ZingTruyen.biz

(Hoàn) Độc Sủng Xấu Phu - Quyết Tuyệt (Từ chương 104 trở đi)

Chương 121 Chúng ta không cáo nữa!

bach_bach_duong



Tác giả: Quyết Tuyệt

Edit: Bé Đường trắng bóc

Vừa nãy người bên ngoài nha môn cơ hồ nghiêng về một phía lên án công khai Tưởng Chấn, nhưng lúc này, đại gia lại bắt đầu nghi ngờ.

"Hoàng Thượng vậy mà phát thánh chỉ cho Tưởng Chấn này đó, Tưởng Chấn rốt cuộc có địa vị gì nha?"

"Tưởng Chấn này ở rể nhà người khác rồi, như vậy mới thấy, khâm sai đại nhân bắt hắn dưỡng lão cho cha mẹ, này không đúng a......"

"Toàn bộ người trong thôn đều giúp Tưởng Chấn nói chuyện nha......"

......

Bá tánh huyện Hà Thành bàn tán sôi nổi, mà lúc này, những người đọc sách đi theo Chu Mậu Hòa tới nơi này, cũng đều có điểm nghi hoặc —— Tưởng Chấn rốt cuộc là tốt là xấu?

Bất quá, Chu Mậu Hòa lại càng phẫn nộ rồi.

Những người này, khẳng định đều là Tưởng Chấn tiêu tiền tìm tới!

"Các ngươi chẳng lẽ là nhìn Tưởng Chấn có tiền, liền làm giả chứng cứ giúp hắn?" Chu Mậu Hòa cả giận nói.

"Đại nhân, chúng ta không có......" Tưởng Bình nhìn về phía Chu Mậu

Hòa, bị Chu Mậu Hòa dọa, ông nói chuyện liền có chút lắp bắp.

Bất quá, ông nói không lưu loát liền có người lưu loát hơn, Triệu Lưu thị quỳ trên đất, nói thẳng: "Đại nhân, oan uổng a! Tưởng Chấn hắn tuyệt đối không có phạm tội bất hiếu gì hết, hắn từ nhỏ hiếu thuận nhất, còn nhỏ xíu đã giúp đỡ làm việc trong nhà, năm sáu tuổi là có thể giúp đỡ mang đệ đệ, bảy tám tuổi đều xuống ruộng mần công, tới 11-12 tuổi, hắn làm còn nhiều hơn cha hắn!"

"Người toàn thôn chúng ta đều biết đâu, trước khi hắn chưa tới nhà bọn ta, những việc nhà nông Tưởng gia đều là hắn làm."

"Cho dù là Tưởng Thành Tường Tưởng tiểu muội, cũng là một tay hắn chăm lớn!"

......

Triệu Lưu thị thao thao bất tuyệt nói tiếp, bà vừa nói thế người thôn Hà Tây liền nhao nhao phản ứng.

Đúng vậy, trước kia Tưởng Chấn chính là phi thường phi thường hiếu thuận!

"Là như thế này không sai, thời điểm trước kia Tưởng Chấn còn ở Tưởng gia, những việc nặng trong nhà đều là hắn đi làm."

"Tưởng gia này có gì ăn ngon, trước nay đều cho hai tiểu nhi tử ăn, Tưởng lão đại một miếng cũng không có mà cũng không giận."

"Tưởng lão thái luôn đánh hắn, hắn cũng nhịn xuống."

......

Người thôn Hà Tây sôi nổi nói.

Bên ngoài bá tánh cãi cọ ồn ào, Chu Mậu Hòa cũng không xua đuổi, thậm chí tùy ý bọn họ nói.

Chỉ là, ông ta lại không tin.

Những kẻ có tiền này gian xảo nhất, còn am hiểu dùng tiền mua người khác, những người này hơn phân nửa là bị mua!

Chu Mậu Hòa lạnh mặt nhìn những cái đó ầm ĩ bá tánh: "Các ngươi chớ có nói bậy, nếu là các ngươi vì tiền tài giả bộ làm chứng, nhiễu loạn công đường, mỗi người đều phải bị đánh hai mươi đại bản!"

Hai mươi đại bản? Người thôn Hà Tây nghe vậy, tức khắc liền có chút sợ.

Bọn họ vốn có chút sợ hãi quan phủ, hiện tại nghe nói muốn bị đánh, tự nhiên cũng có chút lùi bước, nhưng tiêu sư thuộc hạ Tưởng Chấn lại không lùi.

"Đại nhân, chúng ta nói đều là sự thật!"

Hà Xuân Sinh nhìn phụ thân mình một cái, Hà phụ còn lớn tiếng nói: "Đại nhân, trước khi tiểu nhi tử ta xuất giá, ở trong nhà, ta đối xử với nó tốt hơn hai lão Tưởng gia kia đối Tưởng Chấn nha, đại nhân, nó cũng nên cho ta tiền a! Không thể không cho nha!"

Thời điểm Chu Mậu Hòa ở trong triều mắng chửi hạch sách những quan viên khác, thao thao bất tuyệt miệng lưỡi lưu loát, nhưng đối với một đám bá tánh, có rất nhiều lời ông ta nói không ra.

Hắn một lòng đều là vì bá tánh, nhưng những bá tánh này vì sao không biết? Bọn họ vậy mà giúp Tưởng Chấn kia ư!

Kẻ như Tưởng Chấn có thể là người tốt sao?!

"Chu đại nhân, ta có lời muốn nói." Tưởng Chấn đột nhiên nói.

Một đường phía trước tâm tình Tưởng Chấn vẫn luôn không tốt lắm, bất quá lúc này hắn cũng đã nghĩ thông suốt.

Hiện tại hắn không sống ở thời đại hòa bình, có một số việc nên liều một lần.

Đương nhiên, việc cấp bách vẫn là giải quyết chuyện trước mắt đã.

Tưởng Chấn nhìn thoáng qua ngoài nha môn liền thấy Triệu Kim Ca đầy mặt nôn nóng đứng đó, bá tánh thôn Hà Tây cũng đều lo lắng mà nhìn hắn.

Hắn đột nhiên liền bình tĩnh trở lại.

Hắn sẽ không có việc gì.

Tưởng Chấn nhìn về phía Chu Mậu Hòa, nói thẳng: "Chu đại nhân, lần trước tiệc mừng thọ mẹ ta ngươi liền tới đi tìm ta, với chuyện Tưởng gia muốn cáo ta sợ là đã biết rõ ràng, hiện tại có thể cho ta nói mấy câu không?"

Nghe Tưởng Chấn nhắc tới tiệc mừng thọ, Chu Mậu Hòa liền giận sôi máu.

Ông ta lúc ấy hảo tâm muốn khuyên bảo Tưởng Chấn, không nghĩ tới Tưởng Chấn căn bản không nghe thì thôi, còn cho người đem ông ta đuổi ra ngoài!

Thấy thái độ Tưởng Chấn lúc đó như thế, liền biết hắn tất nhiên không tốt với phụ mẫu mình, nếu như thế......

"Ngươi nói, ta thật muốn xem ngươi có thể nói gì!" Chu Mậu Hòa đáp.

Tưởng Chấn không nói chuyện, ngược lại xả đai lưng, trực tiếp lột quần áo trên người xuống.

Tuy rằng hiện giờ là mùa đông, nhưng Tưởng Chấn vẫn luôn rèm luyện nên không sợ lạnh, mặc không nhiều áo lắm, rất nhanh đã cởi sạch quần áo trên người.

"Ngươi!" Chu Mậu Hòa vừa định chỉ trích, nhưng đột nhiên không nói nên lời.

Trên người Tưởng Chấn có rất nhiều vết thương cũ.

Những vết thương này ban đầu thuộc về Tưởng lão đại.

Tưởng lão đại ở Tưởng gia nhiều năm, không thiếu bị người Tưởng gia ẩu đả, trên người miệng vết thương rất nhiều, hắn lại chưa từng được trị liệu, những vết thương này đều thành sẹo cả.

Tưởng Chấn chỉ chỉ một vết thương thật sâu trên cánh tay mình: "Chu đại nhân, vết thương này là nương ta hồi ta 7 tuổi đánh."

Hắn lại chỉ chỉ một vết phỏng trên tay khác: "Chu đại nhân, vết thương này là nương ta lúc ta sáu tuổi làm ra."

"Còn vết này là lúc ta 15 tuổi cha ta lấy cây trúc đánh."

"Còn có vết thương này......"

......

Trên người Tưởng lão đại miệng có không ít vết thương, nhưng không đơn giản đều do Tưởng lão thái động tay, có chút miệng vết thương kỳ thật là những đứa cùng tuổi ở thôn Hà Tây bắt nạt hắn mà có.

Bất quá lúc này, Tưởng Chấn vu hết lên đầu hai người Tưởng lão thái Tưởng đồ tể, dù sao hai người này cũng chẳng nhớ đã đánh Tưởng lão đại bao nhiêu lần.

"Ngươi......" Chu Mậu Hòa nhìn Tưởng Chấn ở nơi đó nói chuyện, trong lúc nhất thời không khỏi nghẹn lời, ông ta cũng không biết, nguyên lai Tưởng phụ Tưởng mẫu lại đối xử kém đến thế với Tưởng Chấn......

Những người đọc sách theo Chu Mậu Hòa một đường, lúc này đều trầm mặc.

Người đều đồng tình kẻ yếu, lúc trước người Tưởng gia nhìn quá đáng thương, bọn họ liền đồng tình người Tưởng gia, nhưng hiện tại......

"Đại nhân, nó là con ta, ta đánh nó rồi sao? Đại nhân, nó còn đánh chúng ta a!" Tưởng lão thái khóc ròng nói.

Chỉ là bà ta khóc như vậy, người đồng tình bà cũng chẳng nhiều như lúc đầu.

Chu Mậu Hòa mày nhăn lại, ngay sau đó nói: "Tưởng Chấn, cha mẹ cho ngươi cốt nhục, cho dù có điều trách phạt, ngươi cũng hảo hảo chịu......"

"Đại nhân, ta còn chưa nói xong!" Tưởng Chấn nói: "Chu đại nhân, ta cũng không phải muốn xin thương hại, chỉ nghĩ nói cho Chu đại nhân, lời bọn họ nói đừng dễ tin...... Bọn họ hẳn là chưa từng nói với ngài, ta từng ở Tưởng gia qua hơn hai mươi năm trâu ngựa không bằng."

Trên mặt Chu Mậu Hòa cứng đờ, ông ta trước đây đúng là không biết Tưởng phụ Tưởng mẫu đối xử tệ với Tưởng Chấn như thế.

"Đại nhân, bọn họ không tốt với ta, nhưng theo lời đại nhân, ta là bọn họ sinh dưỡng, cho dù bọn họ muốn làm gì ta cũng nên chịu." Tưởng Chấn nói: "Đại nhân, lúc ta rời nhà vẫn luôn chịu thương chịu khó, chưa bao giờ có câu oán hận, sau khi rời nhà cũng không làm gì bọn họ, còn thỉnh đại nhân nắm rõ!"

"Ngươi nói hươu nói vượn, ngươi rõ ràng lại đánh chúng ta!" Đám người Tưởng lão thái sôi nổi nói.

"Đại nhân, nếu ta thật muốn đánh bọn họ, sao không thấy bọn họ rời thôn Hà Tây chạy chỗ khác đi?" Tưởng Chấn nói.

"Ngươi không nuôi cha mẹ, mắt thấy cha mẹ ăn không đủ no, còn thờ ơ, ngươi có gì nói?" Chu Mậu Hòa lại hỏi.

"Ta muốn thỉnh đại nhân tìm người lục soát một lượt những người này." Tưởng Chấn đột nhiên nói.

"Soát người?" Chu Mậu Hòa sửng sốt.

"Đại nhân cho người soát một cái, là có thể biết cha mẹ ta có phải thật là ăn không đủ no không!" Tưởng Chấn nói, hắn cực kỳ am hiểu quan sát người khác, vừa nãy nhìn đám người Tưởng gia liền phát hiện một sự kiện.

Trên người Tưởng lão thái khẳng định có giấu bạc.

"Mắc cái gì muốn soát người?" Tưởng lão thái lập tức nói, lại nói với Chu Mậu Hòa: "Đại nhân, ngài không phải nói nhất định trả công đạo cho chúng ta sao? Vì sao đại nhân không bắt hắn đi?"

Tưởng gia có Tưởng Thành Tường xem như thông minh nhất, nghe được Tưởng Chấn nói muốn soát người, trong lòng gã nhảy dựng, liền có chút luống cuống.

Lúc trước Thẩm thiếu gia cho bọn họ bạc, gà liền chia làm ba phần, gã với Tưởng Thành Tài, còn có mẫu thân gã một người một phần.

Phần của Tưởng Thành Tài ước chừng là bị Hoàng Mẫn lấy đi rồi, phần của gã gã chỉ cho Chu Thục Phân hai mươi lượng, bạc còn dư lại...... gã giấu hết trên người.

Đặt ở trong nhà sợ bị người trộm đi, tự nhiên liền phải đặt ở trên người, mà cha mẹ gã phỏng chừng cũng như thế.

Nếu là trước đây bọn họ tuyệt đối không làm thế, nhưng gần nhất không phải trong nhà vẫn luôn không yên ổn, còn ở trong thôn bị chịu khi dễ sao? Bọn họ sao dám để trong nhà? Nếu như bị cắp mất......

Tưởng lão thái còn đang nháo, Tưởng Thành Tường lại đem bạc trên người lấy ra: "Đại nhân, trên người ta mang theo chút bạc." Gã chủ động lấy ra vẫn tốt hơn là bị lục soát ra.

"Trên người của ngươi sao lại có nhiều ngân lượng như thế?" Chu Mậu Hòa cả kinh, người này một lần lấy ra bốn mươi lượng bạc, rõ ràng không nghèo như gã biểu hiện!

"Đại nhân, không chỉ trên người gã có, trên người mẹ ta hẳn là cũng có." Tưởng Chấn nói.

"Dạ, đại nhân, trên người mẹ ta cũng có, đây là có vị công tử thấy chúng ta đáng thương, tặng cho chúng ta." Tưởng Thành Tường vội vàng nói.

"Tặng cho? Ai sẽ cho các ngươi nhiều tiền đến thế? Các ngươi rõ ràng là không nghèo chút nào, cố ý thay đổi quần áo rách rưới, ra vẻ người nghèo hại ta." Tưởng Chấn nói, "Đại nhân, ta ở rể đến Triệu gia là lúc Triệu gia một nghèo hai trắng, miếng đất cũng không có, một song nhi như Triệu Kim Ca còn phải làm đứa ở cho nhà khác kiếm tiền, người một nhà ngày ngày cháo loãng no bụng, nhưng Tưởng gia lúc ấy có đồng ruộng tổng cộng hơn ba mươi mẫu, là nhà giàu nhất thôn, đại nhân nói ta bức bách cha mẹ, phân sang nhà khác, ta không dám nhận. Bọn họ hiện tại sợ là đỏ mắt sản nghiệp Triệu gia, mới có thể muốn hại ta."

Trên người Tưởng Thành Tường thế nhưng có nhiều bạc như vậy, đã làm mọi người với lời Tưởng gia nói có chỗ hoài nghi, hiện tại Tưởng Chấn nói như vậy......

Đúng vậy, thời điểm đó Tưởng gia có tiền hơn Triệu gia, Tưởng Chấn đang tốt mà...... mắc gì muốn đi ở rể Triệu gia?

Tưởng Chấn lúc này còn chưa mặc quần áo vào, trên người lõa thể. Sống lưng hắn thẳng tắp, thời điểm nói chuyện không kiêu ngạo không siểm nịnh, làm người nhịn không được tin phục.

Biểu tình Chu Mậu Hòa cứng lại rồi.

Nếu Tưởng Chấn nói đều là sự thật, kia......

Chu Mậu Hòa lúc trước chỉ nghe lời nói của một bên Tưởng gia, liền 'vào trước là chủ' có ý kiến với Tưởng Chấn, mà lúc này......

"Tưởng Chấn, ngươi đừng mơ gạt ta!" Chu Mậu Hòa lại đập kinh đường mộc một cái.

"Không dám, ta nói đều là sự thật, còn thỉnh đại nhân nắm rõ." Tưởng Chấn nói.

"Đại nhân, trước kia Tưởng Chấn nếu không đi kinh thành rồi cứu ta một mạng, sợ là hiện tại còn một nghèo hai trắng...... Ai, ta không nên vì cảm kích mà cho hắn nhiều tiền, hại hắn bởi vì tiền tài bị người theo dõi, cáo trạng lên công đường luôn." Trịnh Dật thở dài nói: "Tiền tài này cũng không phải cho riêng mình hắn, lúc ấy Triệu Kim Ca mang thai nhưng vẫn luôn bảo vệ ta......"

"Đúng vậy, hồi Tưởng Chấn không có tiền sao không thấy bọn họ cáo Tưởng Chấn?"

"Thời điểm Tưởng Chấn từ Tưởng gia rời đi, Tưởng gia này rõ là có tiền, nếu không phải Tưởng Thành Tài bị người lừa mất nhiều bạc đến thế, bọn họ làm sao rơi xuống nông nỗi này?"

"Tưởng gia hiện tại cũng chẳng nghèo được đi đâu, bọn họ còn có rất nhiều mà! Tưởng Thành Tường còn có thể tùy thân mang theo bốn mươi lượng bạc."

......

Mọi người bàn tán sôi nổi, mà lúc này lòng bá tánh huyện Hà Thành cũng đã nghiêng về phía Tưởng Chấn.

Chu Mậu Hòa chỉ cảm thấy chính ông có chút cầm không được kinh đường mộc trên tay.

Những gì trải qua phía trước xác thật phi thường trùng hợp.

Ông ta nguyên bản chưa từng chú ý tới Trịnh gia, Trịnh gia này trừ Trịnh Nhị lão gia cũng không có ai có tiền đồ, lần này tới Giang Nam, ông vốn là muốn tra người khác, là lá thư kia làm ông trong cơn giận dữ cuối cùng lại đến nơi này.

Chu Mậu Hòa còn đang suy nghĩ sâu xa, Tưởng Thành Tường cũng càng ngày càng nôn nóng.

Thánh chỉ rồi từng cọc sự tình...... cứ như thế tiếp sợ là Tưởng Chấn liền toàn thân mà lui!

Vị khâm sai đại thần này, vì sao cổ hủ như thế? Thẩm án liền thẩm án, vì sao ông ta còn muốn cho người khác nghe, còn cho phép người ngoài nghị luận?

Tưởng Thành Tường sốt ruột, bên ngoài lại có người tới.

Nhìn thấy bọn họ hai người Trịnh Dật và Triệu Kim Ca liền buông lỏng trong lòng.

Người tới có 2 phen. Trong đó một bên là người Tưởng Chấn cứu về từ ổ hải tặc, nam nữ đều có, bọn họ gần nhất, liền quỳ xuống đất khóc lên, vì Tưởng Chấn cầu tình.

Chu Mậu Hòa cho người ra ngoài nhìn nhìn, rất nhanh đã biết xảy ra chuyện gì.

Tưởng Chấn hộ tống Trịnh Dật hồi kinh đã từng đánh bại một đám thổ phỉ, còn cứu được nhiều người trên tay chúng. Nhân thủ hắn mở tiêu cục đều là những người cứu được từ ổ hải tặc.

Chu Mậu Hòa này luôn luôn đồng tình kẻ yếu, trong lòng tức khắc có điểm hụt hẫng, mà lúc này, người một phen khác cầm đầu là một lão nhân tóc trắng, bên người ông còn có Tưởng gia nhị thúc công.

Tưởng gia nhị thúc công trước kia răn dạy Tưởng Chấn, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, cực có nắm chắc, nhưng lúc này tới nha môn, lão ta lại y hệt chim cút sợ hãi vô cùng.

Lúc này lão ta rất sợ.

Lúc trước Triệu Lưu thị cùng Triệu Phú Quý đưa người thôn Hà Tây tới huyện thành, dựa vào 'lấy tình lấy lý kích động dân tâm', lão ta lại bất đồng.

Mấy trưởng bối Tưởng gia này đều là bị Trịnh Dật phái người trói tới.

Trịnh Dật hạ quyết tâm muốn cứu Tưởng Chấn, liền nghĩ tới biện pháp gậy ông đập lưng ông.

Người Tưởng gia nếu có thể cáo Tưởng Chấn, vì sao hắn không thể tìm người cáo Tưởng gia? Ở Tưởng gia, cũng không phải không có người bối phận cao hơn Tưởng đồ tể.

Vừa đe dọa vừa dụ dỗ một phen với trưởng bối Tưởng gia, những kẻ này liền ngoan ngoãn nghe lời.

Bọn họ sợ khâm sai, nhưng cũng sợ Trịnh gia, sợ Tưởng Chấn.

Người nhà bọn họ lúc này đều rơi vào tay Trịnh Dật ...... Bọn họ bất kể ra sao cũng phải cáo Tưởng gia.

Đại Tề đối lão nhân phi thường hậu đãi, lão nhân 70 tuổi trở lên, liền có thể gặp quan không quỳ, Chu Mậu Hòa luôn luôn kính trọng người già, cho dù biết rõ những người này cũng là vì cứu Tưởng Chấn mà đến, nhưng vẫn cho nha dịch cung kính thỉnh bọn họ vào.

"Chư vị, các ngươi cũng đến cầu tình cho Tưởng Chấn sao? Hắn chẳng quan tâm cha mẹ, tóm lại là sai rồi......" Chu Mậu Hòa nói.

"Đại nhân, chúng ta không phải tới cầu tình cho Tưởng Chấn, chúng ta là tới cáo người." Lão nhân đứng đầu nói.

Lão nhân này có bối phận tối cao ở Tưởng gia, lớn tuổi nhất trong đám trưởng bối.

Ông ta không giống Tưởng gia nhị thúc công luôn khắp nơi nhảy nhót, kỳ thật vẫn luôn không thích quản sự, mỗi ngày liền chờ mấy nhi tử bưng đồ ăn cho, ăn xong liền ngồi ở cửa nhà, hoặc là mơ màng sắp ngủ, hoặc là kể chuyện xưa cho tiểu bối trong nhà.

Nhưng lúc này, người trong nhà ông đều bị Trịnh Dật nắm trong tay cả rồi, ông chỉ có thể tới.

Chu Mậu Hòa cả kinh, ngay sau đó nói: "Ngươi cũng muốn cáo Tưởng Chấn?"

"Không, đại nhân, ta muốn cáo chính là Tưởng Thành Tài, nó ham ăn biếng làm, bức bách cha mẹ bán ruộng bán đất cho nó xài, bị người lừa xong ngay cả thân muội cũng bán, quả thực là đại bất hiếu." Kia lão nhân nói: "Sau đó nó còn buộc mẹ già xuống đất lao làm ruộng nuôi nó, quả thực cầm thú không bằng."

"Đại nhân, ta còn muốn cáo Tưởng Thành Tường, nó gạt tiền cha mẹ, cả ngày không làm việc đàng hoàng, tất cả sự vụ trong nhà đều bắt cha đi làm, còn nó ở huyện thành uống rượu ăn thịt, để lại phụ thân ở trong nhà chịu đói, cũng là đại bất hiếu." Này lão nhân lại nói.

"Cái gì?!" Chu Mậu Hòa cả kinh, ông ta cũng không ngờ, thế nhưng còn có thể như vậy, thế nhưng còn có người muốn đến cáo hai nhi tử khác của Tưởng gia.

"Ngươi nói hươu nói vượn, Thành Tài Thành Tường của ta hiếu thuận nhất!" Tưởng lão thái lập tức liền nói: "Đại nhân, ngài không thể nghe ông ta bịa chuyện!"

"Đại nhân, ta nói đều là nói thật, ngài xem tay bọn hắn liền biết." lão nhân lại nói.

Tay Tưởng lão thái Tưởng lão đầu tràn đầy vết chai, còn có rất nhiều miệng vết thương nứt nẻ.

Chu Mậu Hòa lúc trước thấy đôi tay bọn họ, càng thêm cảm thông sâu sắc; nhưng hiện tại xem tay bọn họ xong, lại đi xem tay Tưởng Thành Tài Tưởng Thành Tường ......

Hai người Tưởng Thành Tài cùng Tưởng Thành Tường trên tay một chút vết chai cũng chẳng có! Đặc biệt là Tưởng Thành Tường, một đôi tay bảo dưỡng cực tốt, đôi tay kia căn bản không thuộc về người nhà quê, ngược lại thuộc về người đọc sách.

Nhưng thật ra Tưởng Chấn......

Tưởng Chấn vươn tay, đôi tay kia không có vết nứt nẻ nhưng che kín toàn vết chai, vừa đen vừa thô, bên trên còn có rất nhiều vết sẹo.

Chu Mậu Hòa phía trước còn không mấy tin lời Tưởng Chấn nói, lúc này lại ngây ngẩn cả người.

"Đại nhân, Tưởng Thành Tường bởi vì nhị ca bị lừa tiền, ép bức cha mẹ phân gia cho hai bọn họ, việc này thôn Hà Tây rất nhiều người đều biết, còn thỉnh đại nhân nắm rõ." lão nhân kia lại nói: "Lúc ấy, thê tử Tưởng Thành Tường mang theo người nhà mẹ đẻ tới cửa bức bách cha mẹ chồng...... Phân gia chứng từ......"

Lão nhân nhìn về phía Tưởng gia nhị thúc công, còn nhị thúc công lập tức liền lấy ra một chứng từ.

"Đại nhân, cái này là do chúng ta phân cho tụi nó, nhưng không giống nhau đâu! Đại nhân!" Tưởng lão thái nói.

Lão nhân kia nhìn thoáng qua Tưởng lão thái, chỉ chỉ bà ta, lại chậm rì rì mà nói: "Đại nhân, ta còn muốn cáo bà ta, Tưởng Vương thị. Này Tưởng Vương thị làm vợ không hiền, làm mẹ không từ, nên hưu bà ta mới đúng."

Tưởng lão thái sửng sốt, có chút phản ứng không kịp.

Bà ta cũng bị tố cáo?!

Chu Mậu Hòa lúc này đã biết mình hơn phân nửa là bị người tính kế.

Tưởng Chấn kia tuy rằng không phải người tốt, nhưng Tưởng Thành Tài Tưởng Thành Tường đồng dạng không phải người tốt gì!

"Đại nhân, Tưởng Chấn đã ở rể Triệu gia, chúng ta quản không được, nhưng Tưởng Thành Tài cùng Tưởng Thành Tường bất hiếu cha mẹ, đại nhân nhất định phải trách phạt bọn họ." Lão nhân kia lại nói.

"Ngươi nói hươu nói vượn!" Tưởng lão thái khó thở, muốn đi lên xé mặt lão nhân kia.

Luật pháp chú ý hiếu thuận thế nào, ở nông thôn cũng chẳng mấy ai quan tâm, hiện tại cũng chẳng thấy việc lên đánh người già có gì sai.

"Cái lão bất tử này......" Tưởng lão thái hận cực ông lão này, lôi kéo một cái lại kéo ông ngã xuống đất.

"Buồn cười!" Chu Mậu Hòa thấy thế giận sôi máu.

Vậy mà người này ngay trước mặt ông ta động thủ với một cụ già tóc bạc cổ lai hi! (sống tới tuổi này thật hi hữu)

Tưởng Thành Tường cũng thầm kêu một tiếng "Không xong".

Gã chỉ cho rằng khâm sai này tin bọn họ, Tưởng Chấn lại xác thật không dưỡng lão cha mẹ, nhất định có thể tố cáo Tưởng Chấn, nhưng chưa từng nghĩ việc này cuối cùng lại rớt lên đầu mình.

Nếu không phải khâm sai này làm việc nhão nhão dính dính một chút cũng không dứt khoát, làm sao như vậy?!

Tưởng Thành Tường vội vàng đi kéo mẫu thân mình, mà Tưởng lão thái thẳng đến lúc này mới phát hiện sắc mặt khâm sai đại nhân đặc biệt khó coi.

Này...... Này......

Tưởng lão thái tức khắc nóng nảy: "Thành Tường."

"Nương......" Tay Tưởng Thành Tường có điểm run.

"Chúng ta không tố cáo, chúng ta không cáo Tưởng Chấn, chúng ta đi!" Tưởng lão thái mấy ngày nay nghe Tưởng Thành Tường giải thích tội bất hiếu và những thứ liên quan, lúc này bị dọa rồi.

Bà ta không thể để Tưởng Thành Tài cùng Tưởng Thành Tường xảy ra chuyện a!

Chu Mậu Hòa nghe được lời này của bà ta, khuôn mặt lại lập tức đen thui.

Này...... Này......

Ông ta tức đến thế, mang theo nhiều người đến thế, cuối cùng thẩm tới thẩm đi, lại thẩm ra tới một trò khôi hài?! Không, ông ta là bị trêu chọc một phen, Tưởng gia này...... Thật là buồn cười!

Mấy chương này phải đăng liền một dãy đọc mới đã!









1

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz