ZingTruyen.Top

[Hoàn][Bách Hợp][18+)[Nhất Thụ Đa Công] Vô Pháp Khắc Chế - Hiểu Bạo

Chương 28

myyulsosexy

"Bà chủ, là giết...giết người!" thấy Ấn Sư Mân bỗng nhiên ngã trên đất, An Thất Thất lớn tiếng kêu la, hai người nghe tiếng bước chân, không chút suy nghĩ vội vàng đỡ Ấn Sư Mân lên, chạy về phía xe hơi. may mà khoảng cách cũng gần với đường, coi như những người kia có đuổi kịp cũng không sao.

Hoắc Duẫn Anh nghe tiếng mấy người đằng sau la hét bảo các nàng đừng chạy, trong lòng thầm mắng Ấn Sư Mân quả nhiên phiền phức. mà bảo tôi không chạy thì tôi ngừng à, coi tôi là đồ đần sao? thật vất vả đem Ấn Sư Mân cao một mét 78 đặt lên xe, hai người đều bị máu nhuộm đỏ hết áo, nếu là ban ngày bị người nhìn thấy sẽ bị cảnh sát gọi lên uống trà.

"Bà chủ, làm sao bây giờ?"

"Nàng có vết thương đạn bắn, không cách nào đi bệnh viện, quán bar khó giữ bí mật vì nhiều người biết, vẫn là đưa vào nhà của tôi. cô gọi điện cho tiểu Ngũ, để hắn tới xem một chút, hắn từng làm qua bác sĩ, cấp cứu chắc không vấn đề"

"Được"

hai người thương lượng xong, Hoắc Duẫn Anh nhấn chân ga, lái về hướng nhà mình. Cũng may là ban đêm không nhìn thấy người nào, mà quần áo Ấn Sư Mân mặc cũng là màu đen, vết máu trên người cũng không bị phát hiện. hai người đưa nàng về nhà Hoắc Duẫn Anh, lại đặt lên giường. Nhìn thấy ga giường màu trắng của mình bị nhuộm đỏ, Hoắc Duẫn Anh cau mày cởi áo khoác của Ấn Sư Mân, đang lúc nàng muốn cởi luôn áo sơ mi, người trên giường bỗng nhiên tỉnh lại, nắm chặt tay nàng.

"Cô tỉnh rồi hả? nơi này là nhà tôi, cô có vết thương đạn bắn, không có cách nào đi viện, tôi đã nhờ gọi bác sĩ tôi quen tới rồi"

"Không cần" Ấn Sư Mân hiển nhiên đã khôi phục thanh tỉnh, bởi vì đau xót, sắc mặt của nàng rõ ràng không tốt lắm, có chút trắng bệch. Nàng động thủ sờ lấy vết thương, ngay lúc này thế mà nhếch miệng cười

"Vết thương không sao, không có tổn thương nội tạng, lấy đạn ra là được rồi. Tôi không nghĩ sẽ gặp em, để tôi cảm thấy có chút vui vẻ, lại cảm thấy tình trạng này đối mặt với em có chút mất mặt"

"Ây...cô muốn nói là chờ hay có lấy đạn ra không thì nói?"

Hoắc Duẫn Anh nhìn Ấn Sư Mân không nói gì, nàng cảm thấy người này thật sự đủ rồi, loại thời điểm này thế mà còn dỗ ngon dỗ ngọt với mình. mà ngữ khí ôn nhu như vậy làm gì, Ấn đại tỷ không thích hợp đi con đường này a.

"Em không cần gọi người tới, tôi có thể tự mình lấy ra, ít người biết càng tốt, càng an toàn. Trong nhà em có dao, rượu trắng, nước khử trùng cùng băng vải không?"

"Ngoài rượu ra thì mấy cái khác không có....tôi kêu An Thất Thất xuống lầu mua, cô muốn mua loại dao nào?"

"Dao gọt trái cây là được"

"À...."

Nghe Ấn Sư Mân muốn dao gọt trái cây, Hoắc Duẫn Anh suy nghĩ một chút dặn An Thất Thất mua con dao gọt trái cây đắt nhất, đối mặt với việc nghiêm túc, hiệu suất làm việc của An Thất Thất cũng nhanh chóng đặc biệt, không lâu lắm liền mua đồ trở về. Thấy Hoắc Duẫn Anh cùng An Thất Thất đứng ở bên giường nhìn mình, Ấn Sư Mân tròn mắt nhìn về phía An Thất Thất, trong mắt có ý vị cảnh cáo rõ ràng.

"Ách, bà chủ, tôi đi trước nha, cô ấy nhìn có vẻ không có việc gì" Có thể trừng người...đương nhiên câu sau chỉ là An Thất Thất để trong lòng, nàng tùy tiện mượn cớ trực tiếp chuồn đi, thấy nàng đi, Hoắc Duẫn Anh trực tiếp ngồi xuống, nàng chưa thấy qua người trúng đạn, loại chuyện lấy đạn cũng chỉ có xem trên TV. Mắt thấy Ấn Sư Mân ở ngay trước mặt mình cởi xuống áo bị nhuốm máu, chỉ mặc độc chiếc áo lót

Hoắc Duẫn Anh không tử tế đánh giá một phen, Ấn Sư Mân thân cao chân dài, đồng thời cũng rất gầy, ngực tuyệt đối không lớn như mình, giống như so với Ấn Kỷ Tuyền còn nhỏ hơn một chút, thế nhưng mà...phần bụng kia quá gợi cảm đi. Bởi vì rèn luyện lâu dài, dáng người Ấn Sư Mân ngoại trừ ngực nhỏ một chút, cơ hồ không có gì bắt bẻ, giờ phút này, da thịt nàng trắng nõn bị máu nhuộm đỏ lại nổi bật hoa văn trên phần bụng cơ bắp. theo hơi thở của nàng, bắp thịt hoa văn kia phồng lên xẹp xuống lại phồng lên.... Hoắc Duẫn Anh trợn mắt há mồm nhìn, mà Ấn Sư Mân cũng thấy mắt nàng nhìn

"Em nhìn cái gì?" Ấn Sư Mân thấp giọng hỏi, có chút chuyện nàng không nghĩ để Hoắc Duẫn Anh trông thấy, cũng giống như hiện tại. nàng hy vọng mình ở trước mặt người quan trọng vĩnh viễn chỉ có mặt tốt, càng để ý nàng phải trở nên mạnh mẽ hơn. Đêm nay nàng không nghĩ tới sẽ gặp phải Hoắc Duẫn Anh, nếu như được lựa chọn, nàng thà không gặp được, cũng tốt hơn để nàng thấy dáng vẻ chật vật của mình.

Ấn Sư Mân nhất định phải hoàn mỹ cường đại, chỉ có thế này, nàng mới có thể bảo vệ tất cả những người nàng để ý.

"Không có gì, chỉ là muốn nhìn công phu dùng dao của cô mà thôi"

"Máu sẽ chảy rất nhiều, tôi sợ làm em giật mình" Ấn Sư Mân nói, hơi cong lưng, lần này trúng đạn ngay phần bụng, liền xoay lưng lại để sau lưng hiện rõ trước mắt Hoắc Duẫn Anh. Nhìn thấy lưng nàng nhiều vết sẹo, những vết sẹo này thật sự xấu xí, rắc rối phức tạp từng đường màu hồng chằng chịt với nhau. Nhưng Hoắc Duẫn Anh cẩn thận nhìn hồi lâu, nàng không cảm thấy khó coi, ngược lại đối với Ấn Sư Mân có thay đổi

"Đau lắm hả?" Nhìn sau lưng Ấn Sư Mân bắt đầu rỉ mồ hôi ướt nhẹp, mà tay nàng cầm dao cũng vì quá sức mà phát run. Hoắc Duẫn Anh trơ mắt nhìn nàng tự tay dùng dao rạch da thịt mình, hơn nữa còn ở tình trạng không dùng thuốc tê. Đây là việc mà người hung ác mới làm được, mà Ấn Sư Mân lại có thể chịu được.

"Còn may, nếu như em có thể cho tôi dựa một chút, tôi nghĩ sẽ đỡ hơn" Ấn Sư Mân nhẹ nói, bởi vì tiếng nói quá hư nhược không giống như bình thường lạnh như băng, còn mang theo chút mềm mại. Hoắc Duẫn Anh có chút do dự, sau đó vẫn là ngồi lên giường, nhẹ ngang nhiên xông qua. Hai người tựa lưng vào nhau, nhìn thấy tay Hoắc Duẫn Anh đặt lên giường, Ấn Sư Mân đưa bàn tay trái còn trống qua, nhẹ nhàng nắm chặt. trên tay nàng dính máu sền sệt, nếu như bình thường Hoắc Duẫn Anh nhất định sẽ tức hổn hển mà hất ra, nhưng lúc này nàng lại lựa chọn im miệng không nói.

"Tôi muốn nắm tay em"

"Cô nắm rồi mà"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top