ZingTruyen.biz

[HUẤN VĂN][ĐM][SM][CHƯƠNG NHẬT] Trăng dưới nước là trăng trên trời

[4] Trân trọng sức khoẻ

KEMHEH

Nhớ bình luận nhiều nhiều aaaaa~

30 bình luận có nội dung ngaaa~ Hông được là dỗi cắn chết

Đông Nhật là 1 người rất chăm chỉ và siêng năng, đến mức khiến bản thân ngã bệnh

- Thư kí Nhật, anh có thể nào giúp tôi làm việc này không? Chủ tịch giao nhưng tôi nhiều việc quá...
- Được a~ Anh cứ để đó

Hắc Chương vốn nghĩ cho anh lên làm chức thư kí thì sẽ nhẹ nhàng cho anh hơn là làm mấy cái bộ phận giám đốc này nọ. Dù gì cũng là hắn nuôi, anh mệt mỏi cày việc để làm chi cơ chứ

Đông Nhật vốn dĩ từ khi bị đưa lên làm thư kí thì khá rảnh rỗi, ngồi trước cửa phòng chủ tịch làm. Lâu lâu sẽ đi lấy chút bánh, hoặc pha trà cà phê cho hắn, có thể nếu quá rảnh thì sẽ giúp nhân viên mua trà sữa ở dưới lầu

Anh thường giúp mọi người làm, cũng vì lí do rảnh rỗi thôi. Thế nên dần dà nhiều người ỷ vào sự giúp đỡ này mà nhờ anh giúp mình làm. Lúc đầu chỉ là tính toán sổ sách, sau này còn là làm hồ sơ, trình bày tài liệu... Nếu như họ làm thì làm xong gửi cho anh kiểm tra, sau đó anh mới đại diện nộp hắn. Vấn đề ở chỗ, hôm vừa rồi anh tính sai số liệu ngay từ bước đầu

Đông Nhật giật mình nhìn giám đốc phòng Kế Toán mặt mày trắng bệch bước ra, đến nói khẽ với anh

- Tôi lỡ khai là do anh làm, chủ tịch kêu anh vào nói chuyện
- Ơ.. này!

Anh chưa kịp gào lên phản bác đối phương đã chuồn mất. Anh có chút lo sợ đẩy nhẹ cửa, liền nghe 1 tiếng rầm của tài liệu bị ném xuống mặt bàn

- A.. anh.... - Dáng vẻ mèo con sợ sệt đứng luôn ở cửa không dám tới gần
- Em lại đây. - Hắc Chương hít vào thở ra thật chậm rãi từ tốn, chính hắn cũng không muốn phải quát anh sợ đứng cách cả mét thế kia

Đông Nhật mặt méo xệch nhích từng bước nhỏ lại gần, không hiểu sao nước dâng lên đến tận khoé mi, chỉ cần chớp nhẹ cái cũng đủ rơi ra

- Biết vì sao anh gọi em vào đây không?
- Ân... hức... biết..
- Anh lớn hơn em.
- Dạ biết.. - Trẻ nhỏ dễ dạy
- Em nhận việc cho họ làm gì? Những ngày đầu thì chỉ vài người đến nhờ vả, bây giờ ngày nào cũng nhờ, em rảnh hơn ai? Nhận nhiều công việc như vậy còn làm mệt hơn cả họ
- Em xin lỗi

Hắc Chương không cằn nhằn, chỉ dứt khoát tuôn ra 1 câu

- Từ mai không cần đến đây làm việc nữa
- Anh... anh đừng đuổi em... - Đông Nhật thoáng chốc nước dâng đầy hốc mắt, tủi thân cực kì
- Không nói nhiều, ngay từ đầu anh đã cấm em làm việc cực nhọc, bây giờ trái ý thì nghỉ việc luôn đi

Hắn không cần thiết vì việc này mà đánh phạt anh. Đánh đòn là để đau mà không tái phạm, nhưng việc cho chấm dứt hẳn cơ hội tái phạm vẫn tốt hơn là để anh tự ý thức

Đông Nhật những tưởng hắn chỉ vì tức giận mà nói ra lời đó, không ngờ đúng là hắn cấm tuyệt đối anh đặt chân vào công ty

Anh ở nhà một mình, tủi thân đến phát khóc

Renggg... renggg...

Điện thoại kêu lên, là hắn gọi cho anh. Đông Nhật chả buồn nhấc máy, còn khó chịu tắt tiếng chuông, nước mắt chảy dài, ở nhà một mình thật buồn, thật cô đơn, quan trọng là hắn đã mấy ngày lạnh nhạt với anh rồi

[Anh... hức...]

Cuối cùng vẫn là không nhịn được nhấc máy, phần là sợ bị mắng, phần là vì nhớ giọng hắn. Đã hơn 2 ngày không được nghe chút quan tâm nào...

[Em khóc à?] Hắc Chương ở đầu dây bên kia nhíu chặt mày

[ Em không thích ở nhà... hức...]

[ Cái này không phải lựa chọn của em. Ăn trưa rồi nghỉ ngơi đi, trời đang chuyển mưa, đóng cửa lại, đừng để bản thân bị bệnh]

Hắn luôn luôn dứt khoát lạnh lùng như vậy, làm thế này cũng vì muốn tốt cho anh thôi

Nhưng hắn không ngờ, lúc về đến nhà đồ ăn trưa trên bàn đã nguội lạnh, phòng trống không, chỉ có tiếng nước ào ào phát ra bên trong nhà tắm

- Đông Nhật! - Hắn gõ gõ cửa toilet, không có tiếng trả lời

Cánh cửa ấy thật sự chẳng cần hắn dùng nhiều lực, giật mạnh 1 phát là tung cả cửa ra

- Nhật!

Anh đang nằm dài trong bồn tắm, nước đã ngập lên đến xương quai xanh, mắt nhắm hờ hững

Hắc Chương cố nén một câu chửi tục, nhúng tay vào bồn nước lạnh ẵm người kia ra ngoài. Quần áo trên người anh còn chưa cởi, vậy mà đòi ngâm nước. Nước ngâm lại là nước lạnh, thật sự muốn chọc hắn điên lên ư?

Đông Nhật phát sốt, cả người nóng hổi, hắn liên tục chườm đá, lại kẹp nhiệt kế rồi cho anh uống thuốc nên đến cỡ 1 giờ sáng anh cũng hạ nhiệt. Lúc này Hắc Chương mới an tâm nằm xuống ngủ

____

Sáng hôm sau

Anh tỉnh dậy, phát hiện cả người được đắp chăn ấm áp, quần áo hôm qua cũng đã đổi sang bộ khác. Nhanh chóng vệ sinh cá nhân, đánh răng rửa mặt rồi rón rén đi xuống dưới nhà

Hắc Chương đang đứng ở bếp chiên trứng, anh như thường lệ đến ôm lấy từ sau, dụi mặt vào vai hắn. Song hôm nay cảm thấy gì đó không đúng. Hắn không vòng lại ôm anh, cũng không hỏi những câu như em dậy rồi à..

- Chương..
- Ra bàn ngồi đi, sắp xong rồi

Giọng điệu này chắc chắn là hắn đã giận anh nha! Bình thường chẳng bao giờ thờ ơ kiểu vậy, hôm nay nói thế là giận thật rồi

Hai dĩa trứng rất nhanh được đặt lên bàn. Hắn vẫn không mở lời câu nào, ngồi im lặng ăn. Đông Nhật bày ra vẻ mặt rất khó coi, ỉu xìu nói

- Anh.. anh giận em thì nói chứ đừng có như vậy mà..
- Anh giận em - Hắc Chương lạnh lùng nói ra, làm cho anh cứng họng

Trứng của anh bị bỏ lại hơn phân nửa, anh hi vọng hắn sẽ kêu anh ăn tiếp, nhưng hắn vẫn là im lặng

_____

- Anh... phạt em đi..
- Để làm gì?
- Em sai rồi.. anh phạt xong thì đừng giận nữa..
- Em nói thật?

Đông Nhật gật mạnh đầu. Hắc Chương nghi ngờ, tính của anh đâu phải là không sợ đòn, có khi mới mắng mấy câu đã muốn khóc, hôm nay tự nhiên đến đòi phạt có chút kì lạ đi.

- Cởi quần hết ra rồi nằm nửa người lên bàn

Anh hoàn toàn không chống đối, rất yên lặng và nghiêm túc làm theo. Hắn mở tủ hộc bàn, lấy ra cây thước gỗ dài và dày kê lên cặp mông trắng trẻo kia

- Bao nhiêu thước?
- 100.
- Nhật, em có chắc không? - Hắn bị câu trả lời này làm cho bất ngờ, được rồi, xem như anh chịu nhận sai, nhưng thật ra chẳng cần đến mức 100 như vậy

Nhìn người kia cực kì mạnh mẽ gật đầu, Hắc Chương vung thước, đánh xuống

Chát-

- Ưm~ - Đau, đau hơn anh nghĩ gấp 100 lần
- Em nhận nhiều việc ở công ty, anh không muốn em ngày thêm mệt mỏi

Chát~ Chát~ Những thước sau bắt đầu tăng lực lên khá nhiều

- A... - Hốc mắt nhanh chóng đỏ ửng ngập nước, chỉ mới 3 thước mà phía sau đã đau đớn 1 trận khó chịu
- Thứ nhất việc em đồng ý giúp người ta đã là tự chuốc khổ, thứ hai là làm người ta ỷ lại, thứ ba là em không làm tốt.

Chát~ Chát~ Chát~

- Hức.. anh.. - Đông Nhật bật khóc, vừa tủi thân vừa đau, hắn đánh thì thôi đi, còn mắng anh nhiều như vậy
- Em có biết em gầy đến mức nào rồi không? Kêu ăn không ăn, chẳng phải anh đã gọi điện nhắc rồi sao?

Hắc Chương vừa đánh vừa dạy dỗ lại người thương. Hắn những ngày qua đã rất tức giận chuyện này, nhưng kiềm chế lại sợ khi nói nặng lời sẽ làm anh tổn thương. Những lời này hắn đã suy nghĩ kĩ trước khi nói, chỉ là âm vực hơi trầm khiến anh sợ rồi...

- A.. hức.. - Thước vô tình dời xuống phần da mỏng nhất, anh không kiềm được kêu khẽ
- Em định làm cái gì? Tắm đã dặn bao nhiêu lần là phải tắm nước ấm, ngâm mình thì phải nước hơi nóng, nếu không lại bệnh. Hôm qua anh bước vào nhà tắm, em đã ngất ở trong bồn tắm, nước ngập đến cổ. Nếu hôm qua anh không về kịp thì em sống chết như thế nào đây!? - Hắn càng nói càng thấy khó chịu xen lẫn đau lòng, thước tăng thêm 2 phần lực

Đông Nhật thật sự đau đến nước mắt chảy dài, hắn đánh rất thẳng tay, mỗi thước đều khiến phần thịt trên mông sưng lên thêm 1 tầng, chuyển sắc liên tục

- Ưm.. hức... em đau... hức.. - Anh đứng dậy lấy tay che mông, may mắn Hắc Chương kịp thời dừng lại
- Cúi xuống, đừng để anh phải đè em ra
- Em đau... hức... cho xoa 1 chút thôi... hức...

Hắc Chương lại bị sự nức nở này làm cho mềm lòng, buông thước gỗ trong tay ra, tiến đến xoa cặp mông đã sưng đỏ mấy vệt thước kia. Đông Nhật khóc nấc, giật áo hắn

- Anh xoa nhẹ... hức...
- Em mạnh miệng bảo 100 thước mà, mới đánh 23 thước thôi đã thê thảm thế này rồi?
- Chương... hức... do anh đánh rất đau... hức...
- Chúng ta tiếp tục.
- Không mà... hức...

Anh quẫn bách kéo tay hắn lắc lắc đầu, mông đau lắm rồi nha

Hắc Chương không trả lời, nhẹ kéo anh qua giường, đặt anh nằm sấp qua đùi mình, chỉnh cho cặp bánh bao kia cao lên, rồi tiếp tục vung thước

- Em lớn rồi, suy nghĩ kĩ trước khi làm đi
- Ô.. đau... hức...

Đông Nhật khóc lớn, thước liên tiếp đánh xuống. Hắn định đánh đủ 100 thước ư? Đau đến choáng váng, anh không biết đã đánh được bao nhiêu cái, chỉ cảm nhận được sự rát buốt từ phía sau thôi

Hắc Chương đau lòng nhìn cặp mông liên tục giật nảy sau mỗi cái đánh. Hắn biết rõ cái kiểu nằm trong bồn tắm đó ý định thật sự của anh là gì, nhưng hắn không muốn nói ra. Không cần nói, xem như không biết là được

Mông đã tím đen, phần đỉnh mông bị thước đánh nhiều đến mức tụ máu bầm sưng tím 1 mảng lớn. Thước dời xuống sát phạt 2 cặp đùi thon gọn trắng trẻo, đánh ở đây cũng đau không kém mông đâu

- Xong rồi. Quỳ lên, quỳ trên giường đi

Nói xong hắn đi ra khỏi phòng. Đông Nhật oa oa khóc lớn, thật sự đánh đủ 100 thước, vậy mà vẫn bỏ anh là sao chứ. Tủi thân chết được

Hắc Chương quay trở lại, thấy giường chẳng có ai ngoan ngoãn khoanh tay quỳ, mà cái mền bông tròn lên 1 cục

- Nhật.
- Oa... anh không thương em... oa... anh đánh đau chết em rồi.. huhu..,
- Em bỏ cái mền ra, anh không nói chuyện với cái mền
- Không... ô.... ô... mông em đau lắm... hức... anh dã man... hức...
- Không bỏ mền ra nói chuyện đàng hoàng thì đừng mong trở lại công ty làm việc

Câu nói này có giá trị tinh thần rất cao. Lập tức anh một bộ dáng thảm thương đầy dỗi hờn vứt mền xuống đất, còn không vừa đạp đập mớ gối bên cạnh

- Oa~ - Khóc thê lương cầu tình

Hắc Chương thật sự mềm lòng trước một đống dễ cưng này, liên ôm gọn người thường vô lồng ngực, vỗ lưng xoa mông an ủi

- Ngoan, anh thương
- Huhu... anh đánh em tận 100 thước... ô... mẹ em mà biết sẽ không gả em cho anh...
- Vậy anh cướp em về, ngoan nào, nín, khóc sưng mắt không đẹp chút nào
- Hức... mặc em... hức.... đau chết em rồi... hức... anh xoa mông cho em.. hức...

Hắc Chương nhẹ vòng tay ra sau xoa xoa cặp mông sưng tím với phần đùi đỏ ửng không khá khẩm gì mấy

- Chương... hức...
- Sao? Nín nào. - Hắn lấy khăn giấy lau lau khuôn mặt lấm lem nước mắt
- Em lạnh.. hức...
- Ngoan, em sốt rồi, để anh nấu cháo, nằm nghỉ đi
- Không.. anh ôm em..

Thế là trên chiếc giường đôi, Hắc Chương ôm Đông Nhật vào lòng. 2 người rất nhanh chìm vào giấc ngủ...

Cắt

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz