ZingTruyen.Top

Hoàng Hậu Hỏa Ma

Chương 9

thanhmai846

Từ nước Chích quay về đã ba tuần. Những thời giờ này, Lãnh Tinh nhàn nhã sống qua ngày, Tát Tư đối với nàng cực tốt, quan hệ giữa hai người càng lúc càng thân mật. Nàng hay muốn đi theo bên cạnh hắn, nhưng nếu như nàng không chịu được nữa, Tát Tư sẽ cho phép nàng rời đi một lát, đi vườn hoa hóng mát một chút, ví dụ như hiện tại.

Mấy ngày nay nóng quá, trong không khí vừa khô lại vừa oi bức. Nàng tưởng rằng mùa hè nước Hỏa Ma lại đến rồi, nhưng đi hỏi thì lại không phải xem ra nhiệt độ này không tầm thường, người trong cung nói việc này cũng không thường gặp. Bên trong vườn là nơi duy nhất mặt trời chiếu không tới, nơi này tương đối mát mẻ.

Lãnh Tinh ngồi xổm người xuống muốn đất để trồng một bụi hoa, nhưng tay vừa đụng đến đất, lại bị cái làm làm nàng phải rút tay về thật nhanh. "Chuyện này. . . . . ."Lãnh Tinh kinh ngạc nhìn bàn tay sưng đỏ, dần dần sáng tỏ nguyên nhân những ngày qua cảm thấy nóng bức. Thì ra là luồng nhiệt này không phải do mặt trời chiếu xuống, mà là đến từ mặt đất thâm trầm.

"Núi lửa đang hoạt động rồi, khó trách những ngày qua nóng bức như vậy." Trái tim vừa mới động một cái, mặt đất đột nhiên chấn động kịch liệt. Lãnh Tinh xộc xệch đứng lên, vội vàng đứng ở góc tường. Năm giây sau, chấn động kết thúc, mặt nàng tái nhợt đứng lên, nhưng vào lúc này Tát Tư lại chạy vào.

Tát Tư chạy về phía Lãnh Tinh, ôm nàng vào trong ngực. "Có bị thưong ở đâu? Ngươi không sao chứ?" Tát Tư đau lòng nhìn gương mặt tái nhợt của Lãnh Tinh. "Đừng sợ, có ta ở đây rồi."

"Ta không sao, ta không sao." Lãnh Tinh cũng ôm thật chặt Tát Tư, trái tim kích động cũng đã bình tĩnh lại. Nàng ngẩng đầu lên nói với hắn: "Núi lửa bắt đầu hoạt động rồi, chúng ta phải nhanh chóng đưa ngừoi dân rời khỏi đây thôi. Chúng ta thả thuyền ở phía Bắc, ở một chỗ không xa thích hợp cho chúng ta ở, chúng ta sẽ bắt đầu lại từ nơi đó."

Nàng có một luồn dự cảm chẳng lành, đảo Hỏa Ma đã sắp trở thành lịch sử. Tát Tư gật đầu, hắn không muốn trải qua chuyện làm chấn động lòng người trước đây 5 giây một lần nữa. Hắn là vương nước Hỏa Ma, có trách nhiệm làm cho người dân không sợ hãi, hắn là trượng phu của Lãnh Tinh, hắn có trách nhiệm yêu nàng và bảo vệ nàng.

"Đi thôi, chúng ta sẽ bắt đầu lại lần nữa." Lãnh Tinh cắn môi dưới, nước mắt không cách nào kím chế chảy xuống, nàng ôm thật chặt Tát Tư. "Tại sao khóc?" Nâng mặt của Lãnh Tinh lên, Tát Tư lo lắng hỏi. "Ta không bỏ được nơi này." Nàng đã có tình cảm với nơi này, nhất định Tát Tư còn khổ sở hơn nàng, nhưng hắn che đậy rất tốt, nàng thật là quá vô dụng.

Tát Tư mỉm cười, vỗ vỗ đầu Lãnh Tinh, lau khô nước mắt của nàng. "Ngươi còn có người dân yêu thương ngưoi, đừng khóc."Còn có ta yêu ngươi, sẽ không cô đơn, đừng sợ."Chúng ta hồi cung đi." Hắn không bỏ được nơi này, nhưng nếu như có nàng đi cùng, nơi nào hắn cũng nguyện ý đi.

"Ngươi đối xử với ta thật tốt." Lãnh Tinh nằm ở trước ngực Tát Tư nhẹ giọng nói. "Không đối xử tốt với ngươi thì đối xử tốt với ai?" Tát Tư xoa tóc của nàng, hai người cùng nhau trở lại trong cung. Tát Tư lập tức lên đường đi dò xét dân chúng, Lãnh Tinh là đợi ở trong cung.

"Vương phi, người có muốn dùng cơm hay không?" Thị nữ đi vào phòng ngủ của Tát Tư và Lãnh Tinh hỏi. "Ta chờ Tát Tư về ăn chung, các ngươi lui xuống trước đi."

Sau khi thị nữ lui ra, Lãnh Tinh cầm lên một phiến đá và phấn viết thư cho người nhà ở tương lai. Nàng giấu thư ở trong một khối đá trên bức tường, đợi một ngày nào đó trong tương lai các ca ca tìm được, có thể biết được nàng bình an vui vẻ  sống ở cổ đại. Thị nữ đi vào báo Tát Tư trở lại, Lãnh Tinh vỗ vỗ tường đá, thở dài, đứng dậy nghênh đón Tát Tư.

*****

Càng lúc càng ngột ngạt, núi lửa hoạt động càng thêm kịch liệt, chỉ là mặt đất cũng không rung động động, năng lượng núi lửa thỉnh thoảng phóng ra, việc này làm Lãnh Tinh rất lo lắng, chỉ có thể nhanh chóng chuẩn bị rời khỏi đảo Hỏa Ma. Nàng không biết khi nào trời cao muốn cho đảo Hỏa Ma biệt vô âm tính, chỉ mong không phải hiện tại, xin hãy cho bọn họ nhiều thời gian một chút! Tát Tư vì chuẩn bị cho việc rời khỏi đảo Hỏa Ma, trở nên bận rộn khác thường. Thấy hắn bộc lộ năng lực lãnh lực đạo và hành động hơn người, không khỏi thật cảm thấy bội phục và kiêu ngạo.

Tát Tư đến gần chỗ của Lãnh Tinh ở mũi thuyền, ôm lấy hông của nàng nói: "Có muốn hồi cung nghỉ ngơi một chút hay không? Ngưoi đã ở đây từ sáng đến giờ rồi, mệt không?" Thời tiết nóng bức như thế, hắn không nỡ để nàng phơi nắng ở chỗ này, trên thuyền còn có một ít chuyện, còn phải tốn trên một ít thời gian xử lý.

"Ta không mệt, ta chờ ngươi cùng trở về." Gần đây, nàng rất sợ rời khỏi Tát Tư, cảm giác hắn vừa rời khỏi thì sẽ không được thấy hắn nữa. Sợ hãi như vậy khiến nàng không muốn rời khỏi hắn dù chỉ một giây, nàng không hiểu tại sao lại có cảm xúc này, có lẽ là núi lửa nhanh bộc phát, làm cho nàng cảm thấy lo lắng! Tát Tư gật đầu, không ép nàng.

"Đi xuống khoang thuyền nghỉ ngơi một chút, chuyện vừa xử lý xong, ta lập tức đi đón ngươi."

"Được, ta ở bên trong chờ ngươi, ngươi đừng quên  tới đón ta đó."Lãnh Tinh dặn dò, lấy được bảo đảm của Tát Tư, nàng mới an tâm tiến vào khoang thuyền. Trong khoang thuyền chỉ lạnh hơn một chút so với bên ngoài, nhưng vẫn nóng bức như cũ, Lãnh Tinh đẩy ra cửa sổ trong khoang thuyền giúp không khí lưu thông.

Đột nhiên, ngoài cửa sổ có bốn người mặc áo đen, nón của áo choàng choàng gần hết thân người làm nàng tò mò, để cho nàng nhớ tới trước đây không lâu nàng cũng là cố ý choàng nón áo choàng để tránh tai mắt của người khác. Lãnh Tinh theo bản năng cảm thấy bốn người này có vấn đề, lại thêm nóng như vậy còn ăn mặc một thân màu đen, thật sự vô cùng khả nghi. Lo lắng bốn người kia chạy mất, dưới tình thế cấp bách nàng hô to:

"Bốn người mặc áo đen, các ngươi đứng lại cho ta!" Nàng kêu một tiếng, bốn người kia lập tức dừng chân, chỉ là không có nhìn về phía nàng, dáng vẻ trấn định làm Lãnh Tinh càng cảm thấy kì quái. "Xoay đầu lại!"Lãnh Tinh lớn tiếng ra lệnh. Nàng muốn xác định thân phận của bọn hắn, bốn người này nhất định có vấn đề, nói không chừng là quý tộc không muốn rời khỏi đảo Hỏa Ma phái người tới phá hư.

"Ta gọi các ngươi xoay đầu lại." Thật là buồn cười, kêu thật lâu lại vẫn dám giả bộ như gió thoảng bên tai! Một người áo đen trong đó mở miệng nói chuyện. Người này là người cao lớn nhất trong bốn người, giọng trầm thấp khàn khàn làm Lãnh Tinh nghe được cực kỳ không thoải mái. "Ngươi có thân phận gì? Lại dám ra lệnh cho ta như vậy." Trong âm thanh tràn đầy quyền uy không cho người khác xen vào.

"Ta là vương phi nước Hỏa Ma, thân phận như vậy, có tư cách ở nước  Hỏa Ma yêu cầu ngươi xoay đầu lại hay không?" Ở nước Hỏa Ma lại muốn so oai phong với nàng, hắn quá không tự lượng sức rồi.

Một nam nhân mặc áo đen ở bên trái đằng sau thân thể đột nhiên chấn động, quay đầu muốn nhìn nàng, lại bị nam nhân nói chuyện trước đó rống mà dừng lại động tác quay đầu, chỉ là trong nháy mắt, nàng nhìn thấy màu tóc của người muốn quay đầu, đó là màu tóc Quý tộc nước Chích mới có -- màu đen. Nội tâm Lãnh Tinh chấn kinh đến tột đỉnh, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì trấn định, lấy giọng nói kiên định nói cho bọn hắn biết: "Các ngươi không nên xuất hiện tại nơi này. Nếu như các ngươi muốn khơi lên chiến tranh, thứ cho Hỏa Ma nước không thể phụn bồi. Mặc kệ các ngươi có tin hay không, cả hòn đảo nhỏ này không lâu về sau sẽ chìm và biến mất. Trở về nói cho Chích Lạp vưong của các ngươi biết, nắm chặt thời gian giúp người dân của nước Chích rời khỏi đây, đừng gây ra chiến tranh vô vị ở nơi này nữa, tất cả nơi này sẽ không thuộc về người nào cả."

Lãnh Tinh nhìn ra được nam nhân áo đen cầm đầu bởi vì lời nói của nàng mà của nàng mà chấn động, nhưng cảm xúc của hắn chỉ là thoáng qua. " Vương phi của Tái Tư, Hỏa nữ nước Hỏa Ma, nước Chích đã chấm ngươi!"

Thông minh như vậy, lại có thể đoán ra bọn họ đến từ nước Chích. Cho dù cái hòn đảo này sắp biến mất, hắn cũng muốn tóm nàng về bảo vệ nước Chích nước. Lãnh Tinh bởi vì lời nói của nam nhân áo đen mà cứng đờ, một cỗ sợ hãi ập vào lòng, chỉ có thể trơ mắt nhìn  bốn người áo đen bình tĩnh rời đi, không có lên tiếng ngăn cản.

Đêm đó --

"Ngươi làm sao vậy?" Lúc ăn tối, Lãnh Tinh có vẻ không yên lòng, Tát Tư nghi ngờ hỏi thăm. Sẽ không phải là hôm nay buồn bực đến đầu óc mê muội rồi chứ, mới có thể không muốn ăn, nhưng nàng không ngừng khuấy thức ăn.

"Không có gì, không có gì." Lúc này Lãnh Tinh mới lấy lại tinh thần ăn cơm. Nàng suy nghĩ có nên nói cho Tát Tư biết chuyện hôm nay người của nước Chích đã tới đây hay không, cuối cùng vẫn quyết định không nói, tránh đưa tới một cuộc gió tanh mưa máu. Bởi vì theo cá tính nóng nảy của Tát Tư, không xông ra bắt người mới là lạ, hơn nữa hiện tại việc quan trọng nhất là chuẩn bị cho người dân rời khỏi nước Hỏa Ma, trước mắt chuyện của nước Chích không đáng để phí tâm.

"Vậy thì đừng ngẩng người như vậy nữa. Ăn nhiều một chút." Tát Tư cau mày nói.

"Được."

Nói xong, Lãnh Tinh cúi đầu ăn một cách mạnh mẽ, vài lần chột dạ ngẩng đầu lên, tầm mắt vừa lúc đụng với Tát Tư, nàng mất tự nhiên cười, lại vội vàng cúi đầu.

Lần này, lông mày Tát Tư càng cau lại chặt hơn. "Ngày mai ngươi ở trong cung nghỉ ngơi đi, đừng đến bờ biển phơi nắng với ta." Nếu không mọi người sẽ bị phơi đến trở nên kì lạ, một hồi thần trí bay mất, một hồi quỷ quyệt chột dạ cười.

Lãnh Tinh lập tức quả quyết cự tuyệt, đánh chết nàng cũng không muốn rời khỏi Tát Tư một bước, nhớ đến những lời cuồng vọng của đám người nước Chích nói hôm nay, lòng nàng vẫn cảm thấy sợ hãi. "Không, ta không mệt, để cho ta di cùng."

"Thật sự là không có vấn đề?"Tát Tư nhíu mày hỏi. "Bảo đảm không có vấn đề gì cả." Lãnh Tinh vỗ ngực bảo đảm. Nhưng, hắn có một điều kiện."Buổi sáng ngươi có thể đợi ở trên thuyền, buổi trưa đến nhất định phải xuống khoang thuyền nghỉ ngơi." Bọn họ sắp có một hành trình dài, hắn không thể để cho nàng mệt đến chết được.

"Được, không thành vấn đề."Nàng vội vàng đồng ý, chỉ sợ Tát Tư đột nhiên đổi ý, hiện tại  nàng sợ phải rời khỏi hắn, cho nên, hắn đi nơi nào nàng đều vui vẻ đi theo. Lãnh Tinh cúi đầu lại ăn vài miếng, sau đó ngẩng đầu lên đề nghị: "Ta không ăn được, chúng ta ra ngoài đi dạo có được hay không?"

Thời gian bọn họ ở lại chỗ này không nhiều lắm, nàng nghĩ muốn nhìn tất cả mọi thứ ở đây, để nhớ kỹ những sự tốt đẹp, đặt nó ở trong lòng. Tát Tư còn chưa kịp gật đầu, Lãnh Tinh đã gấp đến độ kéo hắn đi ra ngoài.

*****

Nhiều ngày sau lúc đêm khuya, sao lốm đốm đầy trời đêm, vạn dặm không có bóng mây, không khí khô ráo mà lại không có chút gió nào, Lãnh Tinh từ trong giấc mộng tỉnh lại, muốn ôm Tát Tư ở bên cạnh, lại ngoài ý muốn chụp hụt. Nàng cau mày ngồi dậy, trừng mắt cố gắng nhìn thấy rõ tất cả trước mắt, đợi sau khi thấy rõ, Lãnh Tinh trợn mắt há mồm nhìn một màn trước mắt, lúc này Tát Tư đi tới bên cạnh ôm lấy nàng. "Ngươi đã tỉnh rồi à?"

Tát Tư hạ thấp giọng hỏi, ngón tay lướt qua tóc dài của Lãnh Tinh, vì nàng sửa sang lại tóc dài rối rắm bởi vì mới tỉnh ngủ. "Chuyện này. . . . . ."Lãnh Tinh kinh ngạc nói không nên lời, trong thần điện hơn hơn nghìn cây đuốc, sáng rực giống như ban ngày, trong ánh lửa hừng hực lộ ra một cỗ quỷ quyệt, ngọn lửa tuy lớn, nhưng nàng lại cảm thấy rét lạnh.

Chính giữa Thần điện vẽ một thứ rất giống Bát Quái Đồ. Ánh trăng từ phía trên cửa sổ chiếu xuống, ngồi ở trong vòng tròn có 30 tên tế ti, mặt đều bị ánh trăng nhuộm thành màu trắng bạc, thật giống như Sứ giả tới từ địa ngục, Lãnh Tinh không khỏi rùng mình một cái. Lãnh Tinh khó khăn nuốt xuống ngụm nước miếng, hai mắt mở to nhìn chằm chằm tế ti cứng ngắc ở phía trước, nằm ở trên sàn nhà là mấy cổ thi thể sắc mặt trắng bệch.

Nàng quay đầu kích động hỏi Tát Tư: "Ngươi làm gì bọn họ vậy? Bọn họ đã chết rồi sao?" Tay nàng chỉ vào chừng trăm người nằm trên mặt đất gần đó.

Tát Tư cau mày, đối với hoài nghi bọn hắn bị sát hại của nàng cảm thấy không vui. "Bọn họ đúng là chết rồi, chỉ là không phải ta giết, hôm nay tất cả bọn họ chết đều bởi vì người dân, trong đó phần lớn là bệnh chết." Những thi thể này đều chuyển vào từ dân gian, dùng làm tử thi để nguyền rủa tối hôm nay. "Nhưng. . . . . . Đây là vì cái gì chứ?" Nàng không biết, tại sao tế ti lại nhớ kỹ những kinh văn cổ xưa của nước Hỏa Ma mà không quan tâm đến những thi thể này?

Ánh mắt Tát Tư đột nhiên trở nên nghiêm nghị, giải thích với Lãnh Tinh: "Tối nay dùng tử thi để nguyền rủa là vì muốn bày kết giới, tế ti làm phép ra lệnh những linh hồn những người bị chết kia  phải trấn thủ ở nước Hỏa Ma trọn đời không được rời khỏi đây, coi như nước Hỏa Ma chìm xuống, người của đời sau vẫn không phải phá hư mọi thứ trong nước Hỏa Ma. Đây là vì giúp cho nước Hỏa Ma vĩnh viễn được an bình ở trên đảo Hỏa Ma."

Nghe xong lời nói của Tát Tư, Lãnh Tinh chậm rãi chớp mắt, cảm thấy mình gần như không thể hít thở. Nàng chấn động vô cùng, nàng nhớ lại những linh hồn bắt nàng tới nước Hỏa Ma, thì ra là những hồn phách kia như Tát Tư nói là vì bảo vệ yên bình của nước Hỏa Ma  nên mới bày ra kết giới, nàng lại bởi vì phá hư kết giới mà bị mang về cổ đại, mà hiện tại nàng lại sống sờ sờ ở chỗ này nhìn bọn hắn bày ra kết giới, tất cả mọi chuyện đều vô cùng kì quái!

"Mau chóng hoàn thành, sau khi hoàn thành chúng ta trở về tẩm cung nghỉ ngơi." Tát Tư ghé vào bên tai Lãnh Tinh  nói.Hắn cả đêm chưa ngủ, mà Lãnh Tinh là người bày kết giới lại ngủ trước rồi, bởi vì hắn không yên lòng để nàng một người ở tẩm cung mà ôm nàng đang ngủ say tới nơi này, hắn thật sự không ngờ tới nàng sẽ nhìn thấy việc bày kết giới.

Lãnh Tinh gật đầu, hỏi tiếp"Có chú ngữ giải trừ kết giới không?" Nếu như các ca ca ở tương lai phạm vào kết giới thì phải làm sao bây giờ! ?

Tát Tư nghi ngờ nhíu mày nói: "Ngươi hỏi cái này làm cái gì?" "Ta. . . . . . Ta tò mò."Lãnh Tinh cắn môi dưới nói. Nàng đưa lưng về phía Tát Tư, làm hắn không thể nhìn thấy vẻ mặt giả dối của nàng.

Tát Tư đột nhiên xoay người Lãnh Tinh lại, muốn để cho mình có thể thấy rõ ràng nét mặt của nàng, nhưng Lãnh Tinh vội vàng làm nũng vùi đầu vào trong cổ của Tát Tư. "Ta chỉ là tò mò thôi mà, ngươi không muốn nói thì thôi vậy." Trong lời nói tràn đầy uất ức. Thấy nàng nũng nịu như thế, mặc dù Tát Tư sinh lòng nghi ngờ, nhưng vẫn hài lòng với bộ dạng này của nàng.

"Chú ngữ giải trừ kết giới toàn bộ đều khắc vào tấm ván này." Lãnh Tinh trợn to mắt nhìn tấm ván màu vàng kim lớn như bình thường ở trên bàn tay Tát Tư, trên tấm ván màu vàng khắc chữ chằng chịt, tất cả đều là những chữ mà nàng nhìn không hiểu viết thành.

"Nếu như có một ngày chúng ta có thể trở lại nước Hỏa Ma thì sẽ dùng tới cái này." Tát Tư ý vị sâu xa nói. Tấm ván này là dự phòng cho việc người được tế ti truyền nghệ không giỏi không thể mở ra kết giới, trên tấm ván khắc chính là cách bày ra kết giới và chú ngữ giải trừ.

"Tấm ván này thật đẹp." Lãnh Tinh vuốt ve mặt ngoài tấm ván thì thào nói, nhưng trong đầu lại nghĩ ra một kế hoạch. Vào lúc này đột nhiên Tát Tư ôm lấy Lãnh Tinh, thu hồi tấm ván màu vàn kim, hôn nàng một cái nói: "Hoàn thành rồi, đi về nghỉ ngơi thôi!" Tát Tư dẫn đầu đi ra Thần điện, tế ti theo bước hắn đi ra sau.

Lãnh Tinh an ổn nằm ở trong lồng ngực Tát Tư, mí mắt theo bước chân vững vàng của hắn mà nửa khép nửa mở. Rốt cuộc, trước khi nàng tiến vào mộng đẹp, trong đầu thoáng qua một ý nghĩ.

. *****

Hôm nay bầu trời thế nhưng lại có cơn mưa nhỏ, thời tiết bên ngoài mát mẻ, trong không khí còn phiêu tán một luồn mát mẽ khi trời có mưa.

Lãnh Tinh nằm ở trên lan can bên ngoài tẩm cung, ngẩng đầu lên hít sâu, hít thở mùi vị đã lâu không thấy. Giống như buồn bực đến phát hỏa, đụng phải một trận mưa cũng dịu đi không ít, thời tiết luôn nóng bức, buồn bực, nàng thật hoài niệm loại thời tiết mát mẻ này. Tát Tư im lặng đến gần Lãnh Tinh, một phen từ phía sau ôm lấy, nâng nàng lên cách mặt đất.

Lãnh Tinh mềm mại  dựa sát lồng ngực của Tát Tư, vui vẻ cười khanh khách nói: "Ngươi đã dậy rồi sao?" Nàng giãy giụa muốn rơi xuống đất, hắn ở phía sau nàng, nên Lãnh Tinh xoay người tay vòng lên hông củaTát Tư, hỏi "Là ta đánh thức ngươi sao?" Lúc xuống giường nàng đi rón rén, lo lắng làm ầm ĩ đến hắn. Ai bảo hắn không chịu để cho nàng ngủ ở phía ngoài giường, hại nàng lúc rời giường cũng phải vượt qua thân thể của hắn, hắn lại cao to như vậy, từ đầu giường đến cuối giường cũng bị hắn chiếm hết, làm nàng mỗi lần như vậy đều phải cực kì cẩn thận, nhưng hắn cũng thường xuyên bị nàng đánh thức.

Tát Tư lắc đầu tỏ vẻ không phải, ánh mắt trìu mến dừng lại ở trên người của Lãnh Tinh. "Ngươi nằm ở nơi này làm cái gì?" Hắn cởi áo choàng ra phủ thêm cho nàng, tránh cho nàng bị cảm lạnh.

"Nghe thấy mùi vị của mưa." Lãnh Tinh mỉm cười nói, cười híp mắt nhìn Tát Tư, một đoạn cánh tay đưa ra bên ngoài lan can bắt mưa. Câu trả lời ngây ngô và hành của nàng chọc Tát Tư cười. "Kế hoạch giữa chúng ta thật lâu cũng không có tiến triển." Tát Tư ôm Lãnh Tinh đột nhiên nói.

Thoáng chốc, Lãnh Tinh đỏ mặt, không biết làm gì, đi bắt mưa ở ngoài trời. "Quả thật vẫn dừng ở bước thứ bảy." Tại sao đột nhiên hắn lại nói đến chuyện này? Hại nàng khẩn trương.

"Ngươi nói ta còn phải đi bao nhiêu bước nữa mới có thể làm ngươi yêu ta?"Tát Tư cọ sát ở tóc mai bên tai Lãnh Tinh, buộc nàng trả lời. Hắn si mê nàng thật sâu, yêu nàng, nhưng tính tình của hắn có chút không chịu được, nàng rơi ở phía sau hắn quá nhiều, hắn muốn nàng vội vàng vượt qua hắn.

Lãnh Tinh luống cuống  cắn môi dưới, trên mặt càng đỏ ửng. "Dù sao. . . . . . Dù sao không phải là vô số bước là được." Nói một cách khác, đúng là có tiến triển. Ngày trước bứoc đi không có điểm cuối, bây giờ là có rồi
.
Tát Tư xung động càng thêm ôm chặt Lãnh Tinh, nàng ngượng ngùng vùi mặt vào lồng ngực của hắn. "Ngươi đoán xem chừng nào sẽ đi tới?" Tát Tư thật nhanh hỏi "Ưm hừm!"

Lãnh Tinh nũng nịu, nàng bị hỏi đến ngượng ngùng."Cũng nhanh, cũng nhanh thôi." Nói không chừng đã đến, nàng cũng không cách nào xác định.

"Thật sao?"Tát Tư có chút xem thường.

"Đừng hỏi người ta vấn đề khó trả lời như vậy chứ!" Tế bào não đều chết hết hơn phân nửa rồi.

"Được, được, không hỏi, không hỏi nữa." Tát Tư im lặng cười, nếu không thể có được đáp án làm hắn hài lòng, hắn quyết định tạm thời không ép hỏi nàng."Đi thôi, đi đến bờ biển."

Công việc chuẩn bị cho 7 ngày nữa, tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, bọn họ sẽ phải rời khỏi nước Hỏa Ma ở trên đảo Hỏa Ma trăm năm qua, nghĩ đến chỗ này tâm tình không khỏi nặng nề.

"Ách. . . . . . Ta. . . . . . Ta muốn ở trong cung. Hiện tại thời tiết tốt như vậy, ta muốn trong cung nghỉ ngơi, ngươi đi đi." Nói một cách kỳ lạ, thế nhưng nàng cảm thấy trời mưa xuống là thời tiết tốt.

"Ngươi xác định không đi với ta?" Ở trên sàn tàu mặt trời chói chang bị phơi nàng đến gần chết cũng không chịu rời đi, thời tiết mát mẻ thì ngược lại không đi cùng, thật là kỳ quái! Chẳng qua nếu như nàng không khác với người thường, thì không phải là Lãnh Tinh đặc biệt của hắn rồi.

"Ừ."Lãnh Tinh gật đầu, hôm nay nàng có chuyện quan trọng hơn phải làm, cho dù  Tát Tư có ở bên cạnh ngăn cản nàng, nàng cũng phải làm.

"Được rồi, ngươi ở lại trong cung nghỉ ngơi cho tốt, để Kết Giao ở đây với ngươi, đừng có chạy lung tung. Còn có, không thể xuất cung."Tát Tư liên tục nhắc nhở.

"Ta biết rồi, đừng lo lắng cho ta."

Nửa đẩy Tát Tư bên người nàng rời đi. "Ta đi đây, ngươi cẩn thận một chút." Đợi Tát Tư chắc chắn đã rời khỏi tầm mắt của nàng, Lãnh Tinh lập tức bắt đầu hành động. Nàng chạy vào gian phòng từ đáy giường lấy ra tấm ván có thể viết chữ lên và phấn nàng giấu kỹ trước đó, bọc chúng nó bao ở trong khăn lụa, cẩn thận từng li từng tí đi tới phòng mà Tát Tư xử lí công việc hằng ngày. Đóng lại cửa phòng, nàng bắt đầu tìm tấm ván màu vàng kim có khắc chú ngữ ở trong phòng.

Tưởng rằng phải mất nhiều thời gian mới có thể tìm được, không ngờ Tát Tư nó tiện tay đặt nó ở trên một miếng gỗ ở trên bàn, Lãnh Tinh vui mừng không ngậm miệng được, vui mừng nói: "Thật là không cần phí công vẫn có được mà!" Tấm ván này đối với Tát Tư có lẽ không quan trọng, nhưng đối với nàng mà nói thì quan trọng rất nhiều. Nàng nhất định phải chép lại chữ viết ở trên tấm ván sau đó giấu đi, chờ các ca ca phát hiện, giúp bọn họ không xảy ra chuyện bất hạnh vì bị kết giới trừng phạt.

Tốn nửa ngày, Lãnh Tinh hài lòng nhìn thành phẩm trong tay, cầm thành phẩm bọc vào khăn lụa len lén mang về tẩm cung. Nàng mở ra tường đá cất giấu phong thư trước đó, đặt hai đồ vật chung một chỗ, hi vọng người nhà ở vạn năm sau sẽ phát hiện. "Đại công cáo thành."Lãnh Tinh đóng tường đá, thì thào nói.

“Người chạy đi đâu rồi, Vương phi?" Kết Giao chạy vào, một đầu chảy đầy mồ hôi, giống như mới vừa chạy xong trăm mét. "Ta sắp lật cả Hoàng cung để tìm người rồi!" Hắn vọt tới trước mặt Lãnh Tinh, oán trách không dứt.

"Ta. . . . . . Ta đi chung quanh một chút, ngươi đừng lo lắng ..., ta không phải rất tốt sao?"Lãnh Tinh vội vàng trấn an Kết Giao.

"Lau mặt đi."Lãnh Tinh đưa một cái khăn lông cho Kết Giao. "Ta nhất định phải nói cho Tát Tư vương biết người. . . . . ."Kết giao mất hứng kêu, nhưng còn chưa nói xong đã bị Lãnh Tinh cắt đứt.

Lãnh Tinh một phát bắt được Kết Giao."Nói như vậy, ngươi còn chưa có bẩm báo cho Tát Tư nói ngươi không tìm được ta, có đúng hay không?"

"Đúng rồi."Kết giao không cam lòng nói."Ta còn tưởng rằng người giống như lần trước đuổi ta đi. . . . . . Người nói như thế nào nhỉ? Đuổi ta như『 điểu tử 』." "Là 『 chim bồ câu 』."

Đây là lần trước khi nàng từ nước Chích trở về bồi tội với Kết Giao nói, nàng nói nàng quyết không đuổi hắn như chim bồ câu nữa."Thật xin lỗi, thật xin lỗi, không có lần sau nữa đâu" Không có lần sau? Cái này  không giống cá tính của Lãnh Tinh vương phi.

"Nào có vương phi nói xin lỗi với người làm, rất kì lạ." Tuy nói như vậy, nhưng mà trong lòng hắn thỏa mãn vui mừng là được, ít nhất Lãnh Tinh thật sự coi hắn là bằng hữu mà đối đãi.

"Ngươi chịu tha thứ cho ta?"Lãnh Tinh cười nói.

Kết giao cũng cười."Tha thứ ..., không thể len lén chạy mất nữa đó."

"Tuân lệnh."

"Được rồi, cách bữa trưa còn có một giờ, ngươi muốn làm cái gì? Ta bồi ngươi."Kết giao nói.

"Đi tất cả mọi nơi đi!"Lãnh Tinh nói xong, lôi kéo Kết Giao đi ra ngoài.

Kết giao trong miệng la hét: "Ngươi không phải là mới vừa đi hết sao! ? Tại sao lại phải đi nữa vậy?"Hắn vì muốn tìm nàng đã đi rất nhiều lần trong cung, bây giờ còn phải đi nữa sao!? Ngoài miệng tuy là nói như vậy, nhưng vẫn phải đi cùng, Kết Giao bước nhanh đuổi theo Lãnh Tinh đi ở đằng trước.

*****

"Chúng ta đi vườn hoa."Không đợi Kết Giao đuổi theo, Lãnh Tinh đi đến vườn hoa trước. Ở trong hoa viên, Kết Giao và Lãnh Tinh cùng nhau ngồi chồm hổm trên mặt đất.

Một hồi lâu, hắn mở miệng hỏi: " Đảo Hỏa Ma thật sự sẽ chìm vào đáy biển sao?" Trong giọng nói tràn đầy lo lắng.

Lãnh Tinh nhổ một nắm cỏ dại, trả lời "Ừ."

Nàng và Kết Giao cũng như nhau lo lắng cho đảo Hỏa Ma giống, chỉ là sức mạnh của thiên nhiên, ai cũng không có năng lực thay đổi hoặc ngăn cản.

"Lúc nào?" Kết Giao cũng tham gia nhổ cỏ dại.

"Không biết được, chuyện của thiên nhiên ai cũng không đoán được, có lẽ  gần đến, có lẽ là nhiều năm về sau cũng không chừng."Lãnh Tinh thở dài nói: "Chỉ có thể nghe theo vận mệnh."

"Vậy. . . . . . Hỏa nữ sẽ vĩnh viễn bảo vệ nước Hỏa Ma sao?"Kết Giao cúi đầu hỏi. Bọn họ sẽ phải rời khỏi nơi này đi đến chỗ khác bắt đầu lại lần nữa, Lãnh Tinh vương phi sẽ vĩnh viễn bảo vệ bọn họ, ở cùng bọn họ sao?

"Đó là đương nhiên ."Lãnh Tinh ngẩng đầu lên buồn cười nhìn Kết Giao. Đột nhiên, sau lưng Kết Giao xuất hiện một người áo đen, cầm lưỡi dao sắc bén chuẩn bị đâm xuống lưng Kết Giao.

"Cẩn thận!"Lãnh Tinh hô to, dùng sức đẩy Kết Giao ra, cây đao trong tay người áo đen kia lại đâm đến cánh tay nàng, máu lập tức chảy đầm đìa. "Hỏa nữ muốn bảo vệ quốc gia."Người áo đen cao lớn cười lạnh nói.

Lãnh Tinh nhận ra giọng nói người này, nàng kinh ngạc khẽ nhếch miệng lên , cau mày trừng mắt nhìn người áo đen kia."Ta. . . . . . Ta đã nghe qua giọng nói của ngươi." Lãnh Tinh hoảng sợ chưa dứt, Kết Giao đã xông ra vật lộn thành một mảnh với một người áo đen khác.

"Các ngươi là người của nước Chích?" Lời của nàng vừa nói ra, nàng rõ ràng quan sát được bốn người áo đen sửng sốt một giây, một ít giây đã đủ để Lãnh Tinh xác định thân phận của bọn hắn rồi.

"Cứu --"Lãnh Tinh muốn mở miệng cầu viện, nhưng kêu không tới một chữ, lập tức bị người áo đen cầm đầu xông lên trước che miệng nàng lại. "Giết hắn đi!"Nghe được người áo đen cầm đầu hạ lệnh giết Kết Giao, Lãnh Tinh kinh hãi tay đấm chân đạp, không ngừng giãy giụa.

"Ô. . . . .."Không cần! Tha cho hắn, tha cho hắn đi.

"Hỏa nữ!"Kết Giao khổ sở tiếng quát tháo làm Lãnh Tinh đau thấu tim thấu phổi, nàng không ngừng giãy giụa, nhưng đều vô ích.

"Đi mau!" Người áo đen cầm đầu vừa quát, dùng sức khiêng Lãnh Tinh lên, cùng với ba người áo đen khác vọt ra vườn hoa nước Hỏa Ma  chạy về phía cửa sau trong hoàng cung. Kết giao! Lãnh Tinh ở trong lòng kêu, nước mắt im lặng chảy xuống.

Khi Tát Tư ở vườn hoa thấy Kết Giao dùng máu tươi viết lên trên mặt đất hai chữ " Nước Chích" thì quả thực là nổi điên, nhìn thấy áo choàng dính máu của Lãnh Tinh rớt tại trên đất bùn, cũng gần như làm hắn hỏng mất. Người của nước Chích lại dám bắt nữ nhân hắn yêu, hắn lời thề sẽ máu nhuộm thành đô nước Chích! Ngọn lửa phẫn nộ không ngừng thiêu đốt ở trong mắt Tát Tư.

Tát Tư khắc chế cảm xúc muốn rống to, tỉnh táo ra lệnh: "An táng cho Kết Giao, lập tức tập hợp tất cả binh lực."Ngọn lửa chiến tranh bắt đầu bùng cháy. Thời kì chiến tranh cộng thêm Thánh Địa  rung chuyển, mặc dù khó khăn nặng nề, nhưng ánh mắt Tát Tư lại  nhìn về phương xa mà càng thêm  kiên nghị, hắn tuyệt đối sẽ không chịu thua!

*****

Hoàng cung nước Chích "Ngươi cho ta ăn cái gì!" Chích Lạp điên cuồng hét lên làm thị nữ đứng trong phòng  đều kinh sợ  lùi lại ba bước, chỉ có Lãnh Tinh bị rống mà vẫn trừng mắt nhìn hắn, hoàn toàn là một bộ dạng không sợ chết. Chính vì bộ dạng này, càng thêm chọc giận Chích Lạp, làm Lãnh Tinh bị tát hai cái, những vẫn như cũ cố chấp không chịu lên tiếng. Thì ra người áo đen cầm đầu chính là vương nước Chích, nàng nên sớm đoán được!

"Thả ta về, ta không thuộc về nước Chích, lại càng không thuộc về ngươi."Lãnh Tinh ngồi ở bên giường lạnh lùng nói, coi như nửa bên mặt của đau đớn không dứt, nàng cũng  không cúi đầu với kéo chích, nàng hận hắn vì đã giết Kết Giao.

"Đáng ghét!"Kéo chích nắm chặt quả đấm khắc chế suy nghĩ muốn đánh Lãnh Tinh. Cuối cùng, hắn nắm tóc Lãnh Tinh, ép nàng ăn cơm, cuối cùng trên mặt Lãnh Tinh dính đầy thức ăn nhưng một ngụm nàng cũng không ăn.

"Ta ghét nhất nam nhân đánh nữ nhân, thân là Vương một nước lại động thủ đánh nữ nhân, loại cử chỉ này thật là khó coi."Lãnh Tinh nằm ở bên giường nói.

Chích Lạp phẫn nộ đến mức vứt bỏ áo choàng trên người, tay chỉ vào Lãnh Tinh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta xem ngươi có thể chống cự được tới lúc nào! ? Vận mệnh của ngươi là thuộc về nước Chích, thuộc về ta, ngoan ngoãn làm Thần bảo vệ nước Chích, ngươi sẽ không bị đánh."

Lãnh Tinh ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm Chích Lạp một cái, nói: "Ta cơ bản không phải là Thần bảo vệ gì cả, chẳng lẽ ngươi  không hiểu sao ngươi là Vương một nước, là Vương thống trị nước Chích, thật ra thì ngươi mới chính là Thần bảo vệ của quốc gia này, ngươi muốn nó tốt nó sẽ tốt, ngươi muốn phá hư nó nó sẽ hư, tất cả chỉ ở suy nghĩ của ngươi. Tát Tư và ngươi khác nhau ở chỗ là -- hắn yêu thương nước Hỏa Ma,  hắn cố gắng bảo vệ nó, mà ngươi lại không chuyên tâm phát triển đất nước, chỉ biết dùng những thứ tà môn ngoại đạo để giúp nước mình lớn mạnh, thắng được nước Hỏa Ma, đó là chuyện không thể nào."Lãnh Tinh nhìn Chích Lạp kiên định nói xong, lập tức cúi đầu không nhìn hắn nữa.

Chích Lạp giận dữ là điều đương nhiên, nhưng lời nói Lãnh Tinh làm hắn cực kỳ chấn động."Ngươi đừng tưởng rằng ngươi nói một cái đạo lý là có thể cảm hóa ta thì ta sẽ dễ dàng thả ngươi ra."

Nàng nói những lời đó chẳng qua là để lay động hắn, muốn hắn thả nàng đi. Hỏa nữ quả nhiên thông minh, nhưng hắn sẽ không dễ dàng bị lừa. "Người cứng đầu!"Lãnh Tinh không chịu nổi nói, cúi đầu không nhìn Chích Lạp. Chích Lạp giận đến nổi gân xanh đi về phía của Lãnh Tinh.

Đột nhiên, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng thét chói tai, âm thanh chạy trốn và những ngọn lửa đầy trên trời hấp dẫn chú ý của Chích Lạp. Hắn thật nhanh xông về phía cửa sổ, kinh hãi nhìn thấy ngọn lửa từ trên trời rơi xuống, ngọn lửa nhanh chóng thiêu đốt các thành đô nước Chích. Sẽ không phải là Tát Tư tới cứu nàng chứ? Lãnh Tinh kích động xông về phía cửa sổ, vừa ngẩng đầu nhìn, dị tượng trên bầu trời  làm nàng sợ đến không cách nào nhúc nhích.

"Chuyện này. . . . ."Nàng sợ đến không thể nói nên lời. Chích Lạp mở to mắt nhìn chằm chằm Lãnh Tinh một lát, ngay sau đó lao ra tẩm cung. Chích Lạp chân trước mới bước ra khỏi cung, toàn thân Lãnh Tinh lập tức tức mệt lả ngã xuống mặt đất.

Trời cao bắt đầu phá hủy đảo Hỏa Ma rồi, núi lửa không chịu được đã hoạt động, Lãnh Tinh kích động không thôi, cả người run rẩy. Trốn! Hiện tại thừa dịp nước Chích rối loạn thì chạy mau đi! Lãnh Tinh chống đỡ thân thể ba ngày không ăn cơm, chậm rãi bò dậy từ dưới đất, cầm mâm gỗ để ở trên bàn gỗ , nhẹ nhàng đi đến phía sau thị nữ đang nóng nảy, nàng nhắm mắt lại độc ác gõ lên trên đầu nàng ta. "Thật xin lỗi."

Đợi sau khi thị nữ ngã xuống đất, nàng kéo thân thể yếu đuối đi về phía hành lang tối đen.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top