ZingTruyen.biz

[HaiKaveh] Tình yêu cổ tích

Chương 1: Tóc Mây.

vkdbsnb

Ngày xửa ngày xưa, ở sâu trong một khu rừng hoang vu nọ, sâu tới nỗi chẳng có mấy ai đặt chân tới, có một tòa tháp xây bằng đá cuội cao ơi là cao. Tòa tháp dường như được xây từ xưa lắc, rêu phong phủ kín chân tháp giúp nó ẩn mình giữa rừng cây xanh rờn tươi tốt. 

Rồi từ một bụi cây cao ngút nọ, chui ra một bà lão nhỏ nhắn, lưng gù gù chầm chậm tiến lại gần tòa tháp kia. Đầu bà lão choàng một chiếc khăn xanh, tay bà xách một chiếc giỏ mây con đựng đầy những táo. Bà đứng lại dưới chân tòa tháp đá cuội, ngước lên bảo:

- Tóc Mây, Tóc Mây, ta muốn leo lên, bện thả tóc xuống.

Bà lão vừa dứt lời, thì một bím tóc dày và dài được thả xuống từ trên tòa tháp vốn chẳng có chút hơi người nào. Từng sợi tóc đan vào nhau, óng mượt tới mức ánh lên thứ ánh sáng mà người ta thường thấy ở vàng ròng, trên bím tóc xinh xinh còn cài vài bông hoa nho nhỏ đủ màu. Bà lão bám chắc vào bím tóc dài, đu theo nó mà lên tháp.

Đặt chân xuống khung cửa sổ, bà trèo vào trong căn phòng trên đỉnh toà tháp rồi biến thành một cô gái nhỏ. Bên trong căn phòng chẳng có gì nhiều nhặn, cũng bởi vì nó nhỏ xíu nên chẳng chứa được mấy đồ. Chiếc giường bằng gỗ sồi kê sát vào góc tường, dưới đất là chiếc thảm lông thú mềm mại, bên trên bày biết bao nhiêu là màu vẽ. Cô nhìn xung quanh một lượt, thấy mảng tường bên phải là một bức vẽ khổ lớn còn dang dở, bức vẽ của bầu trời đêm huyền ảo cùng vầng sáng của những chiếc lồng đèn gió lơ lửng trên không trung.

- Con lại bày biện gì ra đây thế?

Cô gái hỏi, nhìn xuống chính giữa chiếc thảm lông thú. Một cậu trai đang nằm ườn trước cái khay pha màu sặc sỡ, bím tóc dài lúc nãy chính là của cậu ta, được thu gọn lại cuộn bên người. Cậu ngước lên nhìn cô, bên tai còn đang cài một cây cọ lớn, trên má là vài vệt màu đã khô lại.

- Ngài Kusanali đến chơi ạ. Hộp màu con nhờ ấy, ngài mua được chưa?

- Gọi là Nahida thôi, con khách sáo cái gì. 

Nahida nhìn một lượt rồi nói:

- Con ấy, chỉ có vẽ là giỏi. Năm nay mười bảy tuổi đầu rồi, hay là con thử tìm cái khác để làm xem? Cứ ru rú ở đây nghịch màu thế này...

Nahida trách yêu, rồi lôi từ trong chiếc giỏ mây ra ba quả táo. Ngón trỏ của cô lần lượt chạm vào chúng, chúng liền ngay tức khắc biến ra ba hũ màu to. Cậu trai hài lòng mỉm cười, mở từng hũ rồi lấy bay quét quét trộn trộn, không quên nói cảm ơn Nahida. Cô mỉm cười bất đắc dĩ, đưa tay lên xoa đầu cậu. Bỗng nhiên, cô hỏi:

- Kaveh này, con đã từng nghĩ đến việc ra khỏi tòa tháp này bao giờ chưa?

Kaveh dừng lại động tác trộn  màu, ngước lên nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu. Cô lại tiếp:

- Nghĩ cũng đừng nghĩ, ta chỉ hỏi vậy thôi. Bao giờ con đủ lớn và có sự cho phép của ta, thì đó sẽ là lúc con được ra khỏi đây.

Nahida dừng lại một lúc, rồi cảm thán:

- Thế giới ngoài kia nguy hiểm nhường nào, con nào có biết đâu. Ở đây với ta là an toàn nhất. Ta đã hứa với cha mẹ con rồi, không thể đẩy con vào tình cảnh như họ được...

Nahida với lấy cái khăn trên bàn gần đó, kéo gương mặt nhem nhuốc của cậu trai lại gần rồi dùng sức chà hết những vệt màu dính trên mặt cậu. Cậu phụng phịu:

- Được rồi, con hứa sẽ nghe lời ngài mà.

Cô gái mỉm cười hài lòng, tiếp tục chà nốt những vệt màu nho nhỏ. Một lúc sau, khi gương mặt Kaveh trở lại trắng nõn như ban đầu, cô đứng dậy rồi bảo:

- Con nhớ phải dọn phòng cho sạch, giỏ táo kia là bữa tối của con hôm nay. Không phải táo thật đâu, thức ăn cả đấy, ta biến thành táo để tiện mang đi thôi. Ta có việc phải đi rồi, mai ta sẽ quay lại chải tóc cho con, nhớ phải thật ngoan đấy.

Cô gái dặn dò cậu trai kia một lúc, thấy yên tâm rồi xoay người rời đi. Kaveh tiễn cô tới cửa sổ, thả tóc cho cô leo xuống, rồi vẫy tay chào tạm biệt cô gái đã biến lại thành bà lão qua chiếc cửa sổ cho tới lúc cô khuất bóng. Cậu trai quay lại, tiếp tục vùi đầu vào đống màu vẽ tới quên cả giờ giấc.

Từ khi Kaveh bắt đầu có ý thức về thế giới xung quanh, cậu gặp cha và mẹ. Họ cho cậu rất nhiều tình yêu thương, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc vô cùng ngắn ngủi trong cả cuộc đời cậu. Cậu cũng chẳng nhớ rằng đã có chuyện gì xảy ra, chỉ nhớ là vào một ngày đẹp trời nọ, Kaveh tỉnh dậy, thấy xung quanh mình tối thui và chỉ có tiếng xào xạc của lá cây. Cảm giác ngột ngạt khi bị nhét vào trong một cái bao lớn đã ám ảnh cậu đến tận bây giờ. Kaveh cố gắng vùng vẫy để thoát ra, nhưng sức lực của một đứa bé năm tuổi thì cũng chỉ tới vậy thôi. Cậu đã gào khóc rất to trong chiếc bao lớn, khóc cho tới khi mệt lả người, gần ngất đi thì có người rạch bao, cứu cậu ra ngoài.

Kể từ đó, Kaveh bắt đầu sống với Nahida trên tòa tháp này. Ban đầu, cô ở cùng cậu suốt, nhưng cậu thì ngày một lớn lên và thời gian Nahida ở lại đây thì cứ ngày một ngắn đi. Nahida là một phù thủy, và cô có công việc của cô ở Hiệp hội Phù thủy Vương quốc Sumeru. Phải nói là Nahida vô cùng bận rộn kể từ khi thừa kế vị trí đứng đầu Hiệp hội lớn nhất toàn Vương quốc Sumeru, nên hiếm lắm mới có dịp cô ghé qua đây lâu như vậy. Bình thường chẳng bao giờ thấy Nahida ló mặt tới, cùng lắm chỉ thấy một giỏ thức ăn cùng vài bức thư viết những lời dặn dò. Kaveh thì đã quen với việc ấy rồi.

Khi bắt đầu tới sống ở tòa tháp này, Kaveh chỉ biết đứng quan sát mọi thứ qua khung cửa sổ rộng mở. Nahida vì sợ cậu buồn chán nên đã mang màu vẽ tới cho cậu nghịch, hôm thì màu xanh, hôm thì đỏ, hôm thì vàng, hôm thì hồng tím. Kaveh dường như có thiên phú với việc vẽ vời lắm, cậu vẽ tất cả những thứ cậu nhìn thấy, trên trời, dưới đất, nhưng cửa sổ tòa tháp chỉ nhìn được một hướng, nên rồi cậu cũng dần chán nản với việc chỉ vẽ được một cảnh.

Cho tới một đêm nọ, vầng trăng tròn vành, sáng trong treo trên bầu trời thăm thẳm câu lấy sự chú ý của cậu trai mới lớn. Kaveh ngó ra ngoài cửa sổ, cố hết sức để thu lại hình ảnh này vào trong mắt, trước khi đám mây lớn kia kéo tới che mất vầng trăng. 

Ngắm một lúc, cậu mới tiếc nuối quay vào khi trời đêm trở về sự tối tăm vốn có của nó. Vốn tưởng đã tới lúc đi ngủ, nhưng khi cậu quay người lại, thì thấy một chấm sáng nho nhỏ bay lên từ mặt hồ im lìm phía xa. Cậu chạy lại khung cửa mở toang để ngắm cho rõ, thì thấy không chỉ một, mà là vô vàn những chấm sáng to nhỏ nối đuôi nhau bay lên bầu trời.

Đó là lần đầu tiên trong cuộc đời, cậu thấy một cảnh tượng lộng lẫy đến vậy. 

Kaveh cứ đứng đó ngắm mãi, ngắm mãi, ngắm cho tới khi chấm sáng cuối cùng hòa mình vào với màn đêm. Tâm trí cậu chẳng thể dứt khỏi hình ảnh vô vàn những lồng đèn gió được thả trôi trên trời đêm ấy. Cậu muốn thử chạm vào chúng, muốn bay cùng chúng, muốn chạm tới những vì sao nơi miền đất xa xôi. Nhưng Kaveh chẳng thể làm vậy, tòa tháp giờ đây dường như trở thành vật cản lớn nhất, trở thành một thứ gông cùm xiềng xích giữ chân cậu khỏi chạm đến bầu trời bao la thăm thẳm.

Rồi như để thỏa lòng mình, cậu cắm cúi vẽ lại cảnh tượng huyền ảo đêm ấy.

_________________

Tâm sự cuối chương:

ARRGGG cuối cùng cũng có tâm trạng và thời gian để viết linh tinh chứ k phải làm mấy cái ba xàm nữa TvT Dạo này leo rank oải vãi nên tớ nghỉ đợi mùa sau :Đ Chuỗi lose hết cứu

À với cả thiết lập của Nahida trong phần truyện này sẽ là kiểu mẹ iu dấu mami thân yêu ý mng

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz