ZingTruyen.Asia

[HOÀN] Nụ Hôn Của Em Thật Ngọt Ngào - Dạ Tử Tân

Chương 58: Đêm nay dùng chúng

ime128

Mộ Dữu vẫn không trả lời, Hách Mộng Thành tiếp tục tìm xung quanh chó Mộ Dữu nuôi.

Vừa nghiêng đầu, thấy Doãn Mặc từ trên lầu đi xuống.

Anh mặc áo sơ mi giản dị, vẻ mặt lạnh lùng, giữa hai lông mày có một tia sắc bén.

Hách Mộng Thành giật nảy mình, vội vàng đứng dậy chào hỏi: "Chào Doãn tổng."

Lúc này Trách Trách mới chú ý tới Doãn Mặc đi tới, cũng lên tiếng chào hỏi.

Doãn Mặc hướng về phía hai người khẽ gật đầu, cũng không nói gì.

Khoé mắt liếc qua Mộ Dữu một chút, anh sải bước đi qua, ngồi xuống bên cạnh cô: "Đang nói chuyện gì?"

Doãn Mặc ngồi sát bên Mộ Dữu, hai người cách nhau rất gần, giọng nói trầm xuống rất nhiều nhưng vẫn mang theo chút uy nghiêm.

Mộ Dữu ngoài cười nhưng trong không cười: "Chỉ ngồi chém gió thôi, cũng không có nói chuyện gì."

Doãn Mặc đột nhiên đi xuống, Hách Mộng Thành và Trách Trách lập tức câu nệ hơn rất nhiều, cầm ly nước ngồi trên ghế sô pha, cũng không tiếp tục hỏi Mộ Dữu chuyện con chó nữa.

Đúng lúc này dì Thôi đi tới, nói bữa tối đã chuẩn bị xong, Mộ Dữu như được ân xá, kêu hai người bạn cùng phòng đến phòng ăn.

Cảm giác được Doãn Mặc thỉnh thoảng nhìn cô chăm chú, cô giả vờ không nhìn thấy.

Trên bàn cơm Doãn Mặc không cười chút nào, vẻ mặt nghiêm túc, Hách Mộng Thành và Trách Trách cũng có chút không thả lỏng.

Sau khi Doãn Mặc ăn xong trước đi lên lầu, Hách Mộng Thành mới đi tới trước mặt Mộ Dữu, nhỏ giọng hỏi một câu: "Có phải chồng cậu không chào đón bọn tớ đến đây không?"

Mộ Dữu hững hờ ăn đồ ăn: "Không có đâu, cậu đừng đoán mò, không phải bình thường anh ấy cũng như vậy sao, kiệm lời."

Hách Mộng Thành vẫn cảm thấy có gì đó không ổn: "Hôm nay anh ấy lạnh lùng hơn so với bình thường, trông rất đáng sợ, luôn làm tớ cảm thấy bản thân có phải đã đắc tội anh ấy ở chỗ nào không."

Hách Mộng Thành nghĩ nghĩ, lại hỏi Mộ Dữu, "Tớ thật sự không có đắc tội anh ấy sao?"

Mộ Dữu cũng ăn sắp xong, đặt đũa xuống, chống cằm: "Nếu cậu đã tò mò như vậy."

Cô dừng một chút, gật đầu, "Đúng là cậu đã đắc tội anh ấy."

Hách Mộng Thành: "???"

Trách Trách cũng tò mò nhìn qua, sau khi cô ấy và Hách Mộng Thành đến đây cũng không có nói chuyện với Doãn Mặc quá mấy câu nha, sao lại đắc tội anh ấy rồi?

Mộ Dữu hạ giọng nói với hai cô ấy: "Chồng tớ dị ứng lông chó, anh ấy không thích nghe từ chó, sau này tuyệt đối đừng nói về chó nữa."

"A?" Hách Mộng Thành sững sốt, nhỏ giọng nói: "Vậy sao cậu còn nuôi chó?"

Mộ Dữu trả lời một cách mơ hồ: "Trước khi kết hôn có nuôi, sau khi kết hôn tớ không nuôi nữa."

Hách Mộng Thành hiểu rõ gật đầu: "Thì ra là như vậy, chả trách tớ thấy vẻ mặt chồng cậu không tốt lắm."

Cô thở dài: "Vậy mấy túi thức ăn cho chó không cho cậu nữa, dù sao cậu cũng không cần đến, để tớ mang về."

-

Sau bữa tối, Mộ Dữu đưa Hách Mộng Thành và Trách Trách tham quan căn hộ một vòng.

Chung cư trang trí rất đơn giản, sự xa hoa ẩn chứa trong từng chi tiết, nhìn một vật trang trí không đáng chú ý nhưng tuỳ tiện hỏi một chút đều là giá trên trời.

Hách Mộng Thành kéo Trách Trách đi dạo từ tầng một đến tầng hai.

Ngồi trên ghế sô pha ở tầng hai, nhìn chiếc đèn chùm pha lê lộng lẫy phía trên đầu, lại sờ sờ chiếc sô pha bằng da thật trước mặt, Hách Mộng Thành hai mắt sáng ngời: "Tiểu Dữu, nhà cậu nhiều phòng như vậy, lại có đến hai tầng, diện tích quá lớn, đây có phải cái gọi là biệt thự không, tớ cảm giác như đang nằm mơ."

Trách Trách nói: "Tiểu khu này tớ từng thấy trên mạng, dinh thự Ngự Minh, gần khu trung tâm thương mại, vị trí đắc địa thịnh vượng nhất thành phố An Cầm, có tiền chưa chắc đã mua được, người ở đây không phú thì quý. Nhưng mà gia thế của Tiểu Dữu và Doãn Mặc ở chỗ này cũng không có gì lạ."

Hách Mộng Thành nhìn về phía Mộ Dữu: "Dữu tử, tớ với Trách Trách tối nay ở phòng nào?"

Mộ Dữu đang ngồi lướt điện thoại trên ghế sô pha, nghe hỏi vẻ mặt cô hơi ngưng lại.

Trong nhà có rất nhiều phòng, ngoại trừ phòng dì Thôi ở tầng một, chỉ có phòng ngủ chính là có thể ngủ được.

Còn hai phòng, một là thư phòng, một là phòng đàn, còn có hai phòng Mộ Dữu dùng để đồ linh tinh.

Mộ Dữu chỉ chỉ hướng phòng ngủ chính: "Ngủ ở phòng kia đi, ba người chúng ta chen một chút."

Trách Trách kinh ngạc một lúc: "Vậy chồng cậu ngủ ở đâu?"

"Anh ấy ngủ ở thư phòng." Mộ Dữu nhìn thời gian không còn sớm, nói với hai cô ấy,"Không phải sáng mai đến nhà ga sao, hai cậu đi tắm rồi ngủ sớm một chút."

Lúc ba người cùng nhau về phòng ngủ, Mộ Dữu cầm điện thoại nhắn Wechat cho Doãn Mặc:【Ông xã, bạn cùng phòng của em lần đầu đến cũng không thể để hai cô ấy ngủ ở ghế sô pha được, cho nên đêm nay chỉ có thể để anh uỷ khuất ngủ ở thư phòng rồi.】

——

Giường ở phòng ngủ chính đủ lớn, ba người nằm cũng không cảm thấy chật chội.

Hách Mộng Thành nằm nhưng trong lòng có chút bất an: "Sắc mặt chồng cậu tối nay vẫn luôn không tốt lắm, giờ tớ và Trách Trách lại chiếm đoạt giường của anh ấy, có phải lại càng đắc tội không?"

Mộ Dữu bật cười: "Nhìn chồng tớ nhỏ mọn như vậy sao?"

Hách Mộng Thành nghĩ lại cũng đúng, ông chủ như Doãn Mặc hẳn là sẽ không so đo với cô ấy và Trách Trách.

Cô ấy và Trách Trách chỉ ngủ ở đây một đêm mà thôi.

Tự trấn an bản thân một phen, Hách Mộng Thành mới yên tâm thoải mái nói chuyện với Mộ Dữu và Trách Trách.

Hôm sau phải dậy sớm, ba người cũng không thức quá khuya, tuỳ tiện nói chuyện vài câu liền tắt đèn đi ngủ.

Mộ Dữu ngủ ở ngoài cùng bên phải, nghe hai người hít thở đều đặn, cô vẫn chưa buồn ngủ.

Mở điện thoại, tin nhắn Wechat cô gửi cho Doãn Mặc, anh vẫn chưa trả lời.

Chó đen lớn hẹp hòi nhà cô, đúng là không vui rồi.

Từ lúc Hách Mộng Thành đem ra một đống thức ăn cho chó, sắc mặt anh liền không dễ nhìn.

Sau đó Mộ chỉ lo bồi bạn cùng phòng, cũng không có cơ hội dỗ anh, bây giờ còn bảo anh ngủ ở thư phòng.

Vui mới là lạ.

Mộ Dữu ngủ không được, lén nhìn qua bên cạnh một chút, cẩn thận đi xuống giường.

Lúc định đi ra ngoài, cô nhớ tới cái gì đó, quay trở lại tủ đầu giường cầm ít đồ, rồi rón rén ra khỏi phòng.

Giờ này thư phòng đã tắt đèn.

Mộ Dữu nhẹ nhàng mở hé cửa, chui đầu vào, bên trong đen như mực.

Cô đi vào, nhẹ nhàng đóng cửa lại, rất nhanh đã thích ứng được bóng tối.

Mượn ánh trăng mờ nhạt, cô nhìn thấy một bóng người nằm trên sàn phía sau ghế sofa.

Chậm chạp đi qua, Mộ Dữu không chút do dự vén chăn lên, chui vào.

Người đàn ông bên cạnh vẫn bất động, giống như là đã ngủ thiếp đi.

Không trả lời Wechat của cô, Mộ Dữu mới không tin anh nhanh như vậy đã ngủ.

Cô chủ động dán vào ngực anh, kéo một cánh tay anh, gối đầu lên tay anh, vòng tay ôm chặt eo anh.

Mộ Dữu rõ ràng cảm nhận được thân hình người đàn ông cứng đờ trong chốc lát nhưng vẫn bất động như cũ.

Khoé miệng Mộ Dữu cong cong, đột nhiên xoay người, cằm chống lên lồng ngực rắn chắc của anh, chớp chớp mắt, ngọt ngào gọi một tiếng: "Ông xã."

Trong màn đêm, Doãn Mặc chậm rãi mở mắt ra: "Không phải bảo anh ngủ ở thư phòng sao, muộn như vậy còn chạy tới đây làm gì?"

Cả người Mộ Dữu gần như nằm sấp lên người anh, đầu gối chống lên đệm giường, chân nhấc lên đá lung tung.

Hai tay cô nâng mặt anh lên, hôn lên môi anh một cái: "Em đến để dỗ chồng em."

Trong màn đêm dày đặc, khoé miệng Doãn Mặc hơi cong lên, đuôi mày nhướng lên: "Dỗ anh?"

Mộ Dữu gật gật đầu: "Đúng vậy, em đến dỗ anh."

Doãn Mặc nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng mảnh khảnh của cô, đầu ngón tay dạo quanh eo cô, giọng điệu lười biếng, lại có chút hững hờ: "Dỗ như nào?"

Mộ Dữu nghĩ nghĩ: "Em đã nói với hai cậu ấy rồi, sau này không cho phép nhắc đến chuyện chó đen lớn nữa, chó đen lớn nhà em chỉ có thể để một mình em gọi."

Dừng lại một lát, "Thức ăn cho chó của Hách Mộng Thành, em cũng bảo cậu ấy mang về rồi, chó đen lớn nhà em sẽ không ăn cái đó."

Doãn Mặc xoay người một cái, hai người đổi vị trí, anh đem người đặt dưới thân: "Em đến đây dỗ anh hay là bắt nạt anh vậy?"

"Đương nhiên là dỗ anh rồi." Mộ Dữu ôm lấy cổ anh, "Nếu không hơn nửa đêm em chạy đến đây tìm anh làm gì?"

Doãn Mặc: "Sau đó thì sao?"

Mộ Dữu bị hỏi ngây người giây lát, có chút không phản ứng kịp: "Cái gì sau đó?"

"Vậy là dỗ xong rồi sao?" Doãn Mặc cúi đầu mút nhẹ lên vành tai của cô, "Nếu anh không hài lòng, em định dỗ anh như thế nào?"

Mộ Dữu co rúm người, vô thức né tránh, nhưng lại bị Doãn Mặc giữa chặt hai vai, không thể cử động.

Cô suy nghĩ: "Vậy thì đêm nay em ngủ với anh nha?"

Doãn Mặc nhướng mày: "Không ngủ với bạn cùng phòng em sao?"

"Hai cậu ấy đã ngủ rồi, cũng không cần em ngủ cùng." Mộ Dữu ôm anh, "Em muốn ngủ cùng chồng em."

Doãn Mặc nhướng mày, dịu dàng hôn lên trán cô: "Sàn nhà rất cứng, ngủ ở đây một đêm ngày mai sợ em không thoải mái, trở về đi."

"Không muốn." Mộ Dữu tiến vào ngực anh: "Em đã tới rồi sao có thể bị đuổi đi được, em không muốn mất mặt nha?"

"Không sợ sàn nhà quá cứng sao?"

"Em không có yếu ớt như vậy, anh ngủ được thì em cũng ngủ được."

Nói xong nghĩ nghĩ, Mộ Dữu vẫn nói thêm một câu: "Nhưng mà em cảm thấy, chúng ta cần dọn dẹp thêm một phòng ngủ nữa, đem giường và đồ dùng trong nhà vào, lỡ như có người tới nhà cũng thuận tiện ở."

Doãn Mặc gật đầu: "Nên chuẩn bị thêm một phòng ngủ để sau này có con, con có thể ở đó."

Mặt Mộ Dữu đỏ lên, giận hắn: "Em còn chưa tốt nghiệp đại học đâu, anh nghĩ xa quá."

"Lên kế hoạch sớm một chút, có vấn đề gì sao?" Doãn Mặc nhẹ nhàng nói, hôn môi cô một cái.

Vốn là chỉ muốn hôn lướt qua thôi, ai ngờ hôn đến không nỡ buông ra, tay anh nắm cằm của cô, lưỡi cậy mở răng cô tiến vào, hấp thụ thêm vị ngọt.

Mùa hè nên quần áo của hai người đều mỏng, bọn họ có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể của đối phương.

Nụ hôn càng sâu, nhiệt độ hai bên càng tăng.

Không biết qua bao lâu, Doãn Mặc dường như nghĩ tới điều gì, buông cô ra.

Cách màn sương trong đêm người đàn ông nhìn chằm chằm cô, hô hấp vẫn không thể kiểm soát được có chút nặng nề: "Không còn sớm nữa, ngủ đi."

Anh xoay người nằm ngang, ôm Mộ Dữu bên cạn vào trong ngực.

Sự kiều diễm vừa rồi đột ngột kết thúc.

Mộ Dữu vẫn nhớ về nụ hôn đầy dục vọng của anh, tham luyến ngửi mùi hương đặc biệt trên người anh.

Im lặng chốc lát, cô nhỏ giọng hỏi: "Có phải vì không có cái kia không?"

Doãn Mặc mua áo mưa đều đặt trong phòng ngủ, trong thư phòng không có.

Mộ Dữu cảm thấy, cũng chỉ có nguyên nhân này mới có thể khiến anh dừng lại ở thời khắc mấu chốt.

Doãn Mặc không nói lời nào, hiển nhiên là thừa nhận.

Không có bật đèn, da mặt Mộ Dữu dày hơn một chút.

Cô sờ bên gối, bắt được tay Doãn Mặc, đem hộp áo mưa đặt vào tay anh.

Khi nãy lúc ra khỏi phòng ngủ Mộ Dữu liền nhớ tới cái này, nên đặc biệt quay lại lấy một hộp.

Cảm nhận được đồ vật trên tay, khoé miệng Doãn Mặc hơi nhếch lên: "Hả?"

Gương mặt Mộ Dữu có chút nóng lên, nhưng mà cũng đã làm rồi, lúc này tuyệt đối không có lý do gì để nhụt chí.

Cô hít một hơi, bình tĩnh nói: "Không phải em nói rồi sao, tối nay em đến đây là để dỗ anh."

Mộ Dữu chỉ vào hộp trên tay anh: "Đêm nay dùng chúng, có thể dỗ được anh không?"

Doãn Mặc lười biếng cười: "Có thể thì có thể, nhưng mà có lẽ em không để ý—— "

Anh dừng một lát, nói cho cô một sự thật, "Bên trong hộp này có mười cái."

Anh quay đầu, tràn ngập thâm ý nhìn cô: "Em xác định đêm nay dùng hết sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia