ZingTruyen.Top

[Hoàn][Bách Hợp][18+)[Nhất Thụ Đa Công] Vô Pháp Khắc Chế - Hiểu Bạo

Chương 34

myyulsosexy

"Hoắc tiểu thư, trùng hợp gặp lại rồi" Hoắc Duẫn Anh vào ban đêm chuẩn bị đi quán bar, vừa đóng cửa thật kỹ xoay người, liền đụng phải cô gái nhà đối diện. Nàng trong ấn tượng hai người chỉ gặp một lần mà thôi, người này tên gọi là gì nàng cũng quên, sẽ thấy đối phương chủ động tới chào hỏi, Hoắc Duẫn Anh có chút lúng túng nhìn gương mặt này hồi lâu, vẫn không nhớ nổi tên

"Ách, cô là...Diệp...Diệp tiểu thư đúng không?" Hoắc Duẫn Anh có chút nghi ngờ hỏi, thấy nàng rõ ràng không nhớ rõ tên mình, còn muốn mạnh mẽ che giấu, Diệp Lê San cười cười, hiển nhiên không ngại mình bị quên mất.

"Tôi gọi là Diệp Lê San, lần này may mà nhớ được một chút, không thì lần sau tôi sẽ không tặng cô bánh gato" Diệp Lê San vừa cười vừa nói, làm dịu đi xấu hổ, nghe nàng nói, Hoắc Duẫn Anh gật gật đầu, bánh gato gì, nàng muốn ăn đại khái có thể đi chỗ khác ăn mà.

"Cô muốn đi làm hả?" Diệp Lê San cảm thấy Hoắc Duẫn Anh làm việc và nghỉ ngơi hoàn toàn không đúng quy luật, có đôi khi đi sớm về trễ, đôi khi đi muộn về sớm, nhiều lúc ở trong phòng không ra ngoài.

"Chỉ làm quản lý quán bar, bất quá ra ngoài uống rượu mà thôi"

"Là như thế này ah, tôi cũng muốn ra ngoài, chúng ta cùng nhau đi xuống chung"

"Ừm"

Hoắc Duẫn Anh thấp giọng đáp ứng, mang giày cao gót đi trước, kỳ thật nàng mấy ngày nay không có đi ra ngoài ngược lại cũng không phải nàng lười, mà Ấn Kỷ Tuyền cầm thú kia trước mấy ngày trở về liền đè nàng xuống giường, làm ròng rã một ngày, tốt a, mặc dù toàn bộ quá trình thoải mái đều là mình, thế nhưng sau khi túng dục quá độ thật sự quá mệt mỏi. Hoắc Duẫn Anh nghĩ nghĩ, nàng mới có 26, nhưng Ấn Kỷ Tuyền tựa như vừa ba mươi thì phải? phụ nữ ba mươi thật sự đói khát như vậy à? Thế nhưng người hưởng thụ rõ ràng là mình, nàng cũng không có chút nào thoải mái, chẳng lẽ không phải càng thêm khó chịu sao?

Hoắc Duẫn Anh nghĩ đến việc không thể tưởng tượng, hoàn toàn không chú ý dưới chân bước hụt. một chút mất tập trung liền bước vượt qua một bậc cầu thang, nàng ở trong lòng la lên không ổn, kết quả thân thể lại được người lôi kéo ngã vào lồng ngực mềm mại. Hoắc Duẫn Anh bị kinh sợ chưa kịp phản ứng, lại nghe được tràn đầy mùi sữa, mà lại....còn là loại sữa tắm đang rất được hâm mộ.

"Cám ơn cô, nếu không phải nhờ cô, kém chút liền huỷ bát cơm của tôi" một trận kinh hãi qua đi, Hoắc Duẫn Anh lòng còn sợ hãi, mặt nàng chính là chiêu bài của nàng, nếu vừa rồi bị té như vậy, hậu quả khó mà lường được.

"Cô đó, đi đường lúc nào cũng không cẩn thận vậy hả?"

Diệp Lê San bất đắc dĩ vỗ vỗ vai Hoắc Duẫn Anh, cứ động nhẹ nhàng bình thường như vậy,nếu là một cô gái khác thì có lẽ là chuyện vô cùng bình thường. Thế nhưng Hoắc Duẫn Anh thích phụ nữ, trời sinh liền đối với thân thể phụ nữ có sự mê luyến không bình thường, nhìn thấy Diệp Lê San đối với mình ôn nhu cười cười, mà mùi trên người đối phương còn rõ ràng như vậy. Nàng ho hai tiếng, lùi về sau mấy bước.

Nàng trước đó cảm thấy Diệp Lê San là loại phụ nữ nàng thích, càng ưa thích càng muốn rời xa

"Chúng ta đi thôi" Hoắc Duẫn Anh quay người đi về cửa lớn, mặc dù đối với việc nàng chuyển biến thái độ có chút kỳ quái, nhưng Diệp Lê San cũng không hỏi nhiều. Nàng đứng ở đằng xa vẫy vẫy tay muốn nói tạm biệt với Hoắc Duẫn Anh, ai biết lúc này, một chiếc xe thể thao màu đen bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh Hoắc Duẫn Anh, ngay sau đó một tên đeo mặt nạ màu đen, cưỡng ép nàng lên xe.

Diệp Lê San vội vàng chạy tới đuổi theo, dù sao khoảng cách quá xa, căn bản không đuổi kịp tốc độ của bọn họ, vội vàng ghi nhớ bảng số xe, gọi điện thoại báo án.

"Về rồi hả?" Ấn Sư Mân nhìn Ấn Kỷ Tuyền bỗng nhiên xuất hiện trong nhà mình, không chút nào kinh ngạc đối phương thế mà có thể đi vào nhà của mình, dù sao hai người đi vào nhà của nhau, một người không nói gì phá cửa, một người dù sao cũng có thủ hạ vì nàng mà mở cửa.

"Ừm, vài ngày trước đã về rồi"

"Tôi biết, mà mấy ngày nay chị đều ở nhà của Hoắc Duẫn Anh."

"Em đang ăn dấm hả? là ăn dấm của chị, hay là ghen với nàng ?"

Ấn Kỷ Tuyền bưng tách cà phê trước mặt, mím môi uống một hớp nhỏ, nghe câu hỏi của nàng, Ấn Sư Mân ngồi đối diện nàng, xoay xoay cái hộp hình chữ nhật. Hộp rất tinh xảo, toàn thân hiện ra màu đen sáng ngời, trên dưới dùng thiếp vàng điêu khắc hoa văn tinh xảo, aky nhìn, nàng nhớ kỹ nhãn hiệu này hẳn là bán đồ trang sức, lại...có tiền cũng khó mua được. Nàng biết Ấn Sư Mân chưa từng mang đồ trang sức nào, như vậy cái này chắc dùng để tặng người.

"Tôi không cần thiết ăn dám, dù sao tôi cùng nàng chẳng có gì , bất quá...tôi đích xác rất thích nàng"

"A Mân, nếu như em muốn mượn cô ấy gây sự chú ý với chị, chị vẫn là khuyên em sớm thu tay lại càng sớm càng tốt, chị sẽ không để cho Duẫn Anh bên cạnh bất kỳ kẻ nào"

Ấn Kỷ Tuyền ngẩng đầu nhìn Ấn Sư Mân, mặc dù ngoài miệng nói không thiện ý, nhưng trên mặt ngược lại mang theo ý cười. Thấy nàng nói như vậy, Ấn Sư Mân dứt khoát đốt một điếu thuốc, lúc hút hết thuốc lá, đem mẩu thuốc lá đặt lên bàn.

"Tôi không cần dùng thủ đoạn thấp kém để gây sự chú ý của chị ruột của mình, lại nói, cho tới bây giờ không phải chị làm phiền tôi sao ?" Ấn Sư Mân dựa vào ghế salon, thấy mình nói xong, Ấn Kỷ Tuyền đi tới kéo áo của nàng, Ấn Sư Mân cũng không phản kháng, để mặc nàng chạm vào vết thương bên hông.

"A Mân, sự kiện Thanh Đường, em còn muốn tiếp tục hả? lần này bọn hắn là cảnh cáo em thôi, chị không muốn mất em, em là người nhà duy nhất của chị"

"Chính bởi vì là người nhà của chị, mới không thể từ bỏ chuyện này, nếu không..."

"Đại tiểu thư, nhị tiểu thư, vừa mới nhận được tin, Hoắc Duẫn Anh tiểu thư...bị bắt đi "

Đang lúc Ấn Sư Mân nói chuyện với Ấn Kỷ Tuyền, quản gia bỗng nhiên chạy vào, nghe hắn báo, Ấn Sư Mân cùng Ấn Kỷ Tuyền đều dừng một chút, trước khẽ cau mày, mà Ấn Kỷ Tuyền lại khẩn trương đứng lên.

"Vương Thúc, giúp tôi tìm một chiếc xe, tôi hiện tại liền đi tìm nàng."

"Chờ một chút, chị không thể đi" nghe Ấn Kỷ Tuyền bảo muốn đích thân ra ngoài tìm người, Ấn Sư Mân vội vàng kéo tay của nàng, thấy nàng ngăn cản mình, Ấn Kỷ Tuyền mặc dù có chút không hiểu trong mắt, nhưng không có tránh né bàn tay của nàng.

"Tôi biết chị rất lo lắng, bất quá chúng ta hẳn nghĩ rõ ràng là ai bắt nàng, nguyên nhân do nàng hay do chúng ta "

"A Mân, bây giờ căn bản không kịp nghĩ nhiều như thế, bất kể nguyên nhân của ai mà bắt nàng, đem nàng cứu ra mới là chuyện quan trọng nhất" Ấn Kỷ Tuyền có một khoảng thời gian ghét Ấn Sư Mân cực đoan tỉnh táo, liền giống như bây giờ, rõ ràng thời điểm đáng lo lắng như vậy, nàng vẫn là không chậm không nhanh, phản ứng như vậy để Ấn Kỷ Tuyền không thể nào hiểu được.

"Ấn Kỷ Tuyền, tôi lặp lại lần nữa, nếu như chị không bình tĩnh, coi như tìm được nàng cũng là uổng phí công phu. Tôi cũng rất lo lắng cho nàng, không chỉ là nói suông"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top