ZingTruyen.Asia

Hoan Khai Thien Toi Khong Thich Anh Goi Ten Cua Toi

20.

Thượng.

Thiên Tỉ quay đầu lại, nhìn vào vẻ mặt thấy chết coi như không của Vương Nguyên, cảm thấy có chút buồn cười mà đáp lại.

“Tớ biết.”

Quả thật có chút vượt khỏi dự kiến, Vương Nguyên đem áo khoác bị vứt sang một bên mặc lên người. Đi đến trước mặt Thiên Tỉ.

“Tìm một nơi nói chuyện đi.”

Tầm mười phút sau, cả hai người quyết định ngồi quán cafe gần bệnh viện nhất, Thiên Tỉ vốn dĩ muốn đi ăn một bát mì cũng chỉ có thể bất lực gọi một cái bánh ngọt ăn lót dạ.

Vương Nguyên nỗ lực sắp xếp từ ngữ, nghẹn bao lâu mới nói ra một câu:

“Cho nên là, cậu từ lúc nào biết được vậy?”

Thiên Tỉ lại điềm tĩnh hơn nhiều, ung dung đem viên đường và sữa tươi đổ vào cafe, động tác vô cùng tự nhiên mà ưu nhã.

“Rất quan trọng sao? Thật ra tớ không chỉ biết có vậy thôi đâu.”

Trong giây lát khuôn mặt Vương Nguyên đỏ lên, có chút vì xấu hổ mà thành tức giận, cậu ta đứng dậy hét vào Thiên Tỉ.

“Cậu là ý gì?”

“Ý gì?” Thiên Tỉ vãn là ung dung ăn bánh ngọt uống cafe, đến khi có cảm giác no bụng một chút mới bắt đầu nói chuyện.

“Thật ra ngay từ ban đầu, là cậu xui Tiểu Khải tỏ tình với tớ, đúng không. Cậu biết hôm đó tớ không mang theo điện thoại không kịp trả lời. Đúng không?”

“Sau đó cậu lại cố ý đăng status ái muội không rõ ràng lên vòng kết nối bạn bè, cũng là vì muốn tớ hiểu lầm nhỉ.”

“Tại sao khi tớ tỏ tình, khi Vương Tuấn Khải tỏ tình, lại luôn vô duyên vô cớ bị cắt ngang.”

“Còn có…”

“Đừng nói nữa!”

Vương Nguyên có chút kiệt sức quay về ghế ngồi, đôi mắt đều là sự đề phòng, thế nhưng lại nhịn không được mà hỏi

“Cậu sao có thể biết được?”

“Lúc ban đầu chỉ vô tình hỏi mẹ, lại nghe mẹ nói hôm đó cậu có gọi điện cho bà để tìm tớ, hỏi có phải tớ đã quên mang điện thoại không. Cậu nói xem, cậu biết tớ không mang điện thoại, lại còn gọi cho mẹ tớ tìm tớ, tại sao không để tớ nghe điện thoại vậy? Vốn dĩ chỉ là chuyện không đáng nhắc tới, cậu chỉ là không nghĩ đến, mẹ tớ sẽ nói với tớ chuyện này phải không?”

Thiên Tỉ đột ngột sát lại bên tai Vương Nguyên, cười nhẹ.

“Vương Nguyên, tớ không phải kẻ ngu ngốc.”

“Tớ vốn cho rằng, Tiểu Khải cũng là để tâm cậu, thôi thì thành toàn cho hai người đi vậy, thế nên mới hết lần này đến lần khác đẩy Tiểu Khải ra.”

“Nhưng mà,…Là cậu tự gọi tớ đến. Vậy thì xin thứ lỗi, tớ sẽ không buông Tiểu Khải ra nữa.”

Hạ

Vương Tuấn Khải chính là không ngờ tới vừa mở mắt ra sẽ nhìn thấy người mà mình thích, kích động đến mức lập tức ngồi dậy, liều mạng giữ chặt tay Thiên Tỉ.

“Thiên Tỉ, sao em lại đến rồi?”

Ống truyền dịch phút chốc đã có máu trào ra, Thiên Tỉ nhíu mày đem Vương Tuấn Khải ấn vào giường, vẻ mặt bất lực nói.

“Em sợ rằng không đến thì anh sẽ xong luôn rồi”

Vương Tuấn Khải hi hi cười, cũng may Thiên Tỉ không hỏi anh vì sao lại phát sốt mà vào viện.

Là vì suy nghĩ quá độ khiến đầu óc phát nóng mới phải đi dội nước lạnh, dẫn đến sốt cao, cái lí do này anh chính là có chết cũng không dám nói.

Thật là dốt nát mà, trong khi anh rõ ràng không phải Vương Nguyên.

Thế nhưng, điều mà anh quan tâm nhất bây giờ là:

“Thiên Tỉ, khi nào thì em đi?” Khi hỏi trong đôi mắt còn lộ ra ánh nhìn cầu mong.

Chẳng mấy khi nhìn thấy Vương Tuấn Khải bày ra tính trẻ con, Thiên Tỉ tâm tình tốt mới chạm nhẹ lên đầu anh, trả lời.

“Em đã nói với người nhà rồi, trước khi cơ thể của anh khỏe lại em sẽ không đi đâu cả. Ngoan ~”

Ngoan ?

Trong giây lát đầu của Vương Tuấn Khải hiện ra ba vạch đen xì, cho dù đang nằm trên giường cũng không ngại đem Thiên Tỉ ôm vào lòng , càng không quan tâm hậu quả nhất quyết hôn lên mặt cậu.

“Dịch Dương Thiên Tỉ, anh cho em biết ai mới là người cần phải ngoan một chút.”

Thiên Tỉ còn đang lo lắng cho cánh tay đang truyền dịch của anh nên không dám nháo động, càng vì cử động của Vương Tuấn Khải mà đỏ mặt, thuận thế đem đầu vùi sâu vào lồng ngực người kia, không nói gì nữa.

Không khí đột nhiên trở nên an tĩnh, hai người cũng chẳng nói thêm điều gì. Mọi thứ lúc trước giống như bộ phim viễn tưởng đang cùng lúc phát lại trong suy nghĩ của họ. Hai người họ giống như hai con nhím phủ đầy gai nhọn, lúc trước đều là quay lưng về phía người kia không ngừng tổn thương nhau. Vậy mà lần này, cuối cùng cũng ôm chặt nhau rồi.

Thật ra có rất nhiều chuyện chúng ta không nhất thiết phải nói ra tường tận, chỉ một ánh mắt, một hành động là đủ hiểu ra rồi.

Anh đã từng tỏ tình. Em cũng từng ngỏ lời.

Anh thích em. Em cũng thích anh.

Chúng ta cứ như vậy mà ở bên nhau, đúng không?

Sau một khoảng thời gian trầm mặc thật lâu Thiên Tỉ mới chịu lên tiếng, bởi vì nằm trên ngực của Vương Tuấn Khải, thanh âm phát ra có chút bí bách.

“Này, Tiểu Khải, gọi em là Thiên Thiên.”

END

Hậu kí

Wae wae wae, hai người họ có cần không chút tiết tháo mà tùy giờ tùy lúc yêu đương nồng nhiệt thế kia không.

Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải ôm lấy Thiên Tỉ làm nũng liền cảm thấy da gà da vịt đều nổi hết lên, chỉ có thể bất lực lắc đầu. Cậu không thể hiểu nổi vì sao từ khi hai người kia quyết định ở bên nhau đến giờ Vương Tuấn Khải ngay cả bản tính của mình cũng đổi rồi. Trong chốc lát từ học trưởng bá đạo biến thành cái gì đó trung khuyển yêu vợ, sự khác biệt quá mức to lớn mà còn không cho người khác kịp chuẩn bị tâm lí. Wae? Lại còn bộ dạng Vương Tuấn Khải không ngừng dương dương tự đắc thật khiến người khác không vừa mắt.

Thiên Tỉ nhìn Vương Tuấn Khải một vẻ không phục đang cùng Vương Nguyên lí luận mà cảm thấy buồn cười. Lại cảm thấy hai người đang cãi vã kia cũng có thể khiến cho mình hạnh phúc. Cậu nhớ lại lời cuối cùng Vương Nguyên nói trong quán cafe hôm đó.

“Thiên Tỉ, xin lỗi.”

“Hai người ở bên nhau đi.”

“Thật ra chỉ cần Tiểu Khải thích, là đủ rồi.”

Có lẽ Vương Nguyên vẫn chưa thể buông tay được, mà chỉ là vờ tỏ ra tiêu sái thôi.

Cậu chỉ có thể lặng lẽ cảm kích trong lòng.

“Nguyên Nguyên, cám ơn cậu.”

TOÀN VĂN HOÀN 

Hoàn rồi *tung bông tung bông*

Một bản dịch 43 trang word tất cả, phải nói là đủ dài dòng đi. Chả hiểu sao khi mình bắt đầu dịch thì rất hứng khởi, từ chap 1 đến chap 14 trong khoảng 2-3 ngày là xong, nhưng từ chap 15 đến chap 18 đúng là lết lết lết hẳn 2 tuần =)) chắc tại ảnh hưởng từ việc nghỉ tết nữa, chả muốn làm gì cả.

Đã xong bộ ngược đầu tiên. Thật ra cũng không đến nỗi ngược lắm nhỉ.

Bộ sau mới ngược, dù mình chưa dịch xong nhưng yên tâm sẽ vẫn là tuần một chap.

Chào thân ái và quyết thắng !

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia