ZingTruyen.Top

[Hoàn][Bách Hợp][18+)[Nhất Thụ Đa Công] Vô Pháp Khắc Chế - Hiểu Bạo

Chương 93

myyulsosexy

Lúc Hoắc Duẫn Anh tỉnh lại lần nữa, đã là ban đêm ngày hôm sau, nàng chậm rãi mở mắt, ngay lập tức cảm thấy cuống họng hơi đau, thể hiện rằng rõ ràng đã túng dục quá độ. Tỉ như đỉnh ngực vừa chua vừa đau, phía dưới nổi lên cơn nóng dị dạng, còn có cảm giác bỏng. Hoắc Duẫn Anh cau mày khẽ hừ một tiếng, cảm thấy eo giống như muốn đoạn mất.

Ngay lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, trùng hợp là Diệp Lê San bưng nước ấm đi vào, trên tay tự nhiên cò có một chai thuốc rất rõ ràng chính là thuốc trị thương.

"Duẫn Anh, uống chút nước đi, em ngủ một ngày một đêm" Diệp Lê San nhìn Hoắc Duẫn Anh đã tỉnh, trên mặt nở nụ cười, Hoắc Duẫn Anh ngược lại bắt đầu ngại ngùng, tối hôm qua làm gì nàng đều nhớ đến tinh tường, nghĩ đến mình thế mà cùng ba người đồng thời làm loại chuyện đó, ngay cả công thì không tính, cái này căn bản là thụ a. Mà mình còn bị thượng nữa.

"A San....chị...chị không thấy kỳ quái sao ? Hôm qua, chuyện đó đó" Hoắc Duẫn Anh đỡ người ngồi dậy, nhìn trên người mình đầy vết đỏ không đếm hết, sắc mặt có chút phiếm hồng. Nàng từ đầu đến cuối đều cảm thấy Diệp Lê San mới là người bảo thủ, lại không nghĩ rằng nàng giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

"Duẫn Anh, chị biết trong lòng em suy nghĩ gì, chị cũng hy vọng em đừng có cảm giác tội lỗi. Vì không để em trốn đi, tụi chị mới dùng biện pháp này. Chị biết trong lòng em không thể quên được bọn họ, cũng biết em cũng để ý chị như vậy. Trái tim con người rất nhỏ, nhưng em đối với người khác quá tốt, đối với bản thân lại quá tàn nhẫn. Chị biết nếu để cho em chọn một người, em sẽ không chọn ai, chỉ sẽ chọn tổn thương chính em, cho nên tụi chị thay em lựa chọn, Duẫn Anh, đừng khó chịu"

Nhìn trong mắt Hoắc Duẫn Anh áy náy, Diệp Lê San sờ mái tóc dài của nàng, mở chai thuốc, đại khái biết nàng muốn làm gì, Hoắc Duẫn Anh bắt đầu ngại ngùng, cho dù nơi đó đều bị nàng xem qua cũng như chạm vào vô số lần, thế nhưng hạ thể vị túng dục quá độ sưng đỏ, vẫn là cảm thấy khó xử.

Biết Hoắc Duẫn Anh trải qua chuyện tối qua bị trì trệ hồi lâu, Diệp Lê San cũng không miễn cưỡng nàng, mà đem hộ chiếu cùng thẻ căn cước giấu đi mất, để tránh người này lại sinh ra tâm tư muốn chạy trốn.

"Đúng rồi, Ấn Sư Mân cùng Ấn Kỷ Tuyền đâu ?" Hoắc Duẫn Anh thấy mình thức lâu như vậy đều không có thấy bọn họ, hiếu kỳ hỏi

"hai người hình như có hẹn, là người ở quán bar, hơn nữa còn có chuyện cần giải quyết"

Diệp Lê San đại khái đoán được là người nào, dù sao chuyện Hoắc Duẫn Anh ở quán bar đã là quá khứ, nhưng bất luận là Hoắc Duẫn Anh hay là Ấn Kỷ Tuyền cùng Ấn Sư Mân, liền ngay cả Diệp Lê San tính tình điềm đạm cũng không có ý định bỏ qua cho kẻ cầm đầu.

"Bọn họ đi làm việc, còn có chuyện chưa an bài tốt, A San đưa em tới đó đi" Hoắc Duẫn Anh vốn định tự mình lái xe, nhưng vừa mới động đậy đã cảm thấy toàn thân đau buốt, rơi vào đường cùng đành nhờ Diệp Lê San đưa mình đi. Hai người thay quần áo xong, Hoắc Duẫn Anh vì che vết tích trên cơ thể, bất đắc dĩ mặc áo cổ cao.

Thấy nàng mặc quần jean đơn giản, cùng áo len cổ lọ liền định ra ngoài, Diệp Lê San lại không yên lòng, phủ một kiện áo khoác bên ngoài cho nàng, lúc này mới kéo nàng cùng nhau ra ngoài. Hai người lái xe đến quán bar, quả nhiên liền thấy An Thất Thất một mặt lo lắng đứng ở cửa phòng VIP, bên trong xảy ra chuyện gì, không cần đoán cũng có thể biết..

"Bà chủ, chị đến rồi hả? Hai người nhà họ Ấn còn có cô gái tên Đái Thư Bạch cũng tới, bọn họ tiến vào liền đưa A Nam vô phòng, tôi rất lo lắng" An Thất Thất còn không biết Tử Diệp Nam đã làm cái gì, thấy bộ dạng nàng lo lắng, Hoắc Duẫn Anh sờ mặt cô, cho cô một nụ cười quen thuộc

Tiểu An Tử yên tâm, tôi giúp cô xem sao, cô đi pha chế cho chúng tôi vài ly rượu, không dễ uống không lấy tiền"

Hoắc Duẫn Anh nói xong, đẩy cửa đi vào, quả nhiên Tử Diệp Nam giờ phút này bị đánh đến mặt mũi bầm dập, động thủ không phải là Ấn Kỷ Tuyền hay Ấn Sư Mân mà là Đái Thư Bạch. Hoắc Duẫn Anh đối với người này có chút ấn tượng, cảnh sát nhưng lại liên kết với kẻ lưu manh. Giờ phút này trong miệng ngậm điếu thuốc, mặc một thân đồng phục cảnh sát, tóc dài màu nâu đậm buộc thành bím tóc, đặt ở một bên vai, giày cao gót nhỏ đang giẫm lên mặt Tử Diệp Nam. Hoắc Duẫn Anh nhìn rồi liếc mắt thấy Ấn Sư Mân an tĩnh ngồi một góc uống rượu, đột nhiên cảm giác được, Đái Thư Bạch này mới là đại tỷ xã hội đen...

"Đái cảnh sát, có chuyện gì từ từ nói, mặc dù là con ruồi buồn nôn, nhưng chúng ta không cần chơi chết cô ta để bẩn chân" Hoắc Duẫn Anh nói, Đái Thư Bạch nghe xong liền dịch chuyển chân khỏi mặt Tử Diệp Nam, chỉ là súng vẫn còn chĩa vào đầu ả.

"Bà chủ Hoắc, tôi nghe nói con đàn bà này cũng gây không ít phiền phức cho cô, ả ta trước đây là đồ chơi của tôi, không nghĩ ra lại dám trốn ở đây, A Mân cùng Tiểu Tuyến Tuyến là bạn của tôi, hôm nay tôi hy vọng cô có thể giao ả cho tôi, tôi nhất định xử lý rất sạch sẽ"

Đái Thư Bạch vừa cười vừa nói, Ấn Kỷ Tuyền nghe cô ta ở trước mặt Hoắc Duẫn Anh gọi mình là Tiểu Tuyến Tuyến, khóe miệng mất tự nhiên run rẩy.

"Đái cảnh sát, chỉ là con ruồi tôi không phải không thể giao cho cô xử lý, trên thực tế, coi như cô không giải quyết, tôi cũng sẽ dạy cho ả ta một bài học, chỉ là....."

"Bà chủ Hoắc..mau cứu tôi, xin cô, cô biết tôi là người yêu của Thất Thất, nếu tôi bị mang đi, nàng sẽ rất đau khổ" không đợi Hoắc Duẫn Anh nói xong, tdn bỗng nhiên mở miệng, thấy ả khép nép khẩn cầu mình, Hoắc Duẫn Anh khinh thường cười lên.

"Tôi trước đó đã cảnh cáo cô, tôi không thích nhà mình bay vào con ruồi, chuyện cô làm, đủ cho cô chết một trăm lần. Đương nhiên, tôi đích xác bận tâm cảm thụ của Thất Thất. Tôi có thể cho cô một cơ hội rời đi, cô nói lời chia tay với cô ấy, rời khỏi nơi này, tôi miễn cưỡng xin Đái cảnh sát để lại cho cô một cái mạng" Hoắc Duẫn Anh nhìn về Đái Thư Bạch với ánh mắt hỏi ý, Đái Thư Bạch vốn định mở miệng cự tuyệt, nhưng nhìn đến Ấn Kỷ Tuyền cùng Ấn Sư Mân, một bộ nếu mình cự tuyệt liền muốn cô đẹp mắt, từ cự tuyệt lập tức đổi giọng.

"Tốt, xử lý như vậy không thể bảo là không được"

"Bà chủ Hoắc, nếu như tôi chia tay với Thất Thất, nàng cũng sẽ rất đau khổ, tôi đồng ý với cô, tôi sẽ hối cải làm người tốt, liền tha cho tôi, không được sao ? Tôi sẽ sống một cuộc sống thoải mái với Thất Thất, tôi sẽ đối tốt với nàng. Nếu để Thất Thất biết, tôi bởi vì cô mới chia tay với nàng, nàng sẽ nghĩ như thế nào, cô..."

"đủ rồi Tử Diệp nam" Ngay lúc Tử Diệp Nam đang cố gắng giảng giải, An Thất Thất bỗng nhiên đẩy cửa đi vào, trong tay cô cầm ly rượu đã được pha chế xong, cho tới bây giờ, nàng đều tốt tính, giờ phút này mặt mũi tràn đầy thất vọng cùng lạnh lùng.

"Thất Thất, cứu em....em không có làm gì có lỗi với chị, cứu em, xin chị"

Nhìn thấy An Thất Thất, Tử Diệp Nam giống như trông thấy cứu tinh, ả ta vội vàng chạy qua ôm chân An Thất Thất. An Thất Thất nhìn người xung quanh, cuối cùng đem ánh mắt đặt lên người Hoắc Duẫn Anh. Cô cầm ly rượu trong tay, không chút suy nghĩ, dùng sức đánh vào đầu Diệp Tử Nam. Trong lúc nhất thời máu tươi cùng rượu rơi đầy xuống đất, Tử Diệp Nam ngay cả kinh ngạc cũng không kịp, liền trực tiếp khóc thét lên

"Thất Thất , chị...."

"Tử Diệp Nam, cô hãy nghe cho kỹ, mặc dù tôi thích cô, nhưng cũng chỉ là thích mà thôi. Cô tổn thương bà chủ, chính là địch nhân của tôi. Bất luận cái gì khiến chị ấy không vui, tôi liền không tùy tiện bỏ qua" An Thất Thất chỉ vào Hoắc Duẫn Anh, ở trên cao nhìn xuống Tử Diệp Nam đầu đầy máu.

Người ở chỗ này sững sờ một chút, vẫn là Đái Thư Bạch huýt sáo một cái, cô thấy kết cục mọi chuyện đã định, trực tiếp kéo Tử Diệp Nam còn nằm trên đất rời khỏi quán bar. Ngược lại Hoắc Duẫn Anh mới là người cuối cùng hoàn hồn, nàng nhìn An Thất Thất mười phần công khí, trực tiếp đứng lên ôm chặt cô ấy, đem đầu cô ấy đặt lên ngực mình.

"Tiểu An Tử, tôi không nghĩ cô yêu tôi như thế, chắc tôi cũng phải thu nạp cô luôn quá" Hoắc Duẫn Anh nói đùa, nhưng trong mắt ngấn lệ nhạt nhòa, nàng không muốn tổn thương An Thất Thất, mà chuyện Tử Diệp Nam kéo dài tới bây giờ mới giải quyết cũng bởi vì nàng bận tâm cảm thụ của An Thất Thất, không hy vọng An Thất Thất biết người cô ấy thích là đồ cặn bã, lại không nghĩ An Thất Thất sẽ làm như vậy.

"Bà chủ, chị nghĩ gạt tôi đến chết hay sao ? Thu hậu cung thì cũng được đi, hậu cung của chị đã đông đúc tôi đếm không xuể. Kỳ thật tôi sớm có chút hoài nghi, dù sao....ngày đó rượu là ả ta đưa cho chị. Thật xin lỗi tôi để cho ả ta đạt được mục đích" An Thất Thất còn có chút áy náy, Hoắc Duẫn Anh ngược lại nhịn không được xoa mặt cô, an ủi cô.

"Tốt rồi Tiểu An Tử, đừng tự đánh giá mình thấp như vậy, cô là người của tôi a, tôi đương nhiên muốn che chở cô. Đi đi, điều chế cho tôi ly rượu khác, lần sau đừng có tùy tiện đập nát"

"Tốt, tôi sẽ đi liền"

"Ngoan"

Hoắc Duẫn Anh cười nhéo nhéo mặt An Thất Thất, cho đến khi đối phương đi rồi, mới quay đầu nhìn những người khác trong phòng, liền thấy Diệp Lê San, Ấn Sư Mân, Ấn Kỷ Tuyền đều một mặt đầy tâm tư nhìn mình.

Diệp Lê San: Duẫn Anh lúc nãy nói chuyện rất có khí thế, vạn nhất Thất Thất không chịu được sự dụ hoặc của em coi như không ổn rồi"

Ấn Kỷ Tuyền " Lại có thêm một tình địch "

Ấn Sư Mân " bọn họ đều quen biết nhiều năm"

Ấn Kỷ Tuyền " cho nên tên tình địch này vẫn luôn tồn tại sao?"

Hoắc Duẫn Anh "..."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top