ZingTruyen.biz

[Hi Trừng]CẨM NGUYỆT CỬU LIÊN HOA (TẠM DROP)

CHƯƠNG 29

tayxuyenmonguyet

Lam Hi Thần lúc ôm lấy cơ thể mềm nhũn của Giang Trừng, y rất hoảng loạn tức giận mà hơn hết là sợ hãi. Y giận hắn không biết trân trọng bản thân, lại sợ hắn chống đỡ không được nữa. Y không chút quan tâm nào đến đám người kia nữa, ôm ngang Giang Trừng lên, phân phó ám vệ giữ lại một mạng người, rồi đưa Giang Trừng tới Dược thất.

Đoạn đường từ Tàng Thư các tới Dược thất không xa bao nhiêu, nhưng Lam Hi Thần lại cảm thấy mình đã đi rất lâu rất lâu mà vẫn chưa đến.

Vừa gặp mặt Dạ Tu Văn chưa hỏi thăm có chuyện gì xảy ra liền giơ giò heo đạp y một cái, nếu không có lẽ y đã siết gãy xương tay của Giang Trừng rồi. Sau khi đặt Giang Trừng xuống giường, theo thông lệ Dạ Tu Văn lại nắm cổ áo Lam Hi Thần như nắm cổ một con gà ném ra cửa, kèm theo một tờ đơn thuốc do hắn cấp tốc ghi xuống.

Lam Hi Thần không chút tình nguyện, lưu luyến không thôi, ba bước quay đi một cái quay đầu, ôm theo đơn thuốc tự thân vận động chạy đi bốc thuốc, rồi lại bạch bạch chạy đi hành hạ nhà bếp.

Đầu bếp vừa nhìn thấy y lặp tức có một loại xúc động muốn ôm bếp lò chạy trốn, sau ba lần xác nhận y chỉ muốn nấu thuốc thì mới thở phào nhẹ nhõm tránh ra một bên.

Một canh giờ sau, cuối cùng Lam Hi Thần tâm ý viên mãn đem chén thuốc đắng ngắt kia đi ra khỏi phòng bếp. Nhưng vừa đặt chân vào Dược thất nụ cười thương mại của Lam Hi Thần liền biến mất không còn chút dấu vết, khay gỗ trên tay phát ra âm thanh nho nhỏ, hai bên tay cầm có dấu hiệu sắp bị vỡ nát.

"Các ngươi đang làm gì vậy?!"

Đập vào mắt Lam Hi Thần là đối tượng y đang dày công theo đuổi đang ngồi trên giường chỉ khoác một cái ngoại bào lỏng lẻo, ừ thì hắn đang bị thương không trách được. Vậy ai có thể cho y biết tại sao vị sư huynh không tồn tại trên danh nghĩa của y lại như vừa ngẵng đầu lên từ cổ hắn? Mà quan trọng là trên cổ Giang Trừng xuất hiện một dấu ngân quang chói mắt đầy ám muội.

Lam Hi Thần hai mắt rực lửa nhìn châm chú nhìn vệt đỏ kia, như muốn đốt cháy khoảng da đó cùng với dấu ngân quang đỏ tươi cực kì chói mắt kia.

Dạ Tu Văn chỉ sợ thiên hạ không loạn, hắn lui về sau hai bước, hạ giọng đủ để cho Lam Hi Thần đang đứng ngoài cửa nghe rõ: "Sao ngươi quay lại sớm vậy, đến trễ một chút là được rồi."

Sau đó như vừa mới nhớ ra có người ngoài cửa giả vờ ho khan một tiếng: "Thuốc nấu xong rồi à? Để hắn uống nóng đi."

Giang Trừng nhìn Lam Hi Thần đang từng bước tiến lại gần mình, trong lòng đột nhiên có một loại cảm giác tội lỗi khó nói thành lời. Lời giải thích đã đến bên miệng nhưng chung quy lại không tìm được lí do để thốt ra. Bọn họ đâu có liên quan gì với nhau.

Vẻ mặt trầm tư xuống của Giang Trừng rơi vào mắt Lam Hi Thần lại mang theo ý vị khác. Y không gặng hỏi nữa, hạ mí mắt xuống che đi lãnh ý trong mắt lại, "Vãn Ngâm, nào uống thuốc."

Giang Trừng ôm một bụng tâm sự đen tối không để ý đến vẻ mặt khác thường của Lam Hi Thần mà nhận chén thuốc từ tay y, ngửa đầu uống cạn.

Vừa ngẩng đầu lên từ chén thuốc đã bị câu nói "Tiểu Giang, ngươi cần mức hoa quả không? "của Dạ Tu Văn dọa hết hồn, đến mức phun hết thuốc trong miệng lên mặt hắn, sau đó ho khan không ngừng.

Lam Hi Thần liền bước lên một bước dài giúp vỗ lưng thuận khí, không một ánh mắt quan tâm tới người đứng ngay bên cạnh vừa bị phun thuốc đầy mặt.

"Ngươi có sao không? Có bị bỏng không? Bình tĩnh có gì từ từ nói, đừng gắp."

Dạ Tu Văn một bên lấy khăn tay ra lao đi nước thuốc trên mặt, một bên âm thầm trợn trắng mắt nhìn Lam Hi Thần. Mắt có mù không lão tử mới là người có chuyện đây này, ngươi đi hỏi thăm hắn là sao? Có cần người sư...y sư là ta nữa không?

Giang Trừng phất tay với Lam Hi Thần gian nan nói: "Khụ khụ...., Dạ y sư hình như ta và ngươi không thân... đến mức có thể gọi như như vậy? Khụ... Còn có mứt hoa quả kia để ngươi dùng đi, ta không sao."

Câu nói như thanh minh cho quan hệ của hai người được Giang Trừng nói ra khiến Lam Hi Thần vui như nhặt được vàng, khóe môi điên cuồng kéo ra sắp đến mang tai luôn rồi, đôi mắt mang đậm ý cười lấp lánh như bảo thạch, nếu y mà có đuôi thì chắc chắn nó đang điên cuồng phe phẩy.

"Ta cũng chỉ đùa thôi, ngươi có cần phải đối xử với ta như vậy không?"

Dạ Tu Văn gấp khăn lại, định bỏ vào tay áo thì vô tình nhìn thấy con cún bự nào đó liền dùng khăn bưng kín mặt không đành lòng nhìn thẳng. Hắn không quen tên này, thật đó tin hắn đi, hắn thật sự không quen mà.

"Ta đi gặp tiên sinh, hai người có gì thì cứ tự nhiên đi ha, nơi này của ta không ai tới làm phiền đâu."

Nói xong Dạ Tu Văn có xu hướng bỏ của chạy lấy người, khi ra đến cửa có lẽ lương tâm trổi dậy, hắn quay người lại nhìn hai con người đang dựa vào nhau kia, sâu xa mở miệng

"Vết thương mặc dù không sâu nhưng cũng khá nghiêm trọng, cần phải tịnh dưỡng vài ngày, không được vận động mạnh đâu."

"..."

"..."

Làm gì thì làm. Không ai làm phiền. Không vận động mạnh. Sao càng nghe lại càng sai nhỉ?

Lam Hi Thần ngượng ngùng ho khan một cái, y biết tư tâm của mình bị Dạ Tu Văn nhìn thấu rồi, chỉ là.... Y lén nhìn Giang Trừng thấy hắn có vẻ không để ý thì len lén thở ra, chỉ là tiếng thở ra này không rõ là nhẹ nhõm hay đau đầu.

Dưới ánh nến mờ ảo, khuôn mặt tuấn mĩ vốn đã tái lại do mất máu của Giang Trừng có thêm vài phần không có tinh thần, lại mang theo sự quyến rũ đặc biệt, ánh mắt Lam Hi Thần khóa chặt vào đôi môi mỏng hơi trắng nhợt kia dần tối lại.

Môi của hắn nếu được tô đỏ lên sẽ là hình ảnh như thế nào nhỉ?

Trạch Vu Quân!

Sẽ khinh diễm như thế...

Lam Hi Thần!

Sẽ xinh đẹp như thế...

"Lam Hoán!!!"

Cổ tay đau nhức khiến Lam Hi Thần trở về hiện thực, y nhìn chằm chằm vào bàn tay đang giơ lên không trung bị Giang Trừng siết chặt của mình, ý thức dần phục hồi y hoảng loạn gạt tay của hắn ra, lại lùi xuống một bước dài, luống cuống tránh ánh mắt của Giang Trừng.

Ta vậy mà muốn.... Lam Hi Thần ngươi điên rồi!!!!

"Ngươi làm sao vậy?"

"Ta...Ta..."

"Ngươi ngươi cái gì mà ngươi." Giang Trừng cụp mắt, xem như không có chuyện gì "Không phải chỉ là kêu tên của ngươi hai lần thôi sao, nếu ngươi không muốn thì ta không gọi nữa."

"Không phải!." Lam Hi Thần cuống quýt.

"...." Đại ca, thang cấp cho ngươi rồi thì ngoan ngoãn đi xuống đi.

Lam Hi Thần cuống lên, y biết là Giang Trừng đang cho y một bậc thang, nhưng nếu bước xuống bậc thang này thì quan hệ của hai người rõ ràng đã tiến thêm một bước sẽ quay về như ban đầu, làm hai kẻ xa lạ có chút giao tình mà thôi.

Trong lúc không biết giải thích ra sao thì khóe mắt Lam Hi Thần lướt qua vai trái của Giang Trừng. Ngoại bào đơn sơ trên người hắn không biết rơi xuống lúc nào, làm lộ ra vệt máu đỏ tươi thấm qua vải trắng.

"Sao vết thương của ngươi lại chảy máu rồi?"

Giang Trừng vừa hay cũng không muốn tiếp tục nói về chuyện kia nữa, vậy nên thuận theo Lam Hi Thần đổi đề tài, hắn khoát tay xem như không có chuyện gì nói: "Chắc là lúc nãy không cẩn thận nên đụng vào. Không sao, không chết được."

Lam Hi Thần nhíu chặt mi tâm không nói chuyện, quay người đi ra ngoài. Giang Trừng sờ sờ mũi, nhìn theo bóng lưng của y, khó hiểu: sao y lại tức giận rồi? Ta cái gì cũng chưa làm mà?

Lần này Lam Hi Thần đi không lâu lắm, khi quay về trong tay lại có thêm một cuộn vải sạch, cùng với một cái chậu nước ấm.

Lúc đối diện với ánh mắt dò hỏi của Giang Trừng, y trầm mặc cái gì cũng không nói, chỉ nhẹ nhàng tháo lớp băng gạt nhuốm máu của Giang Trừng ra, cẩn trọng từng chút rửa sạch vết thương cho hắn, thoa thuốc rồi tỉ mĩ băng bó lại. Giang Trừng cũng không phản kháng, để Lam Hi Thần tùy ý phát huy với vết thương của hắn.

Độ ấm từ lòng bàn tay của người phía sau, chạm rãi xua đi cái lạnh trên tấm lưng trần phơi trong không khí của Giang Trừng, đồng thời cũng đốt lên cái gì đó trong lòng hắn.

Dưới tác dụng của thuốc, hai mí mắt của Giang Trừng đã bắt đầu sáp lá cà, hắn đành đẩy nhẹ Lam Hi Thần một cái, nhờ y nhắn lại với Ngụy Vô Tiện chuyện ngày hôm này, nói xong thì lăn ra ngủ mất. Lam Hi Thần nhìn con người vô tâm đang say giấc trong lòng mình mà trăm sự ngổn ngang. Y thở dài, từ lúc gặp Giang Trừng thì tần suất thở dài của hắn đã bằng hai mươi năm qua gộp lại rồi.

Đặt Giang Trừng nằm xuống giường, nhét gọn người hắn vào chăn, tay lại không chịu an phận chạm vào đôi mắt khéo chặt, di chuyển dọc theo sóng mũi, ngón cái ấn nhẹ lên môi mềm, sau đó giống như bị bỏng mà rụt lại. Lam Hi Thần mặt đỏ như máu lan rộng xuống cổ, hoảng loạn chạy ra khỏi phòng.

"Các ngươi đừng theo."

Sau khi dặn dò ám vệ xong, y bước nhanh khỏi Dược thất, tư thế đó, nếu không phải Vân Thâm Bất Tri xứ không được chạy nhanh thì y đã sớm vắt chân lên cổ mà chạy khỏi đó rồi. Y vừa đi vừa nhẩm thầm <<Đạo đức kinh>>, kết hợp với từng đợt gió lạnh thổi qua làm thần trí thanh tỉnh không ít.

Đi một lúc, chợt nhớ tới lời nhờ vã của Giang Trừng y liền chặn một đệ tử trực đêm lại.

Đệ tử cung kính cúi đầu, "Đại công tử có gì dặn dò?"

Lam Hi Thần cười nhẹ nhàng: "Ngươi đến khách viện tìm phòng của hai vị công tử Giang gia, nhắn với Ngụy công tử là Giang công tử hôm nay ngủ lại ở chỗ ta, sẽ không về phòng. Đi đi."

"Vâng."

May mắn đệ tử Lam gia từ nhỏ đã toi luyện trong ba nghìn gia quy nghiêm khắc không tộc mạch chuyện của người khác nên mới không cảm thấy câu nói vừa rồi của Lam Hi Thần có vấn đề. Nghe xong liền đi truyền lời.

Mà bất hạnh cũng từ đó mà ra, vào một ngày đẹp trời nào đó, do một phút 'bất cẩn' Ngụy Vô Tiện đã đem nguyên văn câu nói của Lam Hi Thần nói lại cho Nhiếp Hoài Tang nghe. Thế là sau đó, toàn bộ Vân Thâm Bất Tri xứ không ai không biết chuyện Giang thiếu chủ qua đêm với Trạch Vu Quân.

Tất nhiên cái ngày mà Ngụy Vô Tiện phải 'ăn cùng bàn, ngủ cùng giường' với chú chó nhỏ Giang Trừng mới mua; và cái ngày mà Nhiếp Hoài Tang bị Lam lão bắt tại trận đang vẽ Xuân Cung đồ, và... đều không xa lắm. Đương nhiên, đây là chuyện sau khi Giang Trừng đi đứng được kìa.

Lại quay về lúc Lam Hi Thần tách khỏi đệ tử kia, nương theo ánh trăng đi đến suối nước lạnh. Ánh trăng chiếu xuống dòng nước, phản xạ lên mặt hồ lắp lánh ánh bạc.

Lam Hi Thần nhìn mặt hồ chợt nghĩ, những thứ sáng lắp lánh luôn có một sự mê hoặc kì lạ, dù biết là nó chẳng thuộc về mình lại hết lần này đến lần khác muốn chiếm giữ, giống như ánh trăng trên mặt hồ, lại giống như ánh mắt của hắn mỗi khi cười rộ lên.

Siết chặt chuông bạc của Giang Trừng trong tay, Lam Hi Thần dần chìm vào dòng nước lạnh thấu xương mong nhờ nó dập được ngọn lửa đang cháy âm ỉ trong lòng y. Lam Hoán ngươi đúng là đê tiện thật.

~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz