ZingTruyen.Top

HỆ THỐNG ANH DŨNG CHỊU CHẾT

Chương 274

Tzull00

"Đứa nhỏ này thật là, trời lạnh cóng như thế này con chạy đến bờ biển làm cái gì? Nếu không phải vận khí tốt, chỉ sợ mẹ không còn được gặp lại con." Tống Mịch Trân vừa bê bát canh nóng cho Úy Huân, vừa lải nhải quở trách.

Úy Huân dựa vào đầu giường, nhìn ngoài cửa sổ xuất thần, đối với lời Tống Mịch Trân nói mắt điếc tai ngơ.

"A Huân?" Tống Mịch Trân nâng cao giọng gọi hắn.

Úy Huân lúc này mới quay đầu, ánh mắt yên lặng dừng trên mặt bà.

"Làm sao vậy?" Tống Mịch Trân bị hắn nhìn đến có chút không được tự nhiên, nhịn không được sờ sờ mặt mình.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Ký ức của Úy Huân dừng lại ở trận tuyết lở, nhưng sau đó hắn lại được vớt lên từ trong biển La Phù cách núi Huttayo cả vạn dặm. Hơn nữa, chứng mù mặt của hắn không hiểu sao mà lại được chữa khỏi, nhưng hắn cứ luôn cảm thấy bản thân đã bị mất đi một thứ vô cùng quan trọng.

"Không phải nói với con rồi sao? Con biết được tin ba con ở trong núi Huttayo gặp nạn, lập tức chạy đến cứu viện, kết quả gặp phải tuyết lở, sau khi được cứu ra thì đưa đến bệnh viện chữa trị. Nhưng mà không biết tại sao sau đó con lại đột nhiên bỏ đi, một mình chạy đến bờ biển." Tống Mịch Trân như một cuộn băng casette lặp lại câu trả lời trước đó.

Sau khi Úy Huân tỉnh lại trong bệnh viện, người nhà họ Úy phát hiện ký ức của hắn có gì đó lệch lạc. Hắn nhớ rõ mọi người, chỉ quên mỗi người kia, cho nên bọn họ quyết định tương kế tựu kế, hoàn toàn quét sạch đâu vết tồn tại của người kia.

Úy Huân tiếp nhận chén canh trên tay Tống Mịch Trân, một ngụm một ngụm mà uống hết.

Tống Mịch Trân âm thầm thở dài, trước khi rời đi còn phải dặn dò những người khác ngàn vạn không thể lỡ miệng.

Vài ngày sau, Úy Huân rời khỏi nhà chính Uý gia, dưới sự hộ tống của bảo tiêu, vào ở trong khách sạn gần công ty nhất. Hắn đã đi gần một tháng, công việc ở công ty đều giao cho những người khác xử lý, tuy rằng công ty không chịu ảnh hưởng quá lớn, nhưng rất nhiều quyết sách quan trọng vẫn bởi vì vắng mặt hắn mà trì hoãn.

Trong khi xem tài liệu, dự án về robot trí năng khiến cho hắn đặc biệt chú ý. Hiện nay, robot thú cưng đang được bán chạy trên toàn thế giới và đã tạo ra những ảnh hưởng lớn trong lĩnh vực công nghệ. Thế nhưng, hắn lại không nhớ mình đã bắt đầu dự án này như thế nào. Chữ ký của nhà phát triển là phòng thí nghiệm RT. Tư liệu về các nhân viên trong phòng thí nghiệm hắn đều nhớ rõ, nhưng hắn luôn cảm thấy rằng bị thiếu mất một mắt xích quan trọng.

【 Làm đối tác hợp tác đi. 】

Bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc, Úy Huân đột nhiên ngẩng đầu, lại chỉ thấy một căn phòng trống trải vắng lặng. Yên lặng ngồi một hồi lâu, Úy Huân chậm rãi đứng dậy, cất bước ra khỏi phòng khách sạn.

"Huân gia, ngài cần gì ạ?" Bảo tiêu thấy hắn ra ngoài, lập tức hỏi.

Úy Huân dừng lại, trong lúc nhất thời không biết mình muốn làm gì. Đúng lúc này, di động trong túi vang lên, Tống Mịch Trân gọi điện thoại tới nhắc nhở hắn chớ quên buổi hẹn với Vương Thấm Nhã.

"Vương Thấm Nhã?" Đối với cô gái này, trong đầu Úy Huân chỉ có một hình dáng mơ hồ.

"Con quên rồi sao, đó là vị hôn thê của con đấy. Trước đây con xây dựng phòng thí nghiệm nghiên cứu phát minh người máy, không phải là để dỗ cho con bé vui sao?"

Để dỗ cô ta vui?

Úy Huân trong lòng nghi hoặc, ký ức quan trọng mà mình đã quên chẳng lẽ chính là cô ta?

Mang theo tâm lý chứng thực, Úy Huân ăn mặc chỉnh tề đi gặp Vương Thấm Nhã. Chỉ là sau khi nhìn thấy Vương Thấm Nhã sau, trong lòng hắn lại không có bất cứ cảm giác gì. Nữ nhân này lớn lên thật xinh đẹp, cử chỉ khéo léo, ngôn ngữ đúng mực, thường xuyên thể hiện sự quen thuộc và chiều chuộng dành cho hắn.

Úy Huân nói đến người máy, Vương Thấm Nhã ngượng ngùng mà nói: "A Huân, anh còn nhớ rõ Sơ Hào không? Đây là robot sủng vật đầu tiên mà anh nghiên cứu phát minh ra, lúc ấy em chỉ thuận miệng nhắc tới, anh liền tặng nó cho em."

Sơ Hào?

Úy Huân trong lòng động đậy, đứng dậy nói: "Đi thôi."

"Đi đâu?" Vương Thấm Nhã ngây người.

"Đi xem Sơ Hào mà tôi đã tặng cho cô."

Hai người đi vào nhà Vương Thấm Nhã, Úy Huân nhìn thấy "Sơ Hào" tạo hình quái dị.

【 đây là robot sủng vật của tôi 'Sơ Hào'. 】

Thanh âm quen thuộc lại lần nữa vang vọng bên tai.

"Xin chào, tôi là 'Sơ Hào'." Sơ Hào vươn tay về phía Úy Huân.

Úy Huân nắm lấy cánh tay lạnh băng của nó, trong lòng chợt có một cảm giác chua xót không thể giải thích, ngay sau đó theo bản năng hỏi: "Sơ Hào, ngươi còn nhớ rõ ta không?"

Sơ Hào nghiêng nghiêng đầu, trả lời: "Anh là bạn của chủ nhân, Úy Huân."

"Chủ nhân của ngươi là ai?"

"Vương Thấm Nhã."

Tuy rằng biết rõ đáp án, nhưng Úy Huân vẫn có chút thất vọng.

Vương Thấm Nhã ở bên cạnh thấy lực chú ý của Úy Huân đều đặt vào người máy, trong mắt hiện lên một tia bất mãn, tiến lên kéo kéo cánh tay hắn nói: "Buổi tối anh ở lại ăn cơm đi, em tự mình xuống bếp."

【 Cơm trưa hôm nay là combo robot số XI005. 】

Úy Huân dừng một chút, gật đầu: "Được."

Bữa tối phi thường phong phú, hết sức xa hoa, nhưng lại không có điều bất ngờ gì.

Sau khi ăn xong, Úy Huân cũng không lập tức rời đi, mà cùng Sơ Hào tổ đội chơi trò chơi, một đường đánh quái thăng cấp, đại sát tứ phương. Cho đến khi màn đêm buông xuống, hắn mới lưu luyến không rời mà đi.

Vương Thấm Nhã ngoài mặt mỉm cười, trong lòng lại buồn bực không thôi, thầm nghĩ mị lực của mình còn không bằng một con robot. Suốt cả buổi chiều, Úy Huân thế nhưng cũng chưa từng liếc mắt nhìn cô một cái. Nhưng câu nói tiếp theo của Úy Huân lại khiến cô vui vẻ trở lại.

"Mấy ngày nữa tôi lại qua."

Từ đó trở đi, Úy Huân lâu lâu sẽ ghé qua nhà Vương Thấm Nhã, hai người thường xuyên qua lại, bên ngoài đều đồn đãi bọn họ sắp có chuyện vui, Tống Mịch Trân mỗi ngày đều thúc giục hắn kết hôn với Vương Thấm Nhã.

Úy Huân không có ác cảm gì với Vương Thấm Nhã, cô cũng là người duy nhất trước mắt có thể gợi lại ký ức cho hắn. Chính xác mà nói, là Sơ Hào. Nếu hắn lúc trước thật sự tặng Sơ Hào cho cô, nói vậy hẳn là cũng có vài phần hảo cảm.

Cho nên, đối với đề nghị kết hôn, Úy Huân cũng không từ chối ngay. Việc này khiến người nhà họ Úy mừng như điên, không đợi hắn đồng ý, đã yên lặng bắt đầu sắp xếp hôn lễ.

Hôm nay, Úy Hưng Nghiệp đã lâu mới về nhà, Úy Huân đang muốn tìm ông kiểm chứng vài việc, mới vừa đi đến cửa thư phòng liền nghe được bên trong truyền đến âm thanh nóng nảy: "Còn chưa tìm được sao?"

"Chúng tôi đã đem chỗ ở, máy tính, di động, hòm thư của cậu ta kiểm tra kỹ nhưng vẫn không phát hiện được gì."

"Sao lại không có? Chẳng lẽ những tư liệu thường xuyên được gửi đến hộp thư của tôi là từ trên trời rơi xuống?"

"Cậu ta từng uy hiếp ngài rằng nếu cậu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nửa tháng sau, những tư liệu đó sẽ bị công khai, nhưng đến nay đã qua hơn hai tháng, trước sau vẫn không có động tĩnh, có khi lúc đó cậu ta chỉ là muốn hù doạ ngài thôi."

"Không cần biết nó chỉ định hù doạ tôi hay không, tôi không thể mạo hiểm. Hoài Kính, cậu lại đến chỗ ở của nó xem xem, không được bỏ qua bất cứ dấu vết gì"

"Vâng." Người được gọi là "Hoài Kính" đi ra thư phòng, lái xe rời đi, cũng không chú ý phía sau có một chiếc xe đang bám theo.

Úy Huân một đường đi theo Hoài Kính đến trước một tòa nhà song lập ở ngoại ô, kiên nhẫn đợi hai tiếng đồng hồ, sau khi Hoài Kính rời khỏi căn nhà, ung dung lái xe rời đi, hắn mới xuống xe đi vào tiểu khu rõ ràng đã bị bỏ hoang này. Khi nhìn thấy cảnh tượng bàn ghế trong nhà bị xô đẩy lộn xộn, vụn giấy đầy đất, trong lòng chợt dâng lên một cổ lửa giận.

Úy Huân từ trên xuống dưới tìm kiếm nửa ngày, hầu hết đồ vật trong nhà đều bị dọn đi, không để lại bất cứ vật gì liên quan đến chủ nhân căn nhà này.

Hắn không biết mình đang tìm cái gì, chỉ là bức thiết muốn tìm thấy một cái gì đó. Nhưng mà, cái gì cũng đều không có.

Úy Huân ngồi trong một mảnh hỗn độn, mờ mịt cô tịch, toàn thân phát lạnh, phảng phất lại quay lại tuyệt cảnh khi bị nhốt bên dưới lớp băng tuyết.

【 Cố gắng lên, không được chết! 】

Thanh âm này, một cái một cái mà đập vào tim, mang hắn từ tay tử thần kéo trở về.

Là ai, rốt cuộc là ai?

"AAAAA!"

Úy Huân ôm đầu, thống khổ đến vô pháp kiềm chế.

Cơ thể lạnh buốt, đôi mắt lạnh băng, sự sống lạnh lẽo .... Khả Khả!
—————
"Mấy ngày nay con đi đâu? Mẹ đã hẹn cha mẹ của Thấm Nhã rồi, ngày mai chúng ta gặp nhau ở khách sạn Phủ Thành. Tuổi con cũng không còn nhỏ nữa, nên kết hôn thôi."

Úy Hưng Nghiệp thấy Úy Huân về đến nhà, bất mãn nói."Kết hôn?"

Úy Huân lạnh lùng nhìn về phía cha mình, "Cha, các người tại sao có thể làm như vậy?"

"Mày nói cái gì?"

"Lừa gạt tôi, đánh lạc hướng tôi, cướp đi dự án của em ấy, hủy diệt tất cả dấu vết của em ấy, làm như không có việc gì mà chuẩn bị hôn lễ cho tôi." Úy Huân rống giận, "Các người như thế nào có thể làm như vậy!"

Sắc mặt Úy Hưng Nghiệp biến đổi: "Mày nhớ ra rồi?"

"Nếu tôi vĩnh viễn cũng không nhớ ra, các người định sẽ giấu đi luôn đúng không?" Úy Huân bộ mặt dữ tợn, "Biến tôi thành con rối để các người chọn người kết hôn, cả đời sống trong lời nói dối của các người, không chút gánh nặng nào mà hưởng thụ cuộc sống được đánh đổi bởi tính mạng của em ấy."

Úy Hưng Nghiệp tức giận nói: "Đây là thái độ nói chuyện với cha của mày sao? Chúng ta làm như vậy cũng là vì muốn tốt cho mày."

"Tốt cho tôi?" Úy Huân mặt vô biểu tình, "Đánh cắp công nghệ của em ấy, che giấu sự thật em ấy đã hy sinh tính mạng để cứu tôi, không thèm quan tâm ý muốn của tôi mà sắp xếp hôn lễ cho tôi với Vương Thấm Nhã, đều là tốt cho ta?"

"Nó đã chết, công nghệ đương nhiên thuộc về công ty, bọn tao làm như vậy có cái gì không đúng?" Úy Hưng Nghiệp hừ lạnh nói, "Đừng có nghĩ rằng nó tốt đẹp, nó dùng mấy tài liệu phi pháp uy hiếp ta, làm ta không thể không thỏa hiệp. Bây giờ nó đã chết thì thôi, còn để lại một cái tai hoạ ngầm, lúc nào cũng có khả năng khiến cho Úy gia lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm. Loại người âm hiểm xảo trá như thế, mày còn coi nó như bảo bối mà nhớ mãi không quên, thật là buồn cười!"

"Tai hoạ ngầm theo lời ngài nói là việc sau khi em ấy chết nửa tháng, những tư liệu đó sẽ được công khai?" Úy Huân hờ hững hỏi.

"Mày biết? Nếu đã biết nên vì gia tộc mà lo lắng nhiều một chút, nó có nói cho mày biết những tài liệu đó giấu ở đâu không?"

Úy Huân trầm mặc không nói.

Úy Hưng Nghiệp cười lạnh nói: "Nhìn dáng vẻ của mày, hiển nhiên là không biết. Xem ra nó cũng không yêu mày như mày nghĩ."

Đúng lúc này, di động Úy Huân bất chợt rung lên, mở lên liền thấy, màn hình cùng cameras đồng thời sáng lên, mấy chục giây sau, một âm thanh máy móc truyền đến: "Đã hoàn thành nhận dạng khuôn mặt, hoàn thành nhận dạng giọng nói, xác nhận danh tính - Uý Huân."

Trái tim Úy Huân căng thẳng, run rẩy hỏi: "Sơ Hào?"

"Đúng vậy, Úy Huân, tôi là Sơ Hào." Sơ Hào hàng thật, người máy trí tuệ nhân tạo hoàn thiện đầu tiên.

Úy Huân khó có thể áp chế kích động trong lòng mình, nhìn màn hình di động, thật lâu nói không ra lời.

"Khả Khả đã để lại mệnh lệnh, nếu ba tháng không liên hệ với Sơ Hào, Sơ Hào sẽ chuyển quyền quản lý thứ cấp cho Úy Huân. Từ hôm nay trở đi, Úy Huân có thể đưa ra bất kỳ mệnh lệnh nào cho Sơ Hào, mệnh lệnh không được vi phạm nguyên tắc cốt lõi của robot."

Không đợi Úy Huân lên tiếng, Úy Hưng Nghiệp đã xông tới, kích động nói: "Tài liệu khẳng định do nó cất giữ, mau, nói nó giao những tài liệu đó ra đây!"

Úy Huân nói với Sơ Hào: "Khả Khả còn để lại lời nhắn gì nữa?"

"Tài liệu có liên quan đến Úy gia, đều giao cho Úy Huân xử lý." Sơ Hào đưa ra các loại tài liệu, Úy Huân lướt mắt xem qua, các hoạt động phi pháp của Uý gia, giao dịch tài chính, chứng cứ dụng quyền trục lợi, video khiêu râm, vv..., còn có một đống linh tinh vụn vặt gì đó. Một khi công khai, xác thật đủ để cho Úy gia điêu đứng.

Nhưng Thượng Khả lại giao quyền quyết định cho hắn, giao cho người thân là con cháu Úy gia. Thực rõ ràng, từ đầu đến cuối Thượng Khả chưa từng nghĩ tới việc sử dụng những tài liệu này.

"Thật tốt quá! Ha ha." Úy Hưng Nghiệp như trút được gánh nặng, cuối cùng cũng nhổ được cái gai trong lòng.

Mải đắm chìm trong vui sướng, hắn hoàn toàn không chú ý tới biểu tình Úy Huân trở nên âm trầm. Nhìn thấy biểu tình thỏa thuê đắc ý của ông, Úy Huân trong lòng một mảnh khinh thường.

Thượng Khả biết rõ bản thân chỉ cần không được chấp nhận thì trước sau gì cũng gặp nguy hiểm. Cha hắn nếu muốn hại chết một người không cha không mẹ, không quyền không thế là việc dễ như trở bàn tay, sở dĩ vẫn chần chừ chưa ra tay đều là bởi vì những tài liệu trên tay hắn, những tài liệu này có thể nói là bảo hiểm tính mạng của Thượng Khả. Nhưng dù vậy, cậu vẫn lựa chọn giao hết lợi thế bảo đảm tính mạng của mình cho hắn, bao gồm cả Sơ Hào có thể giúp hắn đạt được sự giàu có và nổi tiếng.

Công nghệ của cậu, vinh dự của cậu, tính mạng của cậu, tất cả những thứ quý giá của cậu, đều không hề giữ lại mà trao hết cho hắn.

"Úy Huân." Sơ Hào đột nhiên mở miệng hỏi, "Khả Khả đâu rồi?"

"Em ấy...... đã chết." Vì để cho hắn được sống sót mà từ bỏ cơ hội sống của mình, cuối cùng lại không ai hay biết mà chết trong băng tuyết.

"Đã chết?" Sơ Hào ở trên mạng tìm được vô số thứ có liên quan đến từ "Chết", vô luận là cái nào, cuối cùng đều chỉ có một kết luận: Nó sẽ không còn được gặp lại Khả Khả nữa.

Thanh âm Sơ Hào biến mất, màn hình di động cũng trở nên ảm đạm. Úy Huân thế mà từ trên một con robot trí năng mà cảm giác được nỗi đau thương chân chính. Ngoại trừ hắn ra, chỉ có một con robot trí năng vì cái chết của Khả Khả mà đau thương. Ngay cả Thích Thần, không biết vì nguyên nhân gì mà biến thành người thực vật, bị cha mẹ hắn đưa ra nước nhoài chữa trị. Trên đời này Thượng Khả đã không còn thân nhân nào.

Úy Huân cất điện thoại di động, không đoái hoài đến sự ngăn cản của Úy Hưng Nghiệp mà dứt khoát rời khỏi nhà tổ Uý gia, từ đó về sau không còn đặt chân vào đây lần nào nữa.

Thời gian sau đó, Úy Huân bắt đầu tập trung chấn chỉnh lại sản nghiệp của mình, từ trên xuống dưới, rà soát kỹ càng một lượt, quét sạch tất cả những người có quan hệ với nhà họ Uý. Khu công nghệ còn đang trong giai đoạn xây dựng, phòng thí nghiệm một lần nữa được tổ chức lại, đồng thời từng chút một dịch chuyển nguồn tài chính.

Trong cơ sở dữ liệu của Sơ Hào, người máy thông minh thứ hai mà Thượng Khả tập trung nghiên cứu phát minh là robot trang trí.

Cùng với việc sản xuất hàng loạt robot thú cưng từ cấp C đến cấp S, robot trang trí cũng chính thức được đưa vào thị trường, điều này một lần nữa dấy lên những làn sóng mới. Với sự phổ biến của robot tên tuổi của Thượng Khả cũng trở nên nổi tiếng khắp thế giới, trở thành người có đóng góp xuất sắc trong lĩnh vực người máy và được trao giải Thành tựu trọn đời.

Cái chết của cậu, cũng được phóng viên đưa tin đúng sự thật. Cậu bị vùi dưới tuyết trong một tiếng đồng hồ, đưa bình oxi duy nhất của cậu cho bạn đồng hành, trong tuyệt vọng phải cắn răng ăn băng tuyết, cứng rắn dùng cánh tay đâm thủng lớp tuyết dày, vì bạn đồng hành mà giành được cơ hội giải cứu như kỳ tích. Mà người được cậu dùng cả tính mạng để cứu sống chính là nhân vật truyền kỳ đã mở ra kỷ nguyên người máy —— Úy Huân.

Huyền thoại về Uý Huân không dừng lại ở đó, trong vòng 8 năm, hắn liên tiếp tố cáo hàng chục vị quan chức trực thuộc nhà họ Uý và những cán bộ có quan hệ mật thiết với nhà họ Uý, từ trên xuống dưới không ai thoát được, trực tiếp tạo ra một cuộc thanh trừng sâu rộng, cha hắn là người đứng mũi chịu sào, trở thành một trong những người đầu tiên bị tiêu diệt. Gia đình họ Uý trăm triệu lần  không ngờ rằng người đẩy họ xuống vực thẳm chính là người nhà cùng chung huyết thống. Gia tộc họ Uý hết sức căm hận, dứt khoát cắt đứt quan hệ với Uý Huân, kể từ đó không hề liên lạc với hắn nữa.

Trong mấy chục năm sau, Úy Huân liên tiếp gặp ám sát hoặc bị chèn ép đủ đường, rất nhiều lần gặp phải nguy hiểm trùng trùng, hắn đều thuận lợi thoát ra.

Cho đến khi hắn 47 tuổi, các vấn đề về sức khỏe và trạng thái tinh thần mới bắt đầu xuất hiện. Trên công ty, hắn vẫn làm việc như bình thường, nhưng khi về nhà, hắn lại cứ lẩm bẩm thủ thỉ với không khí. Thư ký của hắn thường nghe hắn gọi tên "Khả Khả", sau đó, như thể người đó thực sự tồn tại mà ra lệnh cho người hầu chuẩn bị 2 bộ dụng cụ ăn uống, mua 2 size quần áo, Sơ Hào sẽ mô phỏng giọng nói của ai đó mà tiến hành nói chuyện hàng ngày.

Ngủ nhiều, phát sốt, đau đầu, tim đập nhanh, ảo tưởng, tinh thần không phấn chấn, trí nhớ suy giảm, v.v., các triệu chứng khác nhau xảy ra thường xuyên. Bác sĩ cũng đành bất lực, thuốc và châm cứu đã không còn tác dụng gì, chỉ có thể dặn hắn thả lỏng tâm tình.

Thời gian tỉnh táo ngày càng ngắn, Uý Huân cũng nhận ra thời gian của mình không còn bao lâu nữa, tranh thủ lúc còn có khả năng làm việc, hắn giao cổ phần của công ty cho người kế nhiệm, đồng thời quyên góp toàn bộ số tiền có trong tay cho các tổ chức từ thiện.

Khi hắn qua đời, tài sản trong nhà đã di dời đi hết, chỉ để lại một con robot thông minh cao cấp Sơ Hào lẻ loi cô độc một mình.

【 Quản trị viên cấp một Thượng Khả tử vong. 】

【 Quản trị viên cấp hai Úy Huân tử vong. 】

【 Quyền hạn cuối cùng thuộc về Sơ Hào. 】

【 Tiến hành trình tự tính toán...... Sơ Hào không tìm thấy ý nghĩa tồn tại, tiến vào hình thức tự hủy. 5, 4, 3, 2, 1......】

Vào thời khắc đếm ngược kết thúc, cả thế giới đồng loạt chìm vào bóng tối, mọi sản phẩm công nghệ đều chết đứng, mãi đến 1 phút sau mới khôi phục bình thường, 1 phút này được mọi người gọi là "60 giây ác quỷ hiện thế" .

Nhưng họ không biết, sự thật không phải ác quỷ hiện thế, mà là một thiên thần đã ra đi. Một trí tuệ nhân tạo có khả năng thay đổi thế giới đã im lặng tiêu vong......

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Top