ZingTruyen.biz

(Hoàn) Độc Sủng Xấu Phu - Quyết Tuyệt (Từ chương 104 trở đi)

Chương 112 Hợp tác kiếm tiền

bach_bach_duong



Tác giả: Quyết Tuyệt

Ê đít: một cục đường trắng tinh

Kinh thành khoảng cách quá xa với Giang Nam, tin tức truyền không thuận tiện, lần trước Trịnh Dật có tin tức của Tưởng Chấn đã hai tháng trước rồi, mà tin tức kia còn trì hoãn ở trên đường hơn một tháng.

Vì thế mà hắn cũng không rõ ràng tình hình gần đây của Tưởng Chấn, sự tình trong nhà hắn hắn còn không biết hết nữa là.

Bến tàu huyện Hà Thành có rất nhiều thuyền đậu, thuyền lớn thuyền nhỏ đều có, số lượng rất nhiều.

Trịnh Dật nhìn thoáng qua bến tàu, lại nhịn không được khẽ nhíu mày.

Bến tàu có nhiều thuyền, nhưng so với quá khứ, giống như thiếu một ít?

Đại khái là hôm nay vừa lúc không ai đến đây đi...... Trịnh Dật tuy rằng có chút nghi hoặc nhưng rất nhanh buông tha, hắn nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mắt, trên mặt lộ ra tươi cười: "Cuối cùng đã trở lại...... Ta có chút nhớ nhà."

"Ta cũng nhớ nhà, đáng tiếc thật lâu mới có thể trở về, bất quá......" Thẩm An Tân cười nói tiếp, nhưng lời nói còn chưa hết đã bị người đánh gãy.

"Thật ta không nhớ nhà, nhìn phong cảnh Giang Nam xinh đẹp này ta một chút cũng không nhớ nhà." Phùng Kính Nguyên cười nịnh nọt với Trịnh Dật, thao thao bất tuyệt mà khen huyện Hà Thành.

Thẩm An Tân bị gã ngắt lời sắc mặt trở nên không quá đẹp, nhưng rất nhanh lại tươi cười cũng khen huyện Hà Thành: "Đều nói tháng ba hoa khói xuống Giang Nam*, Giang Nam mùa xuân đẹp nhất, lại không biết mùa thu đông tiết Giang Nam cũng mỹ lệ đến thế."

Gốc: Yên hoa tam nguyệt hạ Giang Nam, phỏng theo câu "Yên hoa tam nguyệt há Dương Châu" trong 'Hoàng Hạc lâu tống Mạnh Hạo Nhiên chi Quảng Lăng'.

Hai người Thẩm An Tân cùng Phùng Kính Nguyên ngươi một câu ta một câu, có thể nói là tranh nhau ở Trịnh Dật trước mặt biểu hiện.

Trịnh Dật liếc mắt nhìn hai người không ai nhường ai này một cái, cười cười không nói chuyện.

Lúc hắn kinh thành vì có thể đem sinh ý làm lớn, liền muốn tìm người hợp tác, mà thuộc hạ của hắn nghiên cứu qua liền phát hiện cửa hàng Vạn Long kia là thích hợp nhất.

Trừ cái này ra, Thẩm gia cửa hàng cũng không tệ lắm, nhưng rốt cuộc so ra vẫn kém cửa hàng Vạn Long.

Trịnh Dật từng nghe Tưởng Chấn nói cửa hàng Vạn Long có mâu thuẫn với hắn, ấn tượng với cửa hàng Vạn Long liền không tốt, nhưng nếu chỉ có Thẩm gia lại có chút không đủ...... Nghĩ tới nghĩ lui, hắn dứt khoát cùng hai nhà hợp tác luôn.

Cửa hàng hai nhà này đều nhìn chằm chằm lẫn nhau, hắn cùng bọn họ hợp tác liền chiếm tiện nghi, không cần lo lắng cửa hàng Vạn Long tâm thuật bất chính tìm phiền phức cho hắn, có thể nói một tiễn trúng hai con chim.

Hợp tác kiểu này hắn chỉ tính ở kinh thành làm thôi, không nghĩ lúc hắn muốn về Giang Nam, chủ nhân cửa hàng Vạn Long Phùng Kính Nguyên thế nhưng cũng muốn đi theo, sau đó, Thẩm An Tân cũng muốn đi theo.

Nghĩ ngợi một hồi rốt cuộc Trịnh Dật vẫn đáp ứng, sau đó một đường cùng thuyền ở cùng một chỗ, hắn vẫn luôn nhìn thấy hai người tranh đấu gay gắt...... Còn rất có ý tứ.

Lúc trước nhi tử Phùng Thành Lâm là Phùng Kính Nguyên muốn cưới Thẩm An Tân nhưng không thành, vậy mà tính kế làm bại hoại thanh danh Thẩm An Tân, còn nhằm vào Tưởng Chấn...... Trịnh Dật lúc cả hai xung đột sẽ giúp giúp Thẩm An Tân, cho nên Thẩm An Tân tuy rằng tâm trí thủ đoạn đều kém hơn Phùng Kính Nguyên, nhưng lại có lực đấu ngang với Phùng Kính Nguyên.

Tình huống này Phùng Kính Nguyên cũng biết, nhưng gã không phải hoàng thương, hiện tại một lòng muốn đi theo Trịnh Dật nhặt tiện nghi, còn muốn khai thác thị trường Giang Nam bên này, bởi thế gặp chỉ trích cỡ nào gã cũng nhịn hết.

Vì đạt tới mục đích chịu chút ủy khuất, với gã mà nói thật không tính là gì.

Thuộc hạ Trịnh Dật sửa soạn hàng hóa đưa tàu đến bến tư nhân của Trịnh gia, hiện tại bọn họ chỉ có một chủ thuyền, bến tàu lại tương đối trống nên bọn họ cập bờ rất nhanh.

Người Trịnh gia đã sớm ở bên này chờ, Trịnh Dật mới vừa rời thuyền, liền có rất nhiều người lại đón, để Trịnh Dật ngồi cỗ kiệu thoải mái, đem hắn và đám Phùng Kính Nguyên nâng vào Trịnh phủ.

Mấy người trước tắm gội thay quần áo một phen, sau đó, phụ thân của Trịnh Dật - Trịnh gia đại lão gia liền mở tiệc khoản đãi Phùng Kính Nguyên và Thẩm An Tân.

Trịnh Dật trở lại nhà mình liền thả lỏng rất nhiều, lộ ra bộ mặt cà lơ phất phơ của hắn, hai người Phùng Kính Nguyên cùng Thẩm An Tân lại nơi chốn cẩn thận, chỉ vì có thể cho Trịnh đại lão gia có ấn tượng tốt.

Phùng Kính Nguyên rất có thể nói, Thẩm An Tân tắc văn nhã ngoan ngoãn, Trịnh đại lão gia cùng bọn họ trò chuyện chốc lát, liền quay đầu đi trách cứ Trịnh Dật: "Ngươi nhìn xem ngươi, không thể ngồi đàng hoàng được sao?"

"Cha, ta mới vừa ở ngoài màn trời chiếu đất một năm, ngươi cũng không cho ta thả lỏng một chút?" Trịnh Dật càm ràm, bất quá rốt cuộc vẫn ngồi thẳng lại, lại nói tới chính sự: "Cha, ta thấy hôm nay ở bến tàu thuyền hình như hơi ít, đây là có chuyện gì?"

"Còn không phải bởi vì Tưởng Chấn ngươi xem trọng kia?" Trịnh đại lão gia cười nói.

"Này cùng Tưởng Chấn có quan hệ?" Trịnh Dật có chút kinh ngạc, bất quá cũng không có gì phải lo lắng —— xem cha hắn bộ dáng cao hứng liền biết hẳn là không phải chuyện xấu gì.

"Tưởng Chấn kia sau khi trở về từ kinh thành, liền trốn ở thôn Hà Tây không ra khỏi cửa, ta mới đầu còn tưởng hắn không có dã tâm, không nghĩ rốt cuộc vẫn là xem thường hắn...... Hắn thế nhưng vô thanh vô tức ở thôn Hà Tây bên kia xây một bến tàu lớn." Trịnh đại lão gia nói: "Tiêu cục của Kim Chấn chuyên môn để vận chuyển hàng, bến tàu của hắn lớn thật sự, còn tiện sử dụng hơn bến tàu trên huyện, vài tiểu thương chèo thuyền đi thu hàng khắp các thôn cũng trực tiếp ghé bến tàu của hắn luôn."

"Thì ra là thế." Trịnh Dật nói.

"Không chỉ có như thế, chỉ mới ba tháng mà tiêu cục Kim Chấn của hắn ở Phủ Hòa Hưng, cũng đã xông ra tên tuổi rồi." Trịnh đại lão gia lại nói.

Thực rõ ràng, không chỉ có Trịnh Dật tôn sùng Tưởng Chấn, Trịnh đại lão gia cũng thực thưởng thức Tưởng Chấn.

Phùng Kính Nguyên cũng không thích Tưởng Chấn, nhưng nhìn đến người Trịnh gia tôn sùng hắn như thế, cũng không tránh được đi theo khen Tưởng Chấn, mà thái độ Thẩm An Tân cũng giống như đúc Phùng Kính Nguyên.

"Ta đã biết người này rất có bản lĩnh...... Ngày mai ta nhất định phải đi bến tàu của hắn xem thử." Trịnh Dật cười nói.

Trịnh Dật đối với Tưởng Chấn, theo thời gian trôi qua, đó là càng ngày càng vừa lòng!

Dựa vào bài, Trịnh gia dâng cho Thái Hậu niềm vui không nói, còn dùng công phu một năm, kiếm được nhiều đến mức mười năm quá khứ cũng không nhất định có thể làm được!

Không chỉ có thế, biện pháp khâu miệng vết thương Tưởng Chấn lưu lại kia còn làm quan hệ Trịnh gia cùng võ tướng cũng tốt hơn.

Hiện tại hắn trở về huyện Hà Thành, tự nhiên nên đi gặp Tưởng Chấn trước.

Trịnh Dật nói chuyện giữ lời, nghỉ ngơi một đêm xong, ngày hôm sau, liền bảo người tìm thuyền muốn đến bến tàu thôn Hà Tây xem thử.

Hai người Phùng Kính Nguyên và Thẩm An Tân ước chừng là quyết định nhất định phải đi theo hắn, sáng sớm liền ở trước cửa phòng hắn chờ để theo cùng.

Trịnh Dật biết Tưởng Chấn cùng Thẩm An Tân đã từng làm ăn với nhau có quen biết nhau, cũng không cảm thấy mang Thẩm An Tân qua đi có vấn đề gì, nhưng Phùng Kính Nguyên......

"Trịnh thiếu cứ yên tâm, tại hạ lúc trước đắc tội Tưởng lão gia sau đó có cố ý tặng lễ cho Tưởng lão gia bồi tội, Tưởng lão gia lúc ấy đã nói sự tình trước kia xóa bỏ toàn bộ." Phùng Kính Nguyên lập tức tỏ vẻ.

Nghe Phùng Kính Nguyên nói như vậy, Trịnh Dật liền đành để gã đi theo, dù sao lấy hiểu biết của hắn với Tưởng Chấn, Tưởng Chấn nếu thật sự ghét Phùng Kính Nguyên...... Cuối cùng khó chịu cũng chỉ có Phùng Kính Nguyên chứ không phải Tưởng Chấn.

Trịnh Dật bến tàu thôn Hà Tây, cũng không dùng thuyền lớn, chỉ lấy một chiếc thuyền du ngoạn nhỏ.

Du thuyền này là cho người Trịnh gia ra ngoài thăm bạn hoặc đạp thanh, chỗ nào cũng tinh xảo, bày trí xinh đẹp nhã nhặn, chèo thuyền cũng cho đứa sai vặt trẻ trung cầm mái chèo, cảnh đẹp ý vui.

Trịnh Dật vừa lên du thuyền liền có nha hoàn đến cạnh hắn bưng trà, còn bày ra mâm đựng trái cây cùng nhiều đĩa tới.

Trà là mao tiêm tốt nhất, hương thơm dịu mũi lại thanh triệt sáng trong, trong mâm đựng đặt vài loại trái cây, còn có vài loại mứt, ngoài ra trên bàn còn để mấy loại ăn vặt, một đĩa nhỏ ốc nước ngọt, một đĩa nhỏ đậu phụ khô, một đĩa nhỏ đậu phộng luộc, một cái đĩa lưỡi vịt, một cái đĩa gạo nếp bánh trôi nhỏ như móng tay...... Trong đó thậm chí còn có một cái đĩa rót nước sốt bào ngư.

Mà ở sau màn còn có nha hoàn nhan sắc mỹ miều đánh đàn thấp xướng.

Thẩm An Tân cùng Phùng Kính Nguyên đều rất có tiền, phương diện sinh hoạt cũng thực chú ý, chưa từng chú ý đến mức ấy...... Không nói cái khác, liền nói đồ vật chén đĩa này đi...... Bọn họ nếu có đồ sứ tốt như vậy, nhất định không nỡ xài ở trên nơi không vững chãi như trên thuyền —— nếu là không cẩn thận quăng bể rồi sao đây?

Trịnh Dật một bên uống trà, một bên ăn thức ăn trên bàn, thích ý cực kỳ, không bao lâu sau, bọn họ đã tới phụ cận thôn Hà Tây.

"Thiếu gia, phía trước chính là Hà Tây thôn." Nữ tử châm trà nói.

Trịnh Dật gật gật đầu, đứng dậy đi đến đầu thuyền.

Nghe nói Tưởng Chấn xây một cái bến tàu, cũng không biết là xây kiểu gì...... Trịnh Dật giương mắt nhìn qua.

Bến tàu thôn Hà Tây xây vô cùng to lớn, thậm chí còn lớn hơn bến tàu Trịnh gia một chút, xa xa nhìn lại, còn có thể nhìn đến nơi xa bờ sông có một mảnh đất trống lớn và từng hàng phòng ở chỉnh tề.

Phòng ở kia quá mức chỉnh tề, thiếu linh khí, nhưng Trịnh Dật không thể không thừa nhận nhìn phi thường khí phái.

Chỉ mới hơn nửa năm, Tưởng Chấn vậy mà có thể làm ra một nơi như thế......

Ban đầu hắn nghe tin Tưởng Chấn cả ngày ở trong thôn bồi Triệu Kim Ca, Trịnh Dật ít nhiều có chút thất vọng, nhưng hiện tại hắn muốn đem người đã truyền cái tin kia ra đánh một trận.

Tưởng Chấn đây là ở đây làm chính sự, khùng sao mà nói như hắn là vì Triệu Kim Ca mới mọc nấm trong thôn?

"Đây là bến tàu của Tưởng lão gia? Thật sự rất khí phái!" Phùng Kính Nguyên đi tới lập tức khen.

"Tưởng lão gia thật có bản lĩnh." Thẩm An Tân cũng nói.

"Hắn không tồi." Trịnh Dật cười rộ lên.

Lúc ba người bọn họ nói chuyện, thuyền chậm rãi cập bờ.

Gã sai vặt bên người Trịnh Dật nắm boong tàu đang muốn đưa Trịnh Dật lên bờ, Trịnh Dật liền phát hiện người mình muốn tìm đã lại đây.

"Minh Châu thấy thuyền kia không con? Có phải rất đẹp không? Chờ con lớn, cha sai người làm một con thuyền như vậy tặng con nha?" Tưởng Chấn nói với gái cưng, nói xong mới phát hiện người tới là Trịnh Dật.

"Trịnh thiếu?" Tưởng Chấn có chút kinh ngạc nhìn về phía Trịnh Dật.

"Tưởng Chấn." Trịnh Dật gật đầu với Tưởng Chấn, sau đó nhìn bé con mặc áo bông hồng trong ngực Tưởng Chấn, cả người nhìn đặc biệt không khí vui mừng, cũng đặc biệt béo Triệu Minh Châu: "Đây là con gái ngươi à?"

"Đúng vậy, đây là con gái ta Minh Châu." Tưởng Chấn cười nói, khoe cho Trịnh Dật xem con gái bụ bẫm của mình.

Vì giúp con gái hắn ăn đến tràn đầy dinh dưỡng, mỗi ngày Triệu gia đều làm món ăn mặn đưa cho hai bà vú mà hắn tìm tới , nửa năm trôi qua, hai bà vú bị nuôi mập, con gái hắn...... cũng ú nu.

Nhưng thật ra con nít còn trong tháng bú sữa bởi vì thiếu vận động, xác thật đều sẽ tương đối béo.

"Đứa nhỏ này thật đáng yêu." Trịnh Dật nói, khi không biết khen hài tử xinh đẹp làm sao, hắn đều sẽ khen đáng yêu.

"Ta cũng cảm thấy thế." Tưởng Chấn không chút khách khí mà nhận, lại hỏi: "Trịnh thiếu từ kinh về khi nào?"

"Ngày hôm qua vừa trở về." Trịnh Dật nói.

Tưởng Chấn cùng Trịnh Dật hàn huyên đôi câu, cũng cùng hai người phía sau Trịnh Dật chào hỏi, sau đó liền nói: "Trịnh thiếu, đi nhà ta ngồi chơi?"

"Được! Ta cũng thuận tiện đi dạo bến tàu chút." Trịnh Dật nói.

Trịnh Dật cảm thấy bến tàu của Tưởng Chấn rất không tệ, khuyết điểm duy nhất chính là cái gì cũng đều quá mức chỉnh tề, thế nên không làm người ta ngạc nhiên chút nào.

Bất quá, phòng ở kiểu này xác thật xài tốt còn tiết kiệm tiền.

Trịnh Dật nhìn một vòng, liền đã tính rập y khuôn nơi này của Tưởng Chấn mang về bến tàu nhà mình, ví dụ như nhà ăn kia hắn cảm thấy khá tốt.

"Dân lấy thực vi thiên, cho thủ hạ ăn ngon không chỗ hỏng......" Tưởng Chấn nói chưa kịp dứt lời, đột nhiên sắc mặt biến đổi.

"Trịnh thiếu, ta có điểm việc gấp rời đi một chút, ta kêu người khác tới tiếp đón ngươi!" Tưởng Chấn nói, nhìn thấy Trịnh Bảo Ninh đứng cách đó không xa, lập tức gọi: "Trịnh Bảo Ninh, ngươi tới tiếp đón Trịnh thiếu! Ta về nhà một chuyến!"

"Vâng, lão đại." Trịnh Bảo Ninh lên tiếng, sau đó kinh sợ mà đi đến trước mặt Trịnh Dật.

Lão đại của bọn họ thế nhưng còn quen Trịnh thiếu, thật sự quá lợi hại!

Tưởng Chấn nói xong liền ôm con gái chạy, thấy Tưởng Chấn chạy xa, Trịnh Dật khó hiểu mà nhìn về phía Trịnh Bảo Ninh: "Lão đại của ngươi bị sao vậy?" Tổng không phải là mắc tiểu đi?

"Hẳn là tiểu thư có chút bất tiện." Trịnh Bảo Ninh nói, trước đây cũng đã từng thế, đều là vì tiểu thư của bọn họ tè dầm......

Trịnh Dật thành thân đã vài năm, sớm đã có hài tử, tuy rằng hắn chưa bao giờ trông con, nhưng cũng biết một chút tình huống của trẻ con, nghe được Trịnh Bảo Ninh nói thế lập tức hiểu được, Phùng Kính Nguyên cũng lộ ra mỉm cười, nhưng Thẩm An Tân có chút khó hiểu: "Cái gì không tiện? Đứa bé nhìn không phải khá tốt sao?" Cũng không biết đứa nhỏ này có phải Triệu Kim Ca sinh không...... Lúc ở kinh thành Triệu Kim Ca không mang thai mà?

Thẩm An Tân lúc trước tiếp xúc vớiTưởng Chấn không nhiều, cũng chỉ gặp qua vài lần thôi, người khác cũng không vô duyên vô cớ nói cho y Triệu Kim Ca mang thai, cho nên y cũng không biết Triệu Kim Ca lúc trước kỳ thật đang có em bé.

Trịnh Bảo Ninh cười cười không trả lời, Trịnh Dật cười rộ lên nói hết sự thật: "Khẳng định là con gái hắn tiểu ở trên người hắn! Đem con ẵm đi khắp nơi còn để con tè lên người, cũng chỉ Tưởng Chấn làm được...... Ta phải nhớ kỹ việc này mới được, chờ tiểu cô nương kia trưởng thành, nhất định phải giễu cợt cô bé một phen."

Con gái Tưởng Chấn nếu biết bộ dáng bé tè dầm lúc còn nhỏ bị toàn bộ người ở bến tàu nhìn thấy, nhất định sẽ rất xấu hổ buồn bực...... chữ thế nghĩ tới, Trịnh Dật thuận tiện tưởng tượng một chút dảng vẻ khi tiểu cô nương lớn lên.

Sau đó...... Hắn liền cảm thấy có điểm không được.

Con gái Tưởng Chấn và Triệu Kim Ca nếu lớn lên giống bọn họ, Tưởng Chấn đồ không đáng tin lại bắt chước như lúc huấn luyện Triệu Kim Ca đi luyện một chút cho con gái hắn......

Hắn đi giễu cợt con gái Tưởng Chấn, có thể sẽ bị tiểu cô nương thẹn quá thành giận vừa cao vừa tráng đánh?

Tưởng Chấn không thích nói chuyện, Trịnh Bảo Ninh vừa vặn tương phản.

Vẽ hoa văn giúp nữ nhân song nhi trên huyện thành năm sáu năm, cả ngày giao tiếp với nữ nhân song nhi, Trịnh Bảo Ninh kia đã luyện ra một cái miệng ngọt như mía lùi, nhất hiểu làm thế nào dỗ người khác vui vẻ.

Hắn dỗ Trịnh Dật đến rất cao hứng, cũng giới thiệu bến tàu càng thêm kỹ càng tỉ mỉ, mà lúc này, bọn họ đã tới nhà mới của Triệu gia.

Triệu Phú Quý không chịu ngồi yên, vài mẫu đất của Triệu gia ông rất kiên trì đi trồng trọt, đương nhiên, bởi vì thủ hạ Tưởng Chấn nhìn thấy đều giúp đỡ, nên ông làm việc không nhiều.

Việc nuôi gà vịt bọn họ cũng tiếp tục làm, chỉ là đồ ăn nuôi gà vịt bọn họ đã không tự mình đi làm nữa, đều là cùng người trong thôn mua ốc nước ngọt hạt kê rồi mướn một đôi vợ chồng trong thôn đi cho ăn dùm.

Kể từ đó, Triệu Lưu thị cũng không gấp, có thể nuôi càng nhiều gà vịt.

Bất quá, mấy thứ tuy rằng nuôi rất nhiều nhưng không bán, đều là lấy ra ăn hoặc là bị Tưởng Chấn coi như khen thưởng đưa thủ hạ.

Bởi vì không có hoàn toàn vứt bỏ việc nhà nông, Triệu gia tuy rằng phát đạt, nhưng vẫn tràn ngập hơi thở quê cha đất tổ, trong viện nhà bọn họ không trồng hoa thơm cỏ lạ mà trái lại có rất nhiều đồ ăn, có mấy cái cây cũng là cây sơn trà, cây hồng, cây đào... có thể kết quả.

Không chỉ có thế, lúc bọn họ đến, Triệu Kim Ca còn phơi hạt kê trên mặt đất.

Thời buổi này hạt kê muốn giữ được lâu một chút phải phơi nhiều lần. Hôm nay nắng to, trong nhà lại không có việc gì làm, Triệu Kim Ca liền lấy chúng nó ra phơi.

Việc này cũng không khiến người mệt mỏi, y coi như làm thả lỏng —— trước đó một lúc y còn đang đọc sách, học được đầu choáng váng não trướng.

"Tiên sinh, có khách nhân tới." Trịnh Bảo Ninh cung cung kính kính chào hỏi Triệu Kim Ca.

"Triệu Kim Ca, ngươi sao lại đi phơi hạt kê?" Trịnh Dật kinh ngạc mà nhìn Triệu Kim Ca một cái.

"Trịnh thiếu?" Triệu Kim Ca buông cái cuốc trên tay: "Ta không có việc gì làm nhàn đến hoảng, liền đem hạt kê trong nhà phơi phơi...... Trịnh thiếu mời vào."

Mấy tháng đi làm ăn buôn bán với người ta, Triệu Kim Ca nhìn thấy Trịnh Dật cũng không giống hồi đầu câu nệ ngược lại đã nhẹ nhàng rất nhiều.

Trịnh Dật cũng phát hiện điểm này, không khỏi có chút ngạc nhiên.

Lúc Triệu Kim Ca mang người vào nhà, Tưởng Chấn đã đổi tã cho gái cưng xong, mình cũng thay quần áo khác.

Vì để con gái chỗ nào cũng có thể chơi, Tưởng Chấn cho người làm mấy cái thùng gỗ to đường kính hơn 1 mét, đem con gái đặt vào thùng trong phòng khách, Tưởng Chấn liền đi tiếp đón Trịnh Dật.

Trịnh Dật lần này tới tìm Tưởng Chấn cũng không có mục đích gì, liền cùng Tưởng Chấn nói chuyện phiếm, mà bên người bọn họ, Triệu Minh Châu bị bỏ qua, liền bất mãn mà ồn ào lên.

May mắn, Triệu Kim Ca thực mau liền tới ôm con gái đi.

"Nói như vậy, ngươi sau này sẽ không chạy thuyền nữa?" Nghe nói Tưởng Chấn tính toán nghỉ ngơi, Trịnh Dật hỏi.

"Đúng vậy." Tưởng Chấn gật gật đầu: "Chạy khắp nơi rất mệt, ta muốn ở nhà nghỉ một đoạn thời gian lại tính." Tưởng Chấn nói.

"Nếu là như thế, lúc trước ngươi đề nghị sòng bạc kia kia ấy, muốn thử làm không?" Trịnh Dật nhìn về phía Tưởng Chấn: "Khi đó ta đáp ứng cho ngươi làm quản sự sòng bạc, lợi nhuận sòng bạc huyện Hà Thành chia cho ngươi ba phần, hiện tại chắc ngươi đã chướng mắt rồi...... Không bằng như vậy, ngươi giúp ta ở Phủ Hòa Hưng xây mấy cái sòng bạc, lợi nhuận những sòng bạc này đều cho ngươi một nửa, thế nào?"

"Trịnh thiếu nói thật sao?" Tưởng Chấn nhìn về phía Trịnh Dật.

"Thật sự." Trịnh Dật nói.

"Trịnh thiếu, việc này ta nhất định làm tốt cho ngươi." Tưởng Chấn không chút nghĩ ngợi liền nói: "Bất quá ta chủ yếu vẫn là ra chủ ý, nhân thủ muốn ngươi ra, đương nhiên, tiền vốn ta nguyện ý ra một nửa."

"Được, cứ làm thế đi." Trịnh Dật nói.

Hai người rất nhanh đã định ra, bàn bạc xong, Tưởng Chấn lại nhớ tới một sự kiện: "Đúng rồi, nói đến người, chỗ ta cũng có vài kẻ có thể sử dụng, ngày mai đi huyện thành, ta dẫn Trịnh thiếu đi xem."

Tưởng Chấn nói, là Liễu Thiên Thiên, Triệu Linh Hi - nữ nhân song nhi hắn cứu từ trên tay hải tặc.

Những người này có vài kẻ dã tâm lớn, không muốn cả ngày thêu hoa làm quần áo kiếm tiền, hắn cân nhắc, nếu muốn mở sòng bạc có thể cho bọn họ tới đó làm việc.

Người khác hắn chắc, hai người Liễu Thiên Thiên và Triệu Linh Hi hẳn là sẽ nguyện ý ở sòng bạc làm việc.

Không, không thể kêu là sòng bạc, hẳn là nên đặt tên khác văn nhã hơn.

Trịnh Dật ở chỗ Tưởng Chấn một bữa cơm trưa mới đi, mà lúc này, Triệu Kim Ca vẫn luôn quan sát Thẩm An Tân.

Phát hiện Thẩm An Tân hoàn toàn không chú ý Tưởng Chấn tâm trạng y liền tốt.

"Tưởng Chấn, ngươi muốn cùng Trịnh Dật cùng mở sòng bạc à?" Đợi bọn họ đi rồi, Triệu Kim Ca mới hỏi.

"Đúng vậy." Tưởng Chấn nói: "Tiêu cục là sự nghiệp của ta, ta sẽ chuyên tâm với nó, nhưng muốn đem tiêu cục làm càng lúc càng lớn yêu cầu rất nhiều thời gian và tiền bạc, dưới tình huống thế, đi đầu tư cái khác kiếm ít tiền cũng rất cần thiết."

"Là sao?" Triệu Kim Ca nghe không rõ lắm.

"Ý là ta muốn mở sòng bạc, trung gian vớt chỗ ngon ăn." Tưởng Chấn nói: "Việc này không phải tốn tâm tư nhiều, lúc ta đi làm ngươi cùng Minh Châu còn có thể đi theo, khá tốt."

Tưởng Chấn quyết định giúp đỡ Trịnh Dật làm việc nhưng cũng muốn đem tức phụ nhi gái cưng theo, mà bên kia, Trịnh Dật cũng có suy đoán kiểu này: "Gia hỏa Tưởng Chấn đến lúc đó nhất định sẽ đem Triệu Kim Ca theo, không, chỉ sợ không chỉ mỗi Triệu Kim Ca, không chừng còn có cả con gái hắn."

"Không thể đâu Trịnh thiếu? Đứa bé kia còn chưa đến một tuổi ." Phùng Kính Nguyên cũng không tin.

"Hôm nay nhìn bộ dáng hắn đi...... Ta cá hắn nhất định sẽ đem con gái theo cùng." Trịnh Dật nói: "Hắn thật sự là nam nhân nhớ thương người trong nhà nhất ta từng thấy."

Những nam nhân như bọn họ căn bản là sẽ không đi ôm con, nhưng Tưởng Chấn...... Hắn ôm hài tử cũng thôi đi, vậy mà còn ôm khắp nơi rêu rao.

"Trịnh thiếu, này cũng không chắc đâu." Thẩm An Tân nói. Y trước kia cũng cảm thấy Tưởng Chấn thực tốt với Triệu Kim Ca, thậm chí vì thế mà có chút... với Tưởng Chấn...... Kết quả thì sao, Tưởng Chấn trừ Triệu Kim Ca còn nuôi một đống nữ nhân song nhi.

Tuy rằng đã một năm trôi qua, nhưng Thẩm An Tân nhớ tới chuyện đó vẫn thấy cả người không thoải mái.

Trịnh Dật cũng không để ý hoài nghi của Thẩm An Tân, người không biết rõ Tưởng Chấn xác thật rất khó tin tưởng Tưởng Chấn thật lòng với Triệu Kim Ca.

Nhưng hắn tin.

Tưởng Chấn tốt với Triệu Kim Ca như thế làm hắn càng vui sướng hợp tác với Tưởng Chấn, lúc hắn cùng Tưởng Chấn hợp tác cũng sẽ không phòng bị giống như với cửa hàng Vạn Long và cửa hàng Thẩm gia.

Sáng sớm hôm sau, Tưởng Chấn đem theo Triệu Kim Ca, lại đóng gói Triệu Minh Châu cùng đi huyện thành.

Hắn sẽ dùng từ "đóng gói" này cũng có nguyên nhân...... Hiện tại trời lạnh, Triệu Lưu thị sợ cháu gái xa nhà sẽ bị đông lạnh, liền tìm một cái áo khoác của Tưởng Chấn bọc Triệu Minh Châu lại......

Tưởng Chấn lên thuyền liền tính tháo con gái ra, kết quả...... Triệu Minh Châu đã ngủ rồi......

"Kim ca nhi, đến huyện thành chúng ta trước tiên đi cái phòng ở ta mua đã, để đồ đạc xuống rồi cho Minh Châu ở đó ngủ, sau đó lại đi tìm Trịnh thiếu." Tưởng Chấn nói với Triệu Kim Ca, tuy lúc hắn ra cửa mang theo Triệu Minh Châu nhưng không tính mang bé theo mọi lúc mọi nơi, làm chính sự mang con nít theo không tiện lắm.

Cho nên, hắn còn đem theo cả Lý thị và Nhược Nhi, cũng tính phần lớn thời gian cứ để con gái ở căn nhà này thôi...... Cứ như thế, lúc hắn đi làm chính sự có thể cho con gái ở nhà, xong xuôi có thể trở về bồi gái cưng, người một nhà cùng nhau ăn bữa cơm.

Kỳ thật, tính toán ban đầu của Tưởng Chấn là mang cả Triệu Phú Quý và Triệu Lưu thị theo luôn, nhưng bọn họ cảm thấy quá phiền toái, không muốn tới.

Nghĩ đến dù sao buổi tối sẽ trở về, Tưởng Chấn cũng liền không có cưỡng cầu.

Tưởng Chấn và Triệu Kim Ca ra ngoài rất sớm, lúc tới huyện thành trời mới tờ mờ sáng, hắn trước tiên dàn xếp cho Lý thị và Nhược Nhi, để lại hai thủ hạ giúp chạy vặt và bảo vệ, sau đó mới đi Trịnh gia tìm Trịnh Dật.

"Tưởng Chấn, ngươi tới đúng là sớm." Trịnh Dật có chút cảm khái, lại nói: "Lại nói tiếp, ta còn tưởng ngươi đem cả con gái theo cơ, thế mà rút cuộc lại không mang."

"Ta có mang, bất quá nó ngủ rồi, ta để con ngủ chỗ nhà ở huyện thành của ta." Tưởng Chấn nói.

Trịnh Dật nhịn không được nở nụ cười.

Trịnh Dật cùng Tưởng Chấn, đều tính toán trước tiên đem mở cái sòng bạc ở huyện Hà Thành, đương nhiên bọn họ đã đặt được cái tên không tệ cho nó, là Thanh Phong Lâu.

Thanh Phong Lâu này là cho kẻ có tiền đi, hơn nữa bọn họ nghĩ cách làm những kẻ có tiền này giết thời gian ở đây, vừa muốn bọn họ thua trong vinh quang, cho nên Thanh Phong Đường tuy rằng cũng có đánh bạc, nhưng quy định không thể đánh quá nhiều, chỉ có thể đánh cược nhỏ thì vui sướng.

Đương nhiên, kẻ có tiền đánh cược nhỏ thì vui sướng, đã là mức độ bá tánh bình thường tưởng tượng không ra.

Đồng thời, nơi này còn sẽ cung cấp nước trà đồ ăn, vài phục vụ khác...... Đương nhiên, trong đó cũng không bao gồm phương diện tình sắc.

Tưởng Chấn tính đem nó biến thành hội sở cao cấp, cũng không thể làm nó trở nên thấp kém.

Những quy định rạp khuôn, Tưởng Chấn cùng Trịnh Dật thương lượng hồi lâu cũng chưa có kết luận, cái này một chốc cũng chưa nói ra được, bèn đổi sang việc xác định địa điểm trước đã.

Lúc bọn họ ra ngoài không chút bất ngờ nào mà gặp Phùng Kính Nguyên cùng Thẩm An Tân chờ sẵn.

Dù sao cũng chỉ là đi xem đất mà thôi, Trịnh Dật không có cự tuyệt bọn họ đi theo, còn Tưởng Chấn càng không thèm để ý.

Mặc kệ là Phùng Kính Nguyên hay Thẩm An Tân, trong mắt hắn đều chỉ là người từng có duyên gặp và lần những cũng chẳng thân mấy mà thôi.

Trịnh Dật chọn một khoảnh đất của Trịnh gia ở huyện Hà Thành, Tưởng Chấn xem qua liền phi thường vừa lòng, sau đó, Tưởng Chấn muốn đi xem những nữ nhân song nhi mình cứu trong tay hải tặc.

Bọn họ nếu tình nguyện tương lai có thể làm việc ở Thanh Phong Lâu.

Nhóm nữ nhân song nhi bị an bài ở một căn nhà ngoại thành huyện Hà Thành, cũng là chỗ Tưởng Chấn từng kiểm tra tuyển người —— nơi này rất lớn, có vài chỗ vốn do Tưởng Chấn phân riêng ra coi như kho hàng.

Tất cả bọn họ đều ở tại hậu viện, Tưởng Chấn mang theo đám người Trịnh Dật đi vào trong, lúc tới gần, trước nhờ Triệu Kim Ca đi vào chào hỏi rồi mới vào trong.

"Tưởng lão gia nhớ chúng ta sao!" Tưởng Chấn mới vừa đi vào, liền nghe được Liễu Thiên Thiên mềm mại nói, thanh âm kia hờn dỗi lợi hại.

"Đừng nói kiểu thế." Tưởng Chấn nhíu mày.

"Tưởng lão gia, này không phải vì thói quen của ta thôi sao?" Liễu Thiên Thiên nói, lại hỏi: "Tưởng lão gia, ngươi lần này tới tìm chúng ta có chuyện gì? Nhưng đừng để ta thêu cờ cho tiêu cục nữa đấy."

"Có việc vừa nhẹ nhàng vừa kiếm nhiều, muốn hỏi một chút các ngươi muốn làm không." Tưởng Chấn nói.

Tưởng Chấn lúc này rất bình tĩnh, nhưng trong lòng Thẩm An Tân lại như sóng cuộn bể gầm.

Những người này không phải là tiểu thiếp của Tưởng Chấn y từng gặp sao?

Bọn họ...... thật ra không phải tiểu thiếp của Tưởng Chấn, mà là người Tưởng Chấn cứu trong tay hải tặc?

**

Có ai muốn like cho Cục đường này hong? 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz