ZingTruyen.Top

[HẾT] NHẬT THỰC TOÀN PHẦN

Chương 11: Cống diệu kì

thuaanh777

Để tôi kể cho mọi người nghe một câu chuyện hài tôi đã gặp phải và chính tôi được trải nghiệm vào tối ngày hôm qua nhé.

Chuyện là thế này, hôm qua tôi đi bộ quanh khu nhà của mình để tập thể dục, trời mát lắm, ánh đèn vàng chiếu rọi sáng rực cả con đường. Trên bóng đèn, hàng đống con thiêu thân đang bu kín ở đó, tôi tự hỏi vì sao bọn nó cứ đâm đầu vào chỗ sáng để rồi mắc kẹt trong chính cái ánh sáng rực rỡ kia nhỉ? Rồi cứ thế bọn nó sẽ kết thúc sinh mạng nhỏ nhoi của mình.

Tôi đi cùng cái Thảo- bạn cùng lớp của tôi, gần đây tôi phát hiện ra nhà Thảo ở gần nhà tôi nên hai đứa cũng nói chuyện qua lại.

"Mày có cảm thấy mày với Minh Nhật dạo này thân lắm không?" Thảo nó vừa ăn bim bim vừa hỏi.

" Ờ... Thì tao với Minh Nhật là bạn cùng bàn mà, thân thiết với nhau là có cơ sở đấy chứ." Tôi không rõ vì sao Thảo lại đột nhiên nói về chủ đề này.

Thảo dí sát mặt tôi, nó vỗ vỗ lên vai tôi, trông cái mặt con bé vừa nghiêm túc vừa buồn cười. "Chỗ anh em thân thiết, tao khuyên thật lòng mày nhé Nguyệt."

Tôi phì cười vì bộ dạng này, trông tôi với nó cứ thậm thà thậm thụt như mấy con đang chuẩn bị bàn kế hoạch cướp của nhà nào đó ấy.

"Đừng có dính vào thằng Minh Nhật. Dây vào nó chẳng khác nào mày đứng giữa ngã tư." Thảo đi tiếp, tôi đi ngay sau nó.

Tôi không rõ lời nó nói lắm, tôi với Nhật chưa có gì cả, 2 đứa chỉ giúp đỡ nhau trong mấy cái việc lớp, việc học thôi.

"Tao với nó là bạn bè bình thường thôi! Mà Thảo này." Tôi nói thêm: "Tao mà có thích nó thật thì chưa chắc nó đã thích tao. Tao cũng tự biết tránh xa nó mà, tao chẳng phải kiểu người thích đặt bản thân vào mấy cái trò mạo hiểm đâu."

"Ừ! Mày biết vậy thì tốt... Mà Minh Nhật nó cũng hoàn hảo quá cơ. Nếu nó mà không phải cờ đỏ thì tao cũng cua rồi." Thảo nói đùa.

"Thôi, thôi, thôi! Biết Minh Nhật giỏi rồi." Tôi ngăn nó nói.

"Mà... Mày không thích nó thật à? Tao nghi ngờ lắm đấy. Trông mày với nó thân thiết không khác gì người yêu, cái mặt nó đẹp vậy chẳng lẽ mày không rung động luôn à?" Thảo nghi ngờ hỏi.

Tôi dừng chân lại ngay, ừ hình như tôi cũng có rung động với Minh Nhật. Nhưng tôi nghĩ nó chỉ là cái cảm giác thoáng qua thôi, thời học sinh ai chẳng có vài lần như thế.

Thảo nó nhận ra có gì đó trong mắt tôi, nó đập mạnh tay và ngao ngán lắc đầu "Mày rung động với nó thật đấy à Nguyệt???"

Tôi gật đầu nhưng lại vội giải thích: "Tất nhiên là có rung động, nhưng tao tỉnh táo lắm. Tao bảo rồi còn gì... Bạn bè với nhau, mày phải tin tưởng tao chứ!".

Thảo nhìn tôi bằng con mắt nghi ngờ, cơ mà tôi không hề nói dối đâu nhé. Tôi thích thì có thích nhưng nếu để tôi mù quáng mà tin vào tình yêu nhấp nháy ánh đỏ này thì hơi khó.

"Việc gì tao phải đâm đầu vào cờ đỏ nhỉ? Nó phải trở thành cờ xanh khi ở cạnh tao chứ." Tôi khẳng định chắc nịch lại một lần nữa. "Mày cứ yên tâm, tao không bị mù màu, tao cũng không phải con bò tót, tao biết cái gì tốt và xấu cho bản thân."

Thảo gật đầu, dường như nó đã có chút lung lay và đặt niềm tin ở tôi.

"Tao thấy Minh Nhật nó cũng tốt, mà chẳng qua trong vấn đề yêu đương nó tồi thôi. Mày mà là bạn nó thì tao không ý kiến gì, no problem, nó đối xử cực kỳ tốt với bạn bè, làm người yêu thì Thảo Thon Thả tao không khuyến khích." Thảo nó nói.

Tôi chợt ngửi thấy mùi gì đó, mùi này khi còn ở Nam Định tôi được ngửi nhiều hơn, nó là mùi đất bốc lên, dễ chịu vô cùng nhưng mà có cái mùi này chắc chắn trời sắp mưa.

"Mày đùa. Nó đối xử với người yêu nó cũng tốt, mà có cái hơi vô tình lúc chia tay thôi với lúc chán. Lâu lâu tao chẳng hiểu vì sao con gái vây kín nó vậy mà nó cảm thấy bình thường, phải tao là tao sướng rơn người rồi." Tôi bảo với Thảo.

"Cái con này, mày mê gái vậy em?" Thảo nó nhìn tôi bằng ánh mắt kì thị.

"Đẹp là tao đây mê hết!" Tôi đáp lại.

"Vậy cỡ tao mày phải mê đến chết đi sống lại nhỉ? Ngoài tao ra chẳng có ai xinh đẹp vậy được." Thảo cười, nó vứt vỏ bim bim vào thùng rác.

Vài giọt nước rơi xuống mặt tôi, tôi hoang mang và ra hiệu cho Thảo cùng chạy về nhà. Khổ nỗi trời mưa ngày càng to, cái nhà tôi ở ngay trước mặt rồi.

Tôi chạy, lao như con điên ấy, khẽ chửi thầm vì vừa nãy mới hưởng tí gói của của mùa hè, bây giờ đã đón trận mưa rào rồi.

Tôi chạy, chạy đến khi chân tôi thụt vào... Cống. Tôi hét lên hoang mang.

"Ai để cái cống mở đấy. Ác vãi chưởng!" Tôi hét lên đau đớn.

Thảo quay người lại nhìn tôi, chính nó cũng hoang mang khi thấy cái chân phải của tôi thụt xuống cống.

"Mày từ đáy xã hội đi lên à Nguyệt?" Cái Thảo nó hoảng lắm nhưng nó vẫn phải cố nói đùa cho đã cái nư.

Tôi cảm thấy chân tôi đau điếng, tôi nghĩ là nó bị gì rồi, nó đập vào đâu ấy? Thảo nó đỡ tôi về nhà trong cái bộ dạng khập khiễng và ướt đẫm.

Và vâng! Bố mẹ tôi đã đưa tôi đi bệnh viện. Tôi phải chụp X quang và bác sĩ bảo tôi bị gãy xương mắt cá chân may là nó nhẹ bên khoảng tầm già nửa 1 tháng, tôi có thể đi lại như bình thường. Và đây là câu chuyện hài hước mà tôi đã gặp phải và được trải nghiệm.

Tôi hiện đang ăn cơm ở dưới nhà, mẹ tôi hôm nay cũng phải nghỉ cơ. Tiếng chuông cửa vang lên, mẹ tôi ra mở cửa.

Từ đây có thể nhìn ra được bên ngoài. Con Ú nó đi ngay sau chân của mẹ. Tôi khá bất ngờ khi thấy Nhật đến nhà tôi, mẹ tôi và Nhật nói cái gì đó sau đó mẹ mời Nhật vào nhà.

"Đấy thấy chưa! Bạn con mang sách vở đến cho con chép bài đây này." Tôi đứng bật dậy, để ra ngoài Nhật nó để cặp xuống bàn và đi đến đỡ tôi.

Mẹ tôi đi vào trong để hai đưa bọn tôi nói chuyện.

"Mày đi kiểu gì mà thọt chân xuống cống đấy Nguyệt?" Nhật nó đưa tôi đến ghế, rồi ngồi ở ghế đối diện.

Con Ú nó mê trai khủng khiếp, bình thường nó nhát người lạ lắm nhưng mà khi thấy Nhật vào nó đã nhảy bổ lên đùi Nhật rồi.

"Không phải do tao, cái nhà kia bị ai lấy mất cái nắp, hôm qua trời mưa to tao chạy không để ý nên mới thế!" Tôi cố gắng biện minh cho sự bất cẩn của bản thân, nhưng mà cái nhà kia cũng kỳ thật chứ, bị mất cái nắp cống mà không thèm để biển cảnh báo. Nếu hôm qua không phải là tôi mà là một cái xe máy thì có tai nạn là cái chắc.

"Sáng nay không thấy mày đi học. Tao đến hỏi cái Thảo, buồn cười thật, ai đời bị thụt chân vào cống." Trông mặt của Minh Nhật bất lực lắm, kiểu vừa thương vừa buồn cười.

"Đừng cười! Tao thấy nó chẳng vẻ vang tí nào. Bạn tao ở Nam Định mà biết chắc nó khịa tao từ năm này qua năm khác luôn." Tôi cầm lấy mấy quyển sách Minh Nhật đưa cho.

"Rồi mày tính thế nào đây? Ai chở mày đi học?" Minh Nhật nhìn chân tôi nó hỏi.

"Bố tao chứ còn ai vào đây." Tôi chán đời nói với Nhật.

"Để tao đến đón mày cho, tao rảnh lắm, hai đứa cũng cùng đường mà." Minh Nhật chủ động ngỏ ý.

"Thôi Nhật ơi! Bố tao lại bảo tao có người yêu." Tôi từ chối.

"Tao bảo mẹ mày rồi. Mẹ mày đồng ý, mẹ mày bảo bố mày cũng đồng ý luôn rồi." Minh Nhật hất đầu vào bên trong cái chỗ mẹ tôi đang chơi điện thoại.

"Gì cơ?" Tôi bất ngờ hỏi lại, tôi cứ tưởng nghe nhầm cơ.

Hóa ra là thật, mẹ tôi đã đồng ý cho Nhật đưa đón tôi đi học mỗi ngày.

Khi Minh Nhật vừa về, tôi định chạy vào trong nhà hỏi mẹ thì mẹ tôi đã chui đầu ra và nói.

"Thằng bé Nhật đấy phải không? Đẹp trai, cao ráo, trắng trẻo thật đấy!" Mẹ tôi nhìn theo cảm thán.

"Con tưởng bố đưa con đi học?" Tôi chất vấn. Đột nhiên được Nhật đưa đón, tôi thề là không quen tí nào.

"Bạn chở cũng được chứ sao? Mẹ nghe cô giáo chủ nhiệm nói rồi, thằng bé nhiệt tình với tốt vậy... Điểm Toán của con được cải thiện nhờ thằng bé mà." Mẹ tôi bước đến ngồi cạnh tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top