ZingTruyen.Top

HMKMI - 99 Ngày làm cô dâu [Ân Tầm] Edit FULL (No cut)

[C172] Hồi 8.25 - Tiêu Tiêu

nhiquynhpham79

Những ngón tay thon dài lướt trên bàn di chuột, mở ra nhiều tập tin khác nhau của cô trên máy tính còn cả những hồ sơ lịch sử mà anh đã xem qua. Càng nhìn vào trái tim anh càng nhẹ nhàng hơn, anh luôn nghĩ rằng mình biết rõ Tô Nhiễm, nhưng trên thực tế thì lại khác.

Trong cuộc sống sinh hoạt, Tô Nhiễm thực sự rất trẻ con, từ những trang web cô xem ngày thường là có thể nhìn ra. Cô xem nhiều phim hoạt hình, có những bộ phim hoạt hình còn không xem hết một tập. Ngoài ra, anh thấy cô còn rất thích búp bê, cô hay xem một số trang web về búp bê, trong đó nhiều nhất là búp bê SD.

Thành thật mà nói nếu không đọc trang web, Lệ Minh Vũ có lẽ cả đời không biết búp bê SD là gì. Anh chưa bao giờ có hứng thú với búp bê và những thứ đồ chơi khác. Khi mở trang web yêu thích của cô, có hai liên kết liên quan đến búp bê SD, khi mở nó ra, con búp bê thực sự sống động như thật, ngay cả quần áo và giày dép cũng rất tinh tế.

Lệ Minh Vũ cười mỉm, có vẻ như cô rất thích hai con búp bê này nhưng chỉ xem chứ không mua.

Hai con búp bê SD này được sưu tầm bởi những người đam mê sưu tầm. Nhìn vào phần giới thiệu trên, chúng là ấn bản giới hạn của toàn cầu. Chúng là độc nhất vô nhị. Lệ Minh Vũ chỉ nghĩ rằng chúng cũng khá đẹp chứ không thú vị lắm. Có lẽ con gái thích loại búp bê này.

Thấy người bên kia vẫn online muộn như vậy, anh vô thức nhấp vào ảnh đại diện.

Rất nhanh, đối phương gửi tới một icon tươi cười.

Lệ Minh Vũ không muốn nói chuyện, vừa định rút lui thì thấy người bên kia nhanh chóng gõ một câu : "Cô Tô, cô có muốn hai con búp bê này không? Vì là bản sưu tầm nên nhiều người hỏi thăm giá rồi đó."

Hoá ra, họ đã từng giao lưu với nhau.

Trong lúc nhất thới anh cảm thấy hứng thú, gõ một câu : ".... Tôi vẫn muốn suy nghĩ ít ngày."

Đối phương nhanh nhảu đáp : "cô Tô, tôi biết cô ngại đắt, nhưng cô nghĩ xem, hai con búp bê này là đôi búp bê long phụng, toàn thế giới chỉ có một đôi, những người sưu tầm búp bê đều hy vọng có được búp bê giới hạn, chẳng lẽ cô lại muốn con mình giống người khác sao?"

Lệ Minh Vũ đọc đến "con" thì hoảng hốt, lật lại những tin nhắn ở phía trước anh mới biết tất cả những người đam mê búp bê SD đều gọi chúng là "con".

Anh không khỏi mỉm cười, hoá ra Tô Nhiễm rất sớm đã nhắm cặp búp bê này, một nam một nữ, chỉ vì quá đắt nên không mua.

Thấy hồi lâu không có người trả lời, bên kia lại gõ thêm một câu: "Kỳ thật, cô đã để ý lâu như vậy rồi. Mà cô cũng phải biết con búp bê này quý giá như thế nào, lần đầu tiên nhìn thấy con búp bê này, không phải cô cũng đã viết rất nhiều nhật ký cho chúng sao? Cô thích cặp búp bê này thì cứ mua đi, tôi cũng là biết nhìn người, chỉ bán cho người đối tốt với chúng thôi."

Lệ Minh Vũ nghĩ nghĩ không khỏi buồn cười bởi sự trẻ con của Tô Nhiễm, gõ một câu : "Đôi búp bê này bao nhiêu tiền?"

Người bên kia tỏ vẻ bất lực: "Cô không phải đã quên giá rồi đó chứ?"

Lệ Minh Vũ không giải thích nhiều, nhưng cũng tỏ vẻ.

Bên kia gõ một dãy số và thêm vào một câu: " "Đúng, giá này đắt hơn nhiều so với những con búp bê SD khác, thậm chí còn nói rằng giá của cặp búp bê này là giá trên trời, nhưng một xu tôi cũng không giảm. Tôi rất xem trọng tấm chân tình của cô nên mới lưu lại lâu như vậy, bây giờ người mua còn muốn bỏ ra cả trăm vạn cho đôi búp bê này đó."

Lệ Minh Vũ cũng lười nói với đối phương, anh biết tâm lý của đối phương là thế nào nên gõ dứt khoát : "Tôi mua, hai ngày nữa tôi muốn xem hàng."

Bên kia tỏ vẻ tươi cười lại thực ra vẻ mà nói : "Muốn gọi con rồi"

Anh làm ngơ, biết rằng bên kia đã đạt được mục đích, nhưng anh không còn quan tâm nhiều nữa. Nếu Tô Nhiễm thích, vậy thì mua. Nhìn kỹ thì cặp búp bê này, một trai một gái cũng khá xinh đẹp.

Bên kia cũng gửi tài khoản tới, anh kiểm tra một chút, tài khoản không phải giả, người chủ tài khoản anh cũng biết qua loa một chút, xác nhận không có sai xót cũng thanh toán luôn.

Trả tiền xong, thái độ đối phương cực tốt, chủ động gõ một câu : "Đợi một lát tôi sẽ gửi cho cô chứng minh thư của Ba Ba và Tiêu Tiêu, ồ và cả nhật kí cô viết cho hai đứa trẻ này."

Ba Ba và Tiêu Tiêu?

Lệ Minh Vũ sửng sốt, chợt nghĩ đến việc Tô Nhiễm tự xưng là Tiêu Tiêu, anh đã tự hỏi, bởi vì Tiêu Tiêu khiến anh nhớ đến Lệ Tiêu, em gái của anh.

Đầu dây bên kia nhanh chóng gửi hết thông tin, đọc xong mới nhận ra cặp búp bê SD tên là Ba Ba và Tiêu Tiêu.

Anh không quan tâm đến cái gọi là thông tin chứng minh nhân dân nhưng mắt anh lại rơi vào nhật ký mà Tô Nhiễm từng viết, đọc xong phản ứng của anh có thể miêu tả là quá sốc!

Trong nhật ký, Tô Nhiễm viết :

Nhìn thấy hai đứa nhỏ, mình rất vui.

Bởi vì hôm nay, tôi biết mình đã mang thai!

Thoạt đầu, mình cảm thấy khiếp sợ nhưng sau đó lòng mình tràn đầy chờ mong, thậm chí mình còn tham lam hy vọng mình sẽ sinh đôi một trai một gái. Con trai sẽ tên là Ba Ba cũng hay, tuy có không dễ nghe, còn con gái gọi là Tiêu Tiêu đi, thật thích đứa bé này.

Mình đã từng nhìn thấy một đứa trẻ tên là Tiêu Tiêu và không biết mình đã nhìn thấy nó ở đâu và khi nào. Chỉ là mình nhớ rằng đứa trẻ đó rất dễ thương. Tên của nó là Tiêu Tiêu, giống như bé gái này vậy.

Mình hy vọng con gái mình có thể dễ thương và xinh đẹp như Tiêu Tiêu, mình sẽ mặc những bộ quần áo đẹp nhất và chải kiểu tóc đẹp nhất cho con bé. Mình tin rằng, mình sẽ là một người mẹ tốt, người mẹ tốt nhất trên đời.

Cô viết rất ngắn nhưng Lệ Minh Vũ xem rất lâu cũng không khỏi bàng hoàng.

Tiêu Tiêu mà Tô Nhiễm nhắc đến không chỉ ám chỉ đến con búp bê SD mà cô đã thực sự gặp một cô gái tên Tiêu Tiêu, vậy Tiêu Tiêu này là ai? Có hay không chính là ...

Trong đầu anh chợt lóe lên ý, lồng ngực đột nhiên kích động, cô nhìn thấy Lệ Tiêu sao? Mặc dù có quá nhiều người tên Tiêu Tiêu trên thế gian này, nhưng anh luôn cảm thấy trên thế giới này dường như có một yếu tố định mệnh.

Lệ Minh Vũ đột nhiên nhớ đến một bức tranh mà Lệ Tiêu đã vẽ khi còn rất nhỏ, đó là một cô gái tuổi cũng không lớn, khi anh tò mò nhìn và hỏi đó là ai, Lệ Tiêu từ chối kể với anh.

Nghĩ theo chiều hướng này, người trong bức tranh của Lệ Tiêu là Tô Nhiễm!!

Hai người các cô thế mà đã sớm gặp nhau trước đây?

Suy nghĩ này khiến Lệ Minh Vũ khiếp sợ.

Anh nhìn con búp bê SD tên Tiêu Tiêu, không biết vì lý do tâm lý hay vô duyên vô cớ anh chỉ cảm thấy con búp bê này có phần giống với Lệ Tiêu, đặc biệt là kiểu tóc, giống hệt Lệ Tiêu ngày bé.

Theo cách này có thể suy ra rằng Tô Nhiễm không biết mình gặp Lệ Tiêu từ lúc nào, hai người thậm chí còn trò chuyện rất vui vẻ. Nếu không Lệ Tiêu sẽ không nhớ Tô Nhiễm, hơn nữa Tô Nhiễm nhiều năm như vậy cũng không quên được cái tên Tiêu Tiêu này. Có lẽ nào Tô Nhiễm luôn nhớ cái tên này trước khi nhìn thấy con búp bê SD này và cảm động, thậm chí còn hy vọng rằng con gái mình sẽ là Tiêu Tiêu trong tương lai?

Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có khả năng này.

Lệ Minh Vũ cảm thấy đúng là trớ trêu, anh muốn cười mà không cười nổi. Nếu khi đó biết gia đình Tô Nhiễm cũng ở thành phố này, vậy thì tình huống sẽ phát triển theo hướng khác?

Nhưng biết rồi thì sao? Khi ấy anh chỉ là cậu bé tóc chỏm, không có thành tựu.

Lồng ngực hơi ngột ngạt, nghĩ đến Tô Nhiễm, cũng nghĩ đến cô em gái đáng yêu ấy.

Anh lướt mắt qua ngày tháng viết nhật ký, đó là quãng thời gian khá dài trước khi Tô Nhiễm sẩy thai. Thì ra cô giấu anh lâu như vậy. Chỉ cần nghĩ cô khổ sở mang thai một mình, mong chờ con sinh ra thì anh đau xé lòng.

Lệ Minh Vũ day trán, lòng anh nặng nề muôn phần, đoạn nhật ký này tựa hồ đánh vỡ hy vọng duy nhất của anh. Dựa theo tình trạng hiện tại, Tô Nhiễm đã xem mình thành con của anh và cô.

Nếu như vậy, Tô Nhiễm không chịu đựng được nỗi đau mất con, khiến tâm lý của cô sản sinh ảo tưởng.

Lệ Minh Vũ thử tìm kiếm thông tin về bệnh tâm thần phân liệt. Anh mới biết có nhiều người cũng lâm vào tình trạng như Tô Nhiễm, khi con người ôm quá nhiều mong muốn, gặp phải cú sốc to lớn, tinh thần sẽ đi theo hướng cực đoan. Có người sẽ phân thành nhiều mặt tính cách khác nhau, tựa hồ một cái xác trong biển đời rộng lớn.

Anh còn thấy có người xem mình thành cún con, mèo con...

Đọc đến đây, sống lưng Lệ Minh Vũ lạnh toát. Xem ra Tô Nhiễm vẫn may mắn vì chỉ xem mình thành đứa con chưa sinh ra đời.

Anh nên làm gì bây giờ?

Lẽ nào dẫn Tô Nhiễm đến bác sĩ tâm lý?

Lệ Minh Vũ đang chìm vào dòng suy nghĩ đau đớn, đột nhiên nghe thấy tiếng hét thất thanh truyền đến từ phòng ngủ. Anh hoảng hốt, xông ngay ra ngoài.

Trong phòng ngủ, Tô Nhiễm run bần bật ngồi trên giường.

Ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Lệ Minh Vũ là cô lại cầm dao muốn gây thương tích, nhưng nhìn kỹ mới thấy không phải. Anh bước nhẹ vào trong, liền gặp Tô Nhiễm ngẩng phắt đầu, gương mặt cô đầm đìa nước mắt.

"Em sao vậy?" Anh luống cuống, chẳng màng nhớ đến tối qua cô nguy hiểm như thế nào, lật đật ôm cô.

Tô Nhiễm cũng ôm chặt anh, cánh tay cô đụng trúng vết thương, nhưng anh cắn răng chịu đựng, để mặc cô ôm mình.

"Tiêu Tiêu sợ..." Cô vỡ oà nước mắt.

Lúc này, Lệ Minh Vũ mới thấy trán cô ướt sũng mồ hôi, thần sắc lo lắng thoáng dịu bớt, anh thuận thế ngồi xuống, hỏi nhỏ, "Em gặp ác mộng?"

Cô vùi đầu vào trong lòng anh gật gù.

"Em đừng sợ, không sao đâu." Anh thở phào nhẹ nhõm, dịu dàng trấn an Tô Nhiễm.

Tô Nhiễm ngửa mặt, nhìn anh với vẻ tội nghiệp, "Ba không được bỏ Nhiễm..."

Lòng anh đong đầy hạnh phúc, giây phút này anh bỗng ích kỷ nghĩ rằng, nếu Tô Nhiễm cứ như vậy mãi cũng tốt... Anh vội vàng thoát khỏi dòng suy nghĩ miên man, đoạt lại lý trí, ôm cô dựa vào đầu giường, lau nước mắt và mồ hôi giúp cô, "Anh lúc nào cũng cần em, anh sẽ bảo hộ và chăm sóc em suốt đời."

Tô Nhiễm kéo áo sơ mi của anh quệt nước mắt.

Lệ Minh Vũ bật cười, nhìn cô bằng ánh mắt nuông chiều.

"Em ngủ đi, ngoan." Anh hạ thấp giọng nói.

Tô Nhiễm mở to mắt nhìn anh, có lẽ giọng anh quá mức trầm ấm mê hoặc cô nên ánh mắt cô hơi mơ màng, chớp chớp hàng mi dài như búp bê SD đáng yêu.

"Nhắm mắt ngủ." Đầu anh cúi thấp, mắt anh dạt dào ý cười ở rất gần cô.

Tô Nhiễm vẫn không nhắm mắt, đôi đồng tử sáng ngời vụt lên vẻ ngây ngô,, cô lại vùi mặt vào lòng anh, cất giọng nũng nịu, "Tiêu Tiêu rất thích ba..." Tô Nhiễm hít sâu mùi hương thanh mát của anh, một mùi hương luôn tạo cảm giác an toàn cho cô.

Giọng nói của cô làm anh đê mê, trong lồng ngực phảng phất hương thơm ngào ngạt từ cô. Cô không một chút phòng bị mà làm nũng anh, làm anh hận không để đem cô đè dưới thân.

Tô Nhiễm ngước lên gương mặt ngây thơ, từ trong lòng anh ngẩng đầu, hôn lên môi anh một cái, dùng phương thức này để biểu đạt nội tâm đang rất "thích" anh.

Loại hành vi này giống như ngọn lửa nhìn thấy xăng, nhanh chóng bốc lên trong lồng ngực của anh. Cấm dục nhiều ngày liền không khống chế được, giống như dã thú lao ra khiến Lệ Minh Vũ không thể làm gì ngoài việc đè cô xuống dưới anh, đôi môi mỏng ngậm lấy đôi môi anh đào của cô, chuyển từ bị động sang chủ động, tìm kiếm hương thơm trong miệng cô.

Tô Nhiễm không nhúc nhích, ngoan ngoãn như một đứa trẻ chưa trải sự đời để anh tuỳ ý hôn càng ngày càng cuồng nhiệt. Nụ hôn bá đạo, bàn tay cũng cấp bách lao vào bên trong váy ngủ của cô, nụ hôn rơi xuống, dừng lại ở phần cao ngất trước ngực, ngón tay cũng theo đường lối quen thuộc tiến vào hoa viên bí ẩn.

"Ba" Có lẽ hành động của anh đã khiến Tô Nhiễm bị đau, cô kêu lên một tiếng.

Động tác bỗng dưng dừng lại.

Tiếng "ba" này dậy lên cảm giác tội lỗi trong Lệ Minh Vũ.

Ông trời ơi, rõ ràng người anh ôm là vợ anh, tại sao lại khiến anh cảm thấy như mình đang loạn luân?

"Nhiễm..." Lệ Minh Vũ thở dốc nằm đè lên người Tô Nhiễm, vùi mặt vào tóc cô, giọng anh khản đặc, còn cơ thể căng cứng.

Tô Nhiễm nhăn mặt, "Đau..."

Anh vội vàng lật người, mới biết ngón tay của mình đang chôn sâu bên trong cô. Anh không khỏi cười khổ, chầm chậm rút ra. Lệ Minh Vũ ôm cô lần nữa, hôn trán cô, điều chỉnh hơi thở của mình, rồi nói, "Ngủ đi."

"Ba ngủ với Nhiễm." Tô Nhiễm kéo tay anh. Màu trắng của da dẻ cô phản chiếu lên màu nâu đồng rắn chắc của cánh tay anh tạo ra mẫn cảm thị giác đối lập.

Lệ Minh Vũ gật đầu, cố nén dục vọng đang cháy hừng hực.

Không bao lâu sau, Tô Nhiễm đã chìm sâu vào giấc ngủ, còn anh không tài nào chợp mắt nổi.

Rốt cuộc loại giày vò này còn kéo dài bao lâu?

Trong ngăn kéo loáng thoáng truyền ra tiếng rung rung, thu hút sự chú ý của Lệ Minh Vũ. Anh xem xét thì thấy điện thoại của Tô Nhiễm có một tin nhắn thoại, anh nhấn nghe, một giọng nữ trong vắt vang lên...

"Chào cô Tô, do tôi gọi mãi mà không ai nghe máy nên đành lưu lại lời nhắn. Tôi là Lưu Ly, bạn của Lạc Tranh, tôi đã chưng cất dung dịch trong lọ màu đen cô gửi, tôi gửi kết quả cho cô như thế nào? Mong cô mau chóng hồi âm."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top