ZingTruyen.biz

Hôn nhân lần thứ hai (ABO, BDSM, QUẢN THÚC) - HÒAN

PHẦN 5 - Chương 100

caonhatban

Sáng sớm ngày thứ hai, Lăng Hàn Bách liền đi đến phòng Triển Hồng Vũ.

Không giống ngày thường mặc phục trang Thượng tướng thẳng tắp, Triển Hồng Vũ phát hiện hôm nay Lăng Hàn Bách lại mặc một bộ chính trang màu đen.

Omega theo bản năng cho rằng Lăng Hàn Bách mặc bộ đồ này chính là chuẩn bị đem bản thân mang tới tụ hội bí mật của Phương Kỳ Chính.

"Em cũng đổi một thân chính trang đi." Lăng Hàn Bách sau khi đi vào, cười nhạt liếc Triển Hồng Vũ đang ngồi cạnh cửa sổ sát đất đọc báo.

"Ngài đây là muốn dẫn tôi đi nơi nào?" Triển Hồng Vũ đặt tờ báo trong tay xuống, không chút hoang mang hỏi.

Lăng Hàn Bách nở nụ cười: "Nói chung là, em cứ thay y phục đi. Người a, đến giúp em ấy thay y phục."

Hắn hơi nghiêng người sang, Cayman cùng Blue cầm một bộ âu phục màu trắng đi vào. Sự việc của Link khiến cho tình cảnh của người giám sát trở nên có chút lúng túng.

Triển Hồng Vũ nhìn vẻ mặt có chút thấp thỏm ủa Cayman, mi giữa nhíu lại, sau đó yên lặng cởi cáo ngủ trên người ra.

Lăng Hàn Bách liếc nhìn thân trên thon gầy nhưng vẫn đầy cơ bắp rắn chắc của đối phương, khóe môi cũng thuận theo nở một nụ cười thỏa mãn. Hắn tiện tay sửa lại cà vạt trên người, sau đó mới ung dung rời đi.

Triển Hồng Vũ không nói một lời dựa theo yêu cầu của Lăng Hàn Bách mà mặc quần áo vào, Cayman đang vì y chọn một cái cà vạt phù hợp.

"Triển tiên sinh, này có thể không?"

Triển Hồng Vũ hiện làm gì có tâm tư lựa đồ cho bản thân. Y tiện tay nhận lấy, ánh mắt nhưng lại tập trung trên người Cayman.

"Nói cho tôi đi, tướng quân đến cùng là muốn như thế nào?"

Cayman có chút khó khăn quay đầu liếc nhìn Blue vốn cùng mình hầu hạ Triển Hồng Vũ thay y phục, đối phương lạnh lùng nhìn thẳng, dường như không có bất kỳ ý kiến gì.

"Kỳ thực cũng không có gì. Tướng quân là muốn cùng ngài chụp ảnh thôi." Cayman lúng túng nở nụ cười.

Chụp ảnh? Triển Hồng Vũ ngẩn người, không biết tại sao, khi nhắc tới hai chữ chụp ảnh này, y trước hết nghĩ đến chính là hai chữ di ảnh.

Lăng Hàn Bách đương nhiên không phải cho Triển Hồng Vũ chụp di ảnh, hắn nếu muốn giết đối phương, thì đã không phải chờ lâu đến như vậy.

Hắn muốn chụp, chính là ảnh kết hôn.

Sau khi Triển Hồng Vũ mặc xong xuôi, Cayman cùng Blue mới mang y tới phòng khách, hiện tại tạm đảm nhiệm thành phòng chụp ảnh, Lăng Hàn Bách đã chờ sẵn ở bên trong.

"Ngài đến cùng là muốn làm cái gì?" Nhìn những nhân viên bên cạnh đang bận rộn chuẩn bị, Triển Hồng Vũ trong lòng mang theo một tia nghi hoặc. Những bố trí trong gian phòng theo phong cách ấm áp khiến y cảm thấy một hồi đè nén nặng nề.

Lăng Hàn Bách đang cùng nhiếp ảnh gia trò chuyện liên quan tới yêu cầu quay chụp, nghe thấy câu hỏi của Triển Hồng Vũ, lập tức nghiêng đầu.

Âu phục cắt đo chuẩn chỉnh cực kỳ tôn dáng cho Omega, áo sơ mi màu đen nổi bật bên trong âu phục màu trắng, cà vạt phối nổi cùng giày da bóng loáng, làm cho đối phương nhìn qua không khác một nam nhân thành thục phong tình.

Triển Hồng Vũ không hổ là mỹ nam, Lăng Hàn Bách ở trong lòng âm thầm than thở.

Nhưng điểm duy nhất khiến Lăng Hàn Bách thấy có chút không được hoàn mỹ chính là, mi chung đối phương luôn mang một vệt u sầu buồn bã.

"Chớ sốt sáng, qua mấy ngày nữa là năm mới rồi. Để ăn mừng ngày lễ lớn này, chúng ta cũng phải có gì đó kỷ niệm chứ."

Lăng Hàn Bách cười cười đi lên, hắn nhìn thấy cái vòng cổ điện tử chướng mắt trên cần cổ đối phương, không chút suy nghĩ liền đưa tay tháo xuống.

Triển Hồng Vũ đáy mắt trầm xuống, không nhịn được nói: "Tôi không hiểu ý ngài lắm."

"Chúng ta tốt xấu gì cũng là bạn đời, nhưng vẫn chưa có cử hành qua hôn lễ, thậm chí ảnh cưới cũng không có. Vì thế hiện tại ta muốn bồi thường cho em một chút." Vừa nói chuyện, Lăng Hàn Bách vừa dùng vân tay để hóa giải hệ thống mã khóa của vòng cổ điện tử, lấy nó xuống khỏi cần cổ Triển Hồng Vũ. Điều này có ý nghĩa là, vị Omega 5 cấp S này hiện tại không còn bị bất kỳ cấm chế gì cả.

"Ngài thật sự tẻ nhạt." Đối với suy nghĩ cùng hành vi bất chợt nảy sinh này của Lăng Hàn Bách, Triển Hồng Vũ chỉ có thể đưa ra một kết luận như vậy.

Lăng Hàn Bách không để ý lắm, hắn sung sướng đưa tay lên, thuận thế nắm lấy bàn tay Triển Hồng Vũ, mạnh mẽ lôi y hướng về bối cảnh cầu thang đi đến.

Tuy rằng cấm chế trên người đã bị giải trừ, thế nhưng trong lòng Triển Hồng Vũ tự có một đạo cầm cố khác.

"Triển tiên sinh, mời ngài dựa gần vào Tướng quân một chút." Nhiếp ảnh gia bày xong máy chụp ảnh, sau khi đại khái xác định xong kết cấu, từ đầu đến cuối vẫn cảm thấy có chút gì đó không đủ hoàn mỹ. Mặc dù bên ngoài đều biết Triển Hồng Vũ và Lăng Hàn Bách là một đôi bạn đời đã đăng ký xứng đôi tại Trung tâm, nhưng bọn họ không biết sự thật rằng đôi phu phu này quan hệ không hề hài hòa.

Triển Hồng Vũ không muốn cùng Lăng Hàn Bách chụp ảnh kết hôn gì đó. Nam nhân biểu hiện mất hứng liếc mắt nhìn Lăng Hàn Bách đang đầy hứng khởi ở bên cạnh, dưới chân nhưng lại thủy chung không chịu di chuyển.

Lăng Hàn Bách bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là bản thân chủ động xê dịch tới bên cạnh Triển Hồng Vũ.

Trong cả quá trình, Triển Hồng Vũ chỉ duy trì gương mặt lạnh lùng ôm tay mà đứng, căn bản không nghe theo bất kỳ chỉ thị nào của nhiếp ảnh gia. Nhiếp ảnh gia cuối cùng không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp, cứ như vậy mà chụp.

Lăng Hàn Bách thì lại luôn duy trì mỉm cười. Triển Hồng Vũ đã không muốn thân cận hắn, vậy thì hắn liền chủ động thân cận Triển Hồng Vũ.

"Ai, em cao hứng một chút được hay không, tốt xấu gì cũng là ảnh cưới của chúng ta a." Sau khi chụp ảnh kết thúc, Lăng Hàn Bách rốt cục không nhịn được hướng Triển Hồng Vũ oán giận vài câu.

Omega nhưng chỉ lạnh nhạt nghiêng đầu nhìn Lâm Hạov: "Ngài cảm thấy tôi có thể cao hứng sao?"

"A, em sẽ không phải đang lo lắng ta sẽ lấy mạng Link đấy chứ? Lăng Hàn Bách nhỏ giọng, hắn khá là tự giễu nở nụ cười: "Không thể không nói, lá gan của các em quả thực là rất lớn. Nếu như ta hơi sơ sẩy một chút, khả năng là thật sự uống chén rượu kia vào rồi."

"Tôi đã nói rồi, hai người chúng ta, nếu như không phải ngài giết tôi, vậy thì chính là tôi giết ngài." Triển Hồng Vũ vẻ mặt trở nên nghiêm túc. Y không hề phủ nhận việc bản thân thông đồng với Link âm mưu ám sát Lăng Hàn Bách, y cũng biết hành động này của bản thân cũng khiến đối phương bị tổn thương. Đây là mâu thuẫn không thể điều hòa giữa hai bọn họ, cho dù trước đây cả hai có yêu nhau như thế nào, hay là bây giờ có chung một đứa con, thế nhưng trước tự do cùng công lý, những thứ này không thể trở thành cản trở.

Có mấy lời, nghe đi nghe lại nhiều lần, cũng sẽ trở nên mất cảm giác.

Lăng Hàn Bách đúng là như thế. Hắn kỳ thật rất rõ ràng Triển Hồng Vũ là loại người tâm địa sắt đã, tuyệt đối không thể bị bản thân làm lay động. Dù sao quen biết nhiều năm như vậy, hắn vẫn rõ tính cách cố chấp cùng quật cường của đối phương ra sao.

"Quên đi, ngày hôm nay đừng nói những lời này." Lăng Hàn Bách khẽ cười một tiếng, dừng đề tài này lại. Hắn gọi Cayman đến đơn giản dặn dò một phen, sau đó lôi kéo Triển Hồng Vũ đến ngồi xuống ghế sofa.

"Em cũng lâu chưa thấy tiểu Tuyết rồi, có nhớ nàng không?" Lăng Hàn Bách hỏi.

Nghe được tên con, Triển Hồng Vũ trong lòng run lên. Tình cha con thiêng liêng làm y không khắc nào không nhớ mong con mình.

"Em là sợ ta dùng con áp chế em sao?" Đây là lý do duy nhất Triển Hồng Vũ có thể nghĩ cho việc tại sao Lăng Hàn Bách không cho mình gặp con.

Lăng Hàn Bách chợt cười, nhưng không hề trả lời. Hóa ra Triển Hồng Vũ không tin mình đến thế.

"Ta sẽ không. Nếu như ta thật sự lòng dạ độc ác như vậy, em đã không thể sống đến ngày hôm nay."

Đúng như Triển Hồng Vũ nói, khoảng thời gian này y xác thực có rất nhiều cơ hội xuống tay giết Lăng Hàn Bách. Lại giống như tối hôm qua, trong lúc Lăng Hàn Bách quay lưng nằm xuống cạnh mình, y hoàn toàn có thể đột nhiên, giết chết đối phương.

Nhưng là, xuất phát từ áy náy cùng hổ thẹn, nam nhân cuối cùng không có làm như vậy.

Rất nhanh, Cayman liền ôm Tuyết Nguyệt lại đây.

Triển Hồng Vũ nhìn thấy con mình, theo bản năng muốn đứng lên ôm lấy nó. Nhưng chưa có sự dặn dò của Lăng Hàn Bách, Cayman cũng không dám manh động, trước tiên nhìn về phía Lăng Hàn Bách như dò ý.

"Đem tiểu Tuyết cho em ấy đi." Lăng Hàn Bách lựa chọn tin tưởng Triển Hồng Vũ.

Omega cẩn cẩn thận thận ôm Tuyết Nguyệt trong lòng, ánh mắt của đứa bé hiện ra màu vàng nhạt, đó là di truyền từ Lăng Hàn Bách.

"Trước đó em vẫn luôn lạnh nhạt không vui, hiện tại gặp con rồi, dù sao cũng nên cười một cái chứ?" Lăng Hàn Bách đi tới, cúi người cùng Triển Hồng Vũ trêu đùa con.

Trẻ con quả thực có thể khiến cho một người trưởng thành tâm cứng như đá trở nên ôn nhu hơn một chút, thế nhưng Triển Hồng Vũ chỉ là ngoài cười mà trong thì tâm sự nặng nề.

Trên thực tế, y có chút trách cứ mình đúng là càng lúc càng dễ mềm yếu cùng thỏa hiệp với Lăng Hàn Bách, khiến cho Link rơi vào nguy hiểm, bại lộ thân phận.

Y đáng lẽ ra phải cùng chung chí hướng với Link, chứ không phải là đứng cạnh Phó chỉ huy Bộ chỉ huy trấn phản động như bây giờ.

"Có cái gì tốt mà cười." Triển Hồng Vũ tức giận nói.

Lăng Hàn Bách thuận thế vỗ vai nam nhân: "Chụp hình cả gia đình hạnh phúc đi. Em cũng không hy vọng sau này khi con lớn, nó nhìn thấy ba mình trên ảnh vẻ mặt rất không cao hứng đi."

Chụp ảnh cưới rồi lại chụp ảnh gia đình, loại hình vi đột ngột này của Lăng Hàn Bách khiến trong lòng Triển Hồng Vũ không tránh khỏi nghi hoặc.

Omega ngẩng đầu nhìn Lăng Hàn Bách vẻ mặt tươi cười, từ khi vừa bắt đầu, y đã cảm thấy trong nụ cười của đối phương tràn ngập dối trá.

Ánh mắt của hai người va vào nhau, Lăng Hàn Bách hiểu rõ đây là Triển Hồng Vũ đang đối mình im lặng chất vấn. Hắn bĩu môi, nhưng chỉ làm bộ cái gì cũng không biết.

Nhiệp ảnh gia đã điều chỉnh xong máy ảnh, hắn nhìn một nhà ba người, muốn nói lại thôi.

Lăng Hàn Bách kéo ghế để Triển Hồng Vũ ngồi xuống, bản thân thì đứng ở phía sau đối phương cùng hài tử.

Triển Hồng Vũ cảm thấy có chút không thoải mái, y theo bản năng mà không muốn nhìn vào máy ảnh, nhưng cuối cùng dưới sự kiên trì của Lăng Hàn Bách cũng chậm rãi ngẩng đầu lên.

"Triển tiên sinh, xin hãy cười một cái đi." Nhiếp ảnh gia đương nhiên hy vọng mỗi một tác phẩm của mình đều đạt trình độ tốt nhất. Nếu Triển Hồng Vũ vẫn cứ giữ gương mặt lạnh lùng kia, vậy thì hiển nhiên bức ảnh Gia đình toàn phúc nhìn sẽ có chút không phù hợp.

Đúng lúc này, đứa nhỏ trong lòng Triển Hồng Vũ bỗng nhiên phát sinh một hồi tiếng cười khanh khách, âm thanh lanh lảnh này tạm thời hòa tan một bụng đầy sầu lo của Triển Hồng Vũ,

Nam nhân chậm rãi nâng khóe môi, ngẩng đầu nhìn thẳng về phía máy chụp, mà cùng lúc đó, nhiệp ảnh gia thật nhanh bấm công tác.

"Không tệ." Nhìn bức ảnh sau khi rửa xong, Lăng Hàn Bách hài lòng gật đầu. Tuy rằng trên ảnh, nụ cười của Triển Hồng Vũ nhìn qua có vẻ hơi miễn cưỡng, thế nhưng dù sao cũng tốt hơn trước nhiều rồi.

Chụp xong, trong lòng Triển Hồng Vũ một hồi mất mát. Cayman đa đem Tuyết Nguyệt từ trong tay y ôm đi, mà cái vòng cổ điện tử kia lần thứ hai trở lại vị trí cũ của nó.

"Em có muốn cùng ta lựa ảnh cưới không?" Lăng Hàn Bách đem một xếp ảnh đặt xuống trước mặt Triển Hồng Vũ.

"Tôi không rõ ngài làm loại việc này có ý nghĩa gì." Triển Hồng Vũ dùng câu hỏi để từ chối đối phương.

Lăng Hàn Bách không để ý lắm, hắn nhẹ nhàng hít một tiếng, nét mặt nhưng lại vô cùng thoải mái.

"Làm việc này cần phải có ý nghĩa sao? Nếu như ta nói muốn giữ lại chút kỷ niệm giữa chúng ta, có được tính là có ý nghĩa hay không?"

"Kỷ niệm? Sự việc phát sinh giữa tôi và ngài, thật sự đáng giá để kỷ niệm sao? Hay là nói, ngài đây là muốn giữ lại kỷ niệm chiến thắng của ngài?"

Triển Hồng Vũ nghĩ đến bản thân là ba của Tuyết Nguyệt, nhưng ngay cả tư cách ôm nó nhiều một chút liền không có, nội tâm vô cùng phiền muộn bức bối.

"Hồng Vũ ca ca, hai người chúng ta, thật sự có một người chiến thắng sao?"

Một tiếng nghi vấn này, Triển Hồng Vũ cũng khó có thể trả lời. Ngay cả Triển Hồng Vũ sau khi phát sinh câu nghi vấn này, rất nhanh liền nhẹ nhàng lắc đầu. Có mấy lời không cần phải nói nhiều, bọn họ cũng không phải kẻ ngu dốt, như thế nào lại không biết đáp án.

-------------

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz