ZingTruyen.Asia

HUNHAN......

Ngoại truyện: Kết thúc buồn.

giathanhnhan

Đôi lời.

Thực ra mới đầu mình dự là truyện sẽ có kết thúc như thế này. Nhưng thấy nó buồn quá, ko trọn vẹn nên ko viết. Bây h nổi hứng, ôm ấp trong lòng nên viết ra cho mấy bạn đọc.

Nhớ góp ý kiến cho mình nha.
-------------------------------------------------

Cũng đã bốn năm trôi qua, anh ko hề liên lạc hay hỏi thăm cậu, vì anh bít hiện h cậu đang sống rất hạnh phúc. Anh chẳng còn tư cách để níu kéo, Sehun vẫn như z.

Anh bắt đầu buổi sáng bằng một bát cháo trong nhà hàng, sau đấy là đến tập đoàn, rồi anh kết thúc một ngày của mình bằng một tách cafe. Cuộc sống của Sehun hiện h chỉ có hai màu trắng đen.

Lần đó anh cũng mún giữ Luhan bên mình nhưng lại ko thể, nên anh đã trả tự do cho cậu. Để cho Luhan rời xa anh. Sehun hiện h chẳng khác j một cái xác sống, chẳng ai có thể bít nụ cừi của anh như thế nào.
.
.
.
.
"Thưa chủ tịch, đã chuẩn bị xe rồi ạ". Kris vào văn phòng, cúi đầu thấp giọng.

"Diamond". Anh bỏ hồ sơ xuống, gịong nói lạnh lùng bao năm vẫn vậy.

Sehun đi phía trước, còn Kris thì đi phía sau, đến dưới nhà xe, anh nhanh chân chạy đến chỗ chiếc Lamborgini Huracan đang ở yên, cẩn thận mở cửa xe cho Sehun, sau đó tự mình ngồi vào ghế lái và chạy đến Diamond.

Xe chạy qua ngôi trường đại học mà Luhan đã từng học, anh vẫn còn nhớ, cái khuôn mặt nhỏ xinh đỏ hết lên khi anh đang khoác áo cho cậu. Bỗng nhiên anh cảm thấy thật vô vị, cuộc sống đúng là tẻ nhạt.

Xe đậu trước cửa nhà hàng, Kris nhanh chân chạy ra mở cửa xe cho Sehun, con ngừi đầy vẻ lạnh lùng đó đang định bước vào cửa thì đột nhiên có một bàn tay nhỏ bé kéo ống quần của anh lại, Sehun hơi giật mình, đột nhiên nhớ đến phản ứng của Luhan lần đầu tiên bước vào đây, cũng là như z, giữ chật lấy anh.

Lấy lại vẻ lạnh lùng và quay lại nhìn, lúc này anh mới thực sự ngạc nhiên, mọi hoạt động như ngừng lại.

Đó là một cậu bé khoảng chừng 3 tuổi, mặt mày lem luốc cùng sợ hãi. Đang nhìn anh đầy hy vọng, Sehun nhìn vào đôi mắt đó, sao nó có thể giống với đôi mắt của Luhan đến thế. Đôi mắt đẹp đẽ mà anh ko thể nào quên đc, cậu bé ngước nhìn Sehun với vẻ khẩn cầu. Đôi mắt đó như đang sắp tuôn ra những giọt nước mắt non nớt. Bỗng nhiên đằng xa có tiếng vang lên.

"Mày đâu rồi".

Sehun đưa mắt nhìn theo nơi phát ra âm thanh, rồi nheo mày lại một cách khó chịu. Một cặp vợ chồng đi đến trước mặt Sehun, dời tầm mắt xuống đứa bé đang đứng cạnh anh.
"Con ngoan, lại đây với mẹ nào". Ngừi phụ nữ giọng nói nhẹ nhàng, tay đưa về phía cậu bé.

Cậu bé ko chạy lại mà ngược lại còn nấp ở phía sau chân Sehun, sợ hãi ko mún ra. Anh nhìn từng cử động của họ rồi đến cậu bé đang sợ hãi ở phía sau, ko nói cũng bít đây là bọn bắt cóc.

"Cái thằng này thật là...... ra đây mau". Ngừi phụ nữ như ko kiên nhẫn, lớn tiếng, tức giận nhào lại mún bế đứa bé lên, không hề để ý đến Sehun.

Nhưng anh ngăn lại, liền bế cậu bé lên, đi vào nhà hàng.
"Này....... mau trả nó lại cho tôi". Ngừi phụ nữ gần như mún hét lên, cô ta huých một cái vào tay của ngừi đàn ông,ra hịu.

Ngừi đàn ông tiến lại phía Sehun nắm lấy vai của anh kéo lại phía sau, tư thế mún giật lại đứa bé, đúng lúc đó Kris từ chỗ nhà xe đi ra thấy một màn trước mắt, liền chạy đến, đẩy cái tên đang gây sự ra. Ngừi phụ nữ nhìn thấy bên trong thất lưng của Kris có một khẩu súng, cô ta liền xanh mặt. Kéo ngừi đàn ông đang ngã dưới đất đứng z, nhìn hắn ta đầy sợ hãi, lắc nhẹ đầu, ra hịu là ko nên. Rồi sau đó cả hai liền tháo chạy như bay, ko dám quay mặt lại. Vì bít đây là ngừi khó nhằn, bọn họ ko mún vì một món hàng bắt ko đc mà phải bỏ mạng. Thấy họ đã chạy khuất rồi, Kris liền nhanh chóng đưa tầm mắt nhìn Sehun.

Sehun đang bế một cậu bé mặt mày lem luốc, một cách rất dịu dàng, khuôn mặt cũng giảm đi sự lạnh nhạt phần nào, rồi thong thả sải bước vào trong.

Kris đúng là bị dọa đến giật mình.

"Xin lỗi chủ tịch, là tôi đến trễ". Nhưng Kris rất nhanh đã khôi phục tâm trạng.

"Xử lý bọn chúng". Giọng của anh như ko quan tâm.

Kris cúi đầu, rồi gọi điện phân phó cho ngừi đi làm.

Sehun cứ như thế mà bế đứa trẻ vào trong, anh ko bít tại sao, nhưng đối với nó anh có một cảm giác thân quen đến lạ thường, đến tầng cao nhất của nhà hàng. Anh sai ngừi đi tắm rửa cho cậu bé, rồi cho ăn. Từng cử chỉ, đến ánh nhìn của nó đều rất giống Luhan, đến khi ăn cũng z. Sehun ngồi nhìn nó ăn hết buổi mà bản thân lại chẳng ăn.

Suốt buổi anh chẳng hỏi nó một câu, nó cũng chẳng nói câu nào với anh, cậu bé chỉ nhìn anh rồi cười một cách hồn nhiên.

Cứ như Luhan lúc trước.
.
.
.
.
Sau khi điều tra thì anh bít đc cậu nhóc là con của Luhan, thế còn Luhan?

Lúc này anh mới bít là cậu đã chết rồi. Trong một vụ tai nạn, vì quá đột ngột mà ko thể giao quyền giám hộ đứa nhóc lại cho ai cả, đến khi bị bọn bắt cóc bắt đi, lúc đó cậu bé chạy thoát và gặp đc Sehun.

Thì ra Ooh Sehun anh mãi mãi cũng ko thể nào bảo vệ đc cho cậu.

Thế còn cha của đứa bé?

Anh cúi đầu, nở một nụ cười nhạt. Ánh trăng phía ngoài đang chiếu rọi lên thân hình cô đơn tịch mịch, anh đứng yên lặng nhìn ra phía xa xăm.

'' Luhan''. Giọng nói đáng thương.

Sehun quay người lại nhìn cậu nhóc.

Lúc này nó đã nằm im trên giường, cuộn tròn trong chiếc chăn, đang ngủ ngon lành. Sehun đi lại gần nhìn kĩ nó một lần nữa, ngoài trừ cặp mắt giống Luhan thì anh có thể thấy đc cặp chân mày hơi chau lại, tổng thể khuôn mặt lại có phần khá giống anh.

Anh cúi xuống nhẹ nhàn vuốt ve mái tóc đen ngắn, rồi bứt lấy một sợi tóc của nó.
.
.
.
.
Trong suốt bốn năm qua dư luận cứ thắc mắc về chuyện một tập đoàn lớn như Demon sẽ chẳng có người thừa kế. Nhưng bây h thì đã có rồi, là Ooh Sehan ngừi thừa kế sáng giá và duy nhất của tập đoàn.

Thì ra thằng bé là con của anh và Luhan, trong khoảnh khắc anh bít đc cậu nhóc là con của mình, tim của anh như sắp vỡ ra, vừa vui lại vừa buồn. Ông trời mang đến cho anh một cậu con trai nhưng lại lấy đi ngừi anh yêu.

Luhan đã đi nhưng vẫn để lại một món quà cho anh.

Tim của anh h đã chết cùng cậu.

Anh cứ tưởng cậu đã lập gia đình và sống hạnh phúc nhưng ko ngờ lại ra đi sớm như z, cuộc đời của Luhan thật đau thương, ông trời quá bất công với Luhan.

Có lẽ chúa trời đã ban cho cậu đôi cánh để có thể về lại bầu trời của mình.

Ko bít là lúc cậu ra đi có cô đơn, lạnh lẽo ko, có nhớ đến anh.

Nhớ lại những kỉ niệm đẹp đẽ của hai ngừi, mà từ từ chìm vào giác mộng ngàn thu.
.
.
.
.
.
Cứ vào ngày đẹp trời, trên nền trời có những đám mây nhởn nhơ bay lượn, ánh mặt trời bị che khuất, không còn chói chan gay gắt, ngọn gió mát lành từ biển thổi vào, làm cho khu vườn càng thêm tươi mát, mỗi khi đặt chân lên là lòng dịu đi chỉ mún ngồi xuống bãi cỏ xanh mượt.

Sehun hay dẫn Sehan ra dưới gốc cây to trong vườn, trải một tấm thảm ở đó cùng với mấy cuốn sách và mấy cuốn truyện tranh của Sehan.

"Papa con ra chơi với papa nè". Sehan vỗ vỗ vào thân cây, rồi cừi tít mắt.

H cành cây đã lớn hơn lúc trước có thể làm một cái xích đu cho Sehan chơi ở đó. Sehun ngồi tựa lưng vào gốc cây, vừa đọc sách vừa nhìn Sehan. Sau khi cậu bé mệt sẽ chạy ngay đến cha của mình và ngủ trên đùi của Sehun. Hay là đọc mấy cuốn truyện tranh có sẵn cạnh cha.

Cả nhà ba ngừi bọn họ sẽ ko thể nào rời xa nhau.

------------------------------------------------------
Huhu..... buồn ko, chớ tui là bùn lắm lun ấy.

Nhớ Vote và cmn cho mình.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia