ta đã cứu và đưa em vào đây"

Trán Jiyong gân xanh nổi từng lằn, thở phì phò, thứ nhất vì tìm phòng quá mệt thứ hai tìm được phòng chứng kiến thằng nhóc theo đuổi Jisoo khá lâu ôm khư khư con bé, làm anh muốn điên lên...mà anh hiểu lầm cũng đúng thôi, Jisoo anh biết trước giờ đâu có gần gũi ai quá mức như thế "thật sao!!"

Trán Jiyong gân xanh nổi từng lằn, thở phì phò, thứ nhất vì tìm phòng quá mệt thứ hai tìm được phòng chứng kiến thằng nhóc theo đuổi Jisoo khá lâu ôm khư khư con bé, làm anh muốn điên lên...mà anh hiểu lầm cũng đúng thôi, Jisoo anh biết trước giờ đâu có gần gũi ai quá mức như thế "thật sao!!"

"Chứ anh còn muốn chị ấy nói sao, mau buông tôi ra đi" cậu trai bị Jiyong bất ngờ đánh úp thì tỏ ra khó chịu.

"Tôi xin lỗi!!!"

Mọi chuyện được làm sáng tỏ, thái độ Jiyong cũng hòa hoãn dần, xin lỗi một câu với cậu nhóc, nhặt lấy túi đồ đang nằm dưới đất bỏ gọn lên bàn sau đó mới ngồi xuống một bên.

Cậu nhóc Mino đứng nhìn Jisoo thật lâu, sau đó chào một tiếng rồi ra về.

END CHAP 8

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia