ZingTruyen.Asia

[HOÀN] Nụ Hôn Của Em Thật Ngọt Ngào - Dạ Tử Tân

Chương 17: Tối qua em đem chăn cuốn đi

ime128

"Sau này như thế nào?" Mộ Dữu còn chưa hoàn hồn, nghĩ đến cảnh tượng sau này cô cùng Doãn Mặc ngủ chung giường.

"Làm sao?" Doãn Mặc nhìn vẻ mặt cô, "Nếu như em có thể nghĩ được biện pháp khác tốt hơn thì cũng có thể."

Mộ Dữu cắn cắn môi.

Cô đúng là không nghĩ ra được biện pháp nào tốt hơn.

Đây vốn dĩ là phòng ngủ của Doãn Mặc, trong thư phòng thậm chí còn không có giường, Mộ Dữu cũng không biết người được nuông chiều từ bé như Doãn Mặc, mấy đêm trước đó ngủ như thế nào.

Thật ra lúc cô hỏi Doãn Mặc ngủ ở thư phòng hay phòng ngủ, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý.

Kết quả Doãn Mặc lại trả lời muốn ngủ ở thư phòng.

Bây giờ cô đã điều chỉnh lại tâm lý của mình, sẵn sàng trở thành một cặp vợ chồng trên danh nghĩa với Doãn Mặc.

Kết quả, dượng nhỏ đến, anh lại đổi ý.

Chuyển qua chuyển lại, không phải anh là một người rất trầm ổn sao, sao mà đối với chuyện này lại thích thay đổi như vậy?

Bỏ đi, ngủ chung thì ngủ chung, cũng không phải chưa từng ngủ cùng nhau.

Cô mỗi tuần chỉ về đây có hai ngày, nên việc này sẽ không thường xuyên xảy ra.

Dựa vào gương mặt cùng cảm xúc đêm hôm đó của Doãn Mặc, còn chưa biết ai sẽ là người chịu thiệt đâu.

Mộ Dữu trong lòng an ủi bản thân xong, gật đầu: "Được rồi, vậy sau này đều cùng nhau ngủ ở phòng ngủ."

Cô đi đến cạnh giường, nhìn xung quanh một chút: "Anh ngủ bên nào?"

Mộ Dữu đang cố gắng giữ bình tĩnh, như thể đang nói chuyện về thời tiết tối nay với anh.

Cho đến khi Doãn Mặc bước tới, dáng người cao lớn bao phủ cô tiến tới mép giường.

Mộ Dữu không tự giác muốn lui về sau, kết quả lại đặt mông ngồi bệt xuống giường.

Anh hơi cúi người, gương mặt lạnh lùng kia cách cô rất gần, quai hàm anh vừa nhẵn vừa sâu, mang lại cảm giác thẩm mỹ vừa phải.

Mộ Dữu nhếch môi, một mùi tuyết tùng mát lạnh quấn quanh mũi, làm rối loạn hơi thở của cô.

Cô vô thức nắm chặt lấy tấm đệm bên dưới, khẽ nâng cằm lên, lông mi khẽ run, cố gắng áp chế sự hoảng sợ trong đôi mắt trong veo: "Anh làm gì?"

Doãn Mặc duỗi tay, đem điện thoại đặt ở bên cạnh gối, sau đó dùng ngón tay gõ gõ lên, thanh âm nhẹ nhàng: "Tôi ngủ bên này."

Nói xong lời này, anh thong dong đứng thẳng người, trên mặt nghiêm túc nhìn không ra tâm tình: "Em ngủ trước đi, tôi đi tắm."

Anh cởi cúc áo sơ mi đi vào phòng tắm.

Cửa phòng tắm đóng lại, Mộ Dữu vẫn còn ngồi ngẩn người ở mép giường, khoé mắt liếc nhìn chiếc điện thoại vừa đặt bên gối.

Cho nên vừa rồi anh chỉ dùng điện thoại để đặt lên chỗ ngủ của mình thôi, cũng không có ý gì khác?

Nhưng vừa rồi khoảng cách giữa hai người rất gần!!!

Chỉ chọn chỗ ngủ thôi mà làm động tác như vậy.

Đầu óc ít nhiều có chút vấn đề.

Trong phòng tắm tiếng nước chảy ào ào vang lên, Mộ Dữu nằm xuống giường.

Muốn đi ngủ sớm nhưng lại không ngủ được, cô lấy điện thoại nhắn Wechat cho Thư Minh Yên:【Cậu còn ở bệnh viện sao?】

Mau đến cưới tiên nữ đi: 【Tớ về nhà cũ rồi, ngày mai bay về Trường Hoàn, ông nội giục tớ đi học.】

Mộ Dữu: 【Ông nội không có việc gì nghiêm trọng, ở trường cậu bận như vậy, nên nhanh chóng về trường đi.】

Mau đến cưới tiên nữ đi: 【Ừm.】

Mau đến cưới tiên nữ đi: 【Tối nay cậu ở đâu?】

Mộ Dữu ngước mắt nhìn phía phòng tắm, chậm chạp gõ chữ:【Chó đen lớn đưa tớ về chung cư.】

Mau đến cưới tiên nữ đi: 【Để cậu thực hiện nghĩa vụ vợ chồng?】

Mộ Dữu: 【Tạm thời không có, anh ấy đang tắm.】

Mau đến cưới tiên nữ đi: 【Tắm rửa xong thực hiện nghĩa vụ vợ chồng?】

Mộ Dữu: 【Không biết, anh ấy không nói a.】

Mau đến cưới tiên nữ đi: 【Vậy cậu có muốn hay không?】

Nhìn chằm chằm vào câu hỏi của Thư Minh Yên, Mộ Dữu nhớ tới đêm hôm ấy.

Sau đó anh cũng không bật đèn, ôm cô đến phòng tắm để tắm rửa. Lúc đó cô mệt mỏi sắp ngủ, lại thêm uống rượu, cả người mê man không tỉnh táo lắm. Lúc này nghĩ lại, cô không nhớ nổi vẻ mặt cùng trạng thái lúc đó Doãn Mặc khi giúp cô tắm.

Không phải là với khuôn mặt đơ đó chứ?

Mộ Dữu suy nghĩ miên man, tiếng nước bên trong ngừng lại khi nào cô cũng không biết.

Cho đến khi cửa phòng tắm mở ra, ánh sáng tràn ra hòa cùng đèn trong phòng, làm xung quang sáng hơn.

Ánh mắt cô không kịp chuẩn bị đụng phải một đôi mắt trong veo.

Doãn Mặc thay quần áo ở nhà, dù là mới tắm xong, cúc áo vẫn được gài đến trên cùng.

Phía sau lưng vẫn còn hơi nước mơ hồ, tóc của anh cũng bị hơi nước bao phủ.

Một giọt nước nhỏ xuống, dọc theo khuôn mặt tuấn mỹ rơi xuống cằm, sau đó lăn về xuống yết hầu gợi cảm và quyến rũ, cuối cùng đi vào chỗ sâu nhất của đường viền cổ áo.

Mộ Dữu nằm trên giường, sững sờ nhìn chằm chằm giọt nước biến mất, nhất thời quên nhìn sang chỗ khác.

Doãn Mặc đóng lại cửa phòng tắm lại: "Chưa ngủ?"

Lúc anh bước tới, cơn gió thoảng qua mang theo một mùi thơm nhẹ, là mùi dầu gội hòa với sữa tắm.

Mộ Dữu tắt giao diện trò chuyện trên điện thoại, bình tĩnh nhìn thẳng vào anh: "Anh tắm rửa ầm ĩ quá, sao mà ngủ?"

Nói xong, cô cảm giác Doãn Mặc đang cười.

Tuy nhiên, khi cô đi nhìn lại, đường viền môi của người đàn ông vẫn ngay ngắn thẳng tắp, không nhếch lên chút nào.

Anh bình tĩnh đi tới cuối giường, vén chăn lên, nắm lấy bàn chân trắng như ngọc đặt trên giường.

Chân Mộ Dữu là nơi nhạy cảm nhất, bị anh tóm lấy cô hoảng hốt hét lên một tiếng: "Anh làm gì, định giở trò lưu manh à!"

Cô thử giãy giụa, nhưng không địch lại được sức lực của anh, cô không những không thoát ra được mà chân còn lại cũng bị anh nắm chặt.

Lòng bàn tay anh rộng, có vết chai mỏng, ôm lấy đôi chân trắng nõn như tuyết của cô, xoa xoa hai lần, anh nhướng mắt: "Lạnh?"

Gần đây trời đã ấm lên nhưng chân cô vẫn lạnh.

"Không cần anh quan tâm." Cô đạp Doãn Mặc hai cái, rút chân giấu vào chăn.

Doãn Mặc giúp cô tém gọn chăn, mắt nhìn bóng người trên giường đang quay lưng về phía anh.

Anh bình tĩnh vén chăn lên, nằm xuống bên kia giường, thuận tay tắt trong phòng đèn.

Trước mắt một mảnh đen kịt, Mộ Dữu nắm chặt chăn, siết chặt các khớp ngón tay.

Sau một hồi, giọng nói lạnh nhạt của anh truyền đến, trầm thấp lại êm tai: "Hôm nay ở bệnh viện cả ngày, ngủ sớm đi."

Ngay sau đó, hơi thở anh đều đều, không có động tĩnh gì nữa.

Mộ Dữu vốn là không mong chờ sẽ xảy ra chuyện gì đó với anh, nhưng cô nam quả nữ đêm khuya nằm chung một giường, đắp cùng một cái chăn, anh vẫn có thể bình tĩnh như cô không tồn tại, còn rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Mộ Dữu cảm thấy mình hơi bị xúc phạm.

Cô không đẹp sao? Đối với anh nó không có chút sức hấp dẫn nào sao?

Rất nhanh Mộ Dữu liền hiểu ra, bản thân cô không có vấn đề.

Là cẩu nam nhân kia có vấn đề.

Bên ngoài đồn anh không gần nữ sắc, không có thất tình lục dục, lãnh cảm, không có lửa làm sao có khói.

Ngay cả Phương Khải Hạ, Nam Hằng, bọn họ chơi với Doãn Mặc từ nhỏ, cũng đánh giá anh như vậy.

Nhìn chằm chằm vào bóng đêm dày đặc, Mộ Dữu trong lòng mắng anh "Cục đá lạnh", kéo lấy chăn cách xa anh một chút.

Mấy ngày nay vì bệnh của ông nội, Mộ Dữu đã mấy hôm ngủ không ngon.

Cô sớm đã không để Doãn Mặc trong lòng, nên đối với chuyện đêm nay cô cũng không để ý nhiều như vậy.

Cơn buồn ngủ ập tới, cô ngáp một cái, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Tướng ngủ của cô không được ổn cho lắm, thỉnh thoảng trở mình trằn chọc, chăn đắp trên người cũng bị cô đá văng.

Trong đêm tối, Doãn Mặc bên cạnh mở mắt ra, nhẹ nhàng giúp cô đắp chăn lại.

Vừa nằm xuống, Mộ Dữu liền cuộn lấy chăn, cuốn toàn bộ chăn đi.

Trong nháy mắt, trên người Doãn Mặc không có chăn che đậy, chỉ mặc bộ quần áo ở nhà mỏng manh, hơi lạnh tràn khắp người.

Nhìn qua cô gái đang say giấc, anh thử giật giật góc chăn. Một nửa chăn bị cô đè lên, căn bản không kéo được.

Đêm say rượu đó, cô ngoan ngoãn nằm ngủ trong ngực anh, không có cuốn chăn lại.

Đây là lần đầu tiên Doãn Mặc biết cô khi ngủ có thói quen này.

Mộ Dữu ngủ say không biết gì về chuyện này.

Hôm sau trời vừa sáng, Mộ Dữu bị chuông báo thức đánh thức.

Bởi vì buổi sáng còn có lớp, nơi này cách trường học khá xa, nên cô đặt báo thức lúc sáu giờ.

Mở mắt ra, người bên cạnh đã không còn trên giường, mà bên chỗ anh lại có thêm một cái chăn. Mộ Dữu nhìn chiếc chăn đó, rồi lại nhìn chiếc chăn trên người mình.

Trong chốc lát, một ngọn lửa bừng cháy trong lòng Mộ Dữu.

Doãn Mặc nằm chung một giường với cô thế mà lại đắp một cái chăn khác.

Việc này có nghĩa là gì?

Nghĩa là anh không nguyện ý đắp cùng một cái chăn với cô!

Anh!

Ghét bỏ cô! !

Lúc ý nghĩ này xuất hiện, Mộ Dữu xúc động muốn bóp chết Doãn Mặc.

"Cùm cụp"*

*Nguyên văn 咔哒.

Cửa phòng ngủ bị anh mở ra, Doãn Mặc đã thay âu phục, cà vạt chỉnh tề.

Nhìn thấy Mộ Dữu đã dậy, anh nói: "Dậy ăn sáng đi, một lát tài xế sẽ đến, đưa em về trường trước."

Mộ Dữu không nói chuyện, ánh mắt rơi vào cổ anh.

Cô đang nghĩ nếu mình xong tới thì dùng lực như thế nào để bẻ gãy cổ con chó đen này.

Dường như cảm nhận được sát khí, Doãn Mặc hơi nhíu mày, còn chưa kịp nói chuyện, chuông điện thoại vang lên.

Anh nhìn lướt qua tên hiển thị, bảo Mộ Dữu mau chuẩn bị, anh đi ra mở cửa.

Mộ Dữu tỉnh táo một hồi, đi lên rửa mặt.

Từ trên lầu đi xuống, Doãn Mặc cất điện thoại từ trên ghế sô pha đứng dậy: "Ăn sáng trước đi."

Mộ Dữu không thấy dượng nhỏ, chắc là đã đi.

"Không ăn!" Cô xụ mặt, trực tiếp đi đến cửa thay giày.

Doãn Mặc cầm hai phần đồ ăn sáng đã được gói lại trên bàn, theo sau hỏi: "Em sao vậy, ngủ không ngon?"

Mộ Dữu quay đầu, kiêu ngạo hất cằm lên, giả vờ ngoài mặt tươi cười: "Ngủ được, ngủ rất ngon!"

Tài xế đã đợi dưới lầu, Mộ Dữu cùng Doãn Mặc ngồi lên xe.

Mới sáng sớm Doãn Mặc đã bận rộn công việc, đặt laptop trên gối không biết làm gì, thỉnh thoảng còn có điện thoại gọi đến.

Sáng nay thời tiết không tốt, không có ánh nắng, bầu trời như được phủ một tấm màn, u ám buồn tẻ.

Mộ Dữu vẫn còn tức giận, không muốn nói với Doãn Mặc một lời nào, quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, giả vờ như anh không tồn tại.

Trên điện thoại, Thư Minh Yên gửi Wechat cho cô.

Mau đến cưới tiên nữ đi: 【Tớ đến sân bay rồi.】

【Tối qua đang trò chuyện cậu bỗng nhiên mất tích, có phải đi làm chuyện xấu hay không?】

【Nói tớ nghe về trải nghiệm sống thử của vợ chồng mới cưới nào】

Mộ Dữu nhìn thấy tin nhắn, liếc mắt qua nhìn Doãn Mặc đang nghiêm túc nghe điện thoại, tay chậm chạp gõ chữ, khoé miệng cười lạnh:【Không có gì hết.】

Mau đến cưới tiên nữ đi:【?】

Mộ Dữu: 【Chỉ đơn thuần nằm trên giường ngủ một giấc.】

【A, đúng rồi, hai cái chăn.】

Mau đến cưới tiên nữ đi: 【...】

【Hai người không phải cách lần trước đã một tháng rồi sao, bây giờ ở chung, chẳng lẽ không phải là củi khô gần lửa?】

Cô nhìn người đàn ông bên cạnh ăn mặc chỉnh tề, toàn thân lộ ra vẻ cao lãnh cấm dục, lại tiếp tục gõ chữ: 【Anh ta lãnh cảm.】

Mộ Dữu càng nghĩ càng tức, phàn nàn với Thư Minh Yên:【Rất quá đáng đấy cậu biết không? Tối qua tớ cùng anh ta nằm xuống, nửa đêm anh ta lại lấy cái chăn khác!】

【Tớ cũng không nhất định phải ngủ cùng anh ta, nhưng tối qua anh ta đợi lúc tớ ngủ say thì tự mình đi lấy một cái chăn khác đắp là có ý gì?】

【Cậu nói xem, có phải anh ta ghét bỏ tớ hay không?】

【Ghét bỏ tớ? Ha ha! Trong lòng tớ vẫn còn chướng mắt anh ta đấy, hận không thể ly hôn liền đây này!】

【Ai nguyện ý mỗi ngày cùng người lạnh lùng như vậy ở một chỗ, sợ lâu ngày sẽ bị rối loạn nội tiết mất!】

"Em đang làm gì?" Một thanh âm nhàn nhạt vang lên bên tai, mang theo vài phần uy nghiêm.

Âm thanh này tới quá đột ngột, Mộ Dữu bị doạ đến ngón tay run lên.

Cùng lúc đó, tài xế thắng gấp, Mộ Dữu vừa bấm gửi tin nhắn đi, điện thoại liền rơi xuống thảm trong xe.

Cô vừa ổn định lại chỗ ngồi, một bàn tay thon dài vươn xuống trước cô một bước để nhặt điện thoại.

Mộ Dữu kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, nhanh chóng đoạt lại điện thoại.

Ánh mắt Doãn Mặc rơi vào màn hình, con ngươi thu lại, anh đã nhìn thấy tin nhắn trên đó.

Thấy cô đến đoạt, cánh tay cầm điện thoại hướng xa ra một chút, Mộ Dữu vồ hụt không giật lại được.

Phía trước giọng nói áy náy của tài xế vang lên: "Doãn tổng, thật xin lỗi, vừa rồi có người vượt đèn đỏ."

"Cẩn thận một chút." Doãn Mặc thấp giọng đáp, lưng tựa vào ghế, cơ mặt căng ra, đường cong rõ ràng.

Ánh mắt thâm trầm của anh nhìn sang Mộ Dữu.

Bên trong xe yên tĩnh, chỉ có tiếng bánh xe lướt nhẹ trên mặt đất.

"Trả lại cho tôi!" Mộ Dữu vẻ mặt lạnh lùng đưa tay qua.

Vốn là anh có vấn đề nên Mộ Dữu mới không sợ anh nhìn thấy nội dung tin nhắn kia.

Doãn Mặc không có phản ứng, giống như đang suy nghĩ điều gì.

Bàn tay mảnh khảnh của anh vẫn đang vuốt ve chiếc ốp điện thoại màu hồng của Mộ Dữu. Ốp điện thoại được in hình một cô gái hoạt hình với chiếc áo len màu xanh nhạt, lông mày và đôi mắt của cô ấy rất giống với Mộ Dữu.

Doãn Mặc rủ xuống mắt nhìn, tán thưởng nói: "Tiến bộ không nhỏ."

Anh ghé mắt, "Vẽ cho tôi một cái đi."

"Không vẽ!" Cô quả quyết từ chối, lại đưa tay qua muốn lấy lại điện thoại của mình.

Không ngờ không lấy được điện thoại mà còn bị cánh tay cường tráng của Doãn Mặc ôm lấy eo.

Cô lảo đảo, lao người về phía anh, vững vàng nằm trong ngực anh.

Mộ Dữu giãy giụa, anh càng ôm chặt hơn, nhẹ giọng nói với tài xế: "Lái chậm lại."

Nói xong, anh kéo tấm che nắng và tấm cách âm trong xe lên.

Xung quanh tối lại, Mộ Dữu còn chưa hoàn hồn, giọng nói lạnh lùng đã rơi vào tai cô: "Lãnh cảm, nói tôi sao?"

Mặc dù có cách âm, nhưng anh vẫn hạ thấp giọng, giống như dùng hơi thở để nói.

Hơi thở ấm áp phả vào tai cô ngứa ngáy, như cào nhẹ vào tim.

"Anh cảm thấy là đang nói ai." Mộ Dữu vẫn chưa hết giận, không thể đẩy anh ra, bực bội đến mức cấu vào mu bàn tay của anh.

Doãn Mặc bắt được bàn tay không an phận của cô: "Tối qua em đem chăn cuốn đi."

Mộ Dữu kinh ngạc chớp mắt một cái, ngước mắt, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của anh, anh nói, "Tôi lạnh."

Mộ Dữu: "..."

Không biết có phải là ảo giác hay không, Mộ Dữu cảm thấy lời anh nói có vài phần uỷ khuất.

Giống như bị cô bắt nạt vậy.

"Tướng ngủ của tôi rất ổn, anh nói hươu nói vượn!" Mộ Dữu liều chết không thừa nhận.

"Vậy lần sau tôi quay lại cho em coi?"

"..."

"Về phần em nói tôi bị lãnh cảm." Doãn Mặc nhìn đồng hồ trên cổ tay, "Còn khoảng ba mươi phút nữa là tới trường em, có thể sẽ hơi gấp một chút."

Anh khẽ kéo lỏng cà vạt, ngón tay thon dài nâng cằm cô lên, cúi đầu xuống.

Khuôn mặt kia nghiêm nghị, trong đôi mắt hẹp kia dường như gợn sóng.

Bàn tay anh lướt qua đôi môi đỏ hồng của cô, một hơi thở ấm áp phả đến: "Muốn thử trong xe sao?"

Trong xe?

Thử cái gì? ?

Sau khi hiểu được những gì anh nói, Mộ Dữu khó tin mở to hai mắt.

Cô không thể tin được lời này lại đến từ miệng người nổi tiếng lạnh lùng trong giới kinh doanh, Doãn Mặc.

Mộ Dữu chậm rãi ngước mắt nhìn, người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, khuôn mặt lạnh lùng, trông không thể nghiêm túc hơn.

Trong một khoảnh khắc cô cho là mình nghe nhầm.

Tuy nhiên phỏng đoán này nhanh chóng bị bác bỏ.

Anh gật đầu, mặt ghé sát vào tai cô, môi mỏng như có như không cọ vào vành tai mẫn cảm của cô, âm thanh rất nhẹ lại hỏi thêm lần nữa: "Muốn hay là không muốn, hửm?"

Giọng anh vốn lạnh lùng nhưng giờ lại có phần ấm áp hiếm thấy.

Âm cuối nhẹ nhàng, gợn sóng trong xe, giống như một cái móc mềm vô hình, bóp nghẹt trái tim và linh hồn của người ta.

Mộ Dữu thừa nhận, khi một người ngay thẳng và đàng hoàng như anh thỉnh thoảng thể hiện một chút thái độ phóng đãng, điều đó không những không khiến người ta cảm thấy kỳ quái mà thậm chí còn có chút mê hoặc, quyến rũ.

Nếu như là một cô gái bình thường thì sớm đã bị anh câu dẫn.

Nhưng may mắn là cô đã miễn dịch với tên cẩu nam nhân này.

Muốn ở chỗ này chơi xe chấn với cô? Đúng là ảo tưởng!

Mộ Dữu thoát khỏi bàn tay đang quấn quanh eo cô, ngồi lại chỗ của mình, sau đó dùng vẻ mặt đơn thuần vô tội nhìn về phía anh: "Tôi tuổi còn nhỏ, còn rất đơn thuần nha, lời của anh một chữ tôi cũng không hiểu."

Đôi mắt đẹp của cô trong như hồ nước, hàng mi chớp chớp đầy cảm giác thanh thuần.

Doãn Mặc tựa hồ đang cười, nghịch điện thoại di động, môi mỏng mấp máy: "Đơn thuần?"

Ngón tay thon dài của anh gõ vài cái vào màn hình điện thoại, như đang ám chỉ nội dung cuộc trò chuyện của Mộ Dữu và Thư Minh Yên vừa rồi.

Mộ Dữu lúc này đưa tay qua giật lại: "Trả lại cho tôi!"

Cô bắt lấy điện thoại, Doãn Mặc lại không buông tay, Mộ Dữu chỉ có thể dùng sức giật.

Do sức lực chênh lệch, điện thoại vẫn nằm yên trong tay Doãn Mặc.

Anh khẽ nâng mí mắt lên, ý vị sâu xa nhìn cô, rất kiên nhẫn hỏi lại một lần nữa: "Còn hai mươi lăm phút, thật sự không muốn?"

Muốn cái đầu anh!

Mộ Dữu trong lòng vừa nói vừa mắng, thừa dịp anh không chú ý giật lại điện thoại.

Đúng lúc này Hách Mộng Thành gửi nhắn tin đến:【Một lát cậu trực tiếp đến lớp học hay là về ký túc xá trước?】

Mộ Dữu tính toán thời gian, cô không mang hành lý, cũng không cần thiết phải về ký túc xá trước.

Thế là cô trả lời Hách Mộng Thành:【Tớ trực tiếp đến lớp học, cậu mang sách vở buổi sáng giúp tớ với!】

Hách Mộng Thành:【OK】

Vừa tắt điện thoại, Doãn Mặc đưa bữa sáng tới: "Một lát học đến tận trưa, em ăn chút gì đi?"

Cô bây giờ làm gì có tâm trạng ăn đồ của anh?

Dứt khoác không thèm để ý đến anh, kiêu ngạo quay đầu về phía cửa sổ.

Mặt trời không biết mọc lúc nào, đỏ rực đằng đông. Ánh nắng trải từng lớp từng lớp xuống đỉnh của những tòa nhà cao tầng và những tán cây, uể oải rắc xuống mặt đất.

Xe cuối cùng cũng dừng lại ở cửa bắc ít người qua lại, Doãn Mặc mở tấm cách âm và tấm che nắng ra.

Lúc Mộ Dữu chuẩn bị xuống xe, anh lần nữa đem bữa sáng đưa qua: "Không muốn ăn thì mang theo, đói bụng lại ăn."

Mộc Du cũng bởi vì trên đường bị anh chọc ghẹo không vui, đang định từ chối, chợt nhớ tới chuyện gì đó, ánh mắt khẽ động.

Liếc mắt nhìn tài xế ngồi phía trước, rồi lại nhìn Doãn Mặc, vô cùng quan tâm mà nói: "Ông xã, anh khi nãy hẳn là rất mệt, bữa sáng của em anh ăn đi, ăn nhiều một chút bổ sung thể lực, mới có tinh thần đi làm."

Nói xong những lời này, Mộ Dữu không nhìn vẻ mặt của Doãn Mặc , cô quan sát bốn phía một lần, thấy không có người, nhanh chóng từ trên xe bước xuống, vui vẻ chạy vào trường học.

Bên trong xe, Doãn Mặc đang nhớ lại xưng hô vừa rồi của Mộ Dữu.

Đây là lần đầu tiên cô gọi anh là ông xã, giọng nói mềm mại, thực sự rất êm tai.

Tâm tình đột nhiên rất tốt, anh vô thức cong khóe miệng.

Giương mắt lên nhìn vô tình thấy vẻ mặt phức tạp của tài xế qua gương chiếu hậu.

Trên ghế lái, những thay đổi cảm xúc trên khuôn mặt của tài xế đã tiết lộ hoạt động nội tâm cực kỳ phong phú của anh ta vào lúc này.

Doãn Mặc lúc này vừa mới dứt ra khỏi từ "ông xã", cẩn thận suy nghĩ về nửa câu sau của Mộ Dữu.

Anh đem tấm cách âm và tấm che nắng kéo lên nửa tiếng, Mộ Dữu trước khi xuống xe còn nói một câu như thế——

Tài xế lúc này đang nghĩ gì, đáp án không cần nói cũng biết.

Thế mà bị nha đầu kia chơi một vố!

Khóe miệng Doãn Mặc hơi rút, lạnh lùng trừng mắt về phía tài xế: "Cô ấy nói bậy."

Tài xế lúc này đang suy nghĩ lung tung, nghe thấy tiếng ông chủ phía sau, anh ta theo bản năng a một tiếng, quay đầu lại, nghiêm túc nói: "Ông chủ, anh vừa nói cái gì?"

Doãn Mặc đột nhiên ý thức được, nếu càng giải thích có thể sẽ càng gây hiểu lầm.

Sắc mặt anh thoáng biến sắc, liền khôi phục vẻ lạnh nhạt: "Tôi nói, về công ty."

"Vâng." Tài xế xoay vô lăng rời đi.

Bên trong xe, Doãn Mặc xoa xoa mi tâm, nghĩ đến nụ cười tinh nghịch của Mộ Dữu trước khi xuống xe.

Anh âm thầm nghiến răng.

Một lúc, anh dựa vào ghế, ánh mắt tối sầm lại, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ rồi từ từ thở ra một hơi nặng nề.*

*Nguyên văn 浊气 (trọc khí).

Khi nãy anh nên đem cô nhấn vào trong xe, hung hăng dạy dỗ một trận.

Để cho cô ấy khóc một trận!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia