ZingTruyen.Top

[HOÀN][Ôn Chu] Bất Hệ Chu

Chương 23

zzslovebot

Thời gian còn lại của hắn và tiểu tử Tào Úy Ninh kia không còn nhiều lắm.

Thế nhưng, Chu Tử Thư thật sự sẽ đến sao? Sẽ mang Lưu Ly Giáp đến ư?

Thậm chí, Lưu Ly Giáp có thật sự nằm trong tay y hay không, hắn cũng không biết.

Hắn nên nghĩ đến điều này từ sớm, thủ lĩnh Thiên Song sao có thể dễ dàng để hắn lấy được đồ vật này, sao có thể cho hắn thuận lợi rời đi được.

Hôm nay, hết thảy mọi thứ đều không nằm trong quyền kiểm soát của hắn.

Cảm giác này vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc, khiến Ôn Khách Hành cảm thấy mười phần ảo não.

Từ nhỏ đến lớn, thì ra không có chuyện gì là hắn nắm giữ được, mà căn bản hắn cũng không có khả năng khống chế bất kì điều gì.

Không bảo vệ được mạng sống của cha mẹ.

Không thực hiện được kế hoạch san bằng Quỷ cốc, bình định giang hồ.

Cũng... không bảo hộ được những người mà hắn muốn bảo hộ thật tốt, dẫu chẳng có bao nhiêu người.

Thì ra hắn thật vô dụng.

Nếu đã vậy, thì còn sợ gì chứ?

Dây xích rất nhỏ xuyên qua người, leng keng kêu lên theo từng cử động của hắn, quấy đến nỗi hắn trở nên tâm loạn như ma.

Hắn cố hết sức khống chế hô hấp, lại ngẩng đầu, lộ ra một nụ cười hào hứng, "Muốn cược cùng ta à? Vậy thì phải xem tiền đặt cược có khiến ta vừa lòng hay không đã."

Hạt Vương dường như đang nói chuyện phiếm với bạn bè, còn tỏ vẻ hứng thú như trẻ con, "Minh hữu không ngại thì nói một chút thử xem, ngươi muốn thứ gì nào?"

"Nếu ta thắng, cho ta một con ngựa tốt, thuốc giải Đoạn Tràng Thực Tâm, còn nữa, vĩnh viễn không được ra tay với người bên cạnh ta." Ôn Khách Hành nhìn chằm chằm vào người trước mặt, dù phải ngẩng đầu nhưng tư thái vẫn cao cao tại thượng.

"Minh hữu thật có lòng tham." Hạt Vương nói hắn tham, nhưng cũng không cự tuyệt, "Nếu trong ba canh giờ ta không có được Lưu Ly Giáp thật, vậy thì... ta sẽ đem ngươi về bên người Chu thủ lĩnh, sau đó giết chết ngươi ngay trước mặt y. Minh hữu cảm thấy như thế nào?"

"Rất tốt." Ôn Khách Hành cười cười, "Cầu còn không được."

Ôn Khách Hành trả lời rất nhanh.

Đối với hắn mà nói, lựa chọn này thật sự là... hấp dẫn cực kì.

Trước đây sử dụng Âm Dương Sách là hành động bất đắc dĩ, được ăn cả ngã về không, bởi vậy nên mới mang đến hậu quả, hắn không dám nói không muốn nhận.

Ít nhất... A Nhứ vẫn còn sống.

Mà hắn biến thành dáng vẻ giày vò mỗi ngày mỗi đêm như hiện tại, chính là cái giá lớn phải trả mà hắn không thể trốn tránh.

Hắn tiếp nhận, thậm chí còn vui vẻ chịu đựng.

Nhưng như vậy cũng không có nghĩa là hắn một mực ngồi chờ chết.

Hắn chưa bao giờ ngừng tìm kiếm phương pháp giải được thế cục này.

Dù là vì đủ loại nguyên nhân nên sự tình tiến triển thật chậm, nhưng vẫn có được một chút thu hoạch.

Năm đó, Dung Huyền nhờ Âm Dương Sách để kéo dài tính mạng, lại trở nên tâm trí điên cuồng đến nỗi tự tay giết vợ.

Nhưng đến khi đại chiến ở núi Thanh Nhai, thần trí cũng đã gần như thanh tỉnh.

Truyền thuyết giang hồ đã kiểm chứng nhiều lần mới có thể xác nhận thật giả, mà sau khi kiểm chứng xong, không khó để đưa ra một kết luận–

Có lẽ, chính cái chết của vợ đã kích thích khiến tâm trí Dung Huyền quay về.

Trước mắt, xem như đây là chuyện xấu duy nhất Dung Huyền làm sau khi phát điên.

Có lẽ cũng chính là phương pháp phá giải mà hắn luôn đau khổ truy tìm.

Chẳng qua là, chưa nói đến việc phương pháp này có thật sự thành công hay không, mặc dù có thể khiến tình cảm và thần trí của A Nhứ quay về, nhưng khi ấy làm sao y có thể sống được với cảm giác tự trách và đau đớn chứ?

Làm sao có thể.

Cũng không phải chưa từng nghĩ đến việc giả chết thêm lần nữa, nhưng mà, chẳng lẽ thật sự lại để A Nhứ phải chịu đựng nỗi thống khổ khi thêm một lần nữa trơ mắt nhìn hắn chết đi ư?

Hắn làm sao dám.

Ôn Khách Hành thường hay cảm thấy nội tâm của mình bị giày vò nhiều lần.

Bao nhiêu lần hắn nghĩ đến việc dùng cái chết để đổi lấy người yêu quay về, là bấy nhiêu lần tự mắng chính mình vô trách nhiệm.

Nhưng mà, bao nhiêu lần hắn mắng chính mình vô trách nhiệm, cũng là bấy nhiêu lần bị viễn cảnh hấp dẫn ấy khiến cho trong lòng nhộn nhạo.

A Nhứ của hắn, không nên dùng thân phận thủ lĩnh Thiên Song, gia nhập đấu đá giang hồ.

A Nhứ của hắn, không nên lạnh lùng như băng, khi y mỉm cười rõ ràng sinh động đẹp mắt đến vậy...

Dây xích xuyên qua xương hồ điệp đau đớn tận tim, gọi Ôn Khách Hành quay về từ trong suy nghĩ ngổn ngang.

"Chỉ đùa chút thôi, minh hữu đừng có mơ mộng." Khuôn mặt thâm trầm dò xét của Hạt Vương xuất hiện trước mắt hắn, "Nếu hết thời gian mà ta còn chưa lấy được Lưu Ly Giáp thật, vậy thì xin mời quỷ chủ hạ mình, từ nay về sau nhận ta làm chủ, để ta tùy thời sử dụng, được không?"

Ôn Khách Hành sững sờ, thoát khỏi suy nghĩ vừa rồi, trở về với hiện thực lạnh băng.

Hắn cười nhẹ lắc đầu, "Trong lòng Hạt Vương ta lại quan trọng đến vậy à, thật là khiến ta được sủng ái mà lo sợ."

Hạt Vương cười nhạo một tiếng, "Cũng không quan trọng lắm, chẳng qua là hiện nay trên người ngươi cũng chẳng còn thứ gì đáng để người khác thèm muốn."

Hạt Vương duỗi hai ngón tay, nắm đầu vai hơi nghiêng của Ôn Khách Hành, tùy ý cầm dây xích sắt lên, không ngoài ý muốn chứng kiến một tia sắc sảo trong mắt Ôn Khách Hành, "Bất quá là ngươi vẫn còn có thể ở bên người Chu Tử Thư, vậy nên miễn cưỡng vẫn có thể dùng ngươi thêm một thời gian."

Ở bên cạnh Chu Tử Thư ư?

Ôn Khách Hành muốn cười, lại cười không nổi.

Người này có lẽ không biết, đến cả giá trị lợi dụng này của hắn, bây giờ chỉ sợ cũng mất đi rồi.

Bây giờ không còn gì để mất, sao cứ phải cố chấp đánh cược làm gì.

"Tào Úy Ninh..." Ôn Khách Hành mở miệng.

"Chớ có không thức thời như vậy, ngươi không có tư cách đàm phán điều kiện với ta." Hạt Vương cắt ngang lời Ôn Khách Hành, hung hăng giật dây sắt một chút, "Không đánh cược cũng không sao."

"Hạt Vương đánh cược, sao không gọi ta chơi cùng."

Một thanh âm khác cơ hồ vang lên ngay sau đó, động tác của Chu Tử Thư quá nhanh, lời còn chưa dứt, người đã xuất hiện bên cạnh Ôn Khách Hành.

Y nhanh chóng đánh giá một thoáng, liền bị khóa sắt xuyên xương cốt và gai nhọn phía trên đâm vào mắt.

Tinh quang trong mắt Hạt Vương tụ lại, lại không dấu vết tản ra, "Đến còn nhanh hơn ta nghĩ."

"Lão Ôn, sao lại bất cẩn như vậy, thứ này mà cũng cầm nhầm." Chu Tử Thư kéo tay Ôn Khách Hành, dò xét nội tức của hắn, ánh mắt vẫn nhìn thẳng Hạt Vương.

Hạt Vương nghiêng đầu, nghiền ngẫm đánh giá Chu Tử Thư, "Chu thủ lĩnh, đã nói đến nước này rồi, ngươi cũng đừng lãng phí thời gian nữa."

Thế lực Thiên Song và Độc Hạt rắc rối khó gỡ, hai bên kìm kẹp nhau lâu ngày cũng không dám vọng động.

Lần này Chu Tử Thư vô tình quấy lên tranh đấu, ảnh vệ đều để lại nơi xa, một mình đến đây.

Một khối Lưu Ly Giáp mà Hạt Vương mong chờ đã lâu đang được Chu Tử Thư cầm trên tay.

"Thật sự sảng khoái." Hạt Vương hài lòng cười cười, lấy ra một gói thuốc bột, lời nói ra khỏi miệng lại là, "Dây xích và ổ khóa này xin mời Chu thủ lĩnh tự mình giải quyết đi. Đã một mình đến đây lại còn muốn cứu người ra, mong là ngày sau, trân trọng đối đãi nhau thật tốt nhé."

Trao đổi thuốc bột và Lưu Ly Giáp cùng một lúc, Hạt Vương dùng một chưởng chém đứt khóa sắt trên tường, phân phó một câu "Chuẩn bị ngựa" rồi nhanh chóng rời đi.

Chu Tử Thư vẫn không buông lỏng cảnh giác, huống chi sát ý trong mắt y đã rõ nét như vậy.

Y đã lấy được thứ mà y muốn rồi.

"Đông" một tiếng, Ôn Khách Hành ngã xuống đất.

Trong địa lao yên tĩnh, tiếng thở dốc của hắn trở nên rõ ràng, đau đớn không chịu nổi.

Chu Tử Thư bước qua hai bước, muốn nâng hắn dậy, nhìn hai vai hắn run rẩy mang theo khóa sắt và gai nhọn, nhất thời lại không biết đặt tay ở đâu.

Xương hồ điệp bị xuyên thấu có bao nhiêu đau đớn, y là người biết rõ hơn ai hết.

Móc sắt cứng rắn còn không dễ lay động.

Khi đó y còn đang mất dần ngũ giác rồi.

"Trang chủ... thuộc... hạ..." Ôn Khách Hành muốn gọi y, muốn nhận sai, thế nhưng hắn quá đau, cũng run rẩy lợi hại, vậy nên thử nhiều lần cũng không nói thành lời được.

Hắn vô cùng kinh ngạc, A Nhứ vậy mà lại thật sự đến, vậy mà lại thật sự... chịu dùng Lưu Ly Giáp để đổi hắn.

...Vừa rồi, cho dù là thật tình hay giả ý, nhưng y cũng đã gọi hắn hai chữ "lão Ôn".

"Câm miệng." Chu Tử Thư dùng sức ngăn chặn thương thế của hắn, nâng hắn dậy, "Có còn chịu đựng được không?"

Lực đạo này vô cùng chân thật, rất có cảm giác an toàn. Ôn Khách Hành nhịn không được phải dựa vào cánh tay y, nhìn sắc mặt tái nhợt của y, lúng túng nói ra câu xin lỗi không đầu không đuôi, "Thật sự xin lỗi..."

Hắn muốn gọi một tiếng A Nhứ, nhưng đến cùng vẫn không dám nói ra miệng hai chữ đã vòng vo dưới đáy lòng cả trăm lần.

Cho dù không nhìn thấy, Chu Tử Thư cũng biết bốn phía vẫn còn đầy rẫy ánh mắt của Độc Hạt.

Ôn Khách Hành gắng gượng chống đỡ đi tới cửa, thật sự không đi nổi nữa, đứng cũng không yên.

Chu Tử Thư dứt khoát một tay ôm hắn lên ngựa, chậm rãi đặt hắn ngồi vững vàng trước y.

Hít thở một lần cũng bị nỗi đau từ dây xích sắt đánh úp lại, Ôn Khách Hành dù có tâm tình gì thì cũng không còn khí lực để vùng vẫy nữa.

Vó ngựa chậm rãi đi về phía trước, Ôn Khách Hành lắc lư trên lưng ngựa, xóc đến mức không thở nổi.

Không cần biết xóc nảy bao nhiêu, hắn vẫn luôn được nhốt chặt trong cái ôm kiên cố ấm áp của Chu Tử Thư.

Cái ôm này đã từng rất quen thuộc, rồi lại khiến cho hắn tưởng niệm rất lâu.

Không biết đã xa xôi mấy đời, không biết đã nhẫn nhịn bao lâu.

Không biết giấu bao nhiêu ủy khuất, không biết nuốt bao nhiêu kinh sợ.

Trong tiếng vó ngựa vững vàng đi về phía trước, nội tâm căng như dây cung của Ôn Khách Hành đột nhiên đứt đoạn.

"Nhanh... Không còn kịp rồi... Thuốc bột... Cứu, cứu Tiểu Tào..."

Ôn Khách Hành không biết hắn đang mơ màng nói gì.

Cũng không biết từ khi nào hắn đã ngất xỉu trong lồng ngực Chu Tử Thư.

Càng không biết, Chu Tử Thư vừa muốn nói, không cần đóng kịch, bảo hắn ngồi thẳng lên.

Hắn cũng sẽ không biết, mồ hôi lạnh và máu tươi trên người hắn, thấm đẫm từng tầng y phục của Chu Tử Thư.

Người nọ chán ghét nhất là máu, nhưng y chỉ siết chặt tay, thở dài, một mực không hề né tránh.

.

Lời tác giả: Mình thật là tiểu thiên sứ tâm địa thiện lương mà, chương này sao lại có thể ấm áp như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top