ZingTruyen.Asia

[HOÀN] Nụ Hôn Của Em Thật Ngọt Ngào - Dạ Tử Tân

Chương 50: Sao anh còn chưa hôn

ime128

Ánh mắt Mộ Dữu còn chưa kịp rời khỏi giao diện tin nhắn, Hách Mộng Thành bên cạnh đã kích động dùng cùi chỏ đụng đụng cô, nhỏ giọng nói: "Tiểu Dữu, đây không phải là xe chồng cậu sao? Có phải anh ấy đến đón cậu không?"

Mộ Dữu cất điện thoại, nhìn qua hướng bên kia một chút.

Sao chó đen lớn lại đến đón cô lúc này, còn dừng ở chỗ dễ thấy như vậy.

Đây là toà nhà học nha!

Còn là thời điểm tan học buổi chiều, sinh viên liên tục ra khỏi giảng đường, cười cười nói nói đi ra.

Có người nhìn thấy xe của Doãn Mặc, vô thức dừng lại nhìn quanh, xì xào bàn tán.

Chỉ trong chốc lát, không ít người vây quanh lối vào toà nhà học.

Mộ Dữu không muốn có nhiều người để ý đến quan hệ của cô và Doãn Mặc, nếu không sau này sẽ bị bàn tán không ngừng.

Trước đó chuyện của cô và Lục Kỳ Châu cũng bị nhiều người nhắc tới

Xét theo sự nổi tiếng của Doãn Mặc trong trường, tình hình sẽ còn tồi tệ hơn.

Cô kéo mấy bạn cùng phòng bên cạnh, không thèm để ý đến chiếc xe kia: "Chắc là anh ấy có công việc, chỉ đậu xe ở đây thôi, bên trong không có ai. Đừng để ý, chúng ta đến nhà ăn ăn cơm đi, tớ đói bụng quá."

Chiếc Rolls-Royce đang đậu ở hướng họ đi đến nhà ăn, lúc Mộ Dữu và bạn cùng phòng đi ngang qua, vốn định tăng tốc xông lên.

Nhưng còn chưa tới nơi, cửa xe sau bất ngờ mở ra, đập vào mắt đầu tiên là giày da sáng bóng, phía trên là quần tây bao quanh chân, chân rất dài, mông hếch lên.

Lên phía trên là, là một chiếc áo sơ mi trắng rất đẹp.

Không biết Doãn Mặc nói gì với tài xế, chiếc xe rời đi, anh ấy ở lại đây.

Ánh mắt thâm trầm kia hướng về bên này, ánh mắt sáng rực đến mức khó có thể bỏ qua.

Tim Mộ Dữu hẫng mấy nhịp, vờ như anh không tồn tại, kiên trì tiếp tục đi lên phía trước, trên mặt giả vờ như không có việc gì nói chuyện với bạn cùng phòng: "Một lát nữa các cậu định ăn món gì? Nói vài món cho tới tham khảo với."

Hách Mộng Thành và Đồng Lạc Dao các cô biết Doãn Mặc đi theo phía sau, còn có rất nhiều sinh viên dùng ánh mắt bát quái chậm rãi theo sau lưng.

Ba cô gái nhìn mặt nhau, trong lúc nhất thời đều quên trả lời.

Đúng lúc này, sau lưng Mộ Dữu truyền đến giọng nói lười biếng của người đàn ông: "Hai năm nay ở nhà ăn trường có món gì ngon không?"

Mộ Dữu run lên, Doãn Mặc đã nhanh chân đi tới, rất tự nhiên gia nhập vào cuộc trò chuyện của bọn cô, "Lúc tôi còn học có món cá xào dấm khá ngon, bây giờ còn không?"

Mộ Dữu: "..."

Không khí chung quanh ngưng trệ hai giây, thấy Mộ Dữu không nói lời nào, Đồng Lạc Dao cười trả lời: "Có món cá xào dấm nha, bình thường Tiểu Dữu rất hay ăn món này."

Gương mặt Mộ Dữu hơi nóng, trừng cô ấy một cái, rồi liếc nhìn thoáng qua Doãn Mặc bên cạnh.

Vừa lúc anh nhìn qua, gương mặt đẹp trai rắn rỏi, miệng như có như không nhếch lên: "Vậy ăn món này đi, tôi có thể mượn thẻ ăn dùng một chút không?"

Ánh mắt Mộ Dữu né tránh ánh, làm như không nghe thấy.

Chó đen lớn hôm nay rốt cuộc là muốn làm gì, xung quanh nhiều bạn học nhìn như vậy, để bạn cùng phòng biết qua hệ của hai người họ thì thôi đi, ở đây là trường học đó, đừng mơ mộng lột bỏ lớp nguỵ trang của cô!

Trong lòng đang thầm oán, thì Đồng Lạc Dao đưa tay qua thò vào túi áo Mộ Dữu.

Có cảm giác ngứa ngáy, Mộ Dữu còn chưa hoàn hồn, Đồng Lạc Dao đã lấy ra một thẻ ăn đưa tới: "Doãn tổng, thẻ ăn đây!"

Mộ Dữu: "!"

Doãn Mặc nhận lấy, ánh mắt quét qua ảnh họ của Mộ Dữu trên thẻ ăn.

Nền màu xanh lam, cô mặc áo sơ mi ngắn tay màu trắng đơn giản, buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng, trong ảnh cô nhếch miệng cười, đôi mắt trong veo, hoạt bát đáng yêu.

Chó đen lớn thế mà lại nhìn chằm chằm vào ảnh trên thẻ ăn của cô lâu như vậy, Mộ Dữu gấp đến độ muốn giật về, nhưng vì cảnh tượng lúc này không ổn nên cô cũng không vội tiến tới.

Cô liếc Đồng Lạc Dao một cái, nhỏ giọng: "Ai bảo cậu đem thẻ ăn của tớ cho anh ấy?"

Đồng Lạc Dao nghiêng đầu nói nhỏ với cô: "Chồng cậu đã lên tiếng rồi, nhiều người nhìn như vậy, nếu cậu không đưa thì sẽ có nữ sinh phía sau chờ đưa thẻ ăn của bản thân ra, khi nãy là tớ giúp cậu cản tình địch."

Mộ Dữu quay đầu nhìn xung quanh, đứng là nữ sinh cầm thẻ ăn đang kích động.

Những người này đoán chừng là thật sự cảm thấy Doãn Mặc chỉ đơn thuần muốn nhớ lại cuộc sống đại học cho nên mới đến nhà ăn Đại học A nếm thử hương vị.

Con đường từ toà nhà học đến nhà ăn sao hôm nay dường như đặc biệt dài dằng dặc.

Đến cửa nhà ăn, Đồng Lạc Dao, Trách Trách và Hách Mộng Thành định để lại Mộ Dữu ở với Doãn Mặc, chuồn đi.

Vào lúc này Mộ Dữu làm sao có thể một mình ăn cơm ở nhà ăn với Doãn Mặc được?

Không cho ba người kia cơ hội đào tẩu, cô gắt gao giữ chặt không cho họ đi.

Cuối cùng không còn lựa chọn nào khác, mọi người cùng nhau lên tầng ba, nơi tương đối ít người.

Nhưng mà tối này tầng ba lại nhiều người một cách khách thường, dường như so với bình thường còn đông hơn cả tầng một.

Giờ phút này trong diễn đàn trường, cuộc thảo luận đã bắt đầu:

"Rốt cuộc là hôm nay Doãn Mặc làm sao vậy? Tôi không hiểu."

"Chỉ là đến trường ăn một bữa cơm thôi, còn có thể có chuyện gì nữa? Không ngờ ông chủ lớn như Doãn Mặc cũng sẽ hoài niệm món cá xào dấm của Đại học A chúng ta. Lại nói hôm nay món cá xào dấm bán đắt thật, xém chúng tôi không mua được."

"Nếu như hoài niệm món cá xào dấm thì sao lại phải tìm mấy đứa trong ký túc xá Mộ Dữu mượn thẻ ăn chứ? Bên trong không có gì mờ ám sao?"

"Đồng Lạc Dao là em họ của thư ký anh ấy, đoán chừng Doãn Mặc có thể đến tìm Đồng Lạc Dao, vừa nãy toàn bộ hành trình cũng là Đồng Lạc Dao nói chuyện với Doãn Mặc."

"Nhưng các cậu không phát hiện sao, Đồng Lạc Dao đem thẻ ăn của Mộ Dữu cho anh ấy!!!"

"Chẳng lẽ là cô ấy muốn tác hợp cho Mộ Dữu và Doãn Mặc? Các cậu có nghĩ Doãn Mặc có thể coi trọng giáo hoa không?"

Có người đăng ảnh chụp bọn họ ăn cơm: "Cho đến bây giờ thì giáo hoa và Doãn Mặc vẫn chưa nói với nhau một câu nào."

"Không nhất định là tác hợp, có khả năng là Đồng Lạc Dao quên mang thẻ ăn chăng?"

Bỗng nhiên có người xuất hiện: "Tốt xấu gì cũng là sinh viên đại học, các cậu nói xem những lời giải thích phía trên không thấy rất gượng ép sao? Doãn Mặc là ai mà vì một món cá xào dấm lại đặc biệt chọn thời gian có nhiều sinh viên nhất xuất hiện trong trường chúng ta?"

Lời này vừa nói ra, mọi như dường như bừng tỉnh.

Nhưng chợt, lại cảm thấy mù mờ hơn.

Ở tầng ba của nhà ăn, trong lúc ăn cơm Mộ Dữu không trực tiếp nói chuyện với Doãn Mặc.

Mấy đứa bạn cùng phòng lại im lặng như gà, ăn đồ ăn của mình, tận lực không phát ra tiếng động.

Mộ Dữu không có cảm giác thèm ăn, uống một ngụm nước trái cây, cầm điện thoại gửi tin nhắn Wechat cho Doãn Mặc:【Anh không giải thích một chút sao?】

Chó đen lớn:【Anh đang suy nghĩ, trước đó cũng hôn không ít.】

Anh nói không đầu không đuôi, Mộ Dữu nhất thời không phản ứng kịp, chậm rãi gửi một dấu chấm hỏi 【? 】

Chó đen lớn:【Sao em vừa nghe người khác thảo luận xong liền muốn hôn anh, xem ra là anh không thoã mãn em.】

【Đã như vậy thì anh tới đây để cho em cảm thụ một chút.】

Mộ Dữu: "..."

Hai má cô hơi nóng lên, còn chưa nghĩ ra cách để biện minh cho mình thì Doãn Mặc ngồi đối diện bỗng nhiên đứng lên.

Thân hình anh cao lớn, một bóng đen đi qua, đổ bóng lên gương mặt tinh xảo của Mộ Dữu.

Cô thuận thể ngước mắt nhìn anh, chậm rãi chớp chớp mi hai lần.

Doãn Mặc đã vòng qua bàn đi đến, khom lưng cầm lấy cặp sách đặt bên cạnh cô, nắm chặt cổ tay Mộ Dữu kéo đi, sải bước về phía cầu thang.

Đi đến cầu thang, Mộ Dữu cảm giác được khu ăn cơm tầng ba vốn dĩ đang ồn ào dường như đã yên tĩnh lại.

Cô chưa kịp quay đầu, đã bị Doãn Mặc cường thế kéo đi.

Từ nhà ăn đi ra, tay Mộ Dữu vẫn bị Doãn Mặc nắm lấy, cô muốn thoát ra, cổ tay cô rất đau, nhưng thử mấy lần anh cũng không buông tay ra.

Trong trường học người đến người đi, Mộ Dữu không được tự nhiên nói: "Hôm nay anh bị làm sao vậy, đột nhiên chạy tới trường, một chút chuẩn bị cũng không có."

Vừa dứt lời, Mộ Dữu nhớ lại đêm trước khi về trường, Doãn Mặc nói cô vừa hết dâu không thích hợp làm chuyện đó, nên muốn chờ đến hai ngày sau đến trường đón cô.

Tính toán thời gian, thì đúng là hôm nay a.

Anh muốn đón cô về nhà Mộ Dữu không có ý kiến gì, nhưng hôm nay sao lại phô trương như vậy? Thế mà lại dừng xe ở gần toà nhà học, còn đi theo bọn cô cùng đến nhà ăn ăn cơm.

Mộ Dữu đoán không ra rốt cuộc anh có ý đồ gì.

Nhưng trực giác mách bảo cô, Doãn Mặc đang cố ý.

Anh muốn mọi người trong trường biết họ đang ở bên nhau!

Mộ Dữu nhớ tới đêm qua Doãn Mặc gọi điện thoại cho cô, lúc ấy cô một lòng lo vẽ truyện tranh nên thái độ đối với anh có chút qua loa lấy lệ.

Sau lại bởi vì thức quá khuya, ban ngày cô có chút buồn ngủ, nên vẫn không trả lời tin nhắn của Doãn Mặc.

Hẳn là làm cho anh không có cảm giác an toàn, sợ cô đến quá gần các nam sinh khác trong trường, cho anh đội nón xanh, cho nên anh mới nóng lòng đến trường tuyên bố chủ quyền trước mặt mọi người?

Càng nghĩ, ngoại trừ lý do này thì dường như không còn lý do nào khác.

Anh đi quá nhanh, Mộ Dữu gần như phải chạy chậm mới đuổi kịp anh: "Anh dẫn em đi đâu đấy, nếu không anh có chuyện muốn nói thì chúng ta về nhà nói nha?"

Doãn Mặc dừng lại.

Sắc trời đã tối dần, làm nổi bật gương mặt sắc sảo của anh.

Doãn Mặc ngừng một lúc: "Đêm nay anh đi công tác ở Châu Âu, một lát phải đến sân bay."

Sắc mặt Mộ Dữu có chút cứng đờ, trong lòng cô mơ hồ có một cảm giác mất mát không thể giải thích được.

Hoá ra anh không đến đây để đón cô về nhà.

Đôi mi dài của cô rủ xuống, không nằng không nhẹ đáp: "Ò."

Chăm chú nhìn cô một lát, Doãn Mặc thoáng nhìn thấy một rừng cây long não vắng vẻ gần đó, liền kéo cô vào trong đó.

Đi sâu vào bên trong, Doãn Mặc mới dừng lại, không nặng không nhẹ vuốt ve bàn tay cô, giọng nói ấm áp lưu luyến: "Em không vui à?"

"Không có, anh đi công tác sao em lại không vui chứ? Em rất vui nha!"

Ở đây ánh sáng ảm đạm, bóng cây đổ bóng lên mặt cô.

Mộ Dữu hơi bĩu môi, giọng nói rất miễn cưỡng.

Anh lười biếng cười, tiến lên một bước, đến gần cô: "Anh không có nói em không vui bởi vì anh đi công tác, em không đánh đã khai rồi?"

"..."

Mộ Dữu khẽ nâng cằm, trừng anh: "Hôm nay anh làm ầm ĩ như vậy chỉ vì muốn nói cho em biết anh đi công tác?"

"Đương nhiên là không phải." Doãn Mặc bỗng nhiên ôm chặt vòng eo thon của cô, kéo người vào trong ngực, môi mỏng áp vào trán cô, nhẹ giọng nói, "Anh tới đây để cho bản thân một danh phận."

"Danh phận gì?" Lúc anh nói chuyện hơi nóng thở ra, Mộ Dữu không được tự nhiên nghiêng đầu né tránh, nhỏ giọng nói, "Không phải đã sớm có rồi sao?"

Cô đã nói là anh theo đuổi được cô rồi, sao còn muốn danh phận.

"Vậy thì anh cũng không thể mãi là tình nhân bí mật không thể lộ ra ngoài ánh sáng nha?" Doãn Mặc ôm cô, "Em là giáo hoa, anh vốn không yên tâm để em một mình ở trường, bây giờ lại đi công tác thì anh càng không yên lòng."

"Như bây giờ thì anh yên tâm sao?"

Doãn Mặc trầm tư một lát: "Miễn cưỡng yên tâm một chút. Dù sao thì sau đêm nay nếu nam sinh trong trường em không ăn gan hùm mật gấu thì sẽ tự nhiên tránh xa vợ anh một chút."

Cách lớp áo mỏng, bàn tay ấm áp của anh vuốt ve da thịt bên eo cô, giọng nói hơi trầm, "Em vẫn chưa tốt nghiệp, sau này vẫn phải dành nhiều thời gian ở trường nữa, anh chắn chắc sẽ nhịn không được mà đến tìm em. Anh tìm vợ anh không phải chuyện gì phạm pháp, em cũng không thể để anh trốn mãi như vậy phải không?"

Suy nghĩ kỹ thì những lời anh nói không phải không có lý.

Mỗi tuần Doãn Mặc đều đưa đón cô đến trường, chuyện này căn bản không có khả năng giấu mãi được.

Sáng sớm hôm qua ở cổng phía bắc, Doãn Mặc đã bị người ta phát hiện.

Thay vì nơm nớp lo sợ không biết lúc nào sẽ bị các bạn học biết, thà thẳng thắn ngay từ đầu, đợi mọi người quen rồi, lời đồn sẽ đi qua thôi.

Nhưng mà, anh có quyết định này thì tốt xấu gì cũng phải thương lượng với cô sớm một chút chứ, lại còn tập kích bất ngờ như vậy.

Mộ Dữu nhíu mày, kiễng chân ôm lấy cổ anh: "Anh gấp gáp như vậy chạy tới đây để tuyên bố chủ quyền, có phải bởi vì tối qua em không nói chuyện đàng hoàng với anh, anh ghen à?"

"Dĩ nhiên là không phải." Doãn Mặc thề thốt phủ nhận, siết chặt vòng eo cô, "Trên Wechat em nói muốn hôn anh, nên anh mới vội vàng tới đây để thoả mãn em."

"Nhưng mà ——" Doãn Mặc nhìn cô thật sâu, "Rốt cuộc buổi tối hôm qua em làm gì, sao lại vội vàng cúp điện thoại của anh? Anh cũng không tin là em đang làm bài tập."

"Chỉ là làm bài tập thôi, anh không tin thì hỏi bạn cùng phòng của em đi!" Mộ Dữu chột dạ muốn đổi chủ đề.

Suy nghĩ một vòng trong đầu cũng không biết phải nói cái gì cho phải, cô bỗng chốc nói, "Đúng rồi, anh bảo hôm nay anh đến đây hôn em, sẽ không phải là gạt em chứ?"

Doãn Mặc: "Hả?"

"Đã đến lâu như vậy, sau anh còn chưa hôn?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia