ZingTruyen.biz

(Hoàn) Độc Sủng Xấu Phu - Quyết Tuyệt (Từ chương 104 trở đi)

Chương 129 Loạn lạc ở bờ biển

bach_bach_duong



Tác giả: Quyết Tuyệt

Editor: BĐ hôm nay vẫn cố gắng để các bạn đọc trang chính chủ, đọc đi không thôi hối hận đấy. Watt: bach_bach_duong

Chữ "Diêm Tràng Hồng Giang" bị lỗi font, có chỗ bị in hoa, các bạn chịu khó

Kỳ thật Triệu Kim Ca cũng biết mình ở lại là tốt nhất.

Con gái phải có người trông, tiêu cục Kim Chấn cũng cần người xử lý, bên phủ thành càng cần người điều hành...... Tưởng Chấn rời đi thì thôi, y cũng không thể quẳng gánh mà theo được.

Tuy rằng không muốn tách ra với Tưởng Chấn, nhưng Triệu Kim Ca cắn chặt răng, rốt cuộc vẫn đáp ứng, lại nói: "Tưởng Chấn, ngươi nhất định phải an toàn." Nếu Tưởng Chấn xảy ra chuyện...... Triệu Kim Ca giật mình một cái, căn bản không dám nghĩ tới khả năng này.

Tưởng Chấn gật gật đầu.

Lần này hắn bất quá chỉ đi xem tình huống, không giống như trước kia cấp thiết muốn hoàn thành nhiệm vụ, cho nên nhất định sẽ bảo vệ được mình không lâm vào hiểm cảnh.

Nói với Triệu Kim Ca rồi, Tưởng Chấn liền bắt tay vào chuẩn bị.

Hắn nhờ nhà ăn chuẩn bị một ít thịt khô và cơm rang làm lương khô, lại lấy từ chỗ Trịnh Dật rất nhiều rượu cao độ với một ít dược liệu, sau đó, liền bắt đầu dò hỏi thủ hạ xem có ai nguyện ý đi với hắn.

"Lần này đi theo ta đi ra ngoài có rất nhiều nguy hiểm, khả năng sẽ không còn mạng, bất quá nếu các ngươi biểu hiện tốt, lúc trở về sẽ thành tiêu đầu." Tưởng Chấn không nói mình sẽ đi đâu, nhưng nói rõ việc nguy hiểm bao nhiêu cho bọn họ biết.

Đi theo Tưởng Chấn ra ngoài, xác thật có khả năng sẽ gặp nguy hiểm, nhưng cũng khả năng sẽ có kỳ ngộ lớn......

"Lão đại, ta đi!" Vương Hải Sinh, Hà Xuân Sinh và vài người đã theo Tưởng Chấn một khoảng thời gian lập tức nói.

Những người này trước kia đều rất trung thực, nhưng đi theo Tưởng Chấn đến kinh thành rồi, tầm mắt trống trải, trải qua nhiều việc, tâm thái liền xảy ra biến hóa.

Bọn họ ở tiêu cục Kim Chấn an an ổn ổn mà làm việc, cũng có thể kiếm không ít, nhưng người luôn có dã tâm, lúc không có tiền cảm thấy một tháng có thể kiếm một lượng bạc đã rất tốt, nhưng nếu đã kiếm được một, lại sẽ muốn hai, kiếm được hai lượng, sẽ muốn kiếm năm lượng......

"Ta cũng đi!" Những người khác cũng sôi nổi tỏ vẻ.

Cuối cùng, tiêu sư đi chung với Tưởng Chấn có đến sáu mươi bảy mươi người.

Những người này Tưởng Chấn đương nhiên không có khả năng mang theo hết, hắn để lại Vương Hải Sinh Hà Xuân Sinh giúp đỡ Triệu Kim Ca xử lý tiêu cục Kim Chấn, sau đó trong những người còn lại chọn 50 kẻ thân thể cường tráng, trong đó bao gồm Tưởng Minh, Hà Hạ Sinh và một ít người từng theo hắn đi kinh thành.

Hà Xuân Sinh kỳ thật rất muốn đi, bất quá nhớ tới tức phụ nhi đã lớn bụng của mình, lại nghĩ đến tiêu cục còn cần mình coi chừng, rốt cuộc cũng đánh mất ý niệm này, chỉ giúp đỡ đám Tưởng Chấn thu dọn đồ đạc.

Khoảng thời gian trước Tưởng Chấn lục tục nhờ người giúp mình chế tạo một ít vật như móc sắt đao nhỏ, lần này hắn cho đem hết theo, cuối cùng, những người xuất phát đều mang theo một ba lô to sau lưng chứa đủ dụng cụ, hắn còn dạy thủ hạ một ít tại phương pháp sinh tồn dã ngoại.

Những cái này hắn đã học ở đời trước, tất cả đều phi thường hữu dụng, bất quá giảng đại thế thủ hạ của hắn cũng không thấm được mấy, muốn cho bọn họ học giỏi, phải áp dụng vào huấn luyện thực hành mới được.

Buổi tối trước ngày xuất phát, Tưởng Chấn lại nhặt những nan trúc lên.

Hắn cột chặt từng nan trúc, sau đó phết hồ lên giấy trắng dán vào, cuối cùng cuối cùng làm ra một cái hoa đăng không biết giống thỏ hay giống chuột, bên trong còn đốt một ngọn nến.

Đèn này được Tưởng Chấn treo trong phòng, sau đó Triệu Minh Châu liền hưng phấn mà nhìn chằm chằm hồi lâu, lúc Tưởng Chấn lỡ đi ngang qua chắn tầm mắt bé, bé còn thưởng cho Tưởng Chấn một vuốt.

"Sang năm cha làm cho con cái bự hơn nha!" Tưởng Chấn không bị con gái tát một cái mà lăn đi, ngược lại nhào tới hun vài ngụm lên mặt bé, Triệu Minh Châu bị thân đến ngã lên giường, "Khanh khách" mà nở nụ cười, sau đó dứt khoát nằm xem đèn.

"Tính đứa nhỏ này tốt quá." Tưởng Chấn nhịn không được cảm khái một câu.

Triệu Kim Ca liếc mắt nhìn Tưởng Chấn một cái, sau đó tiếp tục cúi đầu thêu thùa may vá.

Y đem gạo và vài thứ linh tinh may vào túi ẩn bên trong một kiện áo bông đã cũ của Tưởng Chấn, còn dặn dò Tưởng Chấn nhất định phải mặc chiếc áo này.

"Ta nhất định sẽ mặc." Tưởng Chấn hôn Triệu Kim Ca một ngụm, còn giấu chút vũ khí trên xà cạp mình.

(Xà cạp là miếng vải quấn quanh ống chân để giữ ấm và tránh côn trùng)

Hôm Tưởng Chấn xuất phát vừa lúc là mười lăm tháng giêng.

Triệu Lưu thị không biết Tưởng Chấn muốn đi đâu làm gì, chỉ biết Tưởng Chấn lại muốn ra ngoài, sáng liền thức sớm dùng bột nếp làm một nồi bánh trôi cho Tưởng Chấn ăn, còn nấu một nồi cơm gạo nếp vo thành cơm nắm cho Tưởng Chấn mang theo trên đường.

"Nương, người làm bánh trôi nhìn đẹp quá." Tưởng Chấn kỳ thật không quá thích bánh trôi ngọt ngào mềm mại, bất quá đây là tâm ý của Triệu Lưu thị, hắn đương nhiên sẽ không cự tuyệt.

Chờ ăn một ngụm rồi...... trong lòng Tưởng Chấn càng thêm cảm động.

Nhân bên trong bánh trôi này không phải đậu xanh hay mè, thế nhưng là thịt đấy.

Triệu Lưu thị phỏng chừng biết hắn không thích ăn ngọt, cho nên làm bánh trôi nhân thịt dành riêng cho hắn, mà còn ăn ngon nữa chứ.

Tưởng Chấn rất nhanh đã ăn sạch sẽ cả nồi bánh trôi, mà lúc này, Triệu Lưu thị cũng đã vò xong cả chục cục cơm nắm—— bà tính cho người đi theo Tưởng Chấn một người một cái, để bọn họ ăn lót dạ nếu đói bụng giữa đường.

Vỏ ngoài cơm nắm là gạo nếp trắng tinh, bên trong nhân dưa muối, thêm bánh quẩy chiên dầu đậu phộng, ăn vừa ngon vừa tiện đem theo.

Lần này Tưởng Chấn trang bị cho thủ hạ rất nhiều đồ vật, nhưng lại không bảo họ mặc đồ thống nhất—— hắn muốn đi xem tình huống Diêm tràng Hồng Giang, thuận tiện rèn luyện rèn luyện thủ hạ, cũng không muốn đối nghịch với quân đội Đại Tề, đã thế thì không nên mặc trang phục thống nhất.

Cầm cơm nắm Triệu Lưu thị cho, Tưởng Chấn liền mang theo thủ hạ lên thuyền, sau đó dong buồm về hướng bờ biển.

Diêm tràng Hồng Giang nằm ở giữa phủ Hòa Hưng và phủ Ngô Trung, cách huyện Hà Thành rất xa, nhưng từ huyện Hà Thành ra biển lại không xa như vậy, bên này còn không thủ vệ nghiêm ngặt giống phụ cận Diêm tràng Hồng Giang.

50 người nghe thì có vẻ nhiều, nhưng đến nơi dã ngoại, đặc biệt là trong rừng lại rất dễ che giấu, mà lúc này bờ biển bởi vì có Diêm tràng Hồng Giang tồn tại, không có ai cư trú, quả thực không khác gì vùng hoang vu hoang dã.

Tưởng Chấn cầm kim chỉ nam và bản đồ đơn giản, tránh đi một ít tuyến đường sông chính có người Diêm tràng Hồng Giang canh gác, mang theo thủ hạ im ắng mà tiến vào một cái cánh rừng, trước tiên đi bờ biển......

Hang ổ Diêm tràng Hồng Giang tuy rằng bị sao, nhưng rất nhiều tay chân bọn chúng vẫn còn, chúng nguyên bản là người canh gác giao lộ, lúc này tuy rằng có chút loạn nhưng thủ thì vẫn thủ kín như bưng, không cho các tiểu thương nhân đi bờ biển nhập hàng.

Tưởng Chấn dẫn người đi bờ biển, mà lúc này Chu Mậu Hòa bị người kéo chạy tới một cái sơn động phụ cận DIÊM TRÀNG HỒNG GIANG.

Cái này sơn động rất lớn, có chút ẩm ướt, còn hay có rắn rít bò qua...... Thoạt nhìn đáng sợ cực kỳ, nhưng mà những nam tử trẻ tuổi trong động căn bản không để ý cái này.

"Các ngươi tốt nhất thả ta ra, nếu ta xảy ra chuyện, triều đình nhất định sẽ không buông tha các ngươi......" Chu Mậu Hòa hữu khí vô lực nói với đám nam nhân này.

Trong đó một người nam nhân chụp cái 'bốp' lên vách sơn động , chờ hắn buông tay ra, một con rết siêu to khổng lồ cái đầu hồng rực té lật xuống đất chết.

Hô hấp Chu Mậu Hòa cứng lại, sau lưng toát đầy mồ hôi lạnh.

Tuy rằng Chu Mậu Hòa sinh ra trong nhà nghèo, nhưng là một người đọc sách nghèo, nghĩ cũng biết không nghèo tới đâu, ít nhất từ nhỏ đến lớn ông ta vẫn luôn áo cơm vô ưu, chưa bao giờ lang bạt khắp nơi.

Nhưng hiện tại......

"Nếu ngươi còn ồn ào ta sẽ ném ngươi ra ngoài." Nam nhân một đập chết queo con rết nói với Chu Mậu Hòa.

Tuy rằng người này nói ngôn ngữ địa phương nhưng Chu Mậu Hòa vẫn hiểu, nghĩ đến tình huống bên ngoài, ông ta tức khắc im re.

Kỳ thật, việc Chu Mậu Hòa sao Diêm tràng Hồng Giang so với tin tức Trịnh Dật nghe được và những gì người ngoài nghĩ có chút không giống.

Chu Mậu Hòa không phải Tưởng Chấn, cho dù ông ta nhìn thấy một màn phạm pháp của bọn chúng, trước tiên phải thẩm vấn cái đã, căn bản không trực tiếp sao luôn DIÊM TRÀNG HỒNG GIANG.

Lúc ấy...... thật ra ông bị 'không trâu bắt chó đi cày'.

Tới gần Diêm tràng Hồng Giang, ông ta liền biết cuộc sống bá tánh gần Diêm tràng Hồng Giang không tốt lắm, chờ ông ta cứu được nữ nhân nhảy sông, lại gặp được những Diêm hộ trước mắt này, càng lúc càng phẫn nộ trước những gì DIÊM TRÀNG HỒNG GIANG đã làm.

Sau đó ông ta dắt theo những người này đi Diêm tràng Hồng Giang nói đạo lý luật pháp.

Kết quả, lúc bọn họ đến lại thấy được một màn bất kham.

Tại Diêm tràng Hồng Giang, một đám lính đang trên người nữ nhân song nhi tìm niềm vui, bên ngoài thậm chí còn ném mấy thi thể......

Chu Mậu Hòa lập tức phẫn nộ không thôi, mà đám Diêm hộ sau lưng ông trực tiếp bạo phát, sau đó, những người này mặc kệ Chu Mậu Hòa liền xông lên đánh với người của DIÊM TRÀNG HỒNG GIANG.

Chu Mậu Hòa ngăn không kịp, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn bọn họ sao Diêm tràng Hồng Giang, giết rất nhiều người của DIÊM TRÀNG HỒNG GIANG.

Lúc ấy ông ta rất bất mãn với những Diêm hộ này, nhưng bọn họ lại mang chứng cứ phạm tội của DIÊM TRÀNG HỒNG GIANG đặt trước mặt ông, lại nói mình là bị buộc bất đắc dĩ, ông ta thấy bọn họ đáng thương, rốt cuộc không có truy cứu, sau đó viết tấu chương gửi về triều đình, lại đi liên hệ quan viên phụ cận, muốn tìm công đạo cho những Diêm hộ này.

Nhưng chưa đợi ông cho những người này một cái công đạo, những quan viên này lại chạy tới bình định!

Ông cảm thấy mình có lỗi với Diêm hộ, không nghĩ lúc đấy Diêm hộ cũng lật mặt với ông ta.

Nguyên lai thời điểm Diêm hộ gặp Chu Mậu Hòa vốn đang tính đi Diêm tràng Hồng Giang cứu thân nhân bị chúng bắt, gặp được khâm sai như Chu Mậu Hòa, bọn họ nghĩ Chu Mậu Hòa có thể giúp họ mới dẫn Chu Mậu Hòa đi Diêm tràng Hồng Giang.

Kết quả, Chu Mậu Hòa căn bản không giúp được gì.

Đại quân triều đình đến gần, bọn họ chỉ có một con đường chết...... NThấy Chu Mậu Hòa thế nhưng còn muốn nói chuyện với người triều đình, những người này chỉ cảm thấy ông ta điên rồi, sau đó liền vác ông ta chạy —— có khâm sai đại nhân trên tay, bọn họ cũng có thể an toàn một chút.

Mấy ngày nay, bọn họ vẫn luôn trốn trốn tránh tránh, cả ngày lo lắng hãi hùng, Chu Mậu Hòa còn cả ngày nhắc bọn họ không thể đối nghịch với triều đình, bọn họ càng ngày càng không kiên nhẫn với ông ta.

"Chu nhị ca, tiếp theo chúng ta phải làm sao a?" Một thiếu niên chỉ mới 14, 15 nhìn về phía nam nhân một tay đập chết con rết.

Nam nhân này tên là Chu Nhị Lâm, nhà hắn tuy rằng là Diêm Hộ nhưng cũng chút mặt mũi, phụ thân hắn còn quản mấy chục hộ Diêm Hộ, cũng là bởi vì điều này Chu Nhị Lâm có biết mấy chữ.

Nhưng dù vậy ở trong mắt người khác bọn họ cũng như con sâu cái kiến tùy lúc dày xéo mà thôi.

Ngày đại ca Chu Nhị Lâm là Chu Đại Cường thành thân, nàng dâu mới bị người đoạt đi, vẫn luôn qua mấy ngày được thả lại tới bắt, vì thế mà cháu trai lớn của hắn cũng bị ngã chết.

Chu Nhị Lâm lớn đến 17-18 tuổi, trộm thích một song nhi Diêm hộ, kết quả kia song nhi mất tích.

Mà lần này, có hai việc khiến hắn chịu không nổi nữa.

Một là lương thực bên trên đưa xuống càng ngày càng ít, cuối cùng rất nhiều người già không được ăn cơm, lại là sống sờ sờ chết đói, thứ hai, gần tới Tết, DIÊM TRÀNG HỒNG GIANG muốn tìm mấy nữ nhân song nhi đến chơi, lại mạnh mẽ bắt đi rất nhiều người.

Bọn họ đã nhịn thật lâu thật lâu, lúc này rốt cuộc nhịn không nổi, cuối cùng dứt khoát không giao đủ lượng muối nữa, mọi người đi bờ biển nhặt chút tôm cua sò ốc nấu với toàn bộ lương thực còn dư, ăn bằng sạch rồi mang theo vũ khí tính qua DIÊM TRÀNG HỒNG GIANG ngươi chết ta sống.

Đến nỗi kết quả......

Diêm tràng Hồng Giang bị bọn họ sao, mà bọn họ cũng không thể không trốn đông trốn tây.

"Chúng ta trước trốn tránh, nhất định không thể bị phát hiện." Chu Nhị Lâm nói. Kỳ thật hắn cũng không biết kế tiếp nên làm cái gì, nếu như vậy, không bằng trốn tránh trước đã.

Dù sao bọn họ sao ra rất nhiều lương thực, không cần lo lắng đói bụng.

Nghe được Chu Nhị Lâm nói như vậy, những Diêm hộ đi theo hắn sôi nổi gật đầu, sau đó liền bắt đầu thương lượng khởi trốn như nào: "Chu nhị ca, chúng ta có nên đổi chỗ trốn khác không?"

"Chúng ta về sau phải làm sao bây giờ?"

"Luôn ở chỗ này con nít chịu không nổi a......"

......

Thời điểm đám Diêm hộ đi DIÊM TRÀNG HỒNG GIANG tìm phiền toái không mang theo người già trẻ nhỏ, nhưng sau đó bọn họ quay về thôn chở theo già trẻ gái trai không thiếu ai, mà những người già yếu này được xếp trong một sơn động khô ráo khác.

"Chúng ta đi về hướng nam." Chu Nhị Lâm nói.

Mà lúc này, Tưởng Chấn đã tới thôn hắn từng mua đồ biển.

Lúc trước thôn này rất nghèo, thực cũ nát, nhưng vẫn có không ít người ở, nhưng hiện tại......

Nhìn thấy thi thể đầy đất trước mặt mình, biểu tình Tưởng Chấn trở nên cực kỳ khó coi.

"Lão đại......" Tưởng Minh run rẩy gọi Tưởng Chấn một tiếng.

Tuy rằng hắn đã từng giao chiến với hải tặc, lúc ấy cũng chết rất nhiều người, nhưng những người đó đều là nam tử thành niên, nơi này, lại có cả con nít bị chém đầu.

Tưởng Minh vẫn luôn sinh sống trong một thôn an bình có chút chịu không nổi.

Mấy người trước kia chưa từng đi kinh thành lúc này càng nhịn không được mà nôn ói.

Những thi thể này có dấu vết bị động vật gặm cắn, người bình thường nhìn thấy tuyệt đối sẽ chịu không nổi.

"Đi đào mấy cái hố chôn cất bọn họ." Tưởng Chấn nói.

"Dạ, lão đại." Tưởng Minh lên tiếng, liền dẫn người đi đào hố.

Bọn họ không quen biết người nơi đây, muốn lập bia cho bọn họ cũng không được, nhưng tốt xấu có thể để những người này nhập thổ vi an.

Đám Tưởng Chấn trầm mặc mà đào hố, một thanh âm đột nhiên vang lên: "Các ngươi là người nào?"

Người thôn Hà Tây bị âm thanh kia dọa, thậm chí có người sợ đến sắc mặt trắng bệch, chỉ cho là gặp quỷ, Tưởng Chấn lại rất trấn định, hắn ngẩng đầu nhìn lại liền thấy một nam tử trẻ tuổi từ một gian nhà rách bước ra.

Tình huống nơi này thật sự quá mức thê thảm, có người rõ ràng đã chết hai ngày, Tưởng Chấn cũng không chú ý, hóa ra trong phòng kia còn một người sống lẩn trốn.

Hắn mới đầu cũng kinh ngạc, bất quá thấy cách ăn mặc của người nọ lại yên lòng, lại nhìn dảng vẻ ...... Đây không phải người trẻ tuổi từng bán cá mặn rong biển cho hắn lúc hắn đến đây nhập hàng sao?

Trên mặt người trẻ tuổi ấy khảm một đôi mắt đỏ bừng, thời điểm nhìn đám Tưởng Chấn tràn ngập đề phòng, bàn tay nắm chặt muốn chết.

"Ngươi còn nhớ rõ ta sao? Ta từng mua đồ biển chỗ ngươi." Tưởng Chấn nói với người nọ: "Ta muốn đào cái hố chôn những người này."

Người nọ nhìn chằm chằm Tưởng Chấn trong chốc lát, chậm rãi ngã ngồi trên mặt đất, cuối cùng gào khóc tức tưởi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz