ZingTruyen.Asia

Into1 Huong Thuy

19.

"Tiểu Cửu, Tiểu Cửu tỉnh lại đi!"

"Tiểu Cửu!"

"Tiểu Cửu!"

Thật ồn.

Cao Khanh Trần chỉ cảm thấy cả người nóng cực kỳ, giống như bị nham thạch nóng bỏng vây quanh, nóng rực khiến cậu không thở nổi, những chất lỏng kia như một con rắn lửa gặm cắn xương cốt cậu, chui vào trong lòng, len lỏi trong từng mạch máu.

Thế nhưng cũng lạnh vô cùng, giống như rơi vào hầm băng, năm giác quan đều bị đóng băng, không nghe thấy cũng nhìn không rõ, chỉ cảm thấy lạnh run, muốn rời khỏi ngọn núi tuyết này, cầu một cái ôm ấm áp.

Rõ ràng cậu nghe thấy, Lưu Vũ đang gọi mình, Lâm Mặc cũng đang gọi mình, Santa, Bá Viễn, Riki...

Họ đang gọi cậu.

Hét lên "Cao Khanh Trần".

Cậu muốn hỏi.

Tại sao mọi người không gọi "Doãn Hạo Vũ"?

"Tiểu Cửu."

Cao Khanh Trần dựa vào Lưu Vũ, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, ngẩng đầu nhìn thấy đôi mắt Lưu Vũ khóc đến đỏ bừng, giơ tay lên, sờ sờ mặt Lưu Vũ.

"Kỳ phát tình của anh đến rồi, em tiêm thuốc ức chế cho anh, nhưng anh run rẩy không ngừng, cứ đổ mồ hôi, miếng dán ức chế ướt hết miếng này tới miếng khác, em liên tục thay cho anh, thế nhưng... Nhưng... "

Cao Khanh Trần lau nước mắt trên mặt Lưu Vũ, nước mắt không ngừng rơi xuống, cậu liền dùng ngón tay cái từng chút từng chút lau đi.

"Em còn nghĩ, em nghĩ anh cũng xảy ra chuyện!"

Lưu Vũ cuối cùng vẫn không nhịn được, "Người lớn" bình tĩnh nhất trong nhà, rốt cuộc khóc như một đứa trẻ.

Cao Khanh Trần không nói gì, chỉ ngồi dậy, ôm Lưu Vũ vào lòng, dùng thân thể che mặt Lưu Vũ lại, mặc kệ quần áo trên người bị nước mắt làm ướt.

Đợi đến khi Lưu Vũ ngừng khóc, từ trong ngực Cao Khanh Trần ngẩng đầu nhìn.

Cậu thấy hốc mắt Cao Khanh Trần khô khốc.

"Tiểu Cửu......"

Lưu Vũ giật mình, cậu vươn tay lại không dám chạm vào mặt Cao Khanh Trần.

"Tiểu Vũ, dẫn anh đi xem đứa bé đi."

20.

"Tiểu Cửu, có ổn không?"

Châu Kha Vũ đã lâu không chạm vào thuốc lá, gói thuốc này cũng không biết để trên xe từ lúc nào.

Châu Kha Vũ tùy ý phun ra một làn khói thuốc, làn khói xoay chuyển bay đi, người nhả khói lại bị sặc đến ho khan, khom lưng ho khan, sau đó giống như đứng không vững ngồi xổm trên mặt đất, ho muốn văng cả bộ phổi ra ngoài.

Khói rơi xuống đất và mùi thuốc lá lan rộng trong không khí. Chỉ một điếu thuốc như vậy, lại có thể bao phủ toàn bộ tòa nhà.

"Đi cùng Vũ ca, vừa rồi, đi thăm đứa bé."

Trương Gia Nguyên giẫm lên tàn thuốc, đứng bên lan can sân thượng ở tầng cao nhất.

"Nơi này thật sự rất cao, cả một vùng này, gần như đều có thể nhìn thấy."

Tang thi lẻ tẻ lang thang trên vùng đất hoang vắng ở xa xa, sau lưng là những tòa nhà cao tầng mọc san sát, hình ảnh này, hoang đường lại thê lương.

"Đúng vậy, cao như vậy, thằng bé làm sao dám chứ."

"Châu Kha Vũ."

Châu Kha Vũ lập tức xoay người lại, nước mắt nước mũi trên mặt lẫn lộn cùng một chỗ.

Cao Khanh Trần ôm đứa bé nhỏ xíu trên tay, thấy bộ dáng chật vật này của cậu, không nhịn được cúi đầu cong khóe miệng.

"Đi thôi, Châu Kha Vũ."

"Anh đi đâu!"

Châu Kha Vũ lập tức đứng lên, xông tới nắm chặt cổ tay Cao Khanh Trần.

Cao Khanh Trần ôm đứa nhỏ, bị Châu Kha Vũ mạnh mẽ kéo một cái, thân thể nhất thời không đứng vững, nhờ tay Châu Kha Vũ một mực túm chặt mới không ngã xuống, ngược lại là đứa bé trong ngực, có vẻ đã bị dọa liền lớn tiếng khóc lên.

"Anh không đi đâu cả."

Cao Khanh Trần cũng không tránh khỏi tay Châu Kha Vũ, dùng bàn tay vỗ nhẹ đứa nhỏ, lúc cúi đầu, lộ ra cái cổ sưng đỏ ngay cả miếng ức chế cũng không thể che được.

Đó là Cao Khanh Trần tự mình gãi, vào thời điểm thống khổ nhất.

"Chúng ta phải nhìn đứa trẻ lớn lên."

Đứa bé lại cười khúc khích, Cao Khanh Trần cũng cười theo.

"Trời sắp sáng rồi."

"Đi thôi."

21.

Họ đã mang theo cặp vợ chồng.

Cao Khanh Trần rất thích đứa nhỏ trắng nõn mũm mĩm này, cặp vợ chồng ngồi trên xe Santa, chẳng qua người lái đổi thành Riki.

Trận chiến vừa qua thật sự tiêu hao thể lực, Santa vẫn luôn xông lên phía trước lúc này cực kỳ mệt mỏi, ngồi ở ghế sau dựa vào Lưu Vũ.

"Tôi, chúng tôi không biết báo đáp cậu thế nào, nếu cậu nguyện ý, hãy đặt tên cho đứa nhỏ đi."

Cao Khanh Trần đang nghịch ngón tay đứa bé thoáng khựng lại, giây sau giống như chưa từng phát sinh chuyện gì, để đứa bé nắm lấy ngón tay cậu chơi đùa.

"Nhũ danh gọi là, Tinh Tinh* đi."

*Ngôi sao

Cậu không nói tên chính thức là gì, người đàn ông thấy cậu có vẻ không muốn nói chuyện nữa, nhớ tới chàng trai nhỏ trẻ nhất kia, cảm giác muốn rơi lệ.

"Tinh Tinh hay lắm, vô ưu vô lo." Mẹ của đứa trẻ cũng khóc sưng mắt, lúc này nhìn đứa nhỏ nằm trong ngực Cao Khanh Trần cười đến ngây thơ, khóe miệng mỉm cười nói.

Cao Khanh Trần ngẩng đầu, nhìn thoáng qua người phụ nữ bên cạnh.

Bầu trời bên ngoài thật tươi sáng.

Chiếc xe phía trước lại dừng lại.

Dựa vào ánh sáng ban ngày, họ thấy trạm xăng cách đó không xa.

"Phải đổ thêm dầu rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia