16. bị lạc ¹
Ở lại chơi 1 lúc thì cũng đã đến 6h30. Lúc này, trời có hơi tối 1 xíu. Fuji mới nói:
• Này, có vẻ sắp tối rồi. Chúng ta đi về thôiHugo hỏi:
• Về luôn sao? Fuji đáp:
• Uhm, ở đây lúc tối cũng chả tốt đâu màJean bảo:
• Hay chơi thêm 1 chút đi. Chưa chơi đã màFuji nói:
• Cậu ham chơi quá rồi đấy, JeanJean lại nói:
• Ham chơi gì chứ? Mn cũng đâu muốn về?Pheng và White lên tiếng:
• Bọn tôi cũng muốn vềBiw, Jingjai, Maki cũng bảo:
• Phải đó. Bọn tôi cũng vậy
• Chúng ta có thể để hôm khác đi tiếp cũng dc mà
• Nên về thôi các cậuFuji lên mặt hỏi:
• Thấy chưa, Jean? Họ cũng muốn về mà. Jean quay lại hỏi các ae:
• Các cậu cũng chưa muốn về đúng k?Nhưng những gì Jean nhận lại chỉ là những ánh mắt, năn nỉ mong muốn đi về theo họ. Thấy vậy thì Jean câm nínSau đó, Jean nói:
• Ờ. Về thì vềFuji đắc ý bảo:
• Về thôi các cậuGiờ là gần 7h, trời sập tối. Mn k mang đèn pin nên chỉ đành lấy dt ra soi và bám vào nhau. Đi ra khỏi chỗ bơi, Fuji hỏi:
• Giờ ta đi đường nào để về vậy?Mn nhìn sang PennhungPheng. Nhưng họ k nhận dc câu trl như họ mong muốnPennhung bảo:
• Hình như, nãy ta đi đường này *chỉ bên trái*Còn Pheng thì bảo:
• Tôi nhớ là đường này mà *chỉ bên phải*Fuji mới nói:
• Ôi, nãy đi cũng lạc, giờ về còn k biết đường ra nữaWhite bảo Fuji:
• Cậu bình tĩnh đã nào, chúng ta cùng nhớ lại xem đã đi đường nào nhiềuThấy các bạn nói v thì Fuji cũng thôi kêu ca. Nhưng khổ nổi, k ai nghĩ đến việc sẽ bị lạc như vậy, họ còn chẳng mang quần áo đến để thay mà mỗi ng chỉ có 1 chiếc khăn. Đã vậy khi đi, ai cũng bị lạc rồi mới tìm thấy nhau, và đến nơi. Đây là đâu? Chính họ cũng còn chẳng biết, trời lại tối, giờ cho họ tìm đường ra còn khó hơn lên trờiHọ đứng suy nghĩ 1 lúc:
• Jean bảo, hay chúng ta chia nhau ra tìm đường đi?Nai cũng đồng ý với Jean:
• Ý đó hay đấyNhưng Fuji liền nói:
• Này các cậu, chúng ta đều k biết đường. Nếu 1 nhóm nào đó về dc thì chỉ là may mắn thôi, và nhóm còn lại thì sao? Ta tìm đường về xong quay lại kiếm họ ư? Biết tìm họ ở đâu dc chứ? Họ cũng sẽ đi lung tung tìm đường thôiWhite bảo:
• Fuji nói có lý đấy. Vậy giờ ta phải làm sao?Đột nhiên Maki nói:
• Vậy chúng ta đi cùng nhau. Không phải sẽ tốt hơn saoTibet cũng nói:
• Đúng đấy các cậu. Thay vì chia nhau ra thì ta sẽ đi cùng nhau. Đường này k đúng thì ta lại thử đường khácMn thấy có lý. Vậy là liền làm theo. Đầu tiên, họ đi cùng nhau bằng đường đi của Pennhung. Họ đánh dấu mỗi chỗ họ đi đến, để nếu như k tìm dc đường ra bằng lối đi đó, họ sẽ quay trở lại để đi đường mà Pheng chọnĐang đi thì đột nhiên Fuji hắt xì, có vẻ như do lạnh quá và người cô vẫn còn ướt* gthich cho mn hiểu: Fuji rất dễ bị cảm lạnh. Nếu sau 30p khi đi bơi hoặc bị dính nước mà cô còn chưa tắm hay ng cô còn chưa khô và sạch nước thì sẽ ốm ngay*Jingjai thấy thế, đi lại hỏi nhỏ Fuji:
• Cậu ổn k đó? Tôi sợ đêm nay nếu chưa về đến phòng thì cậu sẽ sốt mấtFuji trả lời:
• Tôi ổn Jingjai. Vừa đi dc 1 lúc thôi mà, tôi vẫn chịu dc đến khi về phòngJingjai nói tiếp:
• Hay cậu lấy khăn của tôi? Hoặc đổi khăn đi? Khăn tôi dày lắmFuji từ chối:
• Thôi Jingjai, đừng lo. Tôi nói thật đóJingjai lại nói:
• Nhưng mà.. Fuji..Đang nói thì Jean gọi:
• Fuji, Jingjai. 2 cậu làm gì mà đi sau vậy? K để ý là lạc đóFuji mới trả lời:
• Ờ, biết rồi biết rồi
• Jingjai, đi thôi, tôi lên trước nhé. đừng loJingjai cũng bất lực. Pheng thấy thế đj lại hỏi Jingjai:
• 2 cậu đang nói chuyện gì bí mật à?Jingjai bảo:
• Có gì đâu, Pheng. Tôi sợ Fuji lại bị cảm nữa. Lo cho cậu ấy và cậu ấy k quan tâm gìBiw nhảy vào hỏi:
• Hả? Ôi, biết vậy tôi mang 2 cái khăn điPheng, Jingjai hỏi:
• Cậu đâu ra vậy, Biw?Biw trả lời:
• Tôi đang đi nhưng thấy 2 cậu nói gì đó, nên tôi mới lại nghePheng bảo:
• Ờm. Nhưng có lẽ chúng ta nên chú ý đến Fuji ấy. Sợ cậu ấy chịu k nổi mất.Lúc này, Jean bảo:
• Ta đi được 30p rồi đó? Tôi chẳng hiểu mình đang đi đâu luôn. Tibet mới nói:
• Kiên nhẫn xíu đi, JeanĐột nhiên 1 cơn gió lạnh ập tới. Vì mn vẫn còn ướt sũng, nên ai nấy đều lạnh đến ớn cả người. Lúc này, Fuji đang đi cạnh White và Maki, 2ng đó cũng hiểu Fuji ntn nên họ đã đứng che gió cho FujiFuji than:
• Ôi, lạnh thế này. Rõ ràng đang mùa hè mà??Jean mới bảo:
• Hè thì hè, nhưng tối rồi thì vẫn có gió lạnh chứ.Nói thì vậy, nhưng Jean cũng đã để ý lúc nãy Fuji hắt xì, và bây giờ cô thì đang lạnh muốn cóng cả người. White đạp nhẹ vào vai Maki, rồi ra hiệu với Maki bằng ánh mắt rằng hãy để ý Fuji 1 chút, và hỏi xem liệu cậu ấy có cần thêm khăn kMaki hiểu nên hỏi nhỏ Fuji:
• Này, tôi hơi nóng. Cậu dùng khăn của tôi nhé?Fuji biết nên nói:
• Cậu dùng đi, Maki. Gió lạnh như này, cậu cũng co cả người vào kìa. Nhìn cậu đâu có nóng đâuWhite bất lực bảo Fuji:
• Cậu dùng khăn của chúng tôi đi. Bọn tôi vẫn ok. Bọn tôi lo cho cậu lắm đấyĐang đi, các chàng trai cứ nghe dc tiếng xì xào của các cô gái. Họ thắc mắc rằng liệu các cô gái đang nói gì về mình hả. Nhưng chỉ có mình Jean là có vẻ như đã hiểu câu chuyện của họ. Jean cũng lo lắng nhìn về phía Fuji, chẳng hiểu sao lúc này, cậu rất sợ Fuji sẽ bị cảm và kiệt sức mất.Jean nhìn Fuji 1 lúc lâu rồi lại nói:
• Chúng ta có nên quay lại đi đường kia k? Đường này có lẽ k ra dc r và tôi thấy có 1n số ng cũng chịu hết nổi rồi.Nai hỏi:
• Ai vậy? White à?White mới nói:
• K phải tôi đâuSau đó cô đưa ánh mắt về phía Fuji. Mn cũng ngầm hiểu nhưng k nói vì sợ Fuji nghĩ mình là gánh nặng. Còn Fuji vì sợ mình ảnh hưởng đến mn nên liền nói:
• Ai k nổi vậy. Haizz.. ta đi tiếp đi k cần đổi đâu. Vẫn ch xác định dc đường này đúng hay k mà.Jean mới hỏi:
• Liệu đi tiếp cậu sẽ chịu nổi chứ? Cậu đâu cần cố như thế? Bọn tôi đều hiểu cho cậu mà?Mek cũng nói:
• Phải đó, Fuji. Cậu k cần cố đến vậyKwan mãi k lên tiếng thì cô cũng đã nói:
• Fuji à, đừng cứng đầu nữa dc k? Tôi xin đóMaki và White cũng bảo:
• Fuji à..Fuji cũng bất ngờ. Nhưng cô vẫn cố nói:
• Tôi chịu dc, ta cứ đi đường này đi. Hãy chắc chắn là nó k về dc thì ta mới nên đổi đi đường khác chứThấy thế, Tibet bảo:
• Vậy nếu cậu k chịu nổi nữa thì hãy nói nhé? Đừng giấu chúng tôiPennhung lại bảo:
• Vậy ta đi tiếp nhéVừa đi Jean vừa nghĩ:
• Sao cậu ta phải cứng đầu như vậy chứ?? Haizz lỡ cậu ta.. bị..
• Mà khoan! Mình đang cho co cậu ta à? Ô k thể nào. Chỉ là cảm giác khi mình lo cho ng bạn của mình thôi đúng k?
• Chắc là vậy rồiMn vẫn cứ đi tiếp, nhưng đã 8h rồi. Tình hình khá căng thẳng, ở đây vừa tối, vừa lạnh, lại rất âm u đáng sợ. Giờ đây k chỉ 1 mình Fuji chịu k nổi nữa, mà 1 số bạn các cũng đã dần thấm mệt rồi.*het r mn ạ. chac gần tối hoặc đến tối t mới ra chap tiếp ạ*
• Này, có vẻ sắp tối rồi. Chúng ta đi về thôiHugo hỏi:
• Về luôn sao? Fuji đáp:
• Uhm, ở đây lúc tối cũng chả tốt đâu màJean bảo:
• Hay chơi thêm 1 chút đi. Chưa chơi đã màFuji nói:
• Cậu ham chơi quá rồi đấy, JeanJean lại nói:
• Ham chơi gì chứ? Mn cũng đâu muốn về?Pheng và White lên tiếng:
• Bọn tôi cũng muốn vềBiw, Jingjai, Maki cũng bảo:
• Phải đó. Bọn tôi cũng vậy
• Chúng ta có thể để hôm khác đi tiếp cũng dc mà
• Nên về thôi các cậuFuji lên mặt hỏi:
• Thấy chưa, Jean? Họ cũng muốn về mà. Jean quay lại hỏi các ae:
• Các cậu cũng chưa muốn về đúng k?Nhưng những gì Jean nhận lại chỉ là những ánh mắt, năn nỉ mong muốn đi về theo họ. Thấy vậy thì Jean câm nínSau đó, Jean nói:
• Ờ. Về thì vềFuji đắc ý bảo:
• Về thôi các cậuGiờ là gần 7h, trời sập tối. Mn k mang đèn pin nên chỉ đành lấy dt ra soi và bám vào nhau. Đi ra khỏi chỗ bơi, Fuji hỏi:
• Giờ ta đi đường nào để về vậy?Mn nhìn sang PennhungPheng. Nhưng họ k nhận dc câu trl như họ mong muốnPennhung bảo:
• Hình như, nãy ta đi đường này *chỉ bên trái*Còn Pheng thì bảo:
• Tôi nhớ là đường này mà *chỉ bên phải*Fuji mới nói:
• Ôi, nãy đi cũng lạc, giờ về còn k biết đường ra nữaWhite bảo Fuji:
• Cậu bình tĩnh đã nào, chúng ta cùng nhớ lại xem đã đi đường nào nhiềuThấy các bạn nói v thì Fuji cũng thôi kêu ca. Nhưng khổ nổi, k ai nghĩ đến việc sẽ bị lạc như vậy, họ còn chẳng mang quần áo đến để thay mà mỗi ng chỉ có 1 chiếc khăn. Đã vậy khi đi, ai cũng bị lạc rồi mới tìm thấy nhau, và đến nơi. Đây là đâu? Chính họ cũng còn chẳng biết, trời lại tối, giờ cho họ tìm đường ra còn khó hơn lên trờiHọ đứng suy nghĩ 1 lúc:
• Jean bảo, hay chúng ta chia nhau ra tìm đường đi?Nai cũng đồng ý với Jean:
• Ý đó hay đấyNhưng Fuji liền nói:
• Này các cậu, chúng ta đều k biết đường. Nếu 1 nhóm nào đó về dc thì chỉ là may mắn thôi, và nhóm còn lại thì sao? Ta tìm đường về xong quay lại kiếm họ ư? Biết tìm họ ở đâu dc chứ? Họ cũng sẽ đi lung tung tìm đường thôiWhite bảo:
• Fuji nói có lý đấy. Vậy giờ ta phải làm sao?Đột nhiên Maki nói:
• Vậy chúng ta đi cùng nhau. Không phải sẽ tốt hơn saoTibet cũng nói:
• Đúng đấy các cậu. Thay vì chia nhau ra thì ta sẽ đi cùng nhau. Đường này k đúng thì ta lại thử đường khácMn thấy có lý. Vậy là liền làm theo. Đầu tiên, họ đi cùng nhau bằng đường đi của Pennhung. Họ đánh dấu mỗi chỗ họ đi đến, để nếu như k tìm dc đường ra bằng lối đi đó, họ sẽ quay trở lại để đi đường mà Pheng chọnĐang đi thì đột nhiên Fuji hắt xì, có vẻ như do lạnh quá và người cô vẫn còn ướt* gthich cho mn hiểu: Fuji rất dễ bị cảm lạnh. Nếu sau 30p khi đi bơi hoặc bị dính nước mà cô còn chưa tắm hay ng cô còn chưa khô và sạch nước thì sẽ ốm ngay*Jingjai thấy thế, đi lại hỏi nhỏ Fuji:
• Cậu ổn k đó? Tôi sợ đêm nay nếu chưa về đến phòng thì cậu sẽ sốt mấtFuji trả lời:
• Tôi ổn Jingjai. Vừa đi dc 1 lúc thôi mà, tôi vẫn chịu dc đến khi về phòngJingjai nói tiếp:
• Hay cậu lấy khăn của tôi? Hoặc đổi khăn đi? Khăn tôi dày lắmFuji từ chối:
• Thôi Jingjai, đừng lo. Tôi nói thật đóJingjai lại nói:
• Nhưng mà.. Fuji..Đang nói thì Jean gọi:
• Fuji, Jingjai. 2 cậu làm gì mà đi sau vậy? K để ý là lạc đóFuji mới trả lời:
• Ờ, biết rồi biết rồi
• Jingjai, đi thôi, tôi lên trước nhé. đừng loJingjai cũng bất lực. Pheng thấy thế đj lại hỏi Jingjai:
• 2 cậu đang nói chuyện gì bí mật à?Jingjai bảo:
• Có gì đâu, Pheng. Tôi sợ Fuji lại bị cảm nữa. Lo cho cậu ấy và cậu ấy k quan tâm gìBiw nhảy vào hỏi:
• Hả? Ôi, biết vậy tôi mang 2 cái khăn điPheng, Jingjai hỏi:
• Cậu đâu ra vậy, Biw?Biw trả lời:
• Tôi đang đi nhưng thấy 2 cậu nói gì đó, nên tôi mới lại nghePheng bảo:
• Ờm. Nhưng có lẽ chúng ta nên chú ý đến Fuji ấy. Sợ cậu ấy chịu k nổi mất.Lúc này, Jean bảo:
• Ta đi được 30p rồi đó? Tôi chẳng hiểu mình đang đi đâu luôn. Tibet mới nói:
• Kiên nhẫn xíu đi, JeanĐột nhiên 1 cơn gió lạnh ập tới. Vì mn vẫn còn ướt sũng, nên ai nấy đều lạnh đến ớn cả người. Lúc này, Fuji đang đi cạnh White và Maki, 2ng đó cũng hiểu Fuji ntn nên họ đã đứng che gió cho FujiFuji than:
• Ôi, lạnh thế này. Rõ ràng đang mùa hè mà??Jean mới bảo:
• Hè thì hè, nhưng tối rồi thì vẫn có gió lạnh chứ.Nói thì vậy, nhưng Jean cũng đã để ý lúc nãy Fuji hắt xì, và bây giờ cô thì đang lạnh muốn cóng cả người. White đạp nhẹ vào vai Maki, rồi ra hiệu với Maki bằng ánh mắt rằng hãy để ý Fuji 1 chút, và hỏi xem liệu cậu ấy có cần thêm khăn kMaki hiểu nên hỏi nhỏ Fuji:
• Này, tôi hơi nóng. Cậu dùng khăn của tôi nhé?Fuji biết nên nói:
• Cậu dùng đi, Maki. Gió lạnh như này, cậu cũng co cả người vào kìa. Nhìn cậu đâu có nóng đâuWhite bất lực bảo Fuji:
• Cậu dùng khăn của chúng tôi đi. Bọn tôi vẫn ok. Bọn tôi lo cho cậu lắm đấyĐang đi, các chàng trai cứ nghe dc tiếng xì xào của các cô gái. Họ thắc mắc rằng liệu các cô gái đang nói gì về mình hả. Nhưng chỉ có mình Jean là có vẻ như đã hiểu câu chuyện của họ. Jean cũng lo lắng nhìn về phía Fuji, chẳng hiểu sao lúc này, cậu rất sợ Fuji sẽ bị cảm và kiệt sức mất.Jean nhìn Fuji 1 lúc lâu rồi lại nói:
• Chúng ta có nên quay lại đi đường kia k? Đường này có lẽ k ra dc r và tôi thấy có 1n số ng cũng chịu hết nổi rồi.Nai hỏi:
• Ai vậy? White à?White mới nói:
• K phải tôi đâuSau đó cô đưa ánh mắt về phía Fuji. Mn cũng ngầm hiểu nhưng k nói vì sợ Fuji nghĩ mình là gánh nặng. Còn Fuji vì sợ mình ảnh hưởng đến mn nên liền nói:
• Ai k nổi vậy. Haizz.. ta đi tiếp đi k cần đổi đâu. Vẫn ch xác định dc đường này đúng hay k mà.Jean mới hỏi:
• Liệu đi tiếp cậu sẽ chịu nổi chứ? Cậu đâu cần cố như thế? Bọn tôi đều hiểu cho cậu mà?Mek cũng nói:
• Phải đó, Fuji. Cậu k cần cố đến vậyKwan mãi k lên tiếng thì cô cũng đã nói:
• Fuji à, đừng cứng đầu nữa dc k? Tôi xin đóMaki và White cũng bảo:
• Fuji à..Fuji cũng bất ngờ. Nhưng cô vẫn cố nói:
• Tôi chịu dc, ta cứ đi đường này đi. Hãy chắc chắn là nó k về dc thì ta mới nên đổi đi đường khác chứThấy thế, Tibet bảo:
• Vậy nếu cậu k chịu nổi nữa thì hãy nói nhé? Đừng giấu chúng tôiPennhung lại bảo:
• Vậy ta đi tiếp nhéVừa đi Jean vừa nghĩ:
• Sao cậu ta phải cứng đầu như vậy chứ?? Haizz lỡ cậu ta.. bị..
• Mà khoan! Mình đang cho co cậu ta à? Ô k thể nào. Chỉ là cảm giác khi mình lo cho ng bạn của mình thôi đúng k?
• Chắc là vậy rồiMn vẫn cứ đi tiếp, nhưng đã 8h rồi. Tình hình khá căng thẳng, ở đây vừa tối, vừa lạnh, lại rất âm u đáng sợ. Giờ đây k chỉ 1 mình Fuji chịu k nổi nữa, mà 1 số bạn các cũng đã dần thấm mệt rồi.*het r mn ạ. chac gần tối hoặc đến tối t mới ra chap tiếp ạ*
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia