ZingTruyen.Asia

[HOÀN] Ba lần gả cho ỉn lười - Bỉ Tạp Bỉ

Nhịp 4 - 8

thexanhreuuu

8. Cấp ba.

Lên cấp ba rồi, đến cả tiết thể dục cũng trở nên vô cùng quý giá, ngay cả giáo viên thể dục cũng sẽ không làm khó học sinh, vừa vào tiết đã để họ tự do hoạt động. Nam sinh chơi bóng, chơi game, nữ sinh không phải vận động nên tốp năm tốp ba ngồi ở rìa sân tụ thành nhóm nói chuyện, còn có một hai cặp đôi chíp bông đi dạo dọc theo rừng nhỏ tản bộ.

Trước khi Lâm Thanh Vũ đến đây, lúc Giang Tỉnh học tiết thể dục hoặc là đang ngủ hoặc là bị lớp phó thể dục kéo đi chơi bóng rổ. Bây giờ Lâm Thanh Vũ tới rồi, cậu muốn dạy vợ chơi đánh bóng bàn.

Sau khi Lâm Thanh Vũ đến hiện đại, y biết môn bóng bàn là môn thế mạnh ở đất nước mà mình đang ở, bất kể nam nữ già trẻ phần lớn mọi người ít nhiều đều biết chơi, nên y cảm thấy mình cần phải học.

Khi còn ở Đại Du, Lâm Thanh Vũ mặc quần áo dài phức tạp, đến cả đi đường còn không thể vội vã chứ nói chi đến vận động. Mà bây giờ, y để tóc ngắn, mặc đồng phục cấp  ba giống Giang Tỉnh, tay cầm vợt bóng bàn, dịch chuyển trọng tâm, đến cả đôi lông mày khi tập trung tinh thần cũng đẹp hơn cả nam chính trong mấy bộ phim thể thao máu lửa.

Năng lực học tập của Lâm Thanh Vũ không chỉ thể hiện trên sách vở. Giang Tỉnh chỉ mới dạy y mười phút, y đã có thể đánh qua đánh lại với Giang Tỉnh vài lần, nhưng vì là người mới chưa quen động tác nên thường không kiểm soát được lực đánh. Giang Tỉnh xem mình như một người luyện kèm của người mới, nên khi phát bóng cho Lâm Thanh Vũ thì dù là hướng hay lực đều vừa đủ, người nhận bóng không cần phải chạy hay phán đoán để bắt bóng.

Đánh qua lại mấy chục lần, Giang Tỉnh không khỏi ngáp dài. Lâm Thanh Vũ nói: "Em có thể đánh nghiêm túc chút không?"

Giang Tỉnh rất vô tội: "Em đang nghiêm túc tập với anh mà."

"Em không cần phải nhường, cứ đánh hết thực lực đi."

Giang Tỉnh chần chừ: "Em chơi bóng bàn cả chục năm rồi, chơi hết sức với người mới như anh thì không ổn lắm đâu."

Lâm Thanh Vũ kiên trì: "Anh bảo em đánh thì đánh đi."

Giang Tỉnh nhún vai: "Được rồi." Có cơ hội thể hiện trước mặt Lâm Thanh Vũ thì cớ gì không làm.

Thế là Giang Tỉnh cho Lâm Thanh Vũ thấy những cú trái tay, bóng xoay, những đường bóng cực kỳ khó nhằn, lực mạnh đến mức làm người ta không phản ứng kịp.

Sau mấy lần liên tục mất bóng, Lâm Thanh Vũ không nhịn được nữa: "Giang Tỉnh."

Giang Tỉnh nhặt bóng, vừa ném bóng vừa nín cười: "Không phải anh bảo em chơi hết sức sao."

Lâm Thanh Vũ im lặng mấy giây, hỏi câu hỏi từ tận sâu linh hồn: "Kiểu như em sao còn có vợ được hay vậy?"

Giang Tỉnh phì cười: "Chuyện này phải hỏi anh đó, Thanh Vũ à. Sao anh lại đồng ý gả cho em?"

Lâm Thanh Vũ là một người rất mạnh mẽ, chơi bóng không đánh lại em xã nhà mình tuy có hơi buồn bực nhưng không ngăn cản được y nói sự thật: "Đương nhiên là vì thích em rồi, không thì anh ăn không chắc?"

Là chồng chồng đã cưới nhau ba lần nhưng khi Giang Tỉnh nghe những lời này của Lâm Thanh Vũ, nhịp tim cậu vẫn đập nhanh không thể kiểm soát. Cậu đi vòng qua bàn bóng, đi đến cạnh Lâm Thanh Vũ, cầm vợt che mặt hai người, cúi đầu mi nhẹ một cái lên môi anh xã.

"Em càng thích anh hơn."

Lúc này, trên sân bóng rổ bỗng vang tiếng kêu rên. Hai người nhìn qua, chỉ thấy nhóm nam sinh đang chơi bóng tụ lại. Giang Tỉnh nói: "Hình như là tiếng của lớp phó thể dục."

"Đi xem nào."

Hai người đến sân bóng rổ. Lớp phó đang được một bạn nam đỡ tới, vẻ mặt nhăn nhó, một tay buông thõng xuống mất tự nhiên. Giang Tỉnh hỏi bạn nam kia: "Sao vậy?"

"Lúc chơi bóng bất cẩn va trúng tay, hình như bị trật khớp." Bạn nam nói, "Tôi dẫn cậu ấy đến phòng y tế."

Lớp phó thể dục cao gần mét chín hai mắt rưng rưng nhưng vẫn không quên nhập vai: "Hoàng thượng ơi, vi thần sợ là sau này không thể phục vụ người được nữa..."

"Nặng muốn chết luôn." Bạn nam bị lớp phó đè thở không ra hơi, nhờ Giang Tỉnh giúp đỡ, "Không thì ông đưa đi đi?" Trong lớp chỉ có mình Giang Tỉnh cao ngang ngửa lớp phó.

Giang Tỉnh đỡ lớp phó, rồi nghe Lâm Thanh Vũ nói: "Chờ chút."

Giang Tỉnh chớp mắt: "Lẽ nào anh định làm hả?"

Lâm Thanh Vũ nâng tay lớp phó: "Tôi xem xem."

Lớp phó vội la lên: "Ông đừng xem..." Lớp phó còn chưa nói hết câu đã gào lên, "Mẹ nó chứ -- Đệt!"

Lâm Thanh Vũ buông tay ra: "Được rồi, cậu thử xem."

Vẻ mặt lớp phó ngơ ra, lâm vào trạng thái hoàn toàn không dám động đậy: "Ông nghiêm túc hả?"

Giang Tỉnh rất có lòng tin với tay nghề của thầy lang Lâm: "Bảo ông thử thì thử đi, nói nhiều quá."

Lớp phó thử giật giật cánh tay, vừa mừng vừa sợ, nụ cười dần nở rộ: "Thật sự hết đau rồi!"

Bạn nam bên cạnh kinh dị: "Lâm Thanh Vũ còn biết chữa trật khớp á?"

"Cũng thường thôi." Giang Tỉnh kiêu ngạo nói thêm, "Anh ấy còn biết bắt mạch nữa."

Các bạn ồ lên: "Vãi chưởng, trâu bò!"

"Lâm Thanh Vũ, ông bắt mạch cho tui đi. Dạo này tui hay bị chảy máu mũi. Tui nghi tui bị bệnh nan y quá."

"Tui nữa tui nữa! Tui mất ngủ ba ngày nay rồi!"

"Bạn Lâm ơi, trung y chữa hói được không? Tui không hỏi cho mình, tui hỏi cho ba tui."

Sau khi hết tiết, học sinh lớp 12/7 trở về phòng học, mọi người túm tụm lại bàn của Lâm Thanh Vũ và Giang Tỉnh. Giang Tỉnh bị đẩy luôn ra ngoài, đứng nhìn các bạn ngồi vào chỗ mình chìa cổ tay ra với Lâm Thanh Vũ.

Bắt mạch đơn giản, những gì thấy được cũng rất hạn chế, Lâm Thanh Vũ chỉ nói những điều cơ bản: "Nóng trong người thôi, đừng sợ."

"Tôi thấy ba bữa tối tự học cậu đều uống trà sữa, uống rất ngon lành, lần sau đừng uống nữa."

"Đầu hói của cậu... của ba cậu đại khái là do di truyền, không chữa nổi đâu, từ bỏ đi."

Cả đám ồn ào mãi đến khi chuông vào tiết vang lên mới giải tán, cuối cùng Giang Tỉnh cũng được ngồi lại vào chỗ bên cạnh vợ. Tiết này là tiết tự học, đôi khi sẽ có giáo viên đứng lớp giải đề, còn không thì học sinh tự làm bài.

Giang Tỉnh dành ba phút để điền một bài  Tiếng Anh đã thấy mệt. Cậu ngẩng đầu lên nhìn, thấy bạn cùng bàn đang giải đề vật lý điện từ. Vẻ mặt suy nghĩ cụp mắt với hàng mi dài làm cho cậu rất hôn một cái.

Giang Tỉnh kiềm chế ham muốn, kiên nhẫn chờ Lâm Thanh Vũ tính ra đáp án. Lâm Thanh Vũ chú ý tới ánh mắt của người bên cạnh: "Nói đi."

Giang Tỉnh đặt bút xuống, không kìm lòng được sáp qua: "Em cũng muốn được thầy lang Lâm bắt mạch."

Lâm Thanh Vũ nhìn Giang Tỉnh: "Em rất khỏe mạnh."

"Không đâu." Giang Tỉnh nhíu mày, "Thật không dám giấu, gần đây em tim em hay đập nhanh, tối ngủ cũng gặp ác mộng."

Lâm Thanh Vũ cười lạnh, ý là: Bị điên mới tin em. Tối nào y cũng ngủ chung với Giang Tỉnh, y biết chất lượng giấc ngủ của Giang Tỉnh tốt thế nào, cho dù Thẩm Hoài Thức hát vang trong phòng tắm cũng chưa chắc đánh thức được Giang Tỉnh.

Giang Tỉnh tiếp tục vờ vịt: "Thật mà, em không lừa anh đâu." Giang Tỉnh nắm tay Lâm Thanh Vũ đặt lên ngực mình: "Hoàng hậu, anh nghe xem tim trẫm đập có nhanh không..."

Lâm Thanh Vũ vừa bực vừa buồn cười. Vì để không ảnh hưởng đến các bạn xung quanh, y nhỏ giọng nói: "Em đủ rồi đấy -- buông tay, đang trên lớp mà cứ kiếm chuyện, em bao tuổi rồi?"

"Cái này sao gọi là kiếm chuyện được." Giang Tỉnh cười nói, "Anh không phải là thầy thuốc hở? Thầy thuốc biết trị bệnh, có bệnh thì phải tìm thầy thuốc."

Lúc này, ngoài cửa vang lên một giọng nói lạnh thấu xương: "Giang Tỉnh! Lâm Thanh Vũ!"

Hai người cùng ngẩng đầu, chỉ thấy chủ nhiệm đeo túi đứng ở cửa lớp học, đôi mắt trừng to như chuông, ánh mắt như tia laser chọc thủng hai lỗ trên người họ.

"Giờ tự học hai người các cậu đang làm gì vậy!"

Lâm Thanh Vũ vô thức nói: "Học ạ."

"Hai cậu học kéo tay kéo chân thì có?!"

Giang Tỉnh nói: "Em đang dạy bạn định luật Lenz."

Chủ nhiệm vạch trần không thương tiếc: "Điểm vật lý thi tháng lần trước Lâm Thanh Vũ còn cao hơn cậu hai điểm đấy."

Giang Tỉnh biết không dối cô được nên thẳng thắn thừa nhận sai lầm: "Thưa cô, em sai rồi, em xin lỗi."

Chủ nhiệm lớp bó tay lắc đầu: "Hai người các cậu, tan học tới phòng làm việc của tôi một chuyến."

Giang Tỉnh không muốn liên lụy đến Lâm Thanh Vũ, đứng dậy cố gắng cứu vãn: "Nhưng mà cô ơi..."

"Nhưng nhị gì?" Chủ nhiệm nắm rõ tình hình trong lớp, cô cũng từng nghe chuyện Giang Tỉnh tự xưng vua với các bạn học, "Nhưng nhị cái gì? Nhưng cậu là Hoàng thượng hả?"

Giang Tỉnh: "..."

Lâm Thanh Vũ: "... Ặc."

Giọng chủ nhiệm lạnh lùng: "Là Hoàng thượng thì cũng phải đến văn phòng của tôi!"









Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia