ZingTruyen.biz

[Hoàn][Bách Hợp][18+)[Nhất Thụ Đa Công] Vô Pháp Khắc Chế - Hiểu Bạo

Chương 40

myyulsosexy

"Bà chủ, chị có chuyện gì hả? tại sao uống nhiều như vậy, chị bị thương còn chưa khoẻ mà" An Thất Thất đỡ Hoắc Duẫn Anh rời khỏi Hoắc Duẫn Anh, đem nàng đưa tới cửa, nàng cũng không biết Hoắc Duẫn Anh làm sao như vậy, từ một tháng trước bị thương, mỗi ngày đều không ngừng uống rượu, giống như hận không thể chết ngay lập tức. Hôm nay lại uống say không còn biết gì, hết lần này đến lần khác lại phải đi về ngủ, An Thất Thất không có cách, chỉ có thể đỡ nàng trở về.

"Ngô...giờ mấy giờ rồi, tôi còn chưa uống xong, tôi còn muốn uống" Hoắc Duẫn Anh mơ mơ màng màng nhìn đồng hồ, thấy kim đồng hồ chỉ hai giờ chiều, nàng bất mãn nói, An Thất Thất ôm trán, nàng làm như thế nào mà say đến mức nhìn 7 giờ 10 phút thành 2 giờ đây ?

"Bà chủ, tôi hôm nay có việc không thể ở lại nơi này, chị xác định ở một mình không sao chứ?" An Thất Thất đau đầu nói, nàng khó khăn lắm mới hẹn được người nàng thích, nếu thất hứa không biết phải chờ bao lâu.

"Đi đi đi, ai cần cô ở lại, tôi phải ngủ, cô đi mau" Hoắc Duẫn Anh phất phất tay, đuổi An Thất Thất ra ngoài. Nhìn thời gian sắp tới, An Thất Thất đành phải vội vàng rời đi, cầu nguyện ngày mai mình vẫn có thể gặp lại Hoắc Duẫn Anh còn sống.

Trong phòng lúc này nhất thời trở nên yên tĩnh, Hoắc Duẫn Anh cuộn mình trên ghế salon, vừa muốn ngủ, chuông cửa lại một lần nữa vang lên. Mới đầu chỉ là một tiếng rất nhỏ, sau đó liên tiếp không ngừng, Hoắc Duẫn Anh phiền chán đi tới, nàng bỗng nhiên kéo cửa ra, liền thấy một người vừa lạ lẫm vừa quen thuộc xuất hiện ở cửa ra vào.

"Cô ....cô...." Hoắc Duẫn Anh híp hai con mắt lại, nhìn thấy người đứng ở cổng tay cầm bánh gato, trong trí nhớ của nàng có cái tên này, nhưng bây giờ đầu óc trống rỗng, biết tên cũng không nói nên lời.

"Quả nhiên cô lại không nhớ rõ tên của tôi, không sao, chờ cô tỉnh lại, tôi lại nói chuyện với cô cũng không muộn. Tôi thấy phòng cô có đèn, cho nên muốn đưa chút bánh gato cho cô, thương thế của cô đỡ hơn chưa?"

Diệp Lê San cũng biết chuyện Hoắc Duẫn Anh bị bắt cóc rồi được cứu về, mấy ngày nay cũng nghĩ tìm cơ hội đến thăm nàng, lúc nãy thấy nàng say không có ai chăm sóc, trong lúc nhất thời có chút bận tâm.

"A, cám ơn" tiếp nhận bánh gato của Diệp Lê San, Hoắc Duẫn Anh cầm lấy, mơ mơ màng màng đi vào phòng, liền ngay cả cửa cũng quên đóng, Diệp Lê San cau mày, suy nghĩ một chút vẫn là đi vào, đỡ nàng ngồi trên ghế salon.

"Cô như thế này sao được, vạn nhất đụng té thì không tốt, cô có phải muốn nghỉ ngơi không, tôi đỡ cô lên giường."

"Ngô...không, không đi, tôi muốn tắm rửa....đúng tắm rửa" Hoắc Duẫn Anh mơ mơ màng màng đứng dậy, đi vào phòng tắm, thấy nàng ngay cả giày cao gót còn chưa cởi ra, Diệp Lê San vội vàng kéo nàng lại, đưa nàng đi đến trong phòng trước.

"Ài, cô dạng này làm sao có thể tắm, miệng vết thương trên tay còn chưa lành, lau lau liền được rồi"

"Tôi không, tôi không muốn"

Hoắc Duẫn Anh một khi say không phần người hay ta, nàng thấp giọng nói, hung hăng đi về phía phòng tắm, thấy mình thực tế không ngăn được nàng. Diệp Lê San không có cách, chỉ có thể đi theo nàng vào trong. vừa tới phòng tắm, nàng liền thấy Hoắc Duẫn Anh đá bay giày cao gót, đem quần áo cởi ra hết. Nàng vốn mặc ít, vẫn chỉ có một cái váy, cho dù tay trái bị thương cũng cởi rất nhanh.

Diệp Lê San không phải lần đầu tiên nhìn thấy thân thể phụ nữ. nhưng còn là lần đầu tiên thấy thân hình gợi cảm nóng bỏng như vậy. Cũng không biết có phải cố ý hay không, phòng tắm Hoắc Duẫn Anh xây dựng cực kỳ đặc biệt, bốn phía đều có gương kim cương, đem thân hình của nàng phản chiếu, mặt Hoắc Duẫn Anh rất xinh đẹp, dáng người càng không thể chê.

Trước sau lồi lõm, vòng eo tinh tế, dây áo lót cùng dây bắt chéo cổ cũng không hề thiếu. Nhìn chân nàng trắng nõn óng ánh có chút giẫm lên đất, đôi chân mảnh khảnh thẳng tắp. Diệp Lê San có chút đỏ mặt, không tự nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác, ai ngờ Hoắc Duẫn Anh lúc này xoay người lại, cười cười với nàng

"A Thanh, chị làm gì vậy...tới đây" Hoắc Duẫn Anh cười nhẹ kéo tay Diệp Lê San. Nàng so với Diệp Lê San cao hơn nửa cái đầu, lại còn đem đầu đặt lên vai của nàng.

"Hoắc tiểu thư, cô nhận nhầm người rồi" Diệp Lê San không tự nhiên nói, nàng không dám loạn động, bởi vì bộ ngực của Hoắc Duẫn Anh đặt ở trên ngực mình, thực tế khiến cho nàng không thể nào xem nhẹ.

"Hoắc tiểu thư cái gì, chị lại gọi em như thế, em biết chị muốn làm cái gì, em trước đó có mua bộ đồ tây, em về phòng mặc cho chị xem, a, là loại mà chị rất thích" Hoắc Duẫn Anh nhẹ nói, lúc nói câu cuối cùng, thè lưỡi ra liếm vành tai Diệp Lê San. Nàng cảm thấy khi nàng nói chuyện phả hơi nóng lên cổ của mình, Diệp Lê San không được tự nhiên lui ra sau mấy bước, nhưng Hoắc Duẫn Anh lại đi tới, bưng lấy mặt nàng, chậm rãi đến gần nàng.

"Em rất thích kiểu tóc của chị bây giờ, hôn em, hiện tại liền muốn được hôn" Trong phòng tắm so với nhiệt độ bên ngoài càng nóng hơn. thanh âm Hoắc Duẫn Anh sau khi uống rượu lại trở nên khàn khàn, mùi rượu nhàn nhạt hoà với mùi thơm trên người nàng, quẩn quanh trước mũi của Diệp Lê San.Nàng ngẩng đầu nhìn Hoắc Duẫn Anh, dưới ánh đèn, gương mặt này vẫn như cũ không chút tì vết, đẹp đến mức để nàng cùng là phụ nữ cũng phải ngắm nhìn vài lần.

Lông mày Hoắc Duẫn Anh rất mảnh, lại không thưa thớt, phần đuôi có chút hếch lên, cảm giác rất là mị. Tròng mắt của nàng cũng rất đẹp, đen láy tỏa sáng, giống như có ánh sáng núp ở bên trong, để người muốn nhìn cực lâu. Nàng muốn mình hôn nàng, sau đó liền không còn làm hành động gì, ngược lại là chờ mình chủ động. Diệp Lê San không cho là mình thích phụ nữ, cũng chưa từng động tâm với phụ nữ. nhưng lần này sẽ khác, nàng vậy mà hiếu kỳ nữ hôn nữ sẽ có cảm giác gì, quỷ thần xui khiến khiến nàng hôn lên. Chính như trong lòng suy nghĩ, cánh môi Hoắc Duẫn Anh rất mềm, tựa như bánh ngọt nhu nhu, vừa mềm lại ngọt. Trong miệng nàng lưu lại mùi rượu nhàn nhạt, mùi thơm trái cây, hơi thở lúc mình hôn cũng trở nên dồn dập hơn, cảm thấy nàng lôi kéo tay mình đặt trên ngực nàng, Diệp Lê San có chút luống cuống, muốn rút tay lại, thế mà bị Hoắc Duẫn Anh đè ép xuống

"Muốn em..." Hoắc Duẫn Anh thấp giọng nói, thanh âm so với bình thường khác biệt, nhu hoà trộn lẫn chút kiều mị. Thấy sự tình đã tiến triển đến không thể ngăn cản, Diệp Lê San có chút cứng nhắc, đúng lúc này, cửa phòng tắm vang lên tiếng bước chân, Diệp Lê San chưa kịp quay đầu, liền thấy Ấn Sư Mân xuất hiện trong gương, nét mặt của nàng, bất luận làm sao miêu tả, chỉ có thể gói gọn thành không được tốt.

"Diệp tiểu thư...không nghĩ tới cô cũng ở đây" Ấn Sư Mân hiếm khi mặc áo khoác màu xám nhạt, nàng đứng ở chỗ kia, mặt không thay đổi nhìn Hoắc Duẫn Anh cùng Diệp Lê San đang ôm nhau. tầm mắt của nàng mang sát ý cùng lửa giận, lại cực lực kiềm chế, Diệp Lê San lúc này mới đẩy Hoắc Duẫn Anh ra, lúng túng không biết nên nói cái gì.

"Thật có lỗi, tôi..."

"Cô nghĩ muốn làm gì với người của tôi hả?" Không đợi Diệp Lê San nói xong, Ấn Sư Mân mở miệng trước, nghe nàng hỏi như vậy, Diệp Lê San cảm thấy càng thêm xấu hổ, nàng biết Ấn Sư Mân vì cứu Hoắc Duẫn Anh mà bị thương, thế nhưng mà...không nghĩ tới các nàng lại có loại quan hệ này, mà nàng cũng nhớ kỹ Ấn Kỷ Tuyền cũng từng rất thân mật với Hoắc Duẫn Anh.

"Thật xin lỗi, tôi không có ác ý, tôi sẽ rời đi ngay lập tức" Diệp Lê San vội vàng rời khỏi phòng tắm, mà Hoắc Duẫn Anh sau một trận bị giày vò, cũng hơi thanh tỉnh một chút, nàng nhìn Ấn Sư Mân, quay người muốn mặc áo choàng tắm vào, chợt thân thể của nàng bị đối phương đè lên tường, vòi hoa sen cũng ngoài ý muốn bị mở ra, xối Hoắc Duẫn Anh ướt đẫm.

"Em rất giỏi, âm thầm rời đi, lại cũng người đàn bà khác ân ái, em coi tôi là cái gì?"

"Thả tôi ra, Ấn Sư Mân" Hoắc Duẫn Anh cau mày, tay Ấn Sư Mân thật lạnh lùng đè vai nàng, tay trái nàng không có bất kỳ khí lực nào, mà nàng cũng biết, vết đạn băng sau lưng Ấn Sư Mân còn chưa lành.

"Không, tôi không có ý định thả ra, tôi lúc đầu nghĩ sẽ cho em một ít thời gian, nhưng bây giờ tôi biết chờ đợi không có ý nghĩa gì"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz