ZingTruyen.Top

[Hoàn][Bách Hợp][18+)[Nhất Thụ Đa Công] Vô Pháp Khắc Chế - Hiểu Bạo

Chương 44

myyulsosexy


An Thất Thất hôm qua mặc dù hẹn hò đúng giờ, nhưng cả một đêm, lại thỉnh thoảng nghĩ tới Hoắc Duẫn Anh, cho nên sáng hôm sau, nàng liền vội vàng mua bữa sáng đi đến chỗ ở của Hoắc Duẫn Anh. Nếu như nhớ kỹ không sai, Hoắc Duẫn Anh hằng năm vào ngày nay sẽ khác thường, nhất là hôm nay, An Thất Thất nhớ kỹ hàng năm ngày này Hoắc Duẫn Anh đều sẽ ăn mặc trang điểm lộng lẫy, xứng đáng mỹ danh cô nàng xinh đẹp, tiếp theo sẽ biến mất vài ngày tìm không được người, lúc trở về cả người đều gầy sọp đi. Mới đầu An Thất Thất cảm thấy Hoắc Duẫn Anh chắc là túng dục quá độ mới có thể như vậy, nhưng bây giờ nghĩ lại, tựa hồ không giống những gì nàng nghĩ.

Đón xe đến nhà Hoắc Duẫn Anh, vừa đẩy cửa vào thấy An Thất Thất đã nghe phòng đầy mùi rượu cùng mùi khói, quả thực sặc người gay mũi. Nàng vội vàng đi vào, liền thấy Hoắc Duẫn Anh thế mà rất tỉnh táo đứng trước gương, nàng trang điểm tinh xảo, mặc váy màu đen bó sát người, mang giày cao gót màu đen bóng loáng. Nàng có thói quen tô son môi màu rực rỡ, nở nụ cười nhàn nhạt.

"Bà chủ, chị....chị không sao chứ?" An Thất Thất có chút không xác định hỏi, nàng cảm thấy Hoắc Duẫn Anh nhìn qua giống như rất bình thường, thế nhưng lại có chút không giống, nói mà tóm lại, chính là một dạng rất giả dối. Giống là cố ý giả trang thành một Hoắc Duẫn Anh bình thường, thế nhưng nụ cười trên mặt nàng, căn bản so với ngày thường còn giả hơn.

"Ừm ? tôi có thể có chuyện gì chứ, tôi ổn mà. Đúng, tôi mấy ngày nay sẽ không đi quán bar" Hoắc Duẫn Anh nói xong, mang giày cao gót, cầm túi xách nhỏ đi ra ngoài, nhìn bước chân có chút lảo đảo, An Thất Thất nghĩ nghĩ, vẫn là gấp gáp vội vàng, đi tới bắt cổ tay nàng, ngăn ở trước mặt nàng.

"Bà chủ, chị có thể nói cho tôi biết chị đi làm cái gì không ? đừng nói dối với tôi đi gặp mấy người đẹp kia, tôi sẽ không tin" An Thất Thất kéo Hoắc Duẫn Anh, nàng đối với nàng không phải không quan tâm, mà Hoắc Duẫn Anh luôn giấu trong lòng. Coi như An Thất Thất muốn chạm vào nàng, sưởi ấm nàng, nhưng Hoắc Duẫn Anh cũng không ngừng xa lánh, không ngừng cùng mình ngăn cách mối quan hệ với mình

"Tôi thật đi gặp người đẹp, chỉ bất quá cô không biết thôi. A, tôi không sao" Hoắc Duẫn Anh cười cười, vỗ vai An Thất Thất, đi ra ngoài. Nhìn nàng lái xe đi, An Thất Thất nhíu chặt lông mày, dùng sức ném bữa sáng xuống đất. Không có việc gì, không có việc cái gì quỷ, Hoắc Duẫn Anh con đàn bà đáng chết này, dựa vào cái gì, nói chuyện còn có biểu lộ miễn cưỡng, không lo lắng mới là lạ.

Lái xe một đường về phía ngoại thành, Hoắc Duẫn Anh nhẹ nhàng cầm tay lái, nghĩ đến biểu lộ lúc này của An Thất Thất, khó chịu nhíu mày. Nàng biết lời mình nói, đối với An Thất Thất không nói thật, nhưng mà....nàng đã sớm quen cô độc, cũng chỉ có thể tiếp tục cô độc, không thể lại hy vọng xa vời có người ở bên cạnh nàng.

Đi tới chỗ quen thuộc, Hoắc Duẫn Anh xuống xe, nhìn cánh cổng xi măng màu xám, nàng chào hỏi người giữ cửa, mở cửa xe lấy ra một đoá thuỷ tiên chuẩn bị trước. Đi vòng qua những bia mộ kiến trúc cổ điển, Hoắc Duẫn Anh đứng ở trước một bia mộ. HÌnh ảnh phía trên dính bụi, nàng dùng tay lau đi, nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt xinh đẹp trên hình, đem hoa để dưới đất

"Một năm không gặp, Chung Tử Thanh"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top