ZingTruyen.Top

hwando ; Hầu Ma

Chương 4

hellomyhana

" Ngươi là người hầu mới ? "

" Dạ vâng. "

Đạo Anh nhìn ra sân, hướng của cậu hai đang dồn ánh mắt tới. Một hồi cậu hai tiếp tục nhìn qua bàn thờ, không nói năng gì ngồi xuống ghế gỗ. Cuối cùng cậu cũng cất lời.

" Vào lấy khăn nước lau mặt và tay cho ta. "

Đạo Anh hơi giật mình trước giọng nói lạnh lẽo của cậu. Rồi nó cũng đi ngay. Dù cậu không có vẻ gì muốn "xử tội" nó nhưng có cơ hội lấy lòng thì dễ gì không thử, ai chắc rằng cậu sẽ không mách bà chủ chứ.

Nó đem lên một thao nước ấm pha chút thảo mộc cho da, mẹ nó nói rửa mặt thế này sẽ rất tốt. Đạo Anh lấy chiếc khăn nhúng vào nước rồi giắt một cái, trực tiếp đưa lên mặt cậu nhẹ nhàng lau. Mặt cậu vô cùng lạnh và có phần hơi trắng. Do là ban đêm nên nó cũng không nhìn rõ là trắng đến cỡ nào nhưng chắc là cậu đi đường xa mệt nên mặt thiếu sức sống đây.

" Cậu ơi, đường từ nước ngoài về đây xa há cậu, em chưa đi bao giờ nhưng nghe nói là xa lắm, trời đang trở lạnh nữa, chắc vậy nên mặt cậu mới trắng và lạnh hả, đúng là đi du học cực ghê. "

Cậu không trả lời nó, ánh mắt cậu vẫn vô hồn nhìn về phía bàn thờ Tô gia. Nó không dám nói nữa. Nó lại để ý một chuyện. Cậu thật sự rất đẹp. Cho tới hồi chiều thì nó thấy cậu ba là người đẹp trai nhất nó từng gặp nhưng bây giờ lại khác rồi. Ngũ quan người con trai này vô cùng hoàn hảo, nếu cậu hai ở đây sống không chừng nhiều cô tiểu thư xa gần vây lắm chứ ấy.

Nó bắt lấy tay phải của cậu để lau. Lòng bàn tay cậu có một vết sẹo lớn kéo dài từ đốt giữ ngón trỏ đến cổ tay. Đây cũng là lâng đầu nó thấy vết sẹo nào mà to như vậy, cũng muốn hỏi nhưng lại sợ cậu nên thôi. Chả hiểu sao nước rất ấm nhưng lau mãi mặt và tay cậu vẫn lạnh ngắt.

" Em xuống pha cho cậu tí trà nha, cậu đợi em xíu nghen. "

Nó sợ cậu lạnh nên quyết định pha cậu cái gì uống cho ấm bụng.

" Mà cậu thích trà đen hay trà gừ- "

Cậu đâu mất rồi. Nó vừa quay mặt lại đã không thấy cậu ngồi trên ghế, cái gì vậy. Nó nhìn ra sân cũng chẳng có bóng dáng cậu. Trong mấy giây cậu có thể đi đâu được chứ. Tự nhiên đầu nó đau, mắt nó thấy mờ đi, chỉ trong khoảng khắc nó ngã khuỵ xuống. Thao nước đổ ra sàn, Đạo Anh ngất bén.

" Đạo Anh, đậy đi em ! "

Một tiếng gọi kêu nó dậy. Nó thấy trời hơi sang sáng, chắc có khi vừa qua canh năm. Đầu nó vẫn nhứt vì đêm qua đập vào sàn, nó lấy tay xoa xoa đầu mình rồi nhìn sang người bên cạnh. Sao anh Quang lại ở đây ? Còn nó thì đang nằm trên nhà trước.

" Sao em lại ở trên này ? Một hồi ông bà dậy là không xong đâu ! "

Anh Quang cũng vừa tỉnh giấc, thấy nó không có trên giường tưởng nó dậy sớm ra ngoài trước rồi, anh đi kiếm nó nhưng anh ra bếp hay vườn tìm mãi cũng không thấy nó đâu. Chỉ còn nơi duy nhất là nhà trước, nhưng cậu ba chưa dậy nó ở trên đó làm gì. Linh cảm quá mạnh, anh cũng len lén lên trển, hốt hoảng thấy nó nằm trên sàn.

" À, đêm qua cậu hai về, em lên lau mặt và tay cho cậu, cái tự nhiên em lăn đùng ra luôn, em nhớ lúc đó em đâu có buồn ngủ lắm đâu ta ? "

Đạo Anh thắc mắc, song nó nhìn qua bộ bàn cậu hai ngồi. Hồi hôm qua rốt cuộc cậu đi đâu mà sao nó xĩu như vậy cũng không gọi dậy, bộ về nhà cái rồi đi Tây tiếp sao ?

Ngược lại với sự thắc mắc của Đạo Anh thì Triều Quang dường như biết được gì đó. Vẻ mặt hiện tại của anh vô cùng sợ hãi. Anh nắm lấy hai bên vai nó, hoảng loạn.

" Cậu hai về sao...cậu...cậu có làm gì em không...em có sao không ? "

" Dạ không anh. "

Anh Quang làm như cậu hai là ma ấy. Hôm qua cậu chỉ hơi lạnh lùng xíu chứ có chửi mắng gì nó đâu. Anh bảo nó đi vào phòng trong đi, đừng ở trên đây nữa.

" Dạ vậy để em dọn cái thao nước này. "

" Anh đã bảo mau đi đi mà, để đó anh dọn cho. "

Lần đầu nó thấy anh giận dữ đến vậy, chỉ có thể ngậm ngùi đi vào trong. Cả nhà đều ngủ say chỉ còn nó và anh vừa thức. Không gian Tô gia lúc này rất im lặng. Nó tính đợi khi cậu ba dậy sẽ kể cậu nghe chuyện nó gặp cậu hai nhưng cũng sợ cậu buồn tại cậu hai về mà không tới thăm cậu.

Khi trời đã lấp lóe những tia bình minh, sau khi dọn bữa sáng cho ông bà chủ thì nó theo chân bà Sang xuống bếp phụ làm việc, dù sao cậu ba vẫn chưa dậy nên nó có chút thời gian rãnh rỗi.

" Bà ơi bà, bà làm ở đây lâu như vậy chắc bà từng gặp cậu hai rồi mà hả ? "

Câu hỏi của nó khiến bà giật mình. Nó cũng thấy hơi vô nghĩa, bà Sang cũng đứng tuổi rồi, cậu hai chỉ mới đi học xa có năm năm, sao mà không từng tiếp xúc với cậu được. Song bà cũng dần bình tĩnh.

" Ừ. Hồi đó bà là bảo mẫu của cậu hai. "

Theo bà kể thì cậu Hoán từ bé đã lầm lì ít nói. Chắc đó cũng là lí do hôm qua cậu không nói gì với nó nhiều, đúng trái ngược với cậu Ân.

" Con cũng thấy cậu ít nói, hôm qua cậu về mà không có nói chuyện nhiều với con. "

" Hả... Cái gì ? Con gặp cậu hai Hoán ? "

" Dạ, nửa đêm qua lúc ăn xong con gặp cậu ở nhà trên, cậu còn kêu con chuẩn bị nước rửa tay và lau mặt cho cậu nữa. Con nom thấy cậu mặt mày xanh xao lạnh ngắt à. Nhưng mà cậu đẹp thiệt há bà, rất đẹp luôn. "

Đạo Anh cười cười. Nhưng bà Sang mặt không còn một giọt máu.

" Vậy...vậy cậu có nói gì với con nữa không ? "

" Hình như không á bà, con lau mặt rửa tay cho cậu xong quay qua quay lại không thấy cậu đâu luôn, mà cũng lạ ha bà tự nhiên cậu biến mất, sau đó con ngất ra sàn tới sáng luôn bà. "

Bà thở hổn hển không thể giữ được bình tĩnh. Nó nghe bà kêu trời ơi rồi chạy lên nhà lớn báo cho bà Tô gì đó. Một lát bà xuống tìm nó, nắm tay nó khóc thút thít.

" Ôi thương thằng bé còn nhỏ dại vậy mà... "

Nó đột nhiên thấy khó hiểu. Cậu hai đi học xa về thăm nhà thì có gì mà bà Sang sợ vậy. Nó cũng để ý khi tối qua cậu hai bất thình lình biến mất thì sáng nay chả gặp lại cậu. Nó hỏi bà Sang, sao cậu về mà mọi người sợ vậy. Sáng nay anh Quang nghe xong cũng quýt người, lạ lùng thật.

" Trời đất ơi, cậu hai không có đi học đâu hết. Bà chủ nói dối đó. Cậu chết từ năm năm trước rồi ! "

Câu nói của bà Sang làm Đạo Anh đứng người. Cái gì vậy ? Cậu hai chết là sao ? Đêm qua nó còn pha nước lau mặt cho cậu mà. Song nó từ từ nhận thức được chuyện gì đang diễn ra, ánh mắt đã ngập nước từ bao giờ.

" Bà ơi...bà nói sao...cậu hai...chết...chết hả ? "

" Ừ. Cậu hai đã chết lâu rồi, chuyện cậu đi học chỉ là bà Tô nói như thế để che đậy với mọi người trong thôn thôi. "

Người làm ở đây ít nhất cũng đã làm được năm năm, ai cũng đều biết chuyện cậu không còn sống nữa. Trong suốt khoảng thời gian đó bà Tô không nhận thêm người làm để tránh bàn tán ra vào việc nhà có người mất. Kiến Lam rất cấm kị tà ma, nên nhà ai vừa có đám tang những người khác trong thôn sẽ thường không tiếp xúc dù là nhà đó tốt hay xấu. Tô gia mấy đời làm ăn phát đạt bỗng dưng con trai họ mất, những điều phú quý đó cũng sẽ mất theo nên họ phải giữ bí mật để bảo toàn những mối làm ăn trong làng. Cậu hai những năm rồi chưa bao giờ hiện hồn lên quậy phá, mọi người cứ vậy cho qua chuyện, vờ như cậu đã đi học thật.

Ai ngờ đêm qua cậu lại về đây còn gặp ngay người hầu mới chưa biết chuyện. Đạo Anh lúc này khóc sướt mướt. Nó đã gặp ma thật rồi, đó là lí do phản ứng của bà Sang và anh Quang lại như thế.

" Đạo Anh lên đây ! "

Tiếng của chị Mai. Chị bảo bà Tô gọi nó. Phải, nó cũng có chuyện cần bảo với bà mà. Trong khi nó hoảng loạn thì bà vẫn bình thản nhâm nhi trà.

" Không cần lo lắng đến vậy, dù sao đó là người con phải hầu hạ ! "

" Hầu hạ...gì vậy bà...cậu hai là ma mà ? "

Bà để trên bàn sẵn cho nó tờ giấy cam kết hôm qua nó đã điểm chỉ. Bà chỉ vào một dòng nhưng nhưng nó cũng chẳng hiểu đó là gì. Bà bảo.

" Chỗ này không phải để ghi rằng con là người hầu riêng của lẫn cậu hai và cậu ba sao ? "

" Không đúng...hôm qua bà nói con chỉ là người hầu của cậu ba thôi mà. "

" Lời của ta nói chưa chắc đã đúng, nhưng giấy tờ là khác, điểm chỉ rồi thì phải thực hiện. "

Đó là lí do vì sao hôm qua bà thấy mừng thầm bởi vì nó không biết chữ. Thì ra những người trước kia tới đây làm đều một phần vì thời gian làm quá dài lại gò bó, cũng một phần vì thấy còn là phải làm hầu riêng cho hai người nên không đồng ý.

Nhưng bà ghi lên giấy như thế là đã muốn tìm hầu cho ma thật sao ? Nhưng tại sao cơ chứ cậu hai chết rồi thì cần hầu làm gì. Nó khóc thút thít, ánh mắt vô cùng giận dữ.

" Vì tôi không biết chữ mà bà dám lừa tôi điểm chỉ lên cái bản cam kết này ! Chắc chắn nhà này có ma là thật, chuyện hôm qua chị Tì bị nhập cũng trong dự đoán của bà chứ gì. "

" Hiểu vậy là tốt. Ngươi nên biết cái cam kết này là do Tô gia ta làm, ngươi nói Tô gia có quỷ ám. Vậy chắc ngươi cũng hiểu nếu không thực hiện theo nó thì sẽ nhận kết cục gì rồi chứ ? "

Bà cũng không để yên. Dùng tông giọng hung dữ nói với nó. Nó hình dung ra được chuyện gì, có lẽ bà thương cậu hai còn nhỏ nhưng mất sớm nên đã làm gì đó để giữ hồn phách cậu ở lại trong Tô gia. Nó nghiến răng, câm phận.

" Tôi ghét cái Tô gia này, tôi tin những chuyện bà đã làm, việc bà lừa tôi sẽ phải nhận quả báo. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho Tô gia, đặc biệt là bà và con ma đó. "

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top