ZingTruyen.biz

[Izatake] Ngoại Tình

Chap 10: Trái tim rỉ máu

Kim_Quyen_1012

Một góc khuất của quán bar, nơi ánh đèn chỉ có thể cố gắng vươn tới được vài ba chùm sáng nhỏ đủ màu, phủ lên khuôn mặt người đàn ông. Izana vươn tay, tự mình rót thêm một ly rượu, rượu vang đỏ sánh lên thành ly, cực kỳ đẹp mắt.

Nâng ly trên tay một hơi uống cạn sạch, hắn ra hiệu cho bartender rót thêm rượu vào ly, cậu thiếu niên trẻ nhìn hắn một cái, sau đó cũng lưỡng lự rót đầy rượu vào. Hắn chưa chờ rượu được rót đầy đã giật lấy, một hơi uống cạn sạch.

Thiếu niên kia nhìn hắn chần chừ, sợ khách hàng say sẽ náo loạn quầy, nhìn một bộ dạng hắn thực sự là đã sắp say rồi.

- Vị này, hay là... không nên uống nữa? Tôi thấy anh hình như là sắp say rồi.

Izana làm như không nghe thấy, trực tiếp tự mình rót rượu. Miệng chai còn chưa rời khỏi thành ly đã bị một người vừa mới xuất hiện cướp mất, trực tiếp uống cạn. Izana ngẩng đầu nhìn người kia, khe khẽ nheo mắt.

- Ryuguji Ken?

Draken đặt ly rượu đã cạn xuống bàn, sau đó kéo ghế trực tiếp ngồi xuống cạnh Izana. Hắn làm như không muốn tiếp chuyện với anh, quay đầu tự mình rót một ly rượu.

Draken khẽ cười.

- Cậu là không muốn nói chuyện với tôi sao?

Izana hừ lạnh một tiếng, uống rượu.

- Tôi không muốn.

Draken nhìn hắn, pha thêm chút chế giễu mà cười.

- Bởi vì năm năm trước tôi đã mang Takemichi đi, cho nên cậu đã coi tôi là tình địch?

Izana không quay đầu, bàn tay cầm ly rượu thủy tinh trên mặt bàn nắm chặt lại.

Draken tất nhiên là nhìn ra, ánh mắt đậu lại trên năm đầu ngón tay đã trắng bệch khớp xương của hắn.

Izana đặt mạnh ly rượu xuống bàn, sau đó đứng dậy toan bước đi. Lại bị một câu nói bình thản của người phía sau làm khựng lại.

- Cậu thật sự không muốn biết Takemichi tại sao năm năm trước bỏ đi, năm năm sau lại quay lại sao?

Hắn quay đầu nhìn anh, đáy mắt chậm rãi thu lại. Draken vẫn vững vàng ngồi ở trên ghế, ánh đèn sáng tối chập chờn ở sau lưng.

Nếu mọi chuyện cứ như những dự liệu của Takemichi mà kết thúc đi, không phải tình yêu này người ta sẽ phải một đời hối tiếc?

Tuy rằng biết nếu như chính mình nói ra, cũng sẽ chẳng cứu vãn được gì cả, hơn nữa còn phá hủy tất thảy công sức của Takemichi suốt bấy lâu nay. Thế nhưng, tình yêu tuyệt vời mà cậu dành trọn cho người đàn ông này, đáng để hắn cả một đời này khắc sâu vào tâm khảm, cho tới tận lúc chết.
____________________________

Takemichi cúi rạp người, khó khăn ho một trận dữ dội. Draken vội vàng chạy tới, giúp cậu vỗ lưng.

- Takemichi... Takemichi...

Takemichi sau một hồi mới ngừng ho, cậu ngẩng đầu nhìn anh, khóe miệng chảy dài một vệt máu nhìn tới kinh hãi.

- Takemichi, em...?

Ánh mắt Takemichi đờ đẫn, Draken nhìn xuống bàn tay cậu, trong lòng bàn tay là một bụm máu tươi, nhìn tới đau mắt.

- Takemichi, chuyện gì vậy?

Takemichi tựa đầu vào thành giường, ngay cả máu ở khóe miệng cũng không buồn lau đi.

- Cũng đã được nửa tháng rồi, thường xuyên ho ra máu như vậy...

Draken nhìn cậu, nhìn tới đau lòng. Vết máu đỏ tươi trên làn da ngày càng xanh xao của cậu, khiến cho bất kỳ ai cũng không tránh được thương xót.

Người con trai đáng thương như vậy, tại sao ông trời lại nỡ nhẫn tâm với cậu như thế. Ngay cả tới lúc chết cũng phải một mình chết đi như vậy hay sao?

Draken vươn tay ôm lấy cậu, cực kỳ đau lòng mà nghẹn ngào.

- Takemichi, tại sao lại đáng thương tới thế này...

Takemichi hơi nghiêng đầu, tựa vào lòng anh không nói. Thực chất hai người bọn họ sớm đã xem nhau là anh em thân thiết, Takemichi gặp phải chuyện như thế này Draken tất nhiên cũng đau lòng.

Takemichi rũ mi, chậm chạp cười.

- Thật sự em rất sợ...

Draken đau lòng, ôm lấy cậu càng chặt hơn. Takemichi vờ như không phản ứng với cái siết tay của anh, tiếp tục nói.

- Không phải sợ chết, mà là cảm giác bản thân trải qua từng ngày cứ chờ đợi cái chết như vậy, sống không hề có niềm vui, không có ý nghĩa.

Draken gần như là muốn khóc.

- Takemichi à...

Takemichi rũ mi, giọt nước tinh khiết chảy ra trên gò má.

- Nếu biết trước trải qua những ngày tháng không có anh ấy đau khổ tới như vậy, em thà rằng năm năm trước ngay lúc đó chết đi.

Dừng một chút, Takemichi run lên, nấc nghẹn một tiếng.

- Nhưng nếu như anh ấy biết em sẽ chết đi như vậy, anh ấy cả đời này sẽ không quên được em, cả đời này cũng không thể hạnh phúc...

Draken bởi vì đứa em này ngốc tới như vậy mà nổi giận.- Vậy thì sao? Em lo nghĩ cho người khác như vậy, tự mình trở thành kẻ xấu xa, tự mình cũng không thể có được hạnh phúc. Takemichi, có đáng không em?

Takemichi ngẩng đầu, năm năm trước cậu cao thượng tự mình rời đi. Năm năm sau nhận ra, cho tới lúc chết cũng không có được dù chỉ là một nguồn hạnh phúc trong suốt năm năm dai dẳng đó.

Nhưng hiện tại thì sao? Hiện tại đã sợ hãi tới như vậy rồi, khi cửa từ thần mở ra trước mắt cậu lại không đủ can đảm mà do dự. Là cậu vừa không đủ cao thượng tự mình chết đi, vừa không đủ ích kỷ để khiến Izana cả đời nhung nhớ mình.

Suy cho cùng, cậu cũng chỉ là một con người bình thường mà thôi, cũng biết tủi thân cho chính mình, cũng khao khát thứ hạnh phúc không thể chạm tới đó. Đến lúc cửa tử thần mở ra trước mắt, cậu cũng sợ hãi mà run lên.

Draken nhìn cậu, nhìn thấy ánh mắt do dự của Takemichi. Sau đó vươn tay, nhẹ nhàng xoa đầu cậu.

- Vậy thì quay trở lại đi, trước khi chết hãy tự mình có được hạnh phúc dù chỉ một lần. Để tới khi chết đi rồi, em vẫn có được một đoạn hồi ức đẹp nhất.

Ít ra suốt năm năm này, em đã không sống vô nghĩa như vậy.
________________________

Và đúng như Draken nói, ít ra cậu cũng đã không sống vô nghĩa suốt năm năm. Khoảng thời gian sống bên Izana không dài, nhưng đủ để Takemichi nhận ra năm năm qua cậu đã không sống vô nghĩa, đủ để cậu có được những giây phút hạnh phúc nhất của cuộc đời.

Takemichi thả mình ở trên giường, quay đầu nhìn một lượt căn phòng trắng tinh bày đầy những bức họa giữa hai người bọn họ. Từng hồi bọn họ ở bên nhau, đều được Takemichi tỉ mỉ lưu lại trong những bức vẽ. Izana đứng trước bàn làm việc, Izana đứng bên những chậu hoa tiểu quỳnh, Izana nằm nghiêng trên gối nhắm mắt ngủ, Izana ở sau bàn bếp nấu bữa sáng...

Và thật nhiều, thật nhiều những hình ảnh của Izana, những ánh nhìn, vòng tay ấm áp của hắn đều được cậu vẽ lại, hồi ức đẹp nhất trong đời chất đầy cả một căn phòng của hai người bọn họ. Với những năm tháng họ ở bên nhau, cùng nhau nằm trên chiếc giường lớn này, tất cả đều là hồi ức đẹp nhất.

Nếu như chết đi trong căn phòng đầy ắp hình ảnh của hắn thế này, ít ra cậu cũng có thể mãn nguyện, đâu đó trong tâm trí từng khoảng kí ức hạnh phúc lúc họ ở bên nhau tràn ngập cậu.

Takemichi quay đầu, ở giá vẽ tranh vẫn còn một bức họa dang dở, bức họa cậu vẽ suốt năm năm qua. Bức họa vẽ nên ước nguyên lớn nhất trong đời cậu, một ước nguyện vĩnh viễn không bao giờ trở thành hiện thực.

.

Kurokawa lão gia một tay chống gậy, một tay bám chặt vào lưng ghế, tức giận gào lên.

- Kurokawa Izana!

Hắn dừng bước, không quay đầu nhìn lại, bóng lưng thẳng tắp.

- Mày còn dám điên cuồng như vậy sao? Công ty bỏ bê, vợ cũng bỏ mặc. Đứa con trai đó có gì tốt? Mày lại có thể vì nó mà điên cuồng như vậy?

Izana đứng lặng người, một khắc cũng không quay đầu nhìn lại. Bàn tay đang buông ở bên hông bất chợt nắm chặt lại, ngón tay trắng bệch ra.

- Cậu ấy... so với người khác chẳng có gì tốt. Điều tốt duy nhất là yêu con hơn tất thảy mọi thứ trên đời, chỉ cần nhìn thấy con được hạnh phúc cậu ấy sẵn sàng một mình gánh lấy hết mọi khổ đau. Ba nói xem, người như vậy... có đáng để con vì cậu ấy mà từ bỏ tất cả hay không?

Lão gia ngậm miệng, tức giận tới ngay cả tay cũng run lên. Phu nhân vội bước qua chồng mình, chạy tới níu lấy tay con trai.

- Izana, đừng như vậy. Con bây giờ là người đã có gia đình, không thể tùy ý làm càn nữa. Nào, nghe mẹ. Còn vợ của con nữa, con hãy quay lại nhìn vợ của con đi, đừng như vậy.

Hắn chậm chạp quay đầu, Ha Areum đang đừng ở bậc cầu thang, lặng lẽ nhìn hắn. Người con gái này, vẫn dịu dàng tới nhu nhược như vậy, ở giờ khắc này cũng chỉ biết lặng lẽ nhìn, nước mắt lăn dài trên gò má.

Hắn nhìn cô, rũ mi buông một tiếng.

- Xin lỗi.

Hắn nói rồi quay người bỏ đi, mặc cho tiếng gọi của Phu nhân ở phía sau vẫn không ngừng gào gọi. Ha Areum buông tay khỏi thành cầu thang, trực tiếp ngồi bệt xuống bậc đá.

Hắn đi rồi, bóng hình mà cô luôn đuổi theo khuất xa khỏi tầm mắt. Kéo theo đó là tình cảm đơn phương của cô cũng sụp đổ, mọi đau thương dằn vặt một tiếng xin lỗi có thể đủ sao?

Izana, anh thật tàn nhẫn.

.

Izana điên cuồng lái xe tới nhà cũ của Takemichi, cửa vẫn không cài. Hắn xông vào trong, lớn tiếng quát.

- Takemichi ra đây mau! Hanagaki Takemichi!

Hắn như kẻ điên, điên cuồng đập phá đồ đạc trong căn nhà trước kia của Takemichi. Từ ly thủy tinh, bình hoa, bàn ghế đều bị hắn đập nát, ngay cả gương cũng bị hắn đấm nứt ra.

- Takemichi, tại sao lừa dối anh? Tại sao đối xử với anh như vậy?

Izana gào lên, đứng sững ở giữa phòng, hai tay buông thõng xuống, máu từ vết thương do đập đồ từ khớp tay nhỏ xuống sàn.
Nhưng tất cả, mọi thứ xung quanh hoàn toàn yên tĩnh. Dù hắn có gào thét, có náo loạn tới cỡ nào người kia cũng không chịu xuất hiện. Hắn gục xuống, đầu gối đập vào sàn nhà lạnh lẽo thô cứng. Chẳng có bất kỳ cảm giác gì cả, tim hắn đang nứt ra, rỉ máu.

Takemichi, tại sao có thể như vậy. Thà rằng cậu là người phản bội hắn, thà rằng chính cậu làm hắn tổn thương rồi quay bước rời đi, thì chính hắn cho dù thế nào cũng có thể tha thứ, có thể đón nhận.

Vậy vì cớ gì, lại là vì cái lý do kia.

Tim hắn, so với lúc Takemichi phản bội hắn mà quay bước đi còn đau hơn gấp bội. Đau, tới không thở được.

Bên ngoài cửa có tiếng bước chân, từng bước từng bước tiến lại gần. Cho tới khi người đó đứng ngay sau lưng hắn, chậm rãi mở lời.

- Izana...

_______

Chap sau nữa là end fic

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz