ZingTruyen.Top

hwando ; Hầu Ma

Chương 16

hellomyhana

Đạo Anh cố tình dậy sớm hơn một chút. Để lát nữa khi mọi người dậy rồi ra đầu phía Đông quét dọn thấy nó đi từ đó thì không hay cho lắm, Đạo Anh không muốn có quá nhiều sự độc đoán đến từ những người làm.

Đạo Anh lang thang trong vườn người làm. Nó không thường ra đây lắm, một phần vì suốt ngày đi theo cậu ba cậu toàn dẫn nó vào phòng hoặc ra vườn lớn thôi cũng không còn nhiều thời gian để đi sang mấy nơi này, một phần vì sợ cái không khí lạnh lẽo ở đây. Nhưng vườn người làm không hẳn quá rộng, vì vậy Đạo Anh vẫn có thể dễ dàng nhớ được những góc hay chi tiết của vườn dẫu cho không hay tới.

"Có vẻ sống thoải mái quá nhỉ ?"

Bà Tô đang ở sau lưng nó. Nó không biết bà vì cái gì mà đến đây sớm như thế. Nhưng nó vẫn cảm nhận được điều không lành ở bà. Bà Tô điên với cái ánh mắt chán ghét ấy của nó khi nhìn bà, lạnh lẽo và cô đôc khác hoàn toàn với ngày đầu bà gặp. Nhưng bà cũng vậy thôi, lúc trước nó cũng bị đánh lừa bởi cái vẻ ngoài thánh thiện ấy, có bao giờ nó ngờ rằng bà sẽ đối xử với nó như thế này đâu.

Đạo Anh không đáp lại mà tiếp tục hòa ánh mắt vào bầu trời đang ló những tia nắng đầu tiên. Còn bà thật sự rất tức giận. Nếu không phải vì cậu hai, chắc bà đã bóp chết thằng nhóc này ngay bây giờ rồi.

Bà suy ngẫm một lát rồi bỏ lên nhà lúc nào không hay. Hôm nay không hiểu sao bà lại dễ dàng bỏ qua cho nó, nó đã tưởng tượng ra biết bao tình cảnh bà sẽ kiếm chuyện với nó thế nào. Khi bà đi vào nhà trong thì mọi người cũng đã ở bếp chuẩn bị từ lâu.

Đạo Anh bắt đầu công việc với chuyện đem đồ ăn sáng cho cậu ba. Cậu nom thấy dạo này mặt nó hơi xanh nên đã đề nghị chia cho nó chút cháo. Cháo thơm nhưng nó chả có tâm trạng ăn. Trái với vẻ u ám của nó, cậu ba hình như rất vui.

"Hôm qua tôi đã mơ thấy anh Hoán. Mơ thấy ngày bé anh dạy tôi chữ. Thật sự rất vui."

Cậu ba dạo này rất hay nằm mơ thấy những kí ức năm xưa về cậu hai. Đạo Anh cũng để ý hôm nay cậu ba không phải học ở Hoa Vương cho nên ăn sáng rất từ tốn. Nhìn gương mặt có chút vui vẻ đan xen tiếc nuối khi cậu ba kể về giấc mơ gặp anh trai là nó biết cậu nhớ cậu hai.

"Có lẽ cậu hai cũng đang rất nhớ cậu. Em nghĩ là cậu ấy sẽ sớm về với cậu thôi."

Cậu ba nghe xong thấy được an ủi phần nào liền khẽ cười. Đạo Anh lại thất vọng về chính bản thân khi nói câu ấy, nó đang là tạo thêm hi vọng cho cậu ba, nó biết rõ hơn ai hết làm sao mà cậu hai có thể về được.

"À, Đạo Anh đã nghe chuyện chị Mai phát điên chưa ? Hôm qua tôi nghe mấy người cùng phòng với chị ấy than phiền rằng dạo này chị ấy cứ hay tỉnh giấc vào nửa đêm rồi la hét khóc lóc. Có khi chị Mai không chịu ra ngoài, có lúc lại chạy lang thang ở vườn. Kì lạ thật ha !"

"Chị ấy như thế sao, mấy hôm nay em không để ý."

Cậu ba bảo có thể do áp lực, vì hồi đó cũng có vài trường hợp làm việc quá sức mà suy nhược cơ thể dẫn đến tình trạng có vấn đề về thần kinh. Dù cho bây giờ Tô gia đã phân chia công việc vừa sức hơn và cũng đã hỗ trợ cho nghỉ ngơi mỗi khi người làm bị bệnh nhưng cũng không ngờ vẫn có trường hợp như chị Mai.

"Tôi nghe nói bà Sang đã gọi đại phu đến để khám cho chị Mai nhưng chị ấy nhất quyết không cho vào. Bây giờ cũng chưa biết giải quyết sao cả."

Đạo Anh thấy kì lạ. Hôm qua khi đi xuống nhà sau đã thấy chị Mai đi lên phòng bà Tô. Lúc ấy nó vẫn chưa biết chuyện dạo này chị không bình thường nên không để ý lắm vì thấy mọi khi chị vẫn hay lên nhà trên hầu bà. Lúc đó chị nhìn không có vẻ gì là bị điên đâu.

"À mà Đạo Anh đã quen với cậu Vũ lâu chưa ?"

Câu hỏi của cậu ba kéo Đạo Anh khỏi những luồng suy nghĩ rắc rối ấy.

"Không hẳn là quen đâu, ngày xưa ở cùng quê nên biết cậu ấy thôi."

Tạm thời quên vụ chị Tì. Cuộc trò chuyện của nó với cậu ba hiện tại chỉ xoay quanh Trình Vũ. Cậu ba thân với cậu Vũ lắm nên nó không dám bày tỏ ý kiến rằng mình không có ấn tượng tốt với cậu Vũ.

"Cậu biết về em gái cậu Vũ chứ ?"

"Một chút. Vì mẹ cậu Vũ mất rồi nên bà hai của Phác gia rất có thế lực trong nhà. Có vẻ vì lẽ đó nên cậu Vũ không thích cô hai ấy."

Trình Vũ từ nhỏ đã không ưa nổi Thiên Kim cho nên hiếm khi nhắc về cô. Hồi còn ở quê nghe kể rằng cho dù có chạm mặt nhau Trình Vũ cũng sẽ giả vờ không biết Thiên Kim, tệ hơn sẽ là chế giễu ra mặt. Nhưng không hiểu vì sao hôm qua Trình Vũ lại sang tận đây để hỏi về cậu hai cho Thiên Kim nữa. Phác gia cũng thật kì lạ.

Ngày mai là diễn ra tiệc hội. Dự tính năm nay sẽ lớn hơn mọi năm, lại còn là bữa cuối để chuẩn bị, trong nhà lại càng thêm bận rộn.

Mỗi khi có thời gian rảnh, Đạo Anh cũng xuống bếp phụ mọi người. Nó nghe loáng thoáng vài người mắng chị Mai do chị ấy lắm lúc không ổn cứ nhốt mình trong phòng.

Dù nó không thích chị Mai thật nhưng vẫn thấy lo lắng cho chị. Anh Quang nói có thể là do mấy hôm nay công việc nhiều quá nên thành ra áp lực thôi.

Buổi chiều cậu ba theo ông Tô xuống phố mua ít đồ. Nó cũng ra vườn giúp anh Quang hái rau. Không hiểu sao dạo này ở vườn không khí càng ngày càng lạnh lẽo và tối tăm.

"Đạo Anh...Đạo Anh..."

Tiếng một cô gái gọi nó. Chị Mai đang đứng kế nó. Nó nhìn gương mặt chị. Chị thay đổi quá nhiều khiến nó giật mình, tay làm rơi rổ rau, miệng phải thốt lên trời ơi. Cái dạng này của chị còn ghê hơn cả chị Tì hôm bị nhập.

Gương mặt chị xanh xao, đầu tóc rối bù. Chị thở dốc không ngừng. Quầng mắt thâm đen. Chị quỳ xuống nước mắt tràn trề.

"Đạo Anh...tao xin lỗi...tao xin lỗi...mày hãy tha lỗi cho tao..."

"Hả ? Tha gì chứ ? Nè chị không sao chứ, chị nói gì vậy ?"

Khi nó bắt lấy cánh tay để đỡ chị dậy thì chị khóc to hơn, chị đẩy nó ra rồi chạy vào nhà trong.

Khi nó chạy vào thì đã không thấy chị Mai đâu nữa. Anh Quang nói lúc nãy có vào phòng để đưa cơm cho chị nhưng đã không thấy chị đâu. Nó biết chắc là khi nãy có chuyện gì đó khiến chị mất bình tĩnh rồi chạy ra tìm nó rồi.

"Nè Mai, tỉnh dậy đi, anh Quang ơi con Mai nó ngất ở ngoài đây."

Không biết bằng cách nào đó, chị Tì đã tìm thấy chị Mai ngất ở vườn nhà trước. Nghe tiếng gọi, anh và nó chạy ra để đỡ chị Mai vào. Kì lạ, vừa lúc nãy còn ra chỗ nó, bây giờ đã ngất ở đây. Nhưng nó cũng không muốn nghỉ nhiều, liền giúp anh Quang đưa chị Mai vào nghỉ ngơi.

"Ngươi sẽ phải trả giá !"

Đạo Anh tỉnh dậy bởi cơn ác mộng. Gọi là ác mộng chứ thật sự nó cũng không nhớ giấc mơ ấy là gì. Chút ít kí ức còn sót lại là ai đó hét vào nó, bảo phải trả giá.

Đạo Anh uống một ngụm nước rồi trở lại giường. Nó cố gắng nhắm mặt quên đi cái sợ khi nãy. Ngày mai có nhiều việc lắm, không được để mất ngủ.

Cậu hai nhìn chiếc khăn tay, hình như cậu suy nghĩ điều gì đó. Lưu Duật muốn rủ cậu đi đánh mạt chược nhưng sự trầm lặng của cậu hôm nay lại khiến hắn có chút yếu thế không dám nói.

"Này Duật, ngày mai tôi rời Tô gia được không ?"

"Cậu hỏi tôi làm chi. Với cái bản tính của cậu thì nếu tôi trả lời không thì cậu sẽ nghe theo mà không đi à ? Nhưng có việc gì đấy ?"

Khi mặt trời còn chưa ló dạng Đạo Anh đã dậy để phụ mọi người một tay. Nhà dưới không khác gì một cái phiên chợ. Anh Quang và chú Tuấn tất bật chuẩn bị kiệu cho ông bà Tô và cậu ba. Bận rộn nhất chắc là bà Sang, bà một bên chỉ dẫn mọi người làm bếp, một bên chuẩn bị tiền để rải.

Tô gia rộn ràng trong tiếng pháo nổ và hô hào của mọi người. Khi đã chuẩn bị đủ đồ lên kiệu thì ông bà Tô và cậu ba cũng chào tạm biệt mọi người để lên đường. Lần này tổ chức rộng hơn nên đường đi có lẽ sẽ xa. Bọn họ dự định sẽ băng đến khu làng ở gần một sườn núi. Nhằm mở rộng mở rộng mối quan hệ với bên đấy cũng thử chút mới mẻ.

Bởi ông bà Tô cần tiếp một lượng khách lớn đến dự tiệc hội nên cậu ba sẽ là người đi sang làng đó, cậu sẽ về muộn hơn ông bà Tô. Đạo Anh đang bày trí bàn ăn lên cho mọi người thì thấy anh Quang chạy nhanh vào. Tay chân anh cuốn quýt, anh thở gấp, miệng cứ lấp bấp.

"Thưa ông, bà, lúc kiệu cậu ba Ân đi ngang sườn núi dốc, cả đoàn đã trượt chân do địa hình, kiệu cậu rớt rồi...vẫn chưa tìm được cậu..."

Bà Tô nghe xong tin này bị đả kích, sốc đến thất hồn ngất xĩu ngay trên bàn ăn. Đạo Anh không tin vào tai mình, nó liên tục hỏi lại anh Quang rằng anh nói thật không. Ánh mắt nó tối lại, mọi âm thanh ồn ào của mọi người xung quanh chẳng còn lọt nổi vào tai nó nữa. Tuy không muốn thừa nhận, nhưng đáp lại nó chỉ có cái gật đầu đau lòng của anh. Khoảnh khắc ấy trái tim Đạo Anh như tan nát. 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top