ZingTruyen.Asia

(haikyuu x reader) short stories

futakuchi kenji

imnothing111

trả req thứ 2, của ai thì nhận đi nha chứ tui lười tag, sỏgy.
———
đó là một ngày cuối mùa thu, bạn đến xem trận đấu bóng chuyển của ông anh trai takanobu thì ánh mắt bạn lại va phải một bóng dáng cao, đang đứng nói chuyện với anh trai mình.

có lẽ là do gen di truyền nên cả hai anh em bạn đều rất ít nói.

takanobu quay lên phía bạn, cả hai nhìn nhau không nói gì khoảng chừng 30s sau đó bạn nắm tay lại như muốn nói "cố lên". takanobu cũng nhìn bạn rồi gật đầu đầy tự tin.

futakuchi đứng bên cạnh với hàng chục dấu chấm hỏi bay xung quanh đầu.

bạn không phải kiểu người kiệm lời như takanobu, nói đúng hơn là nếu chỉ có 2 anh em với nhau bạn sẽ nói rất nhiều. tuy nhiên khi có thêm ai đó xuất hiện giữa cuộc trò chuyện thì mọi neuron thần kinh của bạn như ngừng hoạt động, bạn chỉ có thể trả lời một cách cứng nhắc. nói giảm nói tránh thì là ngại ngùng, nói thẳng ra là nhạt nhẽo.

tuy là đến xem anh trai thi đấu nhưng ánh mắt của bạn lại không ngừng đổ dồn về phía anh chàng tóc nâu kia. đôi mắt là thứ không biết nói dối.

-em để ý futakuchi?

bạn giật mình khi nghe thấy câu hỏi đó từ takanobu, thậm chí anh ta còn chẳng tinh tế chút nào khi nói rõ to như vậy.

-k..không có.

bạn lắc đầu lia lịa nhưng ánh mắt lại không ngừng va phải chàng trai phía sau, gương mặt của futakuchi bây giờ đang hết sức là khó hiểu.

khi thấy futakuchi tiến đến gần mình, bạn giật nảy người lùi ra phía sau 1 bước.

-hai người đang nói chuyện gì vậy?

anh tóc nâu niềm nở hỏi, nhưng ai mà ngờ lại hỏi trúng hai đứa đầu đất kiệm lời cơ chứ.

-y/n, con b-

takanobu vừa định nói thì đã bị bạn nhanh chóng bịt miệng lại.

-k..không có gì đâu ạ. anh lo việc của mình đi.

trong cơn hoảng loạn thì bạn lại vô tình thốt ra vài lời khó nghe.

futakuchi nghe xong thì đần mặt ra, sau đó cũng gượng cười rồi bỏ đi mất hút.

-tại sao mình lại nói như vậy chứ.

bóng anh vừa khuất thì bạn ngồi gục xuống thầm trách bản thân.

-có cần anh gọi cậu ta lại không?

takanobu vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh vô tội toan đi về phía futakuchi vừa đi.

-anh thôi giùm em đi.

bạn túm lấy vạt áo của takunobu, mặt vẫn cắm  sâu xuống đất.

-thôi được rồi, về nhà thôi.

takanobu đặt tay lên đầu bạn như một lời xin lỗi sau đó bạn lủi thủi đi về cùng anh, nếu không nhờ mái tóc trắng đặc trưng chắc người ta cũng nghĩ hai bạn là 1 cặp cho mà xem bao gồm cả người vừa quay lại vốn định trả lại gì đó cho takanobu cũng không khỏi ghen tị.

tối đó bạn lăn lộn trên giường, với lấy cặp mắt kính dày cộm đặt trên tủ đeo nó lên rồi mở điện thoại, lướt twitter.

-để xem nào, anh hai trông mặt buồn cười ghê.

bạn lướt xem những bài đăng của các thành viên về trận đấu hôm nay.

bỗng tay bạn dừng lại trước một bài viết, dù hơi mờ nhưng bạn nhận ra ngày futakuchi, bạn lập tức bật dậy khi nhìn thấy ánh mắt của anh dường như là đang hướng về phía...bạn.

-hể!!

bạn không dám tin, lôi kính xuống lau đi lau lại, còn mở hộc tủ lấy ra chai thuốc nhỏ mắt, chầm chầm zoom bức hình lần nữa. không sai, futakuchi là đang nhìn bạn, lại còn nhìn rất chăm chú.

hai con mắt bạn như rớt ra ngoài, suốt 30p soi bức hình đó bạn có thể kết luận đến 70% là anh đang nhìn bạn, nếu rơi vào 30% còn lại thì là do xui.

nhưng, nếu lỡ anh ấy nhìn bạn thật thì sao? có thể chỉ là vô tình bắt gặp anh nhìn trúng bạn lúc bức ảnh được chụp. bạn trầm tư một lúc sau đó quyết định mặc kệ nó và đi ngủ. mạnh mồm là vậy nhưng suốt đêm bạn chẳng thể ngủ được.

bạn lảo đảo rời khỏi nhà, mất ngủ làm bạn càng mệt mỏi hơn. takanobu đã đi học trước từ sớm vì còn phải luyện tập nên hầu hết mọi hôm bạn đều đi học một mình.

-chết mất thôi.

bạn đứng đờ người ra trước máy bán hàng tự động, dự định là sẽ mua lon cà phê kia để uống.

-y/n kìa?

bạn nghe thấy tiếng ai đó gọi tên mình liền giật mình quay đầu lại. là takanobu và futakuchi đang đi với nhau.

-ch..chà-

hai mắt bạn tối sầm lại rồi ngất lịm đi.

vừa mở mắt ra bạn đã thấy mình đang ở trong phòng y tế, tay còn đang được nối với ống chuyền nước. bên cạnh là takanobu đang cực kì giận dữ.

-a..anh hai?

vừa nghe thấy giọng bạn, anh liền quay xuống, cau mày nhìn bạn khiến bạn giật mình mà lạnh sống lưng.

-không ăn sáng?

bạn trùm chăn lên nửa mặt rồi gật gù. takanobu vừa định mắng thêm gì đó thì futakuchi đẩy cửa đi vào.

-anh không biết em thích ăn gì nên mua về đây hết rồi đó.

anh đặt xuống chiếc bàn bên cạnh đủ các loại bánh được bán trong canteen.

-futa..kuchi-san?

bạn khóc mất thôi. takanobu nhìn thấy vậy eq nhảy số liền đi ra khỏi phòng, lấy cớ là đi vệ sinh.

-em thích cái nào?

futakuchi cầm lên hết cái này đến cái kia rồi hỏi bạn.

-c..cái kia ạ.

bạn cũng chỉ tay đại vào 1 cái đang nằm trên bàn. anh lấy nó cẩn thận bóc ra rồi mới đưa cho ban

-em không mang kính trông dễ thương lắm đấy.

futakuchi cười rồi nói, tuy hình ảnh không rõ ràng như mọi khi nhưng nó lại khiến tim bạn rạo rực không thôi, có lẽ, chỉ là có lẽ thôi, bạn đã yêu người con trai này mất rồi.

-c..cả..m..ơn a..anh ạ.

bạn bối rối không nói nên lời, hai tai ửng đỏ hết cả lên.

-lắm lúc anh ghen tị với aone thật đấy.

futakuchi ngả người ra sau ghế.

-vâng?

-khi em ở cùng cậu ấy trông cứ như là người khác vậy, em nói chuyện rất tự nhiên và vui vẻ, nhiều lúc anh cũng muốn trò chuyện cùng em nhưng lại chẳng có gì để nói, chắc hẳn em thấy anh phiền lắm nhỉ. dù sao thì anh cũng đã lỡ thích em mất rồi.

futakuchi nhìn lên trần nhà, nói thẳng ra là không dám đối diện với bạn. bạn ngớ người ra, chẳng biết phải phản ứng ra sao, đó là một lời tỏ tình ư?

-anh hiểu rồi.

futakuchi liếc sang thấy bạn không có phản ứng gì, cũng không trả lời cũng ngầm hiểu đó là một lời từ chối, chỉ đành mỉm cười xoa đầu bạn rồi rời đi.

-k..khoan đã..

tay bạn không tự chủ mà túm lấy vạt áo của anh. anh mắt buồn bã của futakuchi nay xen thêm chút ngạc nhiên.

-e..m..

bạn nắm chặt tay, cố nói ra lời muốn nói. futakuchi nhìn bạn, có chút mong chờ.

-em là vì thích anh nên mới không dám nói chuyện với anh, em thích anh, vô cùng thí-

bạn lấy hết can đảm nói, thực ra là hét thẳng vào mặt anh, chưa nói hết thì đôi môi nhỏ đã bị khoá chặt bằng một nụ hôn.

-suỵt, em muốn mọi người đều nghe thấy hết sao.

takanobu đứng bên ngoài cửa rồi im lặng rời đi, có lẽ đến lúc phải gả em gái đi mất rồi.

———
hi, lại là "cá chết trong deadline" đây, vậy là tròn một tháng kể từ khi chap cuối được up nhỉ, cũng tại tui ham hố viết nhiều nên giờ mới up được chap này nè. hihi.

tui nhớ là còn 2 cái req nữa mà tui lỡ tay xoá mất rùi huhu, nên là mọi người có thể canh tối nay tui mở req tầm 8h-8h30 (mong là có ai đó quan tâm).

tui chỉ nhận tối đa 3 req thui nha, mọi người có thể suy nghĩ từ bây giờ và nhớ cmt theo cú pháp.

-char:
-tính cách nhân vật y/n:
-kết: he, oe, se, bla bla.

không nhận nsfw!

req sẽ được trả vào thứ 3,5,7 tuần sau.

cảm ơn zì đã đọc.
enjoy!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia