ZingTruyen.Top

HMKMI - 99 Ngày làm cô dâu [Ân Tầm] Edit FULL (No cut)

[C98] Hồi 5.13 - Say rượu (H)

nhiquynhpham79

Trước mộ Hòa Tấn Bằng, vẫn đặt một bó cúc trắng, nhưng đã không còn mùi thơm, giống người đang an giấc ngàn thu ở nghĩa trang.

Tay anh ngắt một đóa cúc trắng, nghiền chầm chậm, mãi khi cánh hoa mỏng manh rơi rụng, nát bấy... Lệ Minh Vũ lại nhìn ảnh trên mộ bia lần nữa, ánh mắt anh lạnh tanh, ngữ điệu lãnh đạm. "Lúc trước, ông hợp táng hai người họ tại đây, chắc ông không ngờ có ngày bản thân cũng ở nghĩa trang này nhỉ? Ông đừng lo lắng, tôi chỉ thấy phong thủy nơi đây tốt, thích hợp với ông."

Bốn năm trước là một tay anh đứng ra thu xếp tang lễ thay nhà họ Hòa. Nghĩa trang do anh chọn, không ai dám rèm pha.

Lệ Minh Vũ hít sâu, cười nhạt, môi anh lộ rõ châm chọc, "Tô Nhiễm thích dùng cúc trắng viếng mộ. Ông nói xem nếu để con ông biết chuyện ông gây ra khi xưa, con ông có còn đặt cúc trắng ở đây nữa không? Có khi nào con ông sẽ thấy ông không xứng không?"

Nói xong câu đó, ánh mắt anh lạnh băng, nhặt bó hoa trên mặt đất lên, dốc ngược, từng cánh hoa trắng nhỏ vụn bay lượn trong không trung, rồi đáp xuống. Lệ Minh Vũ lấy gọng kính đen từ trong túi áo, giơ lên, nhìn ảnh Hòa Tấn Bằng, giọng anh lạnh nhạt: "Ông chắc không ngờ con gái mình lại trông thấy ngôi mộ đôi đó đâu nhỉ, ông sợ không? Nếu ông biết trước chuyện sẽ xảy ra như thế này, tôi nghĩ ông sẽ không nhảy lầu sớm, con cáo già giống ông thế nào cũng phải thu xếp ổn thỏa mọi thứ rồi mới đi đúng không?" Lệ Minh Vũ siết mạnh tay, gọng kính nát vụn...

"Hòa Tấn Bằng, ông cứ yên tâm an nghỉ. Tôi sẽ chăm sóc con ông 'chu đáo'..." Anh nhếch miệng cười nhàn nhạt, anh đập tay lên mộ bia, giọng điệu bỗng lạnh ngắt...

"Để con ông mỗi ngày đều... sống không bằng chết."

Cơn gió phút chốc thổi lướt qua.

Khóe miệng anh rét mướt thấu xương.

***
Biệt thự Bán Sơn

Đêm khuya, Tô Nhiễm ngủ chập chờn một mình trên giường, sấm chớp rền vang bên ngoài gần như đánh vỡ mặt kính, hạt mưa rơi tí tách lên cửa sổ, càng thêm đáng sợ.

Tiếng mưa làm cô sực tỉnh vài lần trong đêm.

Mãi đến rạng sáng, Lệ Minh Vũ vẫn không về. Đáng lẽ không có anh, cô phải ngủ ngon mới đúng chứ, nhưng không ngờ giấc ngủ của cô lại chập chờn không yên.

Không biết bao lâu trôi qua, sấm sét cắt ngang nền trời, phá tan màn đêm tối tăm, dọa Tô Nhiễm đang mơ ngủ hoảng sợ tỉnh giấc. Sợ tới mức tim đập thình thịch, vừa định giơ tay lên tháo bịt mắt xuống, lại kinh ngạc nhận ra tay của cô lại đang bị buộc chặt trên thành giường.

Chưa kịp hét lên, hàm của cô đột nhiên bị một bàn tay to kẹp chặt. Miệng cô bị ép mở ra, một thứ giống như vải mềm được nhét vào. Cô không thể hét lên được nữa, chỉ có thể rên rỉ giãy giụa.

Trong lòng cô hoảng loạn dị thường, đầu tiên là có suy nghĩ có trộm cướp vào nhà. Nhưng Tô Nhiễm lại nhận ra có gì đó không ổn, dựng đứng tai lên nghe ngóng phân tích từng động tĩnh trong nhà. Lại theo bản năng, cô hít sâu một hơi. Một bàn tay lớn chạm lên má cô, nhẹ nhàng vuốt ve, cảm giác lành lạnh như rắn lướt qua thân thể.

Tô Nhiễm ngửi thấy mùi rượu nồng nặc hòa lẫn hương hổ phách nhè nhẹ trong không khí...

Cô run rẩy hoảng sợ, là Lệ Minh Vũ!

Anh uống rượu?

"Umm—" Cô vùng vẫy khó khăn, thút thít kêu một tiếng.

Thế nhưng cô đeo đồ che mắt ngủ, không thấy vẻ mặt của anh, anh đang làm gì? Tại sao anh uống rượu rồi hơn nửa đêm lại về biệt thự? Vì sao thừa dịp cô ngủ, anh lại ôm cô, giữ cổ tay cô trên giường?

Lệ Minh Vũ hiển nhiên không buông ra như ý cô muốn, để cô rên rỉ giãy dụa, vẫn bình tĩnh vuốt má cô, động tác nhẹ nhàng không một chút cảm xúc.

Tô Nhiễm chưa bao giờ trải qua loại tình huống này. Cô đã gặp qua Lệ Minh Vũ trông thật đáng sợ, nhưng đêm nay, cô càng sợ hãi hơn.

Hơi thở ngày một dồn dập, cô không thể nhìn thấy và cũng không thể hét lên. Chỉ cảm thấy bàn tay của người đó trượt dọc từ má xuống cổ cô, rồi từ từ vuốt ve bộ đồ ngủ của cô. Sau đó, ngón tay của anh bình tĩnh cởi từng cái một trên áo ngủ.

Bên ngoài cửa sổ là tiếng động xé toạc bầu trời đêm. Ớn lạnh truyền đến, từ từ trôi dọc sống lưng Tô Nhiễm, cuối cùng bao trùm toàn thân cô.

Lồng ngực phập phồng, môi không kìm được mà run rẩy. Cái lạnh chưa từng có bao giờ cuốn lấy cô, giống như nước biển lạnh giá nhấn chìm cô. Cô không thể thoát ra, chỉ có thể bất lực cuộn người lại, hai cánh tay bị trói chặt ở thành giường, sợi dây mảnh và dai cắm sâu vào cổ tay của Tô Nhiễm. Cô không nhìn ra nó trông như thế nào, nhưng khi anh buông nó ra, nó chắc chắn là màu xanh tím.

Lệ Minh Vũ không như sói đói nhào tới, rất lâu không có động tĩnh.

Tô Nhiễm nén xuống sự hoảng sợ trong lòng, hy vọng có thể biết được một chút manh mối qua không khí. Cho dù một chút động tĩnh cũng có thể để cô phán đoán. Cô có thể khẳng định Lệ Minh Vũ ngồi ở đầu giường. Anh ngồi ở cạnh cô và không cử động, có lẽ là đang nhìn cô, không hề chớp mắt. Cô cũng có thể cảm nhận được đó là một cái nhìn sắc bén.

Cô không biết mình lại đặc tội gì với anh. Đột nhiên chọc đến làm anh giở khùng. Cả người không khỏi run lên, mặc dù cô không muốn như thế này chút nào.

Ước chừng khoảng mười lăm phút, không nhầm thì từng đó thời gian, người đàn ông vẫn không nhúc nhích. Tô Nhiễm từ khẩn trương, hoảng sợ dần chuyển sang bình tĩnh. Có lẽ, anh ngủ rồi? Từ mùi rượu trong không khí đoán ra được, hẳn là anh uống không ít rượu, nói không chừng đã sớm thiếp đi ngủ lúc nào không biết.

Nhưng, cô thì phải làm sao?

Làm thế nào cô có thể ngủ khi bị trói như này?

Người đàn ông đáng chết!

Sau khi xác nhận xung quanh không có động tĩnh, Tô Nhiễm bắt đầu cẩn thận vùng vẫy đôi tay, hy vọng có thể nới lỏng dây trói bằng cách vùng vẫy qua lại. Nhưng phải mất hơn một phút sau mới có thể di chuyển chúng, thay vì nới lỏng, dây lại càng xiết chặt. Như thế nào lại như vậy?

Cùng lúc đó, bàn tay to lớn của người đàn ông đột nhiên duỗi ra nắm lấy tóc cô, buộc cô phải ngẩng đầu lên, cơn đau dữ dội ập đến khiến cô không khỏi hít một hơi. Trên đỉnh đầu là tiếng nói không vui của Lệ Minh Vũ "Em hiền lại một chút cho tôi."

Tô Nhiễm đáy lòng kinh hãi. Hoá ra anh không có ngủ! Đau đến mức nước mắt sắp rơi xuống, chỉ có thể để anh tuỳ ý động chạm, ít ra như vậy có thể giảm bớt một chút đau đớn.

Sau một lúc, cô cảm thấy da đầu được buông lỏng, anh chậm rãi buông tay. Bàn tay to phủ lên miền đẫy đà của cô. Ban đầu còn nhẹ nhàng xoa nắn, sau lực càng lúc càng mạnh, càng thô lỗ, cuối cùng trở nên không chút thương tiếc.

"Á ... á ..." Tô Nhiễm liều mạng hét lên, dùng toàn sức lực để hét đổi lại là anh càng lúc càng đối đãi thô lỗ hơn trước.

Lệ Minh Vũ dùng ánh mắt lạnh lùng và sâu thẳm nhìn chằm chằm cô. Khuôn mặt tuấn tú hơi say mang theo dục vọng sâu xa, lạnh lùng nhìn cô, thân thể trắng sữa càng giống một mảnh ngọc bích sạch sẽ làm tim anh sáng ngời. Khẽ nhếch mép, tay trái ôm eo cô, tay phải nâng một bên chân lên. Tô Nhiễm cảm thấy chân mình sắp bị anh bẻ gãy, mồ hôi chảy ròng ròng, khuôn mặt nhỏ nhắn đau đớn.

"Em gấp gáp như vậy là muốn tôi ăn em ngay sao?" Hơi thở của Lệ Minh Vũ vừa dứt, thân hình rắn chắc cũng đè xuống. Tiếng nói trầm thấp như âm ỉ lửa giận, nhưng lại mê hoặc chết người.

Tô Nhiễm hô hấp kịch liệt, không thể trả lời anh.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, cô chỉ cảm thấy bàn tay to lớn của anh trở nên mạnh mẽ hơn, không có dịu dàng, khiến trên người cô đau đớn và tê dại.

Gương mặt sớm đã ướt một mảng, không biết là mồ hôi hay nước mắt.

Người đàn ông phía trên nóng rực nhưng không ngờ lại tốt bụng lấy thứ đang chặn trong miệng cô. Không khí xông vào miệng và cuối cùng cô cũng bình phục giọng nói sau khi hít một hơi thật sâu.

"Đừng ..." cổ họng vừa phát âm ra tới, liền bị người đàn ông chặn họng.

"Về sau, không được phép đi đến nghĩa trang." Giọng anh khàn khàn thô cát. Tô Nhiễm cảm thấy rõ cơ thể anh đang biến hoá, lại nghe câu nói ấy, ngạc nhiên kinh hãi.

Anh sao tự nhiên lại nói về chuyện nghĩa trang?

"Tô Nhiễm, đừng quên em là ai. Nằm ở dưới thân tôi, học cách phục tùng ta ngoan ngoãn, nếu không nghe lời, kết cục sẽ như thế này." Lệ Minh Vũ cúi đầu, há mồm ngậm lấy dái tai của cô. Giọng nói bên tai cô nhẹ nhàng hơn bất cứ lúc nào, nhưng cùng lúc đó, chuyển động kèm theo giọng nói mềm mại của anh đang xâm chiếm mãnh liệt.

"A...." Thân thể Tô Nhiễm đột nhiên run theo động tác đột ngột của anh. Đầu cô ngửa ra sau, khuôn mặt nhỏ tái nhợt nhăn lại vì đau. Bộ phận sưng to của anh mở rộng cơ thể cô đến cực đại. Cái cảm giác no căng cực hạn cùng kịch liệt xỏ xuyên thô bạo khiến cô mất đi sức mạnh mà chống lại.

Lệ Minh Vũ ở phía trên, hôn cô, và bắt đầu phi nước đại một cách không kiểm soát. Sự co bóp mạnh mẽ và căng chặt khiến dục vọng của anh gần như dồn dập lên đến đỉnh điểm, mang đến cho anh sức hấp dẫn chết người. Động tác của anh ngày một cuồng dã, ra sức công chiếm từng tấc trên cơ thể cô.

"Không, đi ra ..." Cơ thể Tô Nhiễm đập mạnh vào lồng ngực rắn chắc của người đàn ông. Cô giãy giụa, thanh âm kèm theo tiếng khóc nức nở. Hành động thô lỗ và không có màn dạo đầu làm cô không chịu nổi, kịch liệt run rẩy để thích ứng với sự to lớn của anh đang xâm chiếm.

Lệ Minh Vũ dựng thẳng thân mình, ôm eo cô và cúi xuống hôn cô. Giọng nói của Tô Nhiễm không những không làm anh đau khổ mà còn khuyến khích ham muốn càng muốn tiến công.

"Đau, đau quá, dừng lại ..." Thân thể Tô Nhiễm như cục bột bị anh tuỳ ý chà đạp, tiếng thét chói tai vỡ vụn thành từng mảnh theo những đòn tấn công nhanh chóng. Cô chỉ cảm thấy cơ thể bị kéo căng rồi xé nát, miễn cưỡng mà chấp nhận sự vĩ ngạn của anh

Động tác kịch liệt trên giường khuấy động không khí trong phòng, không khí tràn ngập mùi hương hoan ái.

Tô Nhiễm ngất đi khi bị anh xỏ xuyên mãnh liệt lần cuối.

Lệ Minh Vũ nhìn chằm chằm bộ dạng nhợt nhạt của Tô Nhiễm dưới thân mình. Hơi nheo mắt rồi lại nghiêng người, anh không buông tha cho cô khi đã bất tỉnh, lại tiếp tục xâm nhập và chiếm giữ cô một cách thô bạo hơn.

Không biết bao lâu sau, Tô Nhiễm tỉnh dậy trong nụ hôn của Lệ Minh Vũ. Cô không biết anh đã hoành hành bao lâu, cô chỉ kịp tỉnh lại trong tiếng gầm nhẹ của anh. Hai tay cô vẫn bị trói, cổ tay đã bị thương rớm máu, đầu ngón tay lạnh ngắt.

Lệ Minh Vũ dường như đã dừng lại, môi mỏng ở trên người cô lại dễ dàng khơi dậy dục vọng trong lòng cô. Trong lòng hiện lên nỗi bi thương, chỉ có anh mới hiểu rõ thân thể cô nhất.

Dần dần, cô run rẩy xinh đẹp dưới anh như một con cá, khuôn mặt nhỏ bé tái nhợt biểu hiện sự kết hợp giữa đau đớn và say sưa, toát lên một phong thái trầm mặc. Nụ hôn của anh ấy bắt đầu trở nên hung hăng một chút.

"Buông tôi ra" Tô Nhiễm chỉ cảm thấy toàn thân kiệt sức, cả người như bị bánh xe cán qua. Phân thân của anh vẫn ở sâu trong cơ thể cô, cô không dám nhúc nhích.

"Hưm" Lệ Minh Vũ cười nhẹ, ở bên tai cô nhẹ nhàng nói "Tỉnh rồi sao? Như vậy không chịu nổi kích thích?"

Cô có thể nghe thấy nụ cười của người đàn ông đầy lạnh lùng. Anh quay khuôn mặt nhỏ của cô sang một bên. Tại sao cảm xúc của anh thất thường? Rốt cục xảy ra chuyện gì? Bàn tay to lớn của Lệ Minh Vũ lướt qua má cô, những đầu ngón tay ấm áp nhẹ nhàng lướt qua gò má mềm mại và như sứ của cô, môi áp lên má cô. Hơi thở ấm áp an ủi cô, và hơi thở của cô hoà vào anh, vào máu từng chút một. Nụ hôn của anh cũng rơi xuống, cuối cùng biến thành vết cắn, thân thể mịn màng của cô run lên vì đau, dưới ngón tay anh nở rộ, giống như đóa hoa sau khi bị mưa bão xâm chiếm, tuy nhợt nhạt nhưng vẫn quyến rũ.

Động tác của anh khiến cô hét lên, và cô cảm thấy ham muốn của người đàn ông sống lại trong cơ thể mình, hơi thở dần trở nên vẩn đục.

Tô Nhiễm gắt gao muốn nắm lấy tay, nhưng đôi tay đã mất đi cảm giác. Cô sẽ chết sao? Cô cảm thấy chính mình như đã chết.

"Tôi đã nói rồi, kể từ đêm đó em sẽ không bao giờ có thể rời xa tôi." Trên đỉnh đầu, giọng Lệ Minh Vũ thô cát trầm khàn lên tiếng. Lại cúi đầu xuống áp vào cánh môi cô, thân hình to lớn khiến người phụ nữ bất lực chống cự. Trên người anh là mùi hổ phách nhàn nhạt đan lẫn mùi rượu trong hơi thở, ma mị mê hoặc "Tôi làm như thế này với em, em sẽ nghiện." Nói xong, động tác của anh trở nên trăn cuồng.

"Không ..." Tô Nhiễm bị kẹt trong lồng ngực của anh không thể thoát ra.

Nước mắt nhịn không được mà rơi xuống, nhỏ giọt trên ga trải giường, rất nhanh ướt đẫm.

Một tia sáng yếu ớt bao lấy thân thể hoang dã của Lệ Minh Vũ trên giường. Đường nét cường tráng, sống lưng rắn chắc rắn chắc cùng với sự chống đỡ của đôi tay càng làm nổi rõ cơ bắp trên bờ vai rộng của anh.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhiễm nhăn lại, thân thể đung đưa dưới người anh, bất lực phục tùng tác động qua lại mạnh mẽ của anh. Một thân thể mềm mại thừa nhận sức mạnh lỗ mãng của người đàn ông say rượu, thanh âm của cô đã khàn đến không thể nghe ra được.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top